Cho nên, khi đối mặt rất nhiều chuyện kiếp trước không cách nào hiểu hay tha thứ, đổi lại mặc khác nàng đã học được một loại góc độ để suy xét.
Suy xét rồi, có thể tiếp nhận, cũng sẽ chấp nhận.
Từ Thục Đô cho tới bây giờ, thật ra ý nghĩ của nàng rất đơn thuần.
Nàng chỉ muốn gặp Tiêu Phương, lần này sẽ không bao giờ đuổi hắn đi nữa.
Nàng muốn đi đâu, chỉ cần hắn nguyện ý đi theo, vậy hãy để hắn cùng đi. . . . . .
. . . . . .
Một nhóm hướng tới Xích Liệt Sơn, trải qua năm ngày bốn đêm.
Ba người ba ngựa thẳng vào nơi trung tâm vùng trũng, ở dưới chân tòa núi lửa chết đứng lại.
Lại nói, núi lửa này không tính là quá cao, Như Thương nhìn ra, từ dưới đi lên ngôi nhà độ cao nhiều nhất mười hai tầng.
Trước khi chuyển xuống hướng vùng trũng, nàng có nhìn tới chỗ miệng núi, đường kính rất rộng, rồi ở hai bên cũng dựng rất tốt, tương tự như loại thang mây gì đó, vừa nhìn đúng là do con người làm ra.
Dọc theo con đường này, sau khi tự tiến vào phạm vi Xích Liệt Sơn, bọn họ đã bắt đầu quan sát, phát hiện một tòa nhà vẽ cờ hiệu của Các chủ, nhưng khi nhìn tới nhìn lui, ngoại trừ nham thạch nóng chảy sau khi phun ra ngưng kết thành đồi núi, còn có động vật ở bên ngoài từ bốn phía thỉnh thoảng xẹt qua, căn bản không phát hiện bất kỳ dấu vết của tòa nhà.
Chỉ là những dã thú này lại cứ xuyên tới xuyên lui đều làm Như Thương hết sức kỳ quái.
Lúc này đứng lại, nàng vì vậy mới tò mò theo Mai Mai hỏi ——
"Loại địa phương này làm sao lại có động vật?"
Mai Mai lắc đầu một cái, nói thẳng:
"Đã hỏi rồi, ta không biết tại sao, chúng nó cũng không biết tại sao. Chỉ là vẫn luôn đều sinh hoạt ở nơi này, trong núi có cánh rừng, có thức ăn, nên chưa từng nghĩ đến phải rời khỏi."
Như Thương lau mồ hôi, đối với Mai Mai chuyện này đã hỏi ai, nàng nhịn xuống không hỏi ra miệng.
Mơ hồ nhớ được trên đường lúc đến có thấy một con gấu đen như hổ rình mồi nhìn bọn họ rất lâu, sau đó từ trong miệng Mai Mai cũng đã phát ra một vài tiếng vang kỳ quái.
Gấu đen kia cũng không có kéo tới hướng bọn họ, trái lại còn quơ quơ móng vuốt rồi tự mình quay đầu đi vào trong núi. . . . . .