Lời này cũng không có mang đến cho cô độc chứng bao nhiêu rung động, hắn vẫn trừng mắt nhìn, tự mình nói ——
"Vì nhu cầu tự bảo vệ mình, cũng vì bảo vệ lãnh thổ khác, làm như vậy cũng không có gì đáng trách." Sau đó nhìn nhìn Tần Như Thương, tiếp tục nói: "Hoàng hay không hoàng gia, nếu ngươi không nói cho ta biết, ta căn bản cũng không biết, thì phải làm thế nào đây?"
Nàng than nhẹ, lòng cũng nói thế, cô độc chứng mất trí nhớ lúc năm tuổi, hoàng tộc Đông Thục này với hắn mà nói tuy là cùng gia tộc, nhưng trên thực tế cũng không có một chút cảm tình.
Nếu không phải có sự xuất hiện của nàng, có lẽ cả đời cô độc chứng đã ở lại Tây Dạ.
"Thôi." Không muốn tiếp tục đề tài này, Như Thương thuận miệng hỏi: "Kế tiếp làm thế nào?"
Cô độc chứng lại nhìn nàng hỏi ngược lại:
"Ngươi nói đi? Là ngươi dẫn ta đến, kế tiếp vào hay lui, cũng nghe ngươi chứ?"
Trong lòng Như Thương nghe lời này không có cảm giác gì, theo bản năng liền hỏi ra miệng ——
"Ngươi đang trách ta?"
"Không có." Cô độc chứng lắc đầu, cũng không nói nhiều.
"Ta thừa nhận là ta ích kỷ, một mực tình nguyện dẫn ngươi tới đây!" Như Thương nhìn thẳng hắn: "Nhưng ngươi cũng cần phải hiểu rõ, là ngươi cứu ta trước sẵn đó mới từng bước từng bước bị ép đến đường cùng, không thể không rời khỏi Tây Dạ. Ta không bắt buộc ngươi cứu ta, thậm chí ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ cứu ta! Cho nên chuyện sau đó ngươi muốn trách cũng chỉ có thể tự trách mình, chẳng quan hệ tới ta."
Lời này nói ra có lẽ cũng không phải dễ nghe, thậm chí nàng còn nghĩ rất muốn làm cho cô độc chứng phát cáu mà bỏ đi.
Nhưng mà khả năng chịu đựng của đối phương rõ ràng so với nàng tưởng tượng phải mạnh hơn rất nhiều, bản thân từ trước đến nay cũng không xuất hiện biểu tình gì, chẳng những không có phất tay áo bỏ đi, ngược lại khóe môi cong lên như đang nặn ra một chút tươi cười.
"Trước tiên tìm một chỗ thu xếp ổn thỏa cho các ngươi, sau đó ta đi vào thành xem một chút. Ôn dịch ta không sợ, chúng ta dù sao cũng phải tìm hiểu tình huống rõ ràng, để tiếp tục có thêm một bước tính toán."
Hắn không có dây dưa đến đề tài vừa rồi nữa, mà giống như một người không có việc gì, tiếp tục sắp xếp đối với chuyện quan trọng ở trước mắt.