Vạn Sự Thông cũng sốt ruột đến sắc mặt đỏ lên, nhìn về phía A Thương rồi lại có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Trải qua chuyện mới vừa rồi, hắn cảm thấy trong lòng giống như nổi lên một cổ cảm xúc không nên có, làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.
"Cô nương." Thanh âm hắn rất thấp, nhưng mà ai cũng đều nghe được. "Nếu quả thật muốn vật kia, Thẩm Ngọc giúp người đi tìm về!"
"Hồ đồ!" Như Thương không chút suy nghĩ liền vung tay lên, sau đó đẩy hai người đi đến chỗ hai con gấu đen. "Các ngươi đừng nên nói thêm gì nữa, mau mau làm theo lời ta nói. Có thể chạy được bao nhiêu xa thì chạy, núi lửa này sợ cũng kiên trì không được quá lâu. Ta thử đi tìm xem một chút, có thể lấy thì lấy, nếu thật không tìm thấy cũng không cưỡng cầu. Đến lúc đó tự ta sẽ đuổi theo hội hợp với các ngươi! Nhanh!"
Vừa nói xong, dùng sức đẩy hai người một cái, sau đó người hoàn toàn hối hả lui về phía sau, "Vèo" một cái đã rời đi mấy thước!
Vạn Sự Thông theo bản năng trở tay kéo lại, nhưng ngay cả một mảnh vạt áo của Như Thương cũng không chạm được.
Ngẩng đầu nhìn lần nữa, nàng đã gấp rút vọt đến khu nham thạch nóng chảy của Xích Liệt Sơn rồi.
Hắn không yên lòng, nhấc chân dự định đuổi theo, nhưng muội muội bị ôm vào trong ngực lại vào lúc này đột nhiên ho một trận, rồi sau đó tỉnh dậy.
Hắn bị một tiếng ho này thành công ngăn cản bước chân, muốn gọi Mai Mai đuổi theo nàng, nhưng vừa thấy Mai Mai cũng đang đỡ phụ thân của mình, đành phải nặng nề than một tiếng nhìn về phía phương hướng Như Thương rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lại nói đến một mình Tần Như Thương trở về, con đường dưới chân hết sức khó đi, một lần không cẩn thận sẽ phải giẫm vào nham thạch nóng cháy phỏng chân.
Nàng đi như bước trên băng mỏng, nhưng tốc độ cũng không tính là chậm.
Nham thạch nóng chảy cùng nước lũ làm cho tất cả thi thể bên trong ngọn núi đều vọt ra, nhưng hơn phân nửa đã bị ăn mòn chỉ còn lại xương trắng, thậm chí có ngay cả xương trắng cũng không còn hoàn chỉnh.
Nàng ở giữa đường bẻ một nhánh cây từ trên một gốc cây đã gãy ngã, vừa dè dặt cẩn thận giẫm đạp vật nhô lên, vừa dùng cành cây có thể bới móc nhiều chỗ đang quấn lấy vài thứ này nọ.