Hắn ra lệnh một tiếng, chín người khác cũng ý thức được bây giờ không phải là thời điểm hoảng sợ. Mưa lớn như vậy, chạy là chạy không nhanh, như vậy, biện pháp tốt nhất chính là liều mạng cùng nàng!
Vì vậy, mọi người rối rít tăng thêm can đảm, lấy ra binh khí mang theo bên mình, mắt nhìn chằm chằm cái thứ quỷ quái đó đang từng chút một bò ra trong bùn đất, nhưng không ai dám dẫn đầu xông lên phía trước.
Tần Như Thương lần nữa thành công từ trong cái hố mộ bò lên mặt đất, dùng sức hít sâu một cái, lồng ngực là bị đè nén đã lâu nay cuối cùng cũng chậm rãi lấy lại được hơi thở.
Rồi sau đó nhắm mắt ngẩng đầu lên, đem cánh tay duỗi thẳng.
Dùng một dáng vẻ thoạt nhìn rất thoải mái đón lấy nước mưa, chỉ trong nháy mắt, toàn thân trên dưới được rửa sạch sẻ.
Mưa rơi nhỏ dần, rốt cuộc, nàng mở mắt ra. Hồng quang trong mắt biến mất theo, cùng lúc đó, bầu trời mưa to lập tức ngừng lại.
Đối với phản ứng của nhóm người này, nàng lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, trong bầu trời đêm chỉ còn lại đầy sao cùng trăng sáng, trừ ruộng đất đã không còn khô nứt nữa, cùng với xiêm y ở ngoài ướt đẫm, hầu như không có gì có thể chứng minh, trận mưa to trước kia xác thực đã từng đến.
Dĩ nhiên, còn có con quỷ từ dưới lòng đất bò ra.
Thời điểm mọi người nghĩ như vậy, ánh mắt của Tần Như Thương đã ném tới đây .
Nàng vừa đi vừa nhìn, trong lòng cũng vẽ ra một dấu chấm hỏi thật to.
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, mười tên đại hán cường tráng ở cách đó không xa, chính là, không hẹn mà cùng giơ đao lao tới.
Những vẻ mặt những người kia rõ ràng mang theo sợ hãi cùng dao động, nhưng cũng là một loại liều mạng, thấy chết không sờn. (coi thường cái chết)
Nàng nắm chặt hai quả đấm, khớp xương bị kéo căng ra, phát ra tiếng kêu "Răng…rắc".
Là kẻ địch!
Tần Như Thương nhìn những người này đang đi đến, sau đó suy nghĩ…!
Nếu là kẻ địch, vậy cũng không cần khách khí!
Nàng không có tâm tư suy nghĩ tại sao những người này ăn mặc kỳ quái như thế, càng không có tâm tư để lo lắng mình nên dùng chiêu thức gì, đi đối phó với những bọn người đã xông đến trước mặt.