"Nói cho ta nghe một chút về Liên phi đi!" Như Thương đột nhiên nói một câu như vậy, sau đó nhìn về phía Khai Tâm ——"Nói về chuyện trước kia của Liên phi."
Khai Tâm rất nghiêm túc nghĩ một lát, sau vẫn lắc đầu một cái:
"Không phải nô tỳ không muốn nói, cũng không phải không dám nói, chỉ là chuyện nô tỳ biết về Liên phi thật sự rất ít. Nghe nói nàng là phi tử hoàng thượng đã lập lúc mới vừa lên ngôi không lâu, khi đó nô tỳ còn chưa ra đời! Ba năm trước nô tỳ mới tiến cung, vẫn còn ở thành Thục Đô. Về Liên phi, chỉ biết nàng có một nhi tử bị đưa đến Tây Dạ để làm con tin, những cái khác thì không biết. Nghe nói hoàng thượng đặc biệt rất thích nàng, nhưng hai mươi năm rồi, nàng vẫn trốn tránh không gặp."
Như Thương bất đắc dĩ, những lời này nói cũng như không.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện về vị Liên phi đó, bọn hạ nhân thật sự biết rất ít.
Ít nhất những lời Khai Tâm vừa rồi nàng cũng biết, mà nàng không biết, Khai Tâm cũng không biết.
Hai người đang thuận miệng trò chuyện, Như Thương thính tai, chỉ nghe thấy bên ngoài đang có tiếng bước chân vội vã chạy tới phòng mình.
Nàng vội vàng đứng lên, tiện tay kéo áo choàng khoác lên sau lưng, Khai Tâm ngẩn ra, vội hỏi nàng:
"Chủ tử muốn đi đâu?"
"Đi mở cửa!"
Vừa mới dứt lời, đã nghe cửa bị "rầm rầm" gõ hai cái, sau đó cửa phòng bị người ta không khách khí từ bên ngoài đẩy ra.
Như Thương hơi nhíu lông mày, thuận mắt nhìn, là Mai Mai.
Trong lòng nàng khẽ dao động, trong nháy mắt có dự cảm xấu.
Nhưng thấy Mai Mai tiến lên mấy bước, liền kéo nàng ra bên ngoài.
Như Thương cùng hắn chạy ra ngoài, đồng thời gấp giọng hỏi:
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Mai Mai lại liều mạng lắc đầu, sau đó còn khóc nức nở nói:
"Là Quỷ Đồng! Quỷ Đồng đã xảy ra chuyện!"
Trong lòng Như Thương "Lộp bộp" một tiếng, một câu Quỷ Đồng đã xảy ra chuyện của Mai Mai, lập tức khiến cho nàng nghĩ tới lời của Tiêu phương lúc ở Hách thành.