Vương Cung Tây Dạ tuy là đầm rồng hang hổ (nơi rất nguy hiểm), nhưng nếu nàng đã đi đến đây thì nhất định phải trở ra được!
Hiện tại, tất cả mọi người nhìn qua phương hướng đài cao, không phải ngẩng đầu nhìn lên mà là dọc theo cửa ra vào Hoan Hỉ điện, ánh mắt vẫn luôn di chuyển theo thứ gì đó, cho tới khi đến gần đài cao, lúc này mới nhìn lên trên một chút.
Tần Như Thương nhìn đến thứ từ cửa đại điện đi vào, chính là một con rắn rất to màu vàng óng.
Hình dáng của nó to lớn y như bắp đùi nam tử khi trưởng thành, liếc mắt nhìn qua suy đoán, dài ít nhất cũng hai mươi mét.
Lưỡi nó khè ra giữa miệng, đang di chuyển rất nhanh đến chỗ của nàng.
Rất rõ ràng, mục tiêu của nó chính là nàng!
Tần Như Thương ngồi xổm người xuống, cứng đờ nhìn chằm chằm thứ động vật đang bắt đầu lượn quanh lên đài cao.
Cách đó không xa truyền đến tiếng cười ha ha của Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu, tiếng hôn hít, còn có tiếng ly rượu va chạm.
Bọn họ xem tất cả những thứ này như một cuộc vui, dường như để cho rắn nuốt người cũng là một tiết mục trong buổi thọ yến.
Lúc này trên đại điện không người nào đi lại, mặc dù rắn kia không có công kích hoặc đến gần những người khác, nhưng mọi người đối với nó vẫn rất kiêng kỵ.
Quả thật, nếu có loại vật như vậy xuất hiện ở bên cạnh, nói không sợ đó là không có khả năng.
Tất nhiên, Tần Như Thương cũng không sợ rắn.
Nếu muốn nàng đánh nhau với rắn, cho dù kích thước nó to lớn cỡ nào, nàng cũng có thể một tay bóp chết nó.
Nhưng mà không sợ rắn cũng không có nghĩa không sợ độc.
Loại rắn này đầu nó rõ ràng hình tam giác, chỗ khoảng cách hai bên đầu nhọn ước chừng một thước bỗng nhiên thu nhỏ, lại có ánh sáng màu vàng rực rỡ óng ánh.
Đây là đặc tính kịch độc rất lớn, nhắc nhở cho Tần Như Thương không thể khinh thường.
Nó bò thật sự rất nhanh, lại thêm thân hình vĩ đại, chỉ lượn quanh vài vòng đã đến cách xa chỗ nàng chừng ba thước.
Tần Như Thương theo bản năng nhìn về phía cô độc chứng, nàng cũng không biết vì sao phải làm như vậy, đây hoàn toàn là do ở dưới phản xạ tự nhiên tạo nên hành động.