Thái thượng hoàng chỉ có hai người con trai, con lớn đã chết, nếu như con thứ hai lại bị tố giác, giang sơn này sẽ rối loạn.
Cho nên, từ đó về sau nàng liền tự nhốt mình ở Liên viện, cũng không ra ngoài.
Hòang cung Tấn Dương cùng thành Thục Đô giống nhau như đúc, nhưng kỳ thật căn bản không phải là hoàng cung!
Đây chẳng qua là do hoàng đế hiện tại sợ quả báo, vẫn luôn kiêng kỵ với hoàng cung Thục Đô, vì vậy mới cho xây một hoàng cung giống y như đúc ở Tấn Dương.
. . . . . .
Liên phi nói chuyện xưa khiến cho cô độc chứng rung động rất lớn, hắn vẫn cảm thấy hoàng đế hiện tại tuy danh nghĩa là cha hắn, nhưng luôn mang đến cho hắn cảm giác xa cách.
Cho dù hắn lạnh lùng, tình cảm lạnh nhạt đến mức nào đi chăng nữa, sao có thể không có chút tình cảm nào với người có quan hệ huyết thống với mình.
Nghĩ đến, kẻ kia chẳng những không phải cha ruột của hắn, ngược lại còn là kẻ thù giết cha mình!
Vừa nghĩ tới điều này, vốn đang ngồi trên ghế dựa cô độc chứng đột nhiên liền xông ra ngoài.
Cũng không để ý đến tiếng kêu sợ hãi của Liên phi, sải bước đi lên trước, kéo cửa phòng phóng ra bên ngoài!
Như Thương ở phía sau hô một tiếng ——
"Ngươi làm gì đấy?"
Nhưng nghe được thanh âm từ xa vọng lại ——
"Đi đòi nợ máu!"
Nàng hơi kinh hãi, chuyện có thể khiến cho cô độc chứng vọng động như vậy nàng chưa từng thấy qua.
Cho tới nay, bọn họ ở chung người dễ vọng động trước nay đều là nàng.
Như Thương vẫn luôn cảm thấy cô độc chứng cũng không phải thực sự trầm tĩnh, hắn chỉ đang chờ một thời cơ thích hợp, đang đợi một chuyện khiến hắn vọng động mà thôi.
Nói ví dụ như hiện tại!
Nói ví dụ như chuyện hung thủ giết cha ruột đang ở trước mắt!
Tần Như Thương đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng, nhìn Liên phi đang lảo đảo chạy tới, nhẹ mở miệng, nói:
"Thì ra âm mưu chỗ nào cũng có!"
Liên phi liền giật mình, rồi sau đó run rẩy mà nói:
"Hắn. . . . . . Mau ngăn hắn lại! Không thể để cho hắn sinh sự!"
Nàng hỏi ngược lại:
"Thù giết cha, ai có thể không báo?"