Phía sau thọ yến Vương Hậu, nhất định là có âm mưu nào đó đang lặng lẽ tiến hành.
Nàng nhìn quanh bốn phía, biết một khi có chuyện, sợ là không còn nhàn rỗi bận tâm những người khác.
Đến lúc đó cũng chỉ có thể sống chết có số, phú quý do trời, nhóm người tham gia múa kia đem sinh mạng để đổi lấy tiền tài, nhưng không biết có thể bị lừa hay không.
Hiện giờ nghĩ lại, cái người vũ cơ bị nàng phong bế huyệt đạo nhốt vào trong ngăn tủ nhà trọ, thật đúng là may mắn.
. . . . . .
Sau khi Trải qua một trận bão cát, đến lúc đó đại mạc Tháp Đạt Lý sẽ nghênh đón vài ngày không được yên ổn.
Ngay cả ngọn gió đang thổi so với bình thường cũng nhỏ đi chút, mặt trời cũng không quá ác nghiệt, tuy nói đoàn người rời đi không thấy thoải mái, nhưng ít ra cũng không phải quá gian khổ.
Sau khi đi vào đại mạc đến giữa trưa ngày thứ chín, Vương Thành Tây Dạ đã xuất hiện ở trước mắt, bên trong đại mạc cát vàng lại bất ngờ hiện ra một mảnh ốc đảo như vậy.
Mọi người đều là lần đầu tiên tới, ngoại trừ Tần Như Thương hầu như tất cả mọi người ở đây đối với cảnh tượng trước mắt đều phải kinh ngạc.
Không nói đến hang đá hình trụ to lớn đồ sộ, riêng một dải ốc đảo lớn xung quanh ngoài thành cũng khiến cho người xem như thế là đủ rồi.
Ốc đảo hai bên ruộng đất tương đối phì nhiêu, không phải cát vàng, mà thật sự đúng là nơi tốt thích hợp để trồng trọt. Có người trong đó trồng trọt lúa mì, thậm chí còn có nuôi thả súc vật.
Cảnh tượng như thế đã phá vỡ hoàn toàn ấn tượng về quá khứ đất nước sa mạc ở trong lòng người Trung Nguyên, hoang vắng, thần bí, người ăn người, cả đời bị bầu trời cát vàng bao phủ, những thứ này thuộc về tây Dạ để lại trong lòng người Trung Nguyên, nay đã hoàn toàn biến mất.