Ba ngày sau, bầu trời trong xanh không có tuyết, và kinh thành chìm trong tĩnh lặng.
Hai chiếc xe ngựa màu đen lần lượt chạy đến rừng cây nhỏ bên ngoài kinh thành, để lại hai vết bánh xe trượt dài trên mặt tuyết dày, mãi đến khi rời khỏi cổng thành, chạy thẳng đến khu đất phủ đầy tuyết ở ngoại ô phía Nam thành mới từ từ dừng lại.
“Vương gia, Vương phi, không cần tiễn nữa, các người quay về đi! Tạm biệt.” Đổng Hoán bảo người đánh xe dừng xe ngựa lại, rồi tự mình đỡ Đổng Nhã xuống xe thi lễ với Thích Mặc Thanh cùng Tiết Tịnh Kỳ đang đứng đối diện.
“Được, đi đường cẩn thận.” Thích Mặc Thanh mặt không chút thay đổi nói.
Đổng Nhã vẫn còn nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ, kềm nén thật lâu, cuối cùng vẫn tiến lên ôm chầm lấy cô, nhìn cô một cách miễn cưỡng, và khóc nức nở nói: “Vương phi, đến khi ta và Hoán thành thân, người cùng Vương gia nhất định phải tới nhé!”
Bị nước mắt của nàng ấy làm đồng hóa, Tiết Tịnh Kỳ cũng bất giác cảm thấy khóe mắt của mình chua xót theo.
Ở thời hiện đại, cô là một bác sĩ vô tình lạnh lùng, chỉ biết lặp đi lặp lại những động tác giống nhau một cách máy móc, thiết bị phẫu thuật lạnh lùng trên tay cô như một người bạn thân quen nhưng không có cảm tình. Cô đã quen với sinh lão bệnh tử, nhìn chán chuyện đời, trong mắt cô, ngoại trừ những công cụ lạnh lẽo kia thì chẳng còn thứ gì quan trọng nữa.
Nhưng khi đến đây, cuộc sống muôn màu muôn vẻ cũng những cảm xúc đã làm phong phú thêm trái tim cô, khiến cô không còn cảm thấy bác sĩ là một nghề lạnh lùng nữa mà nó có chút ấm áp.
Cũng giống như cô gái trước mặt mình, một cô gái dũng cảm tiến về phía trước vì tình yêu.
“Được, ta nhất định sẽ đến.” Tiết Tịnh Kỳ vỗ vỗ lưng nàng ấy, an ủi: “Đừng khóc, mùa đông mà khóc sẽ không tốt cho da đâu, hãy nhanh lên xe ngựa đi! Bên ngoài gió lớn lắm.” Tiết Tịnh Kỳ vươn hai tay lau nước mắt của nàng và nở một nụ cười tươi rói.
“Uhm, Vương phi, các người cũng trở về đi.” Đổng Nhã khịt khịt mũi rồi quay lại nhìn Đổng Hoán vẫn còn đang nói chuyện với Thích Mặc Thanh, sau đó quay người, tự mình bước lên xe trước.
“Vương phi, Vương gia, mồng mười tháng sau, đừng quên nhé, Đổng Hoán xin từ biệt.” Đổng Hoán mím chặt môi, hai tay ôm quyền, xoay người nhảy lên xe ngựa.
Người đánh xe vung roi, ngựa lập tức tung vó chạy về phía trước, để lại dấu vết trên nền tuyết trắng, Đổng Nhã vươn tay ra khỏi cửa sổ xe ngựa để từ biệt họ rồi nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ chỗ.
Hai người đứng một lúc, nhìn về phía cánh đồng tuyết trắng xóa phía trước, trong rừng cây vắng lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người, đột nhiên, bàn tay của Tiết Tịnh Kỳ bị ai đó nắm lấy, lòng bàn tay hơi chai sần vuốt ve lòng bàn tay cô.
“Đi rồi, còn nhìn cái gì?” Thích Mặc Thanh uể oải cất giọng, vừa kéo cô vào lòng vừa đi về phía xe ngựa.
“Đến lúc đó chúng ta nhất định phải đi Ô Thành một chuyến, chàng xem cứ ở lỳ nơi này chán muốn chết, đúng không?” Tiết Tịnh Kỳ chống cằm, ánh mắt u sầu ngóng ra ngoài cửa sổ.
Cây cối khô héo bên ngoài cứ vụt qua mắt cô, giọng nói trầm và âu yếm của Thích Mặc Thanh vang lên từ phía sau: “Ừ, muốn đi đâu thì đi.” Dù nàng muốn đi đâu, ta cũng sẽ đi cùng nàng.
Xe ngựa dần dần đi vào trong thành, Tiết Tịnh Kỳ ngáp một cái, buồn ngủ, mí mắt lim dim, Thích Mặc Thanh thấy bộ dáng khó chịu của cô liền dùng tay ấn đầu cô lên gối mình.
“Nếu mệt rồi thì ngủ đi, dù sao cũng còn một lúc nữa mới về đến phủ, sáng sớm nàng đã thức dậy nên chắc buồn ngủ rồi.” Thích Mặc Thanh cất giọng trầm ấm, dịu dàng.
Ở bên cô ấy lâu như vậy, rốt cuộc cũng phát hiện được phần nào tính khí của cô, sáng không dậy được quá sớm, tỉnh dậy phải uống một ly nước chanh, uống xong rồi mới ăn sáng, khi vui vẻ sẽ nhướn mày, thỉnh thoảng sẽ nghịch ngợm, tối ngủ trên giường sẽ tập nhảy mà không biết là nhảy cái gì, khi ngủ thường lăn qua lăn lại, thích ôm chàng ngủ.
Nghe chàng thì thầm bên tai, cảm được hơi ấm từ lòng bàn tay chàng, Tiết Tịnh Kỳ liền nhắm mắt, cả người tựa vào lòng chàng, toàn thân lắc lư theo sự xóc nảy của xe ngựa.
“Quản gia, Vương gia có trên xe ngựa không?” Có tiếng của Giả Sơn truyền vào từ bên ngoài.
Xe ngựa về đến đường chính trong thành từ lúc nào không hay, còn Giả Sơn thì đang đứng dưới một chiếc dù che gió tuyết thấp bé bên ngoài cửa hàng, vừa thấy xe ngựa đến, lập tức tiến lên hỏi.
“Có.” Quản gia thấy là Giả Sơn, không nói hai lời, liền gõ cửa xe ngựa, hỏi: “Vương gia, Giả Sơn ở bên ngoài, có thể là có chuyện trọng yếu muốn cầu kiến.”
Thích Mặc Thanh nhẹ nhàng đỡ Tiết Tịnh Kỳ trong lòng nằm xuống gối bên cạnh, nhìn khuôn mặt dịu dàng, yên tĩnh đang say giấc nồng của cô, chàng nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, như thể đang hôn một bảo bối.
“Chuyện gì?” Chàng vén rèm cửa, dùng thân mình chắn gió và tuyết thổi bên ngoài, rồi tự mình nhảy ra khỏi xe ngựa.
Giả Sơn nhìn thấy hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Vương gia, mới vừa rồi An công công tự mình đến phủ nói là hoàng thượng triệu kiến, thuộc hạ nghĩ hẳn là chuyện vô cùng trọng yếu, liền ra roi thúc ngựa đi tìm ngài, hiện giờ An công công đã hồi cung, bảo thuộc hạ một khi tìm được ngài thì phải bảo ngài tiến cung một chuyến.”
Giọng của chàng ta có vẻ rất lo lắng, Thích Mặc Thanh khẽ nhíu đôi mày kiếm lại, tâm tình mới vừa rồi ở trong xe ngựa đã biến mất không còn tăm hơi, chàng nhịn không được lại quay đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ còn trên xe ngựa, nói: “Về phủ trước đã.”
“Vương gia, tôi đã dắt ngựa đến đây rồi...” Giả Sơn chỉ chỉ ra phía sau khách điếm, có chút khó xử nói.
“Chúng ta hãy tiến cung đi, quản gia hãy đưa Vương phi về phủ rồi nói cho nàng biết phụ hoàng triệu kiến ta, để nàng khỏi lo lắng.” Thích Mặc Thanh thoáng trầm tư một hồi rồi căn dặn.
“Vương gia cứ yên tâm, nô tài nhất định sẽ đưa Vương phi về phủ an toàn.” Quản gia gật đầu đảm bảo.
Sau khi nhận được tín hiệu của Thích Mặc Thanh, quản gia lại giơ roi trong tay lên, quất vào mông con ngựa, con ngựa phi nước đại một cách nhanh chóng, tuy nhiên do mặt đất tuyết khó chạy nên nó không thể chạy nhanh.
Thích Mặc Thanh nhìn theo chiếc xe biến mất trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì rồi chàng quay người đi đến bên cạnh khách điếm dắt ngựa, thân hình cao gầy đột nhiên nhún một cái cưỡi lên lưng ngựa, hai chân kẹp chặt, tay vung roi, chạy về phía hoàng cung.
Tiết Tịnh Kỳ bị sự xóc nảy làm cho tỉnh giấc, đầu cô liên tục đập vào sàn gỗ của xe khiến cô mơ mơ màng màng tỉnh lại. Khi tỉnh lại đã không thấy Thích Mặc Thanh đâu, cô nghi hoặc vén rèm lên, chỉ có một mình quản gia trên xe ngựa.
“Quản gia, Vương gia đâu?” Tiết Tịnh Kỳ thắc mắc không thôi, cô nhìn bóng dáng gầy guộc mà vững như núi Thái Sơn của quản gia, cất tiếng hỏi.
“Vương gia nửa đường có việc gấp bị Hoàng Thượng triệu kiến, cho nên cưỡi ngựa vào cung rồi, còn dặn Vương phi không cần lo lắng.” Quản gia vừa đánh xe, vừa cười nói.
Sau khi băng qua một cái hố nhỏ phía trước, xe ngựa đã va chạm mạnh nhưng quản gia giữ chặt dây cương, quay đầu ngựa, tiếp tục chạy một cách vững vàng.
Thì ra là vào cung, nếu giữa đường bị triệu kiến thì nhất định là chuyện rất gấp, chẳng lẽ ở kinh thành đã xảy ra dịch bệnh rồi sao?
“Ai?” Quản gia bỗng nhiên giựt mạnh dây cương, lớn tiếng quát.
Một vài người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt bọn họ, trên mặt quấn khăn đen không dám nhìn ai, người nào người nấy trên tay đều cầm kiếm toát ra khí thế hung ác.
Đầu Tiết Tịnh Kỳ bị đập mạnh vào cửa xe do chiếc xe ngựa dừng đột ngôt, cô đau đớn xoa xoa đầu, nhưng chỉ ba giây sau liền hiểu ra là đã có chuyện nên cô vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra bên ngoài.
Lại là trường hợp như vậy, không biết là gặp nhiều nên quen hay là hoàn toàn không để ý đến mà khi thấy những kẻ đó trong lòng cô không có chút cảm giác e ngại nào, ngược lại còn có chút thản nhiên bất đắc dĩ.
“Quản gia, hỏi xem bọn họ là ai, nếu không có việc gì thì bảo bọn họ tránh ra, chúng ta nhanh chóng hồi phủ, ta hơi mệt rồi.” Tiết Tịnh Kỳ cất giọng hơi khàn khàn, nhưng lại xen lẫn vài phần lười nhác, thanh âm tuy rằng không lớn nhưng vẫn truyền đến tai những người bên ngoài một cách rõ ràng, khiến bọn chúng không khỏi cảm thấy tức giận.
Bọn chúng chính là tổ chức sát thủ lừng lẫy trên giang hồ, thế nhưng lại bị một người phụ nữ coi thường, người đó thật đúng là... có mắt không tròng!
“Các huynh đệ, đừng thừa lời, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn.” Một trong số những gã cầm đầu lớn tiếng quát rồi dẫn đầu xông lên, những tên theo sau gã cũng tiếp bước xông về phía xe ngựa.
Quản gia tuy rằng tuổi đã già nhưng công phu cũng thuộc hàng cao thủ, nhìn thấy những gã đó hùng hổ xông tới trước mặt mình, ông liền nắm chặt dây cương trong tay, khoảnh khắc bọn chúng tiến lại gần, ông liền nhún người bật lên, vung dây cương quất vào người bọn chúng.
Mấy tên tiên phong đều bị quật ngã xuống đất.
Những tên phía sau đột nhiên sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn quản gia, không ngờ một người lớn tuổi lại có công lực như vậy, bọn chúng đã xem nhẹ rồi.
“Các huynh đệ, không cần sợ hãi, chúng ta là tới giết người, không phải tới để bắt sống.”
Quản gia ngạc nhiên, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
“Vương phi, người rời khỏi đây trước đi, để ta đối phó với bọn chúng, nhanh lên!” Giọng điệu của quản gia rất cấp bách, không ngừng che chở cho Tiết Tịnh Kỳ chạy trốn ở phía sau.
Nhưng cô làm sao có thể bỏ lại quản gia, còn mình chạy trốn chứ? Bọn chúng đều là một đám liều mạng, nếu bắt không được mình thì nhất định sẽ bắt quản gia, hậu quả thiết tưởng sẽ vô cùng thảm khốc.
“Quản gia, chúng ta cùng nhau rời đi, ngươi đánh không lại bọn chúng đâu, đừng cố quá.” Tiết Tịnh Kỳ thở hổn hển nói, cả người giống như bị ngâm trong nước đá vào tháng chạp, lạnh tái tê vậy, toàn thân lạnh thấu xương.
Thế cuộc đã quá rõ ràng rồi, trong khi cô nói, quản gia đã bị bọn chúng vây lại và tấn công, cuối cùng một đạo kiếm khí vô hình tung hoành giữa trời tuyết, quật ngã những kẻ đó. Có lẽ là nội lực không đủ nên sau khi thi triển đường kiếm này, quản gia liền ôm chặt ngực, trong miệng phụt ra một bụm máu.
“Vương phi, người đi trước đi, nhanh lên! Một lão già như ta sẽ không có chuyện gì đâu, cho dù thế nào thì cũng là mệnh số rồi!” Quản gia dốc hết toàn lực quát lên với Tiết Tịnh Kỳ.
Ông phải hoàn thành nhiệm vụ mà Thích Mặc Thanh giao cho mình, đó là để Tiết Tịnh Kỳ bình an hồi phủ.
Tuy nhiên, một bóng người đột nhiên xuất hiện nhanh như chớp và nắm lấy cánh tay của người quản gia, kéo ông ta rời khỏi mặt đất đồng thời nhẹ nhàng đặt ông ta xuống nền tuyết gần đó.
“Thái tử?” Tiết Tịnh Kỳ cau mày cúi đầu nói líu ríu.
Sao hắn có thể xuất hiện ở đây và cứu mình một cách trùng hợp như vậy?
“Tịnh Kỳ, nàng lui sang bên cạnh đi, để ta giải quyết bọn chúng.” Thái tử nở nụ cười ấm áp, tự tin tràn đầy nói.
Những tên lính tầm thường trước mặt này không đáng để hắn chú ý, nhưng chỉ cần bọn chúng ảo tưởng muốn hãm hại Tiết Tịnh Kỳ thì bọn chúng sẽ không thể tồn tại trên thế giới này.