Xa xa, bầu trời mù sương, không nhìn thấy gì cả.
Nóc nhà bị phủ bởi tuyết trắng lộ ra một chóp nhọn màu đen, nương theo chóp nhọn đó nhìn thấy một dòng chữ thiếp vàng cỡ lớn: Phủ Ôn Vương.
Bên trong cấu trúc đặc biệt này vẫn giống như thường ngày, cô gái mặc đồ bông màu trắng vóc người mảnh mai cao ráo từ cổng đi vào, dáng người uyển chuyển thướt tha, hết sức mềm mại. Dù cả người bao bọc bởi áo bông nặng nề cũng không che giấu được tư chất như tiên nữ của nàng. Cô gái như vậy mới có thể không hề kiêng kỵ ra vào khắp nơi.
“Cô nương Cẩm Sắt đã tới à, vương gia chúng ta ở phòng sách đợi cô đã lâu, xin cô đi theo nô tì tới.” Một a hoàn từ bên cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước đi tới, vừa vặn gặp được nàng.
“Được, vậy liền làm phiền ngươi.” Cẩm Sắt lễ phép mỉm cười với nàng ta.
Dù là a hoàn thượng đẳng, đã hầu hạ trong phủ Ôn Vương nhiều năm, còn từng duyệt qua vô số người, nhưng gặp được người có dáng người tướng mạo như Cẩm Sắt, nàng ta cũng có chút kinh ngạc.
A hoàn dẫn Cẩm Sắt tiến vào cửa phòng sách, đẩy tấm màn rồng nặng nề bên trong ra, Cẩm Sắt lập tức phủi sạch tuyết bên ngoài, khẽ mỉm cười với a hoàn đó, rồi đi vào.
“Hôm nay ngọn gió nào đã khiến Ôn Vương triệu kiến ta thế?” Cẩm Sắt vén tóc qua tai, phong thái yểu điệu nói.
Ôn Vương đang viết chữ thư pháp bên bàn sách, dáng người như ngọc đứng bên cạnh bàn gỗ tròn màu nâu đậm, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Gần đây Thái tử rất hay đến chỗ ngươi nhỉ?”
Lại là chuyện này, Cẩm Sắt thản nhiên ngồi xuống một cái ghế, tự rót cho mình một chén trà, uống một hớp nhỏ, vẻ mặt tán thưởng nói: “Nước trà của phủ Ôn Vương còn thơm ngon hơn trà của Ủng Hương Lâu, ngài nói Thái tử còn sẵn lòng đi sao?”
Giọng nói lành lạnh nhạt như nước của nàng có vẻ không hợp với bầu không khí nặng nề bên trong cho lắm, nhưng lời nàng hết sức khéo léo, Ôn Vương hiểu ý nàng nên bật cười: “Xem ra ngươi thu hoạch không nhỏ, Thái tử sẵn sàng vì ngươi mà tranh chấp với Lâm Vương trên đường cái, điều này chứng tỏ vị trí của ngươi trong lòng hắn rất quan trọng, hắn cũng khá tin tưởng ngươi.” Ôn Vương hờ hững nói nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén.
Nhắc đến chuyện tranh chấp trên đường cái lần trước, mỗi lần hồi tưởng lại cảnh tượng đó, trái tim như được ngâm trong nước biển lạnh lẽo của Cẩm Sắt lập tức dâng lên cảm giác ấm áp, khiến trái tim cứng rắn của nàng dần dần ấm lên.
Thái tử đã cho nàng biết cái gì gọi là quan tâm, cái gì gọi là chỗ dựa, khi bóng dáng cao lớn của chàng xuất hiện trước mặt nàng, lòng nàng lập tức tan chảy.
Cẩm Sắt cởi áo choàng trên người mình ra đặt sang một bên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh được bao bọc bởi làn lụa mỏng trong suốt. Nàng đứng lên, dáng người thướt tha lắc lư đi về phía Ôn Vương, cuối cùng một tay chống trên bàn, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: “Ôn Vương, ngài nói ta như vậy có thể không giành được sự tin tưởng của Thái tử sao? Dù Thái tử dịu dàng như ngọc, nhưng mà cũng mạnh mẽ dứt khoát, chỉ cần dùng đúng phương pháp, tại sao phải sợ hắn không tin tưởng chứ?” Cẩm Sắt bật cười, nụ cười của nàng dường như khiến toàn bộ phòng sách trở nên tối đi vài phần.
Ôn Vương nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ của nàng, nhưng không hề động lòng, có lẽ trong lòng của hắn đã bị lấp đầy, không hề có chút suy nghĩ nào khác.
“Nếu như vậy, thì ta muốn ngươi làm một việc.” Ôn Vương ném bút lông trong tay đi. Bút thấm mực đen ném trên mặt giấy Tuyên Thành, tạo thành một vệt màu đen.
Cẩm Sắt cảm thấy căng thẳng, nhưng vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh: “Chuyện gì?”
Dường như nàng đã đoán được chút gì đó, chỉ là trong lòng không dám nghĩ đến, gương mặt được trang điểm tinh tế tỏa ra cảm giác lạnh lùng cao quý.
Ôn Vương bật cười gian xảo, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ lạnh lùng, nhìn qua khiến người ta cảm thấy hơi sợ hãi. Hắn bảo Cẩm Sắt ghé tai lại, trầm giọng nói vào tai nàng, đến khi môi mỏng của hắn dừng lại thì sắc mặt Cẩm Sắt đã liên tục biến đổi.
“Ôn Vương, chuyện này, ngài cần phải cân nhắc kỹ lưỡng, đây cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu thất bại, chúng ta đều...” Cẩm Sắt mặt mày tái mét, môi đỏ lắp bắp nói, nhìn qua hết sức khó coi.
Thấy nàng như vậy, Ôn Vương hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế phía sau, dựa lưng vào chỗ tựa làm bằng nhung dê. Làn da màu lúa mạch của hắn không hề cân xứng với chỗ tựa lưng nhung dê màu tuyết trắng phía sau, nhưng vẫn không thể át đi khí thế sắc bén tỏa ra từ người hắn: “Dùng phương pháp mà ta đã nói cho ngươi, đừng cho người thứ hai biết, trước tháng sau, ta muốn thấy được hiệu quả, nếu không, ngươi hãy chuẩn bị cả đời này chôn vùi ở kỹ viện đi.”
Câu nói này vô cùng kích thích trái tim Cẩm Sắt, nàng không muốn vì nó mà khiến bản thân chìm đắm, ép mình làm ra việc táng tận lương tâm đó.
Nhưng mà, thân ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng là người của Ôn Vương nên nàng không thể phản bội hắn.
Dường như... Nàng căn bản cũng không có lựa chọn nào khác: “Được, Ôn Vương, ta đã hiểu.”
Cẩm Sắt bật cười thê lương, vẻ xinh đẹp kiều diễm đã biến mất.
“Ra ngoài đi.” Ôn Vương phất ống tay áo, quay lưng lại, ánh mắt nhìn cảnh tuyết trắng ngoài cửa sổ.
Cẩm Sắt thi lễ một cái, chậm rãi lui ra ngoài.
Ngay khi cửa phòng sách mở ra, tâm trạng nặng nề của nàng lập tức bị tuyết trắng bên ngoài đánh tan, những bông tuyết trắng bay tán loạn rơi lả tả xuống người nàng, nhảy múa trước mắt nàng.
Nhìn tuyết trắng trước mắt, trong lòng nàng âm thầm tính toán.
Vẫn là a hoàn vừa nãy cung kính tiễn nàng ra cửa, rời khỏi phủ Ôn Vương.
Đi được nửa đường, Cẩm Sắt quay đầu liếc nhìn thấy a hoàn đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, Cẩm Sắt khẽ mỉm cười với nàng, ra hiệu nàng trở về.
Cẩm Sắt chậm rãi đi về phía Ủng Hương lâu, bước chân in trên mặt đất, nhưng nàng lại cảm thấy phía sau như có người đang theo dõi mình.
Cẩm Sắt cúi đầu, thong thả bước về phía trước, mấy người phía sau cũng không vì nàng bước nhanh hay chậm mà ngừng bám theo. Nàng suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn sang kiến trúc bên cạnh thì thấy ngay trước mặt mình là một hiệu thuốc, mặc kệ, cứ đi vào trước rồi nói.
“Đại phu, bốc giúp tôi mấy loại thuốc này, còn cả mấy thuốc này nữa, không cần quá nhiều.” Cẩm Sắt chỉ vào hai ngăn trên tủ thuốc phía sau chưởng quỹ, nàng căn bản cũng không nhìn rõ.
Chưởng quỹ là ông già trên năm mươi tuổi, râu bạc trắng dài đến ngực, ông ta vuốt râu, nghi hoặc hỏi: “Cô nương này, rốt cuộc cô muốn bốc thuốc gì? Chỗ chúng tôi có rất nhiều loại.”
Cẩm Sắt không thường xuyên đến đây, nhìn những dược liệu khô đen nàng hoàn toàn không nhận ra là loại gì, huống hồ nàng cũng không thường xuyên tới mua thuốc, nếu không phải vì thăm dò có phải mấy người phía ngoài theo dõi mình hay không thì nàng tuyệt đối sẽ không tự mình đi hiệu thuốc.
“Ông cứ tùy tiện bốc cho tôi mấy loại thuốc đi, gần đây tôi hơi bị tiêu chảy, tốt nhất là loại có hiệu quả tức thì.” Cẩm Sắt ôm bụng, giả vờ tỏ vẻ hết sức thống khổ.
“Tiêu chảy tốt nhất là dùng thuốc Đông y: sơn chi, đương quy, hậu phác, tam lăng, tê tê, thêm một ít hỗn hợp hoa hồng, sắc lên rồi uống, chưa đầy ba ngày là có thể khỏi hẳn.” Phía sau truyền đến âm thanh của một phụ nữ, âm thanh này nghe rất êm tai nhưng lọt vào tai Cẩm Sắt lại thành rất chói tai.
Tiết Tịnh Kỳ từ phía sau đi tới trước mặt chưởng quỹ, mỉm cười với ông ta, hết sức thân thiện, nhưng khi quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, nụ cười trên mặt dần dần tắt đi: “Đây không phải... Cẩm Sắt cô nương sao?”
“Đúng, tham kiến Minh Vương phi.” Cẩm Sắt bị phơi bày thân phận cũng không lấy làm giận, chỉ cười nhạt một tiếng, rồi hành lễ với cô.
“Ngươi không cần hành lễ với ta, đứng lên đi.” Tiết Tịnh Kỳ đưa tay đỡ một tay Cẩm Sắt, nâng người nàng lên.
Trong lúc hai người nói chuyện, chưởng quỹ đã dùng giấy gói hết thuốc trị tiêu chảy lại, rồi buộc mấy vòng dây thừng, từ lan can làm bằng gỗ nhỏ bên trong đưa ra.
“Cô nương, hãy nhận lấy thuốc của cô rồi qua bên kia thanh toán.” Chưởng quỹ chỉ đường cho Cẩm Sắt, ra hiệu nàng qua bên kia, rồi nói với Tiết Tịnh Kỳ: “Vương phi, người nói rất đúng, thuốc cần mấy vị kia, nhưng người quen nàng ấy sao?”
Nhìn theo bóng lưng Cẩm Sắt từ từ rời đi, Tiết Tịnh Kỳ mỉm cười lắc đầu, gương mặt xinh đẹp tinh xảo tràn đầy ý cười: “Chỉ từng gặp mấy lần thôi.”
Vẻn vẹn chỉ từng gặp mấy lần, có lẽ nói ra quan hệ giữa họ không hề đơn giản như vậy, Tiết Tịnh Kỳ cũng không muốn nói nhiều, dù sao đây cũng là chuyện riêng giữa bọn họ.
“Chưởng quỹ, ngươi đã chuẩn bị xong thuốc trong tờ giấy mà hôm qua ta phái người mang tới cho ngươi chưa, chuẩn bị xong rồi thì đưa cho ta.” Tiết Tịnh Kỳ thản nhiên nói.
Lần này nàng ra ngoài là vì lấy mấy vị thuốc mà Lãnh Tước cần, chỉ cần có mấy vị thuốc này, thì có thể nghiên cứu ra thuốc giải rồi.
“Ta đã chuẩn bị xong, chuyện mà Vương phi đã dặn dò, làm sao chúng ta có thể lơ là chứ? Để ta bảo người đi lấy.” Chưởng quỹ cười nói, dứt lời quay người sai mấy người phía sau mang thuốc đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho Tiết Tịnh Kỳ ra.
“Chính là những thứ này sao?” Tiết Tịnh Kỳ ước lượng trọng lượng, vừa vặn.
“Không sai, Vương phi, chính là những thứ này.” Chưởng quỹ mỉm cười gật đầu.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, sau khi cám ơn thì rời khỏi hiệu thuốc.
Cẩm Sắt vẫn ở trong sảnh, đang tránh né cái gì.
Tiết Tịnh Kỳ cũng không muốn nói gì, nhìn một chút rồi quay về phủ.