Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 162: Chương 162: Ban đêm xông vào phủ đệ




Trên thực tế, bà ma ma già ấy chỉ đoán dựa trên cảm nhận của mình rằng người xuất hiện vào ban đêm và mặc đồ đen như dạ hành ắt phải là một người đàn ông, làm gì có khuê nữ nào lại ra đường một mình vào đêm tối thế này chứ? Hơn nữa mới vừa rồi Doãn Tiêu La đi đến với khí thế hùng hổ cũng như tư thế đi đứng đã khiến bà ta đưa ra kết luận đó là một người đàn ông.

Doãn Tiêu La thực sự muốn kéo chiếc mũ liền áo choàng trên đầu xuống để bà ta nhìn cho rõ rốt cuộc nàng có phải đàn ông không?

Nhưng Doãn Tiêu La đang bực bội cũng không muốn giải thích thêm, phất tay áo, lạnh lùng nói: “Không muốn không muốn, bổn thiếu gia hôm nay không rảnh, khi nào rảnh sẽ đến.”

Bà ma ma già cười khúc khích, phất phất khăn tay nũng nịu nói: “Được, vậy nô gia sẽ chờ ngài đây đại giá quang lâm.”

Vừa nhìn là biết áo choàng đó được may từ gấm Tứ Xuyên, thậm chí lông choàng trên người cũng là lông hồ ly, biết chắc là con nhà quyền quý, nếu bà ta có thể kéo được người đó vào Ủng Hương Lâu thì nhất định sẽ kiếm được món hời.

Doãn Tiêu La nhìn bà ta một cái rồi nhanh chóng cất bước, đi tiếp.

Sau khi nàng ta rời đi, một thiếu nữ mặc trang phục mùa đông màu xanh nhạt đột nhiên xuất hiện sau lưng ma ma già, nàng ta bước tới trước mặt ma ma già một cách uyển chuyển và nhanh nhẹn, kinh ngạc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đen thui phía trước với vẻ mặt nghi hoặc mãi không thôi.

“Ma ma, người kia là ai vậy? Người và chàng ta đã nói những gì?” Ma ma già ‘a’ một tiếng: “Nhìn thấy y phục trên người gã không tồi nên mới trò chuyện đôi ba câu, trời đông lạnh mà lại ra đường lúc đêm thế này đều không phải thứ tốt lành gì!”

Ma ma già là một người từng trải, chỉ cần liếc mắt cũng biết đó là loại người nào và nên dùng phương thức thế nào để đối đãi, bà ta nhíu mày với Cẩm Sắt rồi lắc lư cái eo mập mạp của mình quay vào Ủng Hương Lâu.

Dẫm lên tuyết trên mặt đất khiến bước chân của Doãn Tu La chậm chạp đi đôi chút, nhưng vẻ dữ tợn trên mặt vẫn không giảm đi tí nào, con dao quắm trong tay bị nàng ta nắm chặt quá nên hơi nóng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống cổ tay.

Nàng ta đi thẳng một đường tới trước cổng Minh Vương phủ, hai gã sai vặt canh đêm bên ngoài đang gật gà gật gù ngái ngủ, tay cầm hai chiếc đèn lồng đung đưa trên những chiếc móc vàng được treo dưới ba chữ Minh Vương Phủ sơn son thiếp vàng.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân không mấy thiện cảm của Doãn Tiêu La, bọn họ mới giật mình tỉnh dậy, vội vàng chỉnh thẳng lại chiếc mũ trên đầu rồi chỉ vào Doãn Tiêu La: “Này này, ngươi là ai? Đứng lại cho ta! Có khẩu dụ của vương gia không? Có lệnh bài qua cửa không? Xoay người lại, đứng yên, không được nhúc nhích.”

Doãn Tiêu La càng đi càng nhanh, ý đồ muốn thoát khỏi bọn họ, nhưng điều không cho nàng ta như nguyện chính là tên thị vệ đó đã vươn tay túm áo choàng của nàng lại.

“Muốn tự tiện xông vào Minh Vương phủ ư? Ta thấy ngươi thật sự chán sống rồi, hôm nay gặp ta coi như ngươi xui xẻo rồi, người khác đều nói ta là Võ Lâm Cực Tiên chuyển thế, vừa khéo hôm nay có thể phát huy một chút công lực của ta rồi, đánh cho ngươi bầm dập tả tơi luôn.” Tên thị vệ kia thao thao bất tuyệt không ngừng còn túm lấy Doãn Tiêu La nhưng hai tay lại đột nhiên đau nhói, lúc này mới phát hiện là mình bị nàng ta chém một dao mà không hay biết.

“Ui ya, ông nội nhà ngươi, dám động dao? Coi thường ta phải không? Nếu ngươi có bản lĩnh thì nói chuyện trực diện, đừng giở trò!” Chớp mắt, tên canh cửa liền tỉnh táo, lấy ngón tay cái quệt vào mũi và vênh váo nói với nàng ta.

Doãn Tiêu La cười lớn, rút con dao quắm từ trong áo choàng ra chém vào người anh ta nhưng cổ tay liền bị người ta đá mạnh một cái, khiến người nàng ta bay lên không trung rồi ngã sóng xoài trước cửa.

Cú tiếp đất lần này khiến cho lục phủ ngũ tạng của nàng ta đau như bị nghiền nát, nàng ta ôm ngực, hai chân run rẩy, miệng phụt ra một ngụm máu tươi.

Doãn Tiêu La dùng áo choàng lau sạch vết máu trên khóe miệng, phủi sạch tuyết trên tay rồi miễn cưỡng đứng lên.

“Không nghĩ lại là một người đàn bà!” Tên thị vệ đó cảm thán một tiếng rồi nhìn tên gác cửa còn lại đang đứng bên cạnh xem kịch và nóng lòng muốn nhập trận, lắc đầu nói: “Để ta đối phó được rồi, người này ngươi đến từ đâu? Đến Minh Vương phủ chúng ta làm gì? Nói hết cho rõ ràng thì có khi ta tha cho ngươi một mạng, đưa ngươi đi gặp Vương gia.”

Ánh nến vàng chiếu vào gương mặt u tối của Doãn Tiêu La kéo thành chiếc bóng dài sọc, vét máu trên khóe môi trông rất yêu mị, nàng ta khinh thường cười nhạo: “Bớt xàm ngôn lại, động thủ đi!”

Đêm rất yên tĩnh, Tiết Tịnh Kỳ trằn trọc trở mình khỏi vòng tay của Thích Mặc Thanh, cả đêm không ngủ được, dường như có một giọng nói nhẹ vang lên bên tai cô nhưng rồi mau chóng biến mất.

Loại hiện tượng kỳ lạ này chưa từng xảy ra, ngay cả trong đêm tuyết rơi nhẹ như này, cô cũng không cảm thấy trong lành.

“Mặc Thanh?” Cô thấp giọng kêu.

Nghĩ đến Thích Mặc Thanh vẫn đang say ngủ, cô không dám gọi quá lớn tiếng, chàng không tỉnh giấc nhưng vòng tay lại siết chặt, giọng nói tỉnh táo: “Ta đã biết, nàng ngủ đi, ta ra ngoài xem sao.”

Chàng bị chứng ngủ không sâu giấc nên chỉ cần có tiếng động nhẹ là chàng thức giấc ngay.

Khi tiếng đánh nhau bắt đầu vang lên thì chàng đã phát hiện ra rồi.

“Không được, ta cùng chàng đi xem.” Tiết Tịnh Kỳ liền đứng dậy mặc quần áo nhưng lại bị giữ lại.

“Ngoan ngoãn ở lại đây, ta sẽ nhanh chóng quay về, hãy nghe lời ta.” Thích Mặc Thanh hôn lên môi cô một cái rồi tiện tay vơ lấy áo choàng, bước ra ngoài.

Bóng dáng cao lớn của chàng thoáng qua trước cửa, rồi nhanh chóng biến mất.

Chàng rời đi rồi, Tiết Tịnh Kỳ ngồi ở trên giường một lát rồi cũng đứng dậy mặc quần áo.

Khi còn ở núi Côn Lôn, Doãn Tiêu La đã luyện được một chút nội lực, nhưng “Đánh cá ba ngày thì phơi lưới hết hai ngày”, lại còn ỷ vào các sư huynh đệ cưng chiều bảo vệ mình, nên thường xuyên gian lận trong các kỳ thi mới dẫn đến việc hiện tại học nghệ không tinh.

Thanh dao quắm trong tay còn chưa vung lên được mấy lần đã bị tên gác cửa đá văng, cổ tay như thể bị gãy lìa.

Giờ khắc này, Doãn Tiêu La rốt cục cũng hối hận, tại sao mình lại nghênh ngang đi vào bằng cửa chính chứ. Rõ ràng biết thị vệ của Minh Vương phủ nhất định thân thủ bất phàm mà bản thân còn muốn xông vào.

“Ngươi, các ngươi...” Doãn Tiêu La nằm trong tuyết một lúc lâu vẫn không bò dậy được, giọng nói như bị bóp nghẹt truyền ra từ trong tuyết.

Thích Mặc Thanh rảo bước lên phía trước, hơi nhướng mày: “Doãn tam tiểu thư nửa đêm mang theo một thanh dao quắm hùng hổ xông vào phủ đệ của ta, còn nói rằng chúng ta ỷ thế ức hiếp người? Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Doãn Tiêu La đang nằm bẹp trên nền tuyết lạnh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị tổn thương, cảm giác đau đớn không ngừng theo tâm can tì phế thận lan ra toàn thân, nàng ta nhúc nhích hai tay, khó khăn nói: “Ta có ý đồ gì chẳng lẽ tự ngươi không biết sao? Không quản tốt người phụ nữ của mình để cho nàng ta ở bên ngoài tùy tiện đùa giỡn với người đàn ông khác, ngươi lẽ nào không biết rằng trên đầu mình đã mọc sừng rồi sao?”

Nàng ta hổn hển, nói ra những lời không chút lưu tình, quên tiệt mình là một danh môn khuê tú, là một tiểu thư, nhưng hơn hết là nàng ta đã quên mình đang nói chuyện với ai.

Sắc mặt Thích Mặc Thanh chợt lạnh băng, đôi mày kiếm anh tuấn nhíu chặt lại, hai tay đặt trong túi áo siết chặt thành nắm đấm, khỏi cần nói cũng biết trong lòng chàng lúc này đang tức giận nhường nào.

“Vương phi của bổn Vương thế nào không cần ngươi quan tâm, nếu ngươi nói thêm một chữ nữa, bổn vương liền cắt đầu lưỡi của ngươi.” Giọng nói của Thích Mặc Thanh giống như vang lên từ địa ngục Tu La vậy.

Doãn Tiêu La thấy bộ dáng đó của chàng thì trong lòng vô cùng sảng khoái: “Đúng là quá bi ai, ta thương tâm vì Vương gia còn người lại hết lòng với Tiết Tịnh Kỳ, thế nhưng nàng ta lại cấu kết với Ôn Vương sau lưng người, nếu không phải nàng ta thì Ôn Vương đã sớm...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.