Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 154: Chương 154: Bên ngoài ủng hương lâu




Tiết Tịnh Kỳ nằm trong lồng ngực của chàng, cô bật cười.

“Cười cái gì?” Thích Mặc Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cười của cô, có gì buồn cười thế?

“Không có gì, chỉ là ta nghĩ đến việc cả cuộc đời còn lại đều được chàng ôm như thế này, cũng không tệ lắm.” Giọng nói ngọt ngào của Tiết Tịnh Kỳ thấm vào trong lòng chàng, khiến cho lỗ tai Thích Mặc Thanh trở nên thoải mái dễ chịu.

Hiếm lắm mới có lúc cô ấy nói đôi ba câu tình tứ như thế, Thích Mặc Thanh vô cùng yêu thích, chàng khó lòng che giấu được nụ cười trên khóe môi, gương mặt anh tuấn trở nên rạng ngời.

Qua khỏi góc này là đến con đường dẫn vào kinh đô, hai người đã nghe thấy tiếng rao hàng huyên náo rót thẳng vào tai, khiến cho ngày đông trở nên rực rỡ.

“Thả ta ra đi.” Tiết Tịnh Kỳ thấy sắp vào trong đường chính bèn vội vàng nói với chàng.

Thích Mặc Thanh nhìn cô, chàng thả cô xuống, hai người cùng sánh bước đi ra ngoài đường chính.

“Chàng xem kìa, hồ lô ngào đường.” Tiết Tịnh Kỳ chỉ vào một món đồ giống hệt như rơm, bên ngoài cắm rất nhiều hồ lô ngào đường, cô phấn khởi reo lên.

Lần trước lúc đi ra ngoài đã được ăn thử hồ lô ngào đường ở thủ đô, mùi vị chính tông, về đến phủ rồi mà cô vẫn còn cảm thấy nhớ nhung, rốt cuộc bây giờ đã có cơ hội để thử lại một lần nữa.

“Thứ đó không tốt.” Thích Mặc Thanh nhíu mày lại: “Trong thủ đô cũng có một quán ăn làm món này, chúng ta đến đó rồi ăn. Hay là để ta bảo người trong phủ làm món này cho nàng.”

Dù sao cũng không được ăn hồ lô ngào đường bày bán ở lề đường.

Tiết Tịnh Kỳ bất lực lườm chàng một cái sắc lẻm, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô nhăn nhó, cô bỏ qua người bán hồ lô ngào đường để tiếp tục tìm mục tiêu kế.

“Tịnh Kỳ, nàng đừng đi lung tung nữa.” Thích Mặc Thanh thấy cô thẳng lưng đi về trước, chàng hấp tấp đuổi theo ngay.

Nhưng vừa mới dứt lời, một nhóm người mặc áo đen dài với vẻ mặt hung hãn chạy đến, những người đàn ông hung hãn đột ngột đẩy dòng người giữa đường ra, hắn tức giận gầm lên: “Tránh ra hết cho ta!”

Dòng người bọn họ đẩy nghiêng ngả, Tiết Tịnh Kỳ vừa khéo đứng ở chính giữa, cô lùi về sau hai bước khi bọn họ ngã về phía mình, đột nhiên có một bàn tay nhanh chóng túm lấy cô.

Cô vừa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy gương mặt toát ra vẻ giận dữ của Thích Mặc Thanh, chàng lạnh lùng nhìn cô trân trân, đôi mắt hẹp mang đầy vẻ cảnh cáo.

“Đi theo ta.” Giọng nói của Thích Mặc Thanh lạnh tanh, chàng nắm tay kéo cô đi theo những người đàn ông có vẻ mặt hung hãn.

Đám người đó không phải là vệ sĩ bình thường mà đều là binh tĩnh được huấn luyện cẩn thận, nhưng nếu như là binh lính của quốc gia thì chắc chắn không thể đẩy người dân được, khả năng duy nhất chính là đám bọn chúng là người giang hồ.

“Rốt cuộc những người đó là ai thế? Sao lại hung hăng trên đường thế?” Tiết Tịnh Kỳ hạ giọng hỏi chàng.

Thích Mặc Thanh thẳng lưng đi ở đằng trước, bàn tay chàng luôn nắm tay lấy tay cô, hai người vượt qua dòng người bám theo sau nhóm người áo đen hung hãn, cho đến khi tới trước Ủng Hương Lâu.

“Ủng Hương Lâu? Bọn họ đến đây làm gì?” Tiết Tịnh Kỳ không kềm lòng nổi mà hỏi chàng, Ủng Hương Lâu là nơi để đuổi ong bắt bướm, lẽ nào phải theo đám người áo đen này vào đó sao?

“Đừng nói gì, đợi xem động tĩnh thế nào đã.” Thích Mặc Thanh khẽ nhíu mày lại, một tay chàng cản trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, ánh mắt dán chặt vào đám người trước mặt.

“Bà chính là tú bà trong Ủng Hương Lâu à? Kêu Cầm Sắt ra đây, có người muốn gặp nàng ta.” Thủ lĩnh đám người áo đen nói một cách hung hãn.

Khí thế của gã khiến cho tú bà sợ hết hồn, bà ta đã mở Ủng Hương Lâu cả mười năm nay, những người đàn ông xung quanh đều có quan hệ khá là tốt đẹp với bà ta, nhưng hình như mấy người này không đến đây để đuổi ong bắt bướm mà như thể đến đòi nợ.

“Mời các ngài vào trong, không biết mấy vị tìm cô nương Cẩm Sắt để làm gì thế? Muốn nghe ca hát sao? Hay là muốn ong bướm thế?” Tú bà giơ khăn tay lên che miệng cười.

Nhưng kẻ thủ lĩnh áo đen giơ thanh kiếm trong tay lên nhanh như chớp, vẫn còn chưa kịp nhìn rõ thì vỏ kiếm đã lướt đến trước mặt tú bà rồi.

Gần như chỉ tốn một phút mà thôi, nhanh như sét đánh, tú bà bị đánh đến lệch đầu đi, bà ta cúi đầu xuống phun ra máu tươi, ôm chặt gò má bị đánh, lảo đảo đứng nguyên tại chỗ, đầu óc trở nên mơ hồ.

“Đi gọi Cẩm Sắt ra đây.” Kẻ thủ lĩnh áo đen lặp lại một lần nữa, gương mặt gã lạnh lùng giống hệt như sứ giả đến từ địa ngục.

“Dạ dạ dạ.” Tú bà không hề do dự, bà ta thấy choáng váng, lập tức quay đầu cuống quýt chạy vào trong.

Trên chiếc ghế đá sau bức tường thấp, hai người một thấp một cao chăm chú theo dõi tất thảy những gì đã xảy ra trong Ủng Hương Lâu.

Tiết Tịnh Kỳ tức giận đến ngứa răng: “Rốt cuộc đám người áo đen ấy là ai? Sao lại hung hãn ngang ngược đến thế?”

“Chắc chắn đám người ấy không phải là người trong cung, rất có thể chúng là người trong giang hồ, nhất định cô nương Cẩm Sắt mà chúng ngông nghênh tìm kiếm có thân phận đặc biệt gì đấy.” Thích Mặc Thanh nói dứt lời bèn nhìn cửa ra vào Ủng Hương Lâu, lúc bấy giờ, tú bà đã dẫn Cẩm Sắt ra.

Nhìn thấy bọn họ, Cẩm Sắt rụt người lại như thể sợ hãi lắm vậy, nàng ta lùi về sau vài bước, gương mặt duyên dáng nhăn nhó, trông có vẻ rất đáng thường, nàng ta nhìn tú bà với ánh mắt cầu cứu, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên mặt bà ta, nàng ta đành bỏ cuộc.

“Cảm Sắt cô nương, mời cô theo chúng ta một chuyến.” Kẻ thủ lĩnh áo đen không hề ăn nói bỗ bã với cô, gã nói một cách cung kính.

“Thay ta chuyển lời với trang chủ của các ngươi, bây giờ ta không có thời gian rảnh, đợi đến khi nào ta có thời gian rảnh thì đương nhiên sẽ đích thân đến thăm.” Cẩm Sắt cắn môi, muốn tìm lý do để đuổi bọn họ đi.

Gương mặt gã áo đen vẫn không bộc lộ một chút cảm xúc gì, gã chỉ nhìn nàng ta rồi quay đầu lại ra hiệu cho đám người đằng sau lưng, tỏ ý gọi bọn họ lên trước.

“Cẩm Sắt cô nương, việc này không làm theo ý cô được.” Gã áo đen gắt lên, gã nhìn về phía đám người áo đen đằng sau lưng, chúng tập tức xông lên ghìm chặt cánh tay Cẩm Sắt.

Tú bà hoảng hốt lùi về sau hai bước, cơ thể mập mạp của bà ta không ngừng run lẩy bẩy, bây giờ khuôn mặt vẫn còn đau âm ỉ, có chỉ có thể trơ mắt ra nhìn bọn họ dẫn Cẩm Sắt đi mà thôi.

“Bỏ ta ra! Các người không cần mạng nữa hay sao? Nếu như ta nói cho trang chủ của các người biết, chắc chắn các người sẽ phải nếm mùi đau đớn đấy.” Hai tay Cẩm Sắt bị bẻ ngoặt ra sau lưng, trang sức trên tóc ngả nghiêng.

Không những đám người áo đen ấy không sợ hãi lời cảnh cáo của cô, bọn họ còn phì cười mỉa mai, lúc chúng đang định kéo nàng ta vào xe ngựa. Đột nhiên, một mũi tên phóng vèo đến ghim vào cổ tay gã mặc áo đen, khiến gã đau đến mức thét ầm lên rồi buông Cẩm Sắt ra.

Cẩm Sắt đang bị vác trên vai đạp chân xuống mặt đất, lúc định bỏ chạy, cơ thể nàng ta bị ai đó kéo ngược về.

“Bỏ nàng ấy ra cho bổn cung” một giọng nói đanh thép vang lên từ gần đó.

“Sao thái tử lại đến đây? Cẩm Sắt và đám người áo đen ấy có quan hệ gì với nhau?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn bọn họ, cô nhíu mày nói khe khẽ.

“Thái tử ra mặt cho một cô gái chốn phấn hoa, lại bắn kẻ khác, chuyện này càng lúc càng thú vị rồi đấy.” Thích Mặc Thanh khẽ nhếch môi.

Vốn dĩ Cẩm Sắt là người của thái tử, lần trước Lâm vương tranh giành Cẩm Sắt với thái tử ở giữa đại đình, chuyện này đã lọt vào tai Gia Khánh Đế, chỉ có điều nể nang thân phận của hắn nên không phạt thêm mà thôi.

Bây giờ thái tử lại làm vậy một lần nữa, e là Gia Khánh Đế sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.

Trong lúc hai người nói chuyện, dường như thái tử lấy một địch mười, trước cửa Ủng Hương Lâu, lúc thái tử đánh nhau không thể thoát thân thì bỗng nhiên một thanh kiếm phi về phía hắn.

“Thái tử!” Cẩm Sắt kêu lên một tiếng thảm thiết, nàng ta vội vàng chạy đến đỡ hắn dậy, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Võ công của thái tử không cao, bởi từ lúc nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, không thể học tập tiễn thuật hay học võ như các Hoàng tử khác, đến môn tiễn thuật cũng phải đến năm mười sáu tuổi mới bắt đầu học tập. Có điều Doãn Hoàng hậu đã tìm sư phụ dạy nội công cho hắn, chuyên rèn luyện nội lực.

Nếu nói đến so tài võ công thật sự, đương nhiên không thể bằng được đám người áo đen đã được huấn luyện tử tế ấy, còn chưa được mấy hiệp đã thất bại.

“Đây không phải là thái tử sao? Là cái thá gì chứ? Các huynh đệ, dẫn nàng ta về giao lại cho chủ nahan.” Kẻ thủ lĩnh áo đen nói, gã rút kiếm về.

“Dạ.” Mấy gã áo đen gật đầu đắc ý, gương mặt trở nên lạnh lùng, chúng ta vươn tay lôi Cẩm Sắt đi một cách thô bạo.

Thích Mặc Thanh thấy tình hình có vẻ kỳ quái, lông mày chàng nhíu lại, vì về cây cổ thụ bên cạnh mình, bèn bẻ một nhành xuống cầm trong tay.

“Tịnh Kỳ, nàng đợi ta ở nơi này một lúc, đừng đi ra ngoài đấy.” Thích Mặc Thanh đung đưa nhành cây trong tay, ánh mắt lạnh lùng như chim ưng.

Đầu ngón chân của chàng trở nên nhẹ nhàng, cơ thể bay vút lên, từ bên dưới chân bức tường cao cho đến trước cửa Ủng Hương Lâu, nhành liễu trong tay chàng hấp thu nội lực của chàng quét xuống nền tuyết trắng trơn trượt, trong lập tức, tuyết bay vút lên. Nằm la liệt bên ngoài Ủng Hương Lâu, đột nhiên tuyết trắng bay vẩn vơ trong không khí tụ lại thành khối cầu tuyết, đập vào trong nhóm người áo đen.

Gần như trong thời gian vài giây mà thôi, tuyết trắng đã nổ trên người bọn áo đen.

Vì khí thế của đám cầu tuyết, bọn áo đen bị đẩy bay ra xa mấy mươi mét, ngã lăn lộn trên mặt đất, chết đi sống lại.

“Đến người phụ nữ của bổn vương mà các ngươi cũng dám đụng đến, đúng thật là sống đến chán rồi.” Chiếc áo đen dài của Thích Mặc Thanh tay phấp phới giữa nền trời tuyết lạnh giá, khí thế mạnh mẽ của chàng giống hệt như tu la đến từ địa ngục.

Tiết Tịnh Kỳ ngập ngừng sau lưng chàng, gò má cô hơi ửng đỏ, vốn dĩ chàng ra tay là vì chính mình!

Lúc ở ngoài đường, đám người áo đen ấy đã xô vào người mình, không ngờ rằng chàng lại tìm cơ hội báo thù cho mình.

Tiết Tịnh Kỳ không biết mình nên vui hay nên buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.