Ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ hắt vào một góc thư phòng, rơi trên mặt giấy Tuyên Thành, Tiết Tịnh Kỳ buông bút lông trong tay, khẽ nhíu mày, nàng ta tới làm gì?
Cô đang muốn tìm cớ không cho Ngọc Thuần vào phòng, ngay cả Nhục Nghê cũng không ngăn được nàng ta, Ngọc Thuần cứ thế tiến vào phòng và bắt đầu rộn ràng: “Vương phi, Vương phi... Cám ơn người đã cứu nô tỳ.”
Hóa ra là đến để cảm ơn. Tiết Tịnh Kỳ ngồi trên chiếc ghễ gỗ thô, nhìn thấy Ngọc Thuần vừa che mông vừa chậm rãi chạy vào đến cửa, dáng vẻ như vậy trông chẳng khác nào một chú hề, rất buồn cười nhưng cô vẫn cố nhịn, nhìn Ngọc Thuần với ánh mắt hờ hững.
“Tôi cứu cô không phải vì muốn nhận lời cảm ơn từ cô, vì vậy không cần thiết phải nói những lời khách sáo như vậy.” Tiết Tịnh Kỳ thản nhiên đáp lời.
Nhục Nghê lãnh đạm đứng bên cạnh, ngó thấy Ngọc Thuần quỳ xuống liền đưa tay nâng nàng ta lên: “Vương phi đã nói không có việc gì rồi, cô ra ngoài đi, đừng làm phiền Vương phi nữa.”
Vẻ ngoài lạnh lùng của nàng ta lại càng khiến cho Ngọc Thuần quyết tâm ở lại, ý chí chiến đấu trào dâng trong đôi mắt ngập tràn sự xúc động của nàng ta, nàng rụt mạnh tay ra khỏi sự kềm kẹp của Nhục Nghê rồi dập đầu một cái thật mạnh.
“Vương phi, cầu xin người hãy giữ Ngọc Thuần ở lại bên cạnh, chuyện gì Ngọc Thuần cũng có thể làm, hơn nữa nhất định còn làm tốt hơn Nhục Nghê tỷ tỷ.” Ngọc Thuần cất giọng nức nở.
Làm tốt hơn Nhục Nghê tỷ tỷ là ý gì? Ánh mắt vốn dĩ đã lạnh lùng của Nhục Nghê lập tức trở nên lãnh đạm gấp bội, bởi nàng chưa từng đồng ý cho nàng ta gọi mình là tỷ tỷ, hơn nữa nàng cũng không thấy mình có chỗ nào làm chưa tốt, nàng là người được chính Vương gia khâm điểm mà!
Còn nàng ta là ai chứ? Chẳng qua chỉ là một nữ tử sức yếu lực mỏng, tay trói gà không chặt, bảo vệ chính mình còn chưa xong thì làm sao có thể ở bên cạnh Vương phi đây?
Nàng đang định lên tiếng phản bác lại Ngọc Thuần, thì Tiết Tịnh Kỳ đang ngồi trên ghế liền phát ra một tiếng cười chế giễu, tiếng cười lảnh lót như chuông bạc vang vào tai Ngọc Thuần lộ rõ sự chê cười.
“Ngọc Thuần cô nương, cô vẫn nên quay về nghỉ ngơi thì hơn, bên cạnh ta không cần người hậu hạ nữa, có Nhục Nghê là đủ rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nghiêm mặt nói.
Trong lòng Nhục Nghê thở dài một hơi nhẹ nhõm, giờ thì không sợ nàng ta nói nhăng nói cuội nữa rồi.
Ngọc Thuần đảo mắt một vòng, có thế nào đi nữa thì nàng ta cũng nhất định phải ở lại bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ.
“Vương phi, nô tỳ nấu ăn rất ngon, dù là điểm tâm ngọt hay thức ăn, Vương phi đều nhất định sẽ thích.” Ngọc Thuần cười tủm tỉm nói, trong giọng nói tràn ngập hờn dỗi.
Tiết Tịnh Kỳ nghe ra nàng ta dùng giọng nói hờn mát để nói với mình thì cảm thấy không quen.
“Ngọc Thuần, cô nên bồi dưỡng sức khỏe cho tốt thì hơn, những chuyện khác không cần cô quan tâm.” Tiết Tịnh Kỳ nheo mắt lại, nhịp nhịp ngón tay trái lên mặt bàn.
Nhục Nghê biết đó là dấu hiệu cho thấy Tiết Tịnh Kỳ đã mất hết kiên nhẫn rồi, lúc cô mất kiên nhẫn sẽ giống y đúc Thích Mặc Thanh, sắp nguy hiểm đến nơi rồi, nhưng Ngọc Thuần vẫn không biết sống chết, tiếp tục cầu xin.
“Vương phi, nô tỳ biết mình xuất thân thấp hèn, không có tư cách hầu hạ Vương phi, nhưng nô tỳ vẫn hy vọng Vương phi có thể cho nô tỳ một cơ hội.” Ngọc Thuần khom mình trên mặt đất, xõa mái tóc dài rối tung trên sàn nhà.
Nàng ta hoàn toàn không ý thức được rằng cứ tiếp tục cầu xin hai lần ba lượt như vậy sẽ khiến người khác mất kiên nhẫn nên vẫn không biết sống chết mà tiếp tục thỉnh cầu, muốn dùng sự đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của người khác chính là phương pháp ngu xuẩn nhất.
Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ đã lóe lên một tia nguy hiểm nhưng cô vẫn chưa mở miệng nói gì thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng xa cách: “Cơ hội không phải cứ cầu xin như thế là được đâu, nàng hãy đến Bắc viện học việc với Cát ma ma đi, không có chuyện gì thì đừng tìm đến nơi này nữa.”
Tiếng xe lăn chậm rãi vang lên từ ngoài cửa vào trong, Thích Mặc Thanh lấy mặt nạ xuống, gương mặt đẹp trai sa sầm, u ám chẳng khác nào ngày mưa dầm, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiết Tịnh Kỳ.
Thích Mặc Thanh lăn xe đến bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ rồi dùng ánh mắt ngắm nhìn cô từ trên xuống dưới, Ngọc Thuần đang ở bên dưới thấy chàng tiến vào lập tức im lặng, hai mắt liếc nhìn khắp nơi, không biết nên nói gì mới tốt, dường như nơi nào có chàng thì bầu không khí chung quanh sẽ trở nên khẩn trương.
“Nàng vẫn còn gì muốn nói sao?” Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Nghe chàng cất lời, Ngọc Thuần hiển nhiên là không dám nói thêm gì nữa, tại sao hai người đó đều khó tiếp cận như vậy chứ, vậy sau này rốt cuộc nàng ta phải làm sao mới có thể tiếp cận được Tiết Tịnh Kỳ đây?
“Không không có...” Ngọc Thuần khẽ đáp, đồng thời cân nhắc xem lát nữa nên nói những gì.
“Không còn gì để nói sao còn chưa lui ra?” Thích Mặc Thanh bỗng nhiên cao giọng, lạnh lùng nói.
Người con gái đang quỳ bên dưới thở gấp, Nhục Nghê hiểu tính tình của Thích Mặc Thanh nên cũng chẳng bất ngờ gì mấy và lúc này nàng đang thản nhiên đứng bên cạnh Ngọc Thuần, mặt không đổi sắc. Nhưng Ngọc Thuần thì đang run rẩy, miễn cưỡng kềm chế sự sợ hãi trong lòng mình và chậm rãi lui xuống.
Bầu không khí bên ngoài khác hoàn toàn với bên trong, nàng ta hít sâu một hơi, xem ra lời đồn bên ngoài không sai, Minh Vương vô cùng thô bạo tàn nhẫn, khiến người ta vừa gặp đã sợ. Nhưng tại sao Tiết Tịnh Kỳ gặp chàng lại không có chút sợ hãi nào nhỉ?
Đột nhiên ánh mắt Ngọc Thuần trở nên căng thẳng, nàng ta lạnh lùng nhìn về phía bờ tường, siết chặt bàn tay lại.
Tuy rằng lần này thất bại nhưng cũng đủ để nàng ta thăm dò được không ít chuyện, lần sau, nàng ta nhất định sẽ không thất bại nữa.
Bên trong bỗng dưng trở nên thanh tịnh hơn nhiều, Thích Mặc Thanh tới gần Tiết Tịnh Kỳ, cầm cây bút lông mà cô vừa mới sử dụng, chấm vào mực tàu, nhẹ nhàng vẽ một con chim én lên giấy Tuyên Thành, những con chim én liên tục được vẽ ra trên tờ giấy trông như đang bay lượn, sống động như thật.
“Ngày mai, chúng ta sẽ xuất phát.” Thích Mặc Thanh hờ hững nói.
Động tác trên tay chàng rốt cuộc cũng ngừng lại, bút lông được gác sang một bên, mực tàu trên giấy cũng nhạt đi không ít.
“Ngày mai? Gấp như vậy sao?” Tiết Tịnh Kỳ thắc mắc.
Thích Mặc Thanh đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, một bên mặt được ánh mặt trời nhàn nhạt rọi ra một chiếc bóng, bên mặt tuyệt đẹp còn lại trông chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo khiến Tiết Tịnh Kỳ không khỏi có chút ngây người khi ngắm nhìn.
“Ngày mai là ngày tốt.” Thích Mặc Thanh thản nhiên nói, trên mặt không chút cảm xúc.
Tiết Tịnh Kỳ không hỏi gì nữa mà chỉ ngồi bên cạnh, cô cũng không nhắc lại chuyện của Ngọc Thuần, thiết nghĩ sau trận nháo nhào lúc nãy, có lẽ nàng ta sẽ không xuất hiện trước mặt họ nữa.
Sau khi Thích Mặc Thanh rời khỏi, Tiết Tịnh Kỳ ngắm nghía bức tranh chim én trên bàn, đây là bức tranh mà chàng vừa mới tiện tay vẽ ra, nhưng những con chim én đang tự do bay lượn trên bầu trời ấy lại khiến người ta ghen tỵ biết bao.
Cô cầm bức tranh không thể gọi là tranh vẽ này lên, lồng khung và treo nó trong thư phòng, trên bức tường màu trắng ban đầu cũng có mấy bức tranh rời rạc, lẻ loi và cô đã lần lượt lấy chúng xuống, cất vào ống trục.
Hiện tại trên tường chỉ còn lại một bức tranh chim én, ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào, những tia nắng còn nhợt nhạt còn sót lại của ngày chiếu lên bức tranh khiến cho những con chim én trông vô cùng sống động.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lại lặng lẽ chiếu vào phòng, Tiết Tịnh Kỳ đang nằm trên giường, trở người một cái. Nhục Nghê gõ cửa, thấy bên trong không có động tĩnh gì, nàng liền mở cửa, bưng nước rửa mặt vào, thấp giọng lay Tiết Tịnh Kỳ đang ngủ dậy.
“Vương phi, thức dậy đi, lát nữa chúng ta phải xuất phát đi Ô Thành rồi.” Giọng nói của Nhục Nghê giống như đồng hồ báo thức đã đánh thức được Tiết Tịnh Kỳ.
Nàng ấy vẫy vẫy tay, các nha hoàn bên ngoài liền tuần tự tiến vào giúp cô mặc quần áo rửa mặt, Tiết Tịnh Kỳ mơ mơ màng màng để mặc cho các nàng tùy ý thay đồ cho mình, hết đặt xuống rồi lại giơ lên.
Khi cô tỉnh táo hẳn thì thấy Nhục Nghê đang cắm một cây trâm ngọc phù dung lên tóc mình, cô ngắm nhìn bản thân phản chiếu qua gương đồng, hôm nay cách trang điểm, ăn mặc đơn giản, trắng trong thuần khiết hơn bình thường, nhưng cô thích, nếu có thể cột tóc đuôi ngựa thì càng tốt hơn.
Sau khi cùng Thích Mặc Thanh đến sảnh chính ăn sáng thì cô và chàng ra ngoài, trước cửa đã có xe ngựa chờ sẵn, xe ngựa này lớn hơn xe bình thường một chút nhưng cách bài trí thì đơn giản hơn, người bình thường hoàn toàn không thể nhận ra đây là xe ngựa của phủ Minh Vương.
Lần này đi theo chỉ có Giả Sơn cùng Nhục Nghê, ngay cả việc đánh xe cũng là do hai người họ thay phiên nhau.
Sau khi một vài hành lý giản đơn được chất lên xe thì xe ngựa bắt đầu xuất phát.
“Mặc Thanh, mất bao lâu mới tới được Ô Thành?” Tiết Tịnh Kỳ vén mành che lên hỏi, hiện tại mới vừa rời khỏi kinh thành mà thôi.
Thích Mặc Thanh dịu dàng nhìn Tiết Tịnh Kỳ và cất giọng dịu êm: “Chắc khoảng một ngày.”
Một ngày, như vậy tức là cũng không xa lắm, cũng tương đương với ở Lâm Thành, sáng sớm xuất phát, buổi tối có thể tới rồi, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, cô hoàn toàn có thể chịu được, huống chi bên cạnh còn có Thích Mặc Thanh.
“Chúng ta phải đi theo đường nào?” Tiết Tịnh Kỳ lại hỏi.
Thích Mặc Thanh kiên nhẫn giải đáp câu hỏi của cô: “Đường mà chúng ta đi là Trường Lĩnh sơn đạo, con đường này tương đối yên tĩnh và an toàn.”
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu rồi vén mành lên tiếp tục nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, vẫn còn ở trong phạm vi phố sá sầm uất của kinh thành, chung quanh người xe nườm nượp nên xe ngựa chạy rất chậm.
Tốt thật đấy, có thể đi du lịch bằng xe ngựa, không những được ngắm nhìn cuộc sống thường nhật của người cổ đại mà còn có thể trải nghiệm những thú vị từ sự khác biệt của phương tiện giao thông.
Xe ngựa chậm rãi đi ra khỏi cửa thành và tiến về phía sơn đạo nên tốc độ của xe ngựa dần dần nhanh hơn, Tiết Tịnh Kỳ dựa vào vách xe ngựa, cảm nhận sự xóc nảy của con đường.
Không ngờ đi trên sơn đạo lại có thể khiến người ta buồn ngủ như vậy, chỉ chốc lát sau là Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy hơi mệt mỏi.
“Nếu mệt thì nàng ngủ một lát đi.” Thích Mặc Thanh thấy Tiết Tịnh Kỳ buồn ngủ thì nhỏ giọng khuyên nhủ.
Giọng nói của chàng dường như có ma lực khiến Tiết Tịnh Kỳ đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa buồn ngủ chậm rãi tiến vào mộng đẹp, trong cơn mơ màng cô cảm nhận được có một đôi bàn tay dịu dàng chậm rãi đặt lên má mình, rồi sau đó mặt của cô liền áp vào một lồng ngực ấm áp, cô tìm một vị trí thoải mái sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi cô thức dậy lần nữa đã thấy Thích Mặc Thanh đang ôm bả vai cô, nét mặt thoải mái, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía trước, lẽ nào chàng đã giữ nguyên tư thế này suốt cả ngày sao?
Tiết Tịnh Kỳ vươn vai, rời khỏi lồng ngực chàng khiến cơ thể chàng khẽ giật mình, cô ngẩng đầu, khẽ nở nụ cười với chàng: “Có phải tay chàng đã tê rồi không?”
Thích Mặc Thanh sờ nắn cánh tay, lắc lắc đầu, chỉ cần là vì cô, không có chuyện gì chàng không thể làm.
Chàng đưa tay vén mái tóc hơi rối vì ngủ của cô ra sau tai, giọng nuông chiều: “Chúng ta đã đến Ô Thành rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới biệt uyển thôi, chuẩn bị nhé.”
Tiết Tịnh Kỳ lúc này mới phát hiện bên ngoài xe liên tục vang lên tiếng rao của những người bán hàng rong, cô hưng phấn vén mành che lê nhìn ngắm bên ngoài, quả nhiên so với nơi dưới chân hoàng thành thì nơi này vẫn còn lưu giữ được nhiều nét cổ kính hơn.
“Giờ tiết kiệm sức lực đi đã, trở về tắm rửa một chút rồi mai hẵng đi dạo Ô Thành.” Thích Mặc Thanh đưa tay thả mành che mà cô vừa vén lên xuống, trong xe ngựa đột nhiên tối đi.
“Được, vừa hay ta cũng hơi đói rồi.” Tiết Tịnh Kỳ ôm bụng nói.
Đúng lúc này xe ngựa cũng dừng lại, Nhục Nghê và Giả Sơn bên ngoài vén mành lên, kê một chiếc ghế dưới xe ngựa để hai người xuống xe.