Cái gì mà sáng suốt với không sáng suốt chứ, bà chỉ là tìm được bím tóc của Địch quý phi, hung hăng kéo xuống mà thôi. Bà ta đã dám xuống tay với Thích Mạch Tường, vậy muốn nghĩ đến chuyện sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá đắt.
Thứ bệnh đậu mùa này có tính truyền nhiễm rất mạnh, chỉ riêng điểm này sẽ không có thái y nào dám tới gần thật sự chữa bệnh cho hắn, chỉ có thể một mình tự sinh tự diệt. Sống tiếp được thì cũng thôi, không sống tiếp được... Bà sẽ đích thân ra tay.
Điều này cũng xem như cho Địch quý phi một bài học nho nhỏ, để cho bà ta hiểu rõ cái gì gọi là không biết lượng sức.
Bà khoát tay cho tên thái giám này lui ra, lại gọi Ngọc Chi cung nữ luôn phục vụ bên cạnh mình vào.
Doãn Phân Tư phe phẩy chiếc quạt hương bồ trong tay, một tay chống má, nhìn ngoài bóng cây xanh làm nền cho những bông hoa hồng tuyệt đẹp ngoài cửa sổ, tâm trạng bà cũng giống như những bông hồng hoa và cây xanh này, cảm nhận ánh mặt trời chiếu xuống.
Bà lười biếng mở miệng hỏi: “Sau khi Hoàng thượng biết tin Lâm vương bị bệnh đậu mùa đã có phản ứng gì? Ngài ấy có định tới phủ Lâm Vương không?”
Ngọc Chi này là tâm phúc bên cạnh Doãn Phân Tư, thông minh lanh lợi, rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Cũng bởi vì điểm này nên bà mới trọng dụng nàng ta, thường xuyên phái nàng ta ra ngoài tìm hiểu tin tức, mỗi lần quay về đều báo cáo tin tức vô cùng chính xác.
Ngọc Chi nhận lấy quạt hương bồ trong tay bà, nhẹ nhàng quạt, còn ghé sát tai bà khẽ nói: “Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, sau khi Hoàng thượng nghe nói xong chỉ đập nát chén trà trong tay, cũng không nói gì thêm, sau đó lại căn dặn các lão thái y ở viện Thái Y tới phủ Lâm Vương khám bệnh cho Lâm vương. Mọi người đều biết bệnh đậu mùa là thế nào, chắc hẳn Hoàng thượng sẽ không mặc kệ thân rồng mà tùy tiện đi thăm Lâm vương đâu. Nương nương cứ yên tâm đi.”
Doãn Phân Tư rất hài lòng về đáp án này, khóe miệng chậm rãi cong lên, đôi môi đỏ mọng đầy yêu mị khẽ mở ra: “Nếu Hoàng thượng thật sự muốn đi, dù sao bên cạnh cũng cũng phải có người khuyên mới được. Lại nói Lâm vương cũng là con trai do bản cung nuôi, bản cung cũng phải nhanh chân đến thăm mới an tâm.”
Ngọc Chi có phần kinh ngạc nói: “Nương nương, Lâm vương bị bệnh đậu mùa, ngài tuyệt đối không thể qua được!”
Trong lòng Doãn Phân Tư lại âm thầm cân nhắc, khẽ xì một tiếng nói: “Cho dù là bệnh đáng sợ hơn cả bệnh đậu mùa, chúng ta cũng phải xin Hoàng thượng một ý chỉ đi tới phủ Lâm Vương thăm, để tránh cho người ta lời ra ý vào.”
Bà là quốc mẫu đương triều, mà Thích Vũ Mạch lại được gởi nuôi ở chỗ của mình, dù thế nào cũng phải thu được danh tiếng hiền lương. Hơn nữa, bà muốn đi, cũng phải xem Thích Hàm Gia có đồng ý hay không đã.
Doãn Phân Tư nói xong đã đứng dậy đi giày. Trong lòng Ngọc Chi cũng hiểu rõ, cúi người giúp bà đi giày, đỡ bà ra khỏi cung điện, đi qua Ngự Thư phòng.
Mà phủ Lâm Vương đã thành cấm địa, ai nấy đều cảm thấy bất an, không dám bước vào một bước.
Trong phòng Thích Vũ Mạch chỉ có mấy nha hoàn từng bị đậu mùa khi còn bé đang hầu hạ. Địch quý phi cũng che vài tấm lụa mỏng, trên người mặc quần áo kháng khuẩn do Tiết Tịnh Kỳ bảo người làm ra, được bọc kín tầng trong tầng ngoài.Không chỉ có vậy, ngay cả người trong phủ Lâm Vương đều phải mặc vào quần áo kháng khuẩn này. Trước khi bệnh đậu mùa của Thích Vũ Mạch khỏi hẳn, bọn họ đều phải sớm làm tốt chuyện phòng bệnh.
Tiết Tịnh Kỳ đeo khẩu trang đứng ở trong sân trước, chỉ huy nha hoàn chất hết tất cả đồ dùng mà Thích Vũ Mạch đã dùng qua ở trên đống củi, châm lửa đốt.
“Mọi người làm nhanh một chút. Hễ là đồ Lâm vương từng chạm qua đều mang tới chỗ này, không thể bỏ sót cái nào được. Bằng không tương lai người bị lây nhiễm chính là các người đấy.” Tiết Tịnh Kỳ lớn tiếng nói, tốc độ của đám nha hoàn lại càng thêm nhanh nhẹn.
Nhìn gần như mọi thứ trong phủ Lâm Vương đều bị chuyển đến đây, thậm chí là cốc ngọc mới chỉ dùng qua mấy lần, Tiết Tịnh Kỳ không nhịn được lắc đầu. Đợi lát nữa phải đốt cháy những thứ vô cùng khí phách xa xỉ này, cô lại cảm thấy lãng phí.
Nhưng dù sao những vật này là của Thích Vũ Mạch, cô chỉ cần vừa nghĩ tới những chuyện hắn từng làm thì trong lòng lại cảm thấy buồn nôn. Ngay cả chút thương lại cuối cùng trong lòng cũng không có, thật sự muốn để cho hắn ở đây tự sinh tự diệt.
Nhưng dù sao hắn cũng đã từng bị mình trừng phạt qua, không có khả năng nối dõi tông đường đã là trừng phạt lớn nhất đối với hắn rồi.
“Minh Vương phi, đồ đều đã để ở đây, có thể châm lửa được chưa?” Quản gia phủ Lâm Vương không biết đã tới gần Tiết Tịnh Kỳ từ lúc nào, ông ta nói.
Nhìn đồ vật đại khái được xếp cao mấy mét giống như ngọn núi nhỏ, Tiết Tịnh Kỳ híp mắt lại, gật đầu: “Châm lửa, đốt sạch sẽ một chút.”
Quản gia đáp vâng rồi ra lệnh cho bọn họ châm lửa. Trong giây lát, trong sân có khói đặc cuồn cuộn bốc lên trời, khói đen quanh quẩn ở trước mắt mỗi người. Đối với bọn họ, đây không chỉ đơn giản là đốt đồ của Thích Vũ Mạch, cũng là sự trân trọng tính mạng của nhau.
Lửa càng lúc càng cháy lớn, làm gương mặt mỗi người đều nóng tới mức đỏ bừng. Lửa cháy lớn như vậy không lâu thì giảm xuống, biến thành lửa nhỏ.
Có nha hoàn cầm gậy tới chọc cho quần áo không sạch sẽ còn chưa cháy hết bên trong rơi xuống, để độc còn sót lại cháy tiếp.
“Minh Vương phi, Minh Vương phi, Quý phi nương nương bảo ngài vào trong phòng một chuyến, Vương gia vẫn sốt cao không hạ.” Tiếng la hét của Mai Ninh từ phía xa vọng tới. Nàng ta thở hồng hộc còn chưa đứng vững đã nói xong.
Nhưng nhìn lại, trước mắt đã không thấy bóng dáng của Tiết Tịnh Kỳ. Nàng ta kinh ngạc ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, thấy có bóng dáng màu xanh vừa biến mất ở lối rẽ trên hành lang phía trước.
Nàng ta vội vàng đuổi theo.
Tiết Tịnh Kỳ vừa vào phòng Thích Vũ Mạch, Địch Tú Y với gương mặt lo lắng kéo tay cô, giọng điệu cầu xin nói: “Tịnh Kỳ, ngươi mau nhìn thử Mạch nhi xảy ra chuyện gì? Hắn đột nhiên sốt cao không dừng. Sao ta gọi hắn mãi mà hắn vẫn không tỉnh lại? Tịnh Kỳ, y thuật của ngươi cao minh, ngay cả Thái tử còn có thể trị hết, chắc chắn cũng có thể trị hết cho Mạch nhi!”
Không cho cô tiếp tục điều tra xem người chủ mưu là ai, trái lại ở đây khóc sướt mướt. Rốt cuộc ngươi không dám điều tra, hay ngươi đã biết là ai làm rồi?
Nhưng chuyện đó cũng chẳng mấy liên quan tới cô. Mục đích của cô chính là cứu Thích Vũ Mạch. Cô được Hoàng thượng phong thưởng, người trong thiên hạ đều biết cô đã chữa hết bệnh cho Thái tử, nếu không cứu được hắn thì chẳng phải là đánh vào mặt mình sao?
Cô bĩu môi rút cánh tay của mình ra khỏi tay Địch Tú Y, trong giọng nói có chút trấn an: “Quý phi nương nương, người mắc bệnh đậu mùa bị sốt là bình thường, ngài không nên sốt ruột. Thần thiếp sẽ điều chế thuốc làm cho Lâm vương hạ sốt.”
Nghe cô nói vậy, Địch Tú Y mới thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mềm nhũn ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Thích Vũ Hạo đã bị đày đi làm Thái Thú Nhạn Môn, sẽ phải xuất phát bất kỳ lúc nào. Trong hai đứa con trai của bà ta chỉ còn lại Thích Vũ Mạch ở bên cạnh, nếu hắn lại bởi vì bệnh đậu mùa mà ra đi, bà ta sẽ thật sự chỉ còn lại một thân một mình.
Mà người đàn bà trước mắt từng bị bà ta ghét nhất, không ngờ lại là người có thể cứu con trai mình, bà ta hơi cay đắng cười tự giễu một tiếng.
“Tịnh Kỳ, vậy làm phiền ngươi.”Tiết Tịnh Kỳ liếc nhìn bà ta và mỉm cười, sau đó dời tầm mắt.
Trong phủ Minh Vương, Thích Mặc Thanh xử lý công việc ở trong thư phòng, bút lông trong tay hạ xuống tờ giấy trắng, vết mực đậm in xuống tờ giấy nhưng mãi một lúc lâu vẫn không thấy hắn nhúc nhích.
Ngoài cửa đột nhiên có một người thở hồng hộc chạy vào, phá tan sự yên tĩnh kỳ lạ này, giống như một trận gió thổi đến trước mặt Thích Mặc Thanh.
“Vương… Vương gia, nô tài vừa thăm dò, phát hiện Vương phi bảo tất cả mọi người trong phủ Lâm Vương mặc vào một loại quần áo đặc biệt, là… là quần áo kháng khuẩn... Hơn nữa hôm nay, Vương phi còn bảo nha hoàn và nô tài đốt hết đồ của Lâm vương, một ngọn đuốc châm xuống, nửa phủ Lâm Vương không còn! Bây giờ Địch quý phi rất tín nhiệm Vương phi, Vương gia đại nhân không cần phải lo lắng.”
Cả ngày hôm nay hắn đều ẩn nấp ở trên nóc nhà của phủ Lâm Vương, nhìn một đám nha hoàn và nô tài mặc cùng một loại quần áo màu màu đi tới đi lui, thật vất vả mới nhận ra Tiết Tịnh Kỳ.
Sau đó hắn lại cùng cô tới tới lui lui, chạy qua rất nhiều nóc nhà, suýt nữa thì đạp vỡ mái ngói của phủ Lâm Vương.
“Ừ.” Trong mũi Thích Mặc Thanh phát ra một tiếng hừ lạnh, bút lông trong tay cuối cùng cũng động, nhưng đầu lông đã nát.
Đây là ý gì? Một câu cũng không nói, là bảo hắn tiếp tục báo cáo à?
Vào lúc Giả Sơn cân nhắc không ra, cuối cùng có giọng nói truyền đến.
“Ngươi tiếp tục đi thăm dò, âm thầm bảo vệ Vương phi, đừng để cho nàng bị tổn thương dù chỉ một ngón tay.” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói, trong tay nắm chặt bút lông ấn mạnh, vẽ tiếp trên giấy, sau đó vung tay ném bút lông ra ngoài, rơi lên tường và tạo thành một điểm đen.
“Vâng.” Giả Sơn đáp xong phi thân lui ra ngoài.
Hai tay Thích Mặc Thanh nắm thật chặt góc bàn, có thể thấy được gân xanh nổi rõ trên năm đốt ngón tay.
Nếu Tiết Tịnh Kỳ ở trong phủ Lâm Vương bị chút lây nhiễm gì, hắn chắc chắn sẽ bắt cả phủ Lâm Vương phải chôn cùng!
Tiết Tịnh Kỳ đi vào bên trong bình phong, bắt mạch cho Thích Vũ Mạch. Hắn thật sự sốt cao. Bầu không khí im ắng một lúc mới thấy cô đi từ sau tấm bình phong ra.
“Người đâu, đi lấy hai phần Bách Lý Hương, hoa Bồ Đề và Dương Cam Cúc mỗi loại ba phần trộn với nhau, sắc cho Lâm vương uống. Mua thêm một ít lê tới nữa.” Tiết Tịnh Kỳ nghiêm giọng nói.
Mọi người hoàn toàn tin tưởng, không nghi ngờ gì Tiết Tịnh Kỳ. Lập tức có nha hoàn vội vàng đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến mấy tiếng bước chân hỗn loạn. Có mấy thái y già trong cung cầm theo hòm thuốc của mình đi vào phòng, trên mặt mỗi người đều che miếng vải.
Bọn họ mới bước vào sân đã thấy cách ăn mặc của đám nha hoàn, lại thấy Địch Tú Y và Tiết Tịnh Kỳ cũng được bọc kín toàn thân, không biết là quần áo được làm bằng chất liệu gì.
“Thỉnh an Quý phi nương nương, Minh Vương phi.” Các vị thái y đều quỳ xuống.
“Các ngươi đứng lên đi, là Hoàng thượng bảo các ngươi tới sao?” Địch Tú Y mệt mỏi hỏi.
Các thái y phủ ống tay áo đứng lên. Người cao tuổi nhất bước lên trước một bước đáp: “Hồi bẩm nương nương, là Hoàng thượng phái cựu thần nhanh chóng tới khám bệnh cho Lâm vương. Vừa rồi cựu thần mới vào cửa đã thấy tất cả mọi người trong phủ mặc quần áo không giống bình thường, còn có mũ, không biết quần áo này dùng để làm gì vậy?”
Quần áo là do Tiết Tịnh Kỳ sai người đi làm. Cô biết ở trước mặt người xưa thì vật này tương đối mới lạ nên cười trả lời: “Quần áo này có thể đề phòng bệnh độc xâm nhập vào cơ thể, người chưa từng mắc bệnh đậu mùa mặc vào có thể phòng bệnh, trong phủ còn có mấy bộ, hay là mấy vị thái y cũng mặc vào vậy?”
Cô vừa dứt lời lại gọi Nhục Nghê hầu bên ngoài cửa bước vào, đang định bảo nàng ta vào trong kho phòng lấy quần áo ra. Nhưng thái y lại nhíu mày, trách: “Chuyện này quả thực là hồ đồ! Minh Vương phi, từ trước đến nay cựu thần chưa từng nghe qua có quần áo nào có thể phòng được bệnh độc, mong ngài đừng xem việc chữa bệnh thành trò đùa. Khi mắc bệnh đậu mùa cần phải mau chóng cách ly, chứ không phải vẫn để cho người ta tới gần.”
Lời này vừa nói ra, mấy vị thái y phía sau liên tục phụ họa nói phải.
Bọn họ làm thái y mấy chục năm, cũng không phải chưa từng trị liệu bệnh đậu mùa. Có người sống, có người chết là rất bình thường.
Làm gì nghe nói mặc vào quần áo vào người là có thể không bị bệnh đậu mùa được? Nếu là vậy, mọi người đều mặc vào không phải được rồi sao?