Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 79: Chương 79: Cướp người




Giọng nói bên kia dần dần nhỏ lại, ngay sau đó là tiếng gọi tiểu nhị tới tính tiền. Tiết Tịnh Kỳ không ở lại nghe tiếp nữa, như vậy cũng đã đủ rồi, chuyện Ôn Vương gièm pha cô trước mặt Doãn Tiêu La cô đã nghe đủ rồi.

“Ôn Vương là cố ý nói chuyện này với Doãn Tiêu La sao?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn Thích Mặc Thanh hỏi.

Ánh mắt của chàng sắc bén như một thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng lướt nhìn cửa gỗ bên canh. Tâm trạng của chàng cũng không tốt hơn Tiết Tịnh Kỳ bao nhiêu? Tuy chàng cũng biết chuyện thái tử thích Tiết Tịnh Kỳ nhưng nghe được từ miệng người khác nói ra đúng là vẫn thấy rất khó chịu.

Chàng lạnh lùng nói: “Không chỉ có là cố ý nói như vậy, hắn chính là muốn ly gián quan hệ của thái tử và Doãn Tiêu La để lấy được lòng tin của Doãn Tiêu La, muốn tiến thêm một bước với người nhà họ Doãn.”

Lại là người nhà họ Doãn, người nhà họ Doãn thế mà lại gây ra sóng gió lớn như vậy, khiến cho mối quan hệ vốn đã không ổn định của triều đình càng trở nên phức tạp hơn. Ngay cả cô cũng bị cuốn vào vũng nước đục này.

Cô thực sự lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Doãn Tiêu La nói ra chuyện thái tử thích cô?

Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Xem ra Doãn Tiêu La đã bắt đầu tin tưởng hắn ta nhưng không phải huynh nói người nhà họ Doãn vì bo bo giữ mình nên sẽ không liên quan đến mệnh quan triều đình sao? Thế tại sao Ôn Vương còn muốn làm như vậy?”

Ánh mắt của Thích Mặc Thanh sa sầm, trong con ngươi đen kịt đều là ánh nhièn rét thấu xương, lạnh lùng nói: “Hắn cho rằng ly gián quan hệ của thái tử và Doãn Tiêu La thì có thể làm ngư ông đắc lợi. Cứ như vậy thì mối quan hệ của người nhà họ Doãn và thái tử sẽ xấu đi, Ôn Vương lại nói thêm đôi lời tốt vào bên trong, quan hệ cũng chỉ dừng lại ở trên bề mặt mà thôi.”

“Lúc nãy Ôn Vương tựa hồ là cố ý thân cận cùng Doãn Tiêu La, xem ra quan hệ giữa bọn họ cũng không đơn giản!” Tiết Tịnh Kỳ cầm chặt ly rượu trước mặt, chậm rãi xoay tròn.

Giả Sơn và Nhục Nghê ngồi ở bên cạnh nghe hai người phân tích mối quan hệ rối rắm trên như lọt vào sương mù, nhưng dù vậy bọn họ vẫn làm ra dáng vẻ muốn nghe tiếp.

Thích Mặc Thanh cười khẩy nói: “Từ lúc Ôn Vương mang Doãn Tiêu La từ Nhạn Môn hồi kinh thì đã bắt đầu lên kế hoạch rồi. Nếu Doãn Tiêu La nghe và tin lời Ôn Vương về chuyện thái tử thích nàng vậy Doãn Tiêu La sẽ làm gì?”

Ánh mắt chàng nhìn chăm chú Tiêu Tịnh Kỳ tựa hồ đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Thái tử và Doãn Tiêu La đã đính hôn từ trong bụng mẹ nhưng thái tử lại thích người khác, Doãn Tiêu La cũng không có tình cảm với thái tử. Nếu Ôn Vương gây rối từ bên trong thì chắc chắn hắn ta đã biết Doãn Tiêu La sẽ làm thế nào rồi.

Phân tích nguyên nhân một hồi, nắm rõ tâm lý của mỗi người xong cuối cùng trong lòng của Tiết Tịnh Kỳ cũng có chút manh mối, cộng thêm cử chỉ cố ý gần gũi Doãn Tiêu La của Ôn Vương cũng đã để cho cô đoán được hành động của Doãn Tiêu La.

“Đã như vậy không bằng chúng ta giúp bọn họ một tay, chàng thấy sao?” Đôi mắt to tròn của Tiết Tịnh Kỳ hơi nheo lại, khóe miệng cong cong.

“Được.” Thích Mặc Thanh gật đầu.

Sau khi thuận lợi giải quyết vấn đề, hai người bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lúc này bọn họ đã biết đối phương sẽ làm gì cho nên bọn họ chỉ cần tùy cơ ứng biến là được.

Mấy món ăn trên bàn đã nguội, may mà mấy món ngọt không ảnh hưởng gì. Tiết Tịnh Kỳ cầm một miếng đậu phụ vàng lên ăn, lại thuận tay cầm cái ly trên bàn đưa lên miệng một hơi uống sạch.

Đột nhiên cô bắt đầu ho khan, khuôn mặt đỏ bừng Thích Mặc Thanh ở bên cạnh vội vàng vỗ lưng cho cô, sắc mặt sa sầm nhìn hành động bất cẩn của cô, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo rồi rót thêm một ly nước khác cho cô.

“Không ngờ lại là rượu! Sặc chết ta rồi!” Sau khi Tiết Tịnh Kỳ ho khan xong thì chau mày kể khổ.

Nhục Nghê và Giả Sơn còn tưởng là chuyện gì, không ngờ cô vậy mà cầm nhầm ly, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Thích Mặc Thanh thở dài một hơi, cầm lấy ly nước cho cô, cô liền cầm tay anh một hơi uống hết trơn, nhưng vị tê cay đã truyền từ cổ xuống dạ dày, nóng bừng cả bụng, không ngờ rượu này lại mạnh như vậy!

“Nàng đỡ hơn chút nào chưa? Nên nói nàng thế nào mới được đây?” Trong giọng nói của Thích Mặc Thanh mang theo vẻ bất đắc dĩ. Chàng cúi đầu vẻ mặt dịu dàng nhìn cô chăm chú.

Gương mặt xinh dẹp của cô vẫn còn hơi ửng hồng, khóe miệng bị sặc đến sưng đỏ, trên khóe miệng vẫn còn sót lại ít rượu, Thích Mặc Thanh cầm khăn tay của chàng nhẹ nhàng lau đi vết rượu cho cô.

Chỉ lát sau sắc mặt của cô lại đỏ lên, nhìn Thích Mặc Thanh trước mặt dịu dàng như vậy cô hơi cảm thấy khó tin.

“Đi thôi.” Thích Mặc Thanh véo mũi cô.

Xem kịch vui xong rồi, thứ cần làm cũng đã làm xong, việc quan trọng nhất trong chuyến đi đến Ô Thành cũng đã hoàng thành, đến lúc bọn họ hồi kinh rồi.

Tiết Tịnh Kỳ đi sau lưng chàng, hơi rầu rĩ nói: “Mặc Thanh, sao chàng biết Ôn Vương sẽ dẫn Doãn Tiêu La đến Ô Thành?”

Tiết Tịnh Kỳ đi theo Thích Mặc Thanh xuyên qua hành lang dài ngoằn ngoèo, chàng trả lời: “Ôn Vương muốn tạo mối quan hệ với Doãn Tiêu La đương nhiên không thể làm ở kinh thành rồi. Trùng hợp là mấy ngày nay Ô Thành có tổ chức lễ hội, chắc hẳn hắn ta sẽ đã lập kế dẫn Doãn Tiêu La đến đây.”

Tiết Tịnh Kỳ ồ lên hẳn là như vậy rồi. Chỉ có điều thật sự Thích Mặc Thanh cũng không nói ra hết, chàng là phái người ở bên cạnh Ôn Vương theo dõi ngày đêm mới biết được.

Xuống lầu một, có tiểu nhị nhìn thấy bọn họ liền vui vẻ đi tới đón tiếp, miệng còn nhắc nhở khách quan lần sau nhớ ghé lại.

Bên ngoài sắc trời đã gần khuya bầu không khí cũng khác lạ, Tiết Tịnh Kỳ đưa tay phủi trán của mình nhìn những gánh hàng rong trên phố, từng người một lướt qua, cô đẩy Thích Mặc Thanh tìm một đường nhỏ trở về biệt việt Sơn Thủy.

“Ở bên đó, mau đuổi theo.” Một giọng nữ đột nhiên truyền từ phía sau tới.

Tiếng bước chân hỗn độn vang lên sau lưng, tiếp theo đó là là những tiếng bình bịch truyền đến từ trong ngõ nhỏ, ánh mắt của Thích Mặc Thanh tối sầm, chàng đẩy Tiết Tịnh Kỳ ra sau lưng, che trước mặt cô.

Ánh mắt Thích Mặc Thanh sắc bén như mắt chim ưng nhìn thẳng vào người đang đi đến trước mặt, cả người toát ra hơi thở rét lạnh như băng, Giả Sơn và Nhục Nghê bảo vệ bên người Tiết Tịnh Kỳ, một người bên trái, một người bên phải cản lại tầm mắt của đám người.

Đầu kia của ngõ nhỏ có mười mấy bóng đen mặc đồ dạ hành, bịt mặt cầm đao đứng đó, đột nhiên bọn họ nhường ra một lối đi, một nữ tử mặc áo màu đen, vấn tóc bước tới, tuy ngược sáng nhưng Tiết Tịnh Kỳ vẫn nhận ra người này chính là nữ tử đã hiến dây lụa xanh cho Thích Mặc Thanh ngày đó.

Không ngờ lúc đó nàng ta bị từ chối trước mặt nhiều người bây giờ lại thẹn quá thành giận muốn dẫn người đến kiếm chuyện với bọn họ!

“Thương Mặc Thanh, hình như là đến tìm chàng đó.” Tiết Tịnh Kỳ nhíu mày trêu chọc Thương Mặc Thanh, họa đào hoa do bản thân trồng thì phải tự tay gặt lấy.

Cô khoanh tay đứng sau lưng chàng, thuận tay kéo Nhục Nghê và Giả Sơn đến bên cạnh mình, nếu người ta đã tìm tới cửa rồi vậy còn không đi gả cho người ta?

Thích Mặc Thanh hơi bất đắc dĩ nhìn Tiết Tịnh Kỳ. Hành động của cô đúng là có phần trẻ con, chỉ có điều chàng cũng biết cô quan tâm chàng cỡ nào.

“Cút ngay.” Giọng nói lạnh lùng của Thích Mặc Thanh vang lên bên tai mọi người thể như có cảm giác không giận mà uy khiến ai ai cũng khiếp sợ.

Người phía trước nhao nhao nhìn về chủ nhân nhà mình, nhưng nữ tử kia hoàn toàn không lo sợ lại còn ra lệnh: “Mang người ngồi trên xe lăn kia đi, những người khác không cần để ý.”

“Vâng.” Mọi người đáp lại, sau đó cầm đao đi từng bước về phía trước.

Khóe miệng của Thích Mặc Thanh cong lên nụ cười lạnh lẽo, thì ra thật sự là muốn dẫn chàng đi, nữ tử này đúng là suy nghĩ viễn vông. Chàng không nhúc nhích xe lăn, Giả Sơn ở sau lưng đã rút kiếm ra đặt trên mặt đất, một đường kéo dài tới bên ngoài ngõ nhỏ, binh khí ma sát với mặt đường, xẹt lên từng tia lửa.

“Thức thời thì cút đi cho ta, ta sẽ tha chết cho các ngươi.” Cả người Giả Sơn ngược ánh sáng đứng trước mặt bọn họ, kiếm trong tay đang ẩn giấu năng lượng phát sáng lập lòe.

Giọng điệu lạnh lùng của hắn tựa hồ không có tác dụng gì với nữ tử kia, nàng ta vẫn nói: “Lên cho ta, nhất định phải bắt sống.”

Những người kia đột nhiên xông lên như cơn gió, Giả Sơn cười lạnh lùng, vung đao chém lên người của bọn họ, trong chớp mắt khi ánh kiếm lóe lên hắn đã đứng ở đầu bên kia ngõ nhỏ.

Những người kia tựa hồ vẫn chưa cảm nhận được cảm giác đánh nhau mà chỉ cảm thấy đai lưng của mình hơi lỏng ra, nháy mắt, quần trên người đã tuột xuống.

“A!” Tất cả mọi người đều ném đao trong tay, che dưới đũng quần, trong ngõ nhỏ lập tức vang lên tiếng kêu la thảm thiết.

“Kêu cái gì mà kêu, đúng là đám phế vật vô dụng mau tiến lên!” Nữ tử kia gấp như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng kêu lên, nàng ta hoàn toàn không biết Thích Mặc Thanh đang cho nàng ta cơ hội ăn năn.

Những người kia vén quần, vung vẩy đao trong tay, liều mạng xông vào Thương Mặc Thanh, đột nhiên trong ngõ nhỏ nổi lên một cơn gió, kiếm dài trong tay Giả Sơn quét lên một bóng người nào đó, lần này gã ta rớt luôn áo mặc trên người, cả người lõa lồ lướt mắt nhìn nữ tử mặc áo đen bên cạnh.

“Ngươi, các ngươi, vô liêm sỉ!” Nữ tử kia kêu lên.

“Rốt cuộc chúng ta vô liêm sỉ hay là cô nương vô liêm sỉ?” Khóe miệng Thích Mặc Thanh lộ ra nụ cười lạnh lẽo, hai mắt híp lại vô cùng mờ ám nhìn nữ tử kia.

Chàng đưa tay ra hiệu cho Giả Sơn trở về, trong lúc nói chuyện đầu ngõ nhỏ lại xuất hiện thêm một nhóm người.

“A Nhã, dừng tay.” Một giọng nam thô kệch vang lên sau lưng, tiếng vó ngựa truyền từ xa tới, càng lúc càng gần.

Một nam tử mặc áo bào màu xanh lam đậm, tay cầm cung tên nhảy từ lưng ngựa xuống, giật mạnh cánh tay Đổng Nhã, kéo nàng ta về bên cạnh hắn.

“Đại ca? Sao huynh lại đến đây? Thả ta ra!” Đổng Nhã vừa vũng vẫy khỏi tay hắn vừa kêu lên.

Đổng Hoán kiên cường chính trực kéo chặt tay Đổng Nhã, không để cho nàng ta làm thêm hành động gì nữa, sau đó xoay người nói với một đám thị vệ sau lưng: “Các ngươi trói chặt tiểu thư lại đừng để cho nàng ấy hành động xằng bậy.”

Lại có một đám người đi lên phía trước, kéo cánh tay Đổng Nhã lấy ra dây lụa dài cột cánh tay Đổng Nhã lại. Bọn họ chỉ làm cho có lệ mà thôi, nào dám thật sự trói Đổng Nhã lại chứ.

“Minh Vương, xin lỗi, A Nhã chỉ là trẻ tuổi xốc nổi, nhất thời làm sai cách, mong Minh Vương đừng trách tội.” Đổng Hoán đứng trước mặt Thích Mặc Thanh hai tay ôm quyền thỉnh tội với chàng.

Nếu không phải hắn phát hiện thân phận của Thích Mặc Thanh đúng lúc thì sợ là tiểu muội của hắn đã phạm phải tội lớn rồi.

Đêm qua từ buổi lễ hội Quỷ Vũ trở về, Đổng Nhã đã vô cùng tức giận đuổi hết đám nha hoàn bên cạnh đi, nàng ta hờn dỗi nhốt mình trong phòng, bất kể bọn họ nói thế nào cũng vô dụng, sau đó vẫn là Đổng Hoán phái người đi điều tra mới phát hiện mọi chuyện là do nàng ta gặp một nam tử trên lễ Quỷ Vũ mới dẫn đến tình huống này.

Sau đó, hắn liền âm thầm phái người đi thăm dò thân phận của người nam tử kia, cũng chưa từng nghĩ tới thì ra chàng lại là Minh Vương tiếng tăm lừng lẫy.

Đêm đó lúc hắn muốn nói rõ chân tướng cho Đổng Nhã biết thì mới phát hiện lệnh bài mất rồi. Hỏi ra mới biết đã bị Đông Nhã lấy đi điều động binh lính rồi. Thế là hắn vội vàng dẫn theo người đi ra ngoài tìm nàng ta, sợ nàng ta sẽ làm ra chuyện sai trái nhưng không ngờ vẫn là chậm một bước, nàng ta đã ra tay rồi.

Lúc này hắn cũng toát mồ hôi hột, đối mặt với Minh Vương trong lời đồn khiến ai ai cũng hoảng sợ này, hắn ta vẫn rất sợ hãi.

Không biết chàng sẽ xử lý chuyện này thế nào chỉ mong chàng có thể tha cho bọn họ một con đường sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.