Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 118: Chương 118: Đánh một trận trong rừng cây




Vừa nhìn là có thể thấy hết mọi chỗ bên trong, ngoài bình hoa cổ trên bàn thì không có gì khác nữa. Chỉ cần suy đoán của bọn họ không sai, đồ nhất định phải ở bên trong.

Lãnh Tước cầm kiếm trong tay và đi tới rạch lên trên vách đá. Sau khi đi dọc theo vách đá tối tăm tìm kiếm qua một lượt, hắn mới phát hiện ra bức tường ở chính giữa gần sát với cái bàn có cảm giác đâm kiếm vào lỏng tay và lắc qua lắc lại được. Hắn vui mừng. Có thể thấy ở đây chính là một gian phòng bí mật.

“Vương gia, ở đây có tiếng động.” Hắn lớn tiếng nói rồi thu lại thanh kiếm, hai tay sờ lên trên tường.

Chỉ cần là chỗ có phòng bí mật lại có cơ quan, hai tay Lãnh Tước sờ soạng trên mặt tường ẩm ướt tối tăm một lúc lâu cũng không thấy cơ quan nào, ngoài thiết lập cơ quan ở trên tường, còn có thể thiết lập ở đâu được chứ?

Trong đôi mắt hẹp dài của Thích Mặc Thanh ánh lên sự nguy hiểm. Nếu ở đây có mật thất, vậy đã chứng tỏ suy đoán của chàng không sai, sổ sách chắc chắn phải để ở bên trong. Quý phủ của hắn sẽ không an toàn hơn ở đây.

“Lãnh Tước, có lẽ cơ quan không ở trên tường. Lý Thiện là loại người thâm hiểm giả dối, nếu có thể nghĩ đến đào phòng bí mật trong gian phòng bí mật này, vậy cơ quan sẽ không đơn giản như vậy đâu. Thử tìm chỗ khác xem.” Thích Mặc Thanh trầm giọng nói.

Ở đây gần như chỉ liếc mắt nhìn qua là thấy hết, mục đích chính là để thiết lập phòng bí mật bên trong. Nhưng chính vì liếc mắt đều thấy hết như vậy, muốn tìm được cơ quan ở đâu lại càng khó hơn.

Ngoài một cái bàn, một cái ghế, cũng chỉ có cái bình hoa cổ kia. Nếu ở đây không để vật gì cả, vậy tại sao phải đặt một bình hoa cổ chứ?

“Lãnh Tước, lắc cái bình hoa kia.” Thích Mặc Thanh lãnh đạm nói, bản thân đã đi đến trước bình hoa kia.

Lãnh Tước cũng phát hiện ra bình hoa này không thích hợp, lập tức đi tới phía trước nó, giơ hai tay nắm thật chặt lấy thân bình hoa. Không ngờ bình hoa nặng như núi vậy, hắn căn bản không bê đi nổi.

Cái này thì hay rồi. Hắn nhìn Thích Mặc Thanh gật đầu, giơ tay nắm lấy bình hoa và xoay sang bên. Theo bình hoa lay động, bức tường đã ẩm ướt chắn ở chính giữa này lập tức chuyển động và mở ra.

“Vương gia, quả nhiên là cái này!”

Thị vệ vây quanh Tiết Tịnh Kỳ giống như núi, không để cho cô có khả năng động đậy. Lý Thiện đứng ở phía trước, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô, lực tay tăng thêm và chợt ném Nhục Nghê đến trước mặt cô.

Nhục Nghê vừa tiếp xúc với mặt đất, cơ thể lại không chống đỡ nổi nữa, chỉ cảm thấy cổ họng có vị tanh, sau đó phun ra một ngụm máu. Cổ họng lại thêm nội tạng đau đớn làm nàng ta nằm co quắp trên mặt đất, cũng không đứng dậy nổi nữa.

“Nhục Nghê!” Tiết Tịnh Kỳ lập tức giơ tay đỡ nàng ta. Nhục Nghê mượn lực từ trong tay cô lảo đảo đứng lên.

“Vương phi, ta không… không sao!”

Nàng ta vừa dứt lời, Lý Thiện ở bên kia lại lạnh lùng nói: “Hóa ra là một ả đàn bà! Không ngờ lại dám giả trang thành người của Quyên Quan. Các người rốt cuộc có ý đồ gì?”

Tiết Tịnh Kỳ ôm chặt lấy Nhục Nghê, không để cho nàng ta ngã xuống, cơ thể cô cũng sắp không nhịn được, cắn răng trả lời hắn ta: “Nếu ngươi đã biết, còn tới hỏi ta làm gì? Mục đích của ta chính là lấy mạng ngươi!”

Những lời lẽ hung ác cộng thêm ánh mắt lạnh lùng vô tình của cô rõ ràng giống như một người báo thù từ dưới địa ngục lên vậy. Hàng lông mày kiếm của Lý Thiện nhíu chặt: “Được, ai muốn ai chết trước, vậy phải dựa vào bản lĩnh của mình rồi.”

Trong lúc nói chuyện, hắn ta giơ tay lên thật cao và chợt chém vào trong không khí. Những thị vệ vây bắt Tiết Tịnh Kỳ lập tức xông tới, giống như một trận gió muốn cuốn hai cô đi.

Nhìn thị vệ xông tới với khí thế hung ác, Tiết Tịnh Kỳ nắm lấy cái trâm cài trên tóc. Nếu có thể, cô thật sự hi vọng lần hành động này căn bản không cần dùng đến thanh bắn pháo hoa, chỉ là năng lực của cô quá yếu, vẫn rơi vào trong bẫy của người khác.

Thích Mặc Thanh nói đúng, cô căn bản không có năng lực có thể đối phó được với Địch tướng quân, một mình tham gia vào hành động cũng chỉ có thể nói là chịu chết.

Những tên thị vệ kia cách cô càng lúc càng gần, Nhục Nghê sớm đã chuẩn bị tốt tâm tư liều mạng lần cuối cùng. Chính vào giờ phút chỉ mành treo chuông này, phía sau đột nhiên có hai bàn tay nắm chặt lấy thắt lưng của cô, dùng khinh công đưa cô rời khỏi vòng vây.

Cảm giác quen thuộc này làm cho Tiết Tịnh Kỳ thầm chấn động. Chàng tới rồi, cho dù mình không thả thanh bắn pháo hoa thì chàng vẫn có thể biết mình đang ở trong nguy hiểm. Sao mỗi lần chàng đều có thể cứu mình vào thời điểm thích hợp như vậy?

Lúc Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi hạ xuống đất lại liếc nhìn sắc mặt Lý Thiện. Vẻ mặt hắn ta vốn rất chắc chắn, lúc này hết xanh lại trắng, kèm theo vẻ khiếp sợ, hình như không ngờ Thích Mặc Thanh sẽ tới chỗ này.

“Lý đại nhân, làm sao đây? Có nên rút lui không?” Tiết đại nhân thấy Thích Mặc Thanh thì cả người run rẩy.

Lúc trước ông ta đã nghe nói trong triều đình có một Minh vương, gân chân đã đứt, mặt bị hỏng hết, tính cách lạnh lùng, thủ hạ vô số, cho dù không tham dự vào công việc của triều đình nhưng mãi vẫn không suy. Ngay cả Ôn vương và thái tử cũng không đánh đổ của hắn. Nhưng người trước mặt bọn họ bây giờ là ai. Chân của chàng vẫn lành lặn, vẻ ngoài cũng tuyệt đẹp, chỉ là toàn thân lộ vẻ hung ác tàn bạo làm người ta không dám lấy lòng.

Đây… đây đâu còn là Vương gia tàn phế kia chứ?

Sắc mặt Lý Thiện cũng không tốt lắm. Hắn ta chỉ muốn bắt Tiết Tịnh Kỳ, không ngờ trái lại trêu chọc cho Thích Mặc Thanh tới đây. Rốt cuộc giữa hai người này có quan hệ gì?

Lý Thiện trừng mắt với Tiết đại nhân với vẻ hung ác, chợt cho ông ta một đập vào đầu, lớn tiếng nói: “Rút lui cái gì mà rút lui, bọn họ ít người như vậy, cho dù là liều mạng, chúng ta cũng có mấy phần thắng. Minh vương này thoạt nhìn cũng không lợi hại như vậy đâu.”

Chỉ là trong lòng Tiết đại nhân vẫn vô cùng lo lắng. Minh vương này không phải là người bình thường đâu...

Thích Mặc Thanh ôm Tiết Tịnh Kỳ bình yên hạ xuống đất, mà Giả Sơn ôm Nhục Nghê bị thương nặng cưỡi ngựa rời khỏi chỗ này trước. Còn lại đám người Nhục Phàm sẽ chạy tới ngay thôi.

Trái tim Tiết Tịnh Kỳ cuối cùng cũng được thả lỏng. Mỗi khi cô nhìn thấy Thích Mặc Thanh, đều có một cảm giác yên tâm như vậy.

“Tịnh Kỳ, nàng không sao chứ?” Thích Mặc Thanh nói có phần sốt ruột.

Tiết Tịnh Kỳ nắm ngược lại tay của chàng, lắc đầu: “Ta không sao, chỉ có Nhục Nghê bị thương.”

Thích Mặc Thanh gật đầu, bảo vệ Tiết Tịnh Kỳ ở sau lưng mình. Những thị vệ trước mặt chẳng những không lùi, trái lại còn tiến thêm một bước. Khóe miệng chàng nhếch lên, cười lạnh. Xem ra Lý Thiện không đến Hoàng Hà thì không từ bỏ ý định, không để cho hắn ta nếm thử đau khổ sẽ không biết cái gì gọi là không thể xâm phạm!

“Lãnh Tước, ta chỉ cần Lý Thiện.” Giọng điệu Thích Mặc Thanh lãnh đạm, dường như tất cả mọi điều xung quanh đều không liên quan gì đến chàng vậy. Một mệnh lệnh này vừa được nói ra, Lãnh Tước giống như một trận gió lao ra ngoài, ép Lý Thiện rời đi.

Nhìn Lãnh Tước xông tới với khí thế hung ác, vẻ mặt Tiết đại nhân tái trắng, cùng lúc đó vội vàng chạy tới cây lớn phía sau để trốn tránh. Nhưng khi phát hiện mục tiêu của Lãnh Tước chỉ là Lý Thiện, ông ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm, lại lăn vài vòng dẫn theo một thân tín trong đám thủ hạ của mình rời khỏi rừng cây.

Trong thoáng chốc gió nổi mây phun, Lý Thiện thấy Lãnh Tước ép thẳng về phía hắn thì khinh thường nhếch môi cười nhạt. Gần đây công lực của hắn ta tăng mạnh, cho dù là Thích Mặc Thanh tới cũng không phải là đối thủ của hắn ta.

Thị vệ trong rừng cây liên tục lùi hai bước, nhìn hai người Lãnh Tước và Lý Thiện chẳng phân biệt được địch ta, không dám tiến lên, chỉ là mỗi người cũng không dám thả lỏng, chuẩn bị ứng chiến bất kỳ lúc nào.

Cổ họng Lãnh Tước bị thương cũng không ảnh hưởng gì tới hắn, hắn lao thẳng về phía Lý Thiện với khí thế mạnh mẽ. Lý Thiện bị hắn đánh cho liên tục lùi lại nhưng vẫn cố ngăn cản đòn công kích của hắn. Chỉ thấy phía sau đã sắp đụng vào một cây lớn thì hắn ta lại bắt đầu phản công, sức lực toàn thân đều tập trung vào trên thân thanh kiếm trong tay, rạch qua trên bầu trời một cái. Lãnh Tước bị kiếm khí của hắn ta ép bay ra hơn mười mét.

Một ngụm máu tanh phun ra ngoài, Lãnh Tước chống kiếm không để cho mình ngã xuống. Lần này kiếm khí giăng kín khắp nơi, đánh cho hắn trở tay không kịp. Không ngờ lúc trước Lý Thiện không địch lại đều là giả vờ, chỉ còn chờ một đòn cuối cùng.

Lý Thiện từ trên cây chậm rãi tuột xuống, cầm kiếm lạnh lùng nhìn Lãnh Tước và bật cười một tiếng hơi khinh thường.

“Một thằng nhóc công lực không đủ cũng muốn đấu với ta à? Không biết tự lượng sức mình!” Tiếng cười nhạo xem thường truyền vào trong tai mỗi người.

“Đừng đắc ý quá sớm.”

Lãnh Tước chậm rãi đứng thẳng và lau vết máu bên miệng, trông dáng vẻ còn muốn tiến lên lại bị Thích Mặc Thanh ngăn cản.

Ánh mắt Thích Mặc Thanh giống như chim ưng nhìn thẳng Lý Thiện, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như muốn giết hắn ta.

“Bại tướng dưới tay có gì để nói chứ!” Lý Thiện hừ một tiếng khinh miệt.

Vừa dứt lời, có một bóng người quay ngược đầu trượt từ trên cây lớn phía sau hắn ta xuống, trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm, gần như lặng lẽ không một tiếng động trượt xuống tới trên đầu Lý Thiện, trong lúc hắn ta cười to, chợt một tiếng hét thảm truyền khắp rừng cây.

Chỉ trong nháy mắt, Nhục Phàm đã cầm kiếm đứng ở trước mặt hắn ta, thanh kiếm kia bổ xuống vai của hắn ta.

Nhục Phàm vừa thu lại kiếm, máu đã phun đến trên cây to. Lý Thiện ngã thắng xuống.

“Ngươi… thắng không anh hùng...”

“Lý đại nhân, hi vọng ngươi có thể cố gắng, chân chính hiểu mấy từ này.” Giọng điệu Thích Mặc Thanh lạnh lùng đến mức không giống chàng nữa.

Trong rừng cây trở lại yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua những chiếc lá rụng. Nhục Phàm dẫn theo một số người chặn phía sau. Thích Mặc Thanh dẫn theo Lãnh Tước chạy về trong phủ trước. Chẳng qua chỉ đối phó với một Lý Thiện lại làm cho hai người bị thương, xem ra Địch tướng quân chắc chắn càng lợi hại hơn.

“Lãnh Tước, ngươi thế nào? Bị thương ở đâu à?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn máu trên vạt áo trước của Lãnh Tước mà giật mình.

Lãnh Tước khoát tay, chỉ cảm thấy cả người từ trên xuống dưới đều sắp muốn rời ra thành từng mảnh, khí tức nội lực vô cùng bất ổn, vừa rồi bị trúng phải một đòn kiếm khí của Lý Thiện, mặc dù không phải là quá trí mạng nhưng đã làm cho hắn tổn thương rất nhiều nội lực.

“Vương phi, ta không sao, chỉ là nội lực đã tiêu hao quá nhiều thôi.” Khí tức của Lãnh Tước bất ổn nói.

Trở về vương phủ, Tiết Tịnh Kỳ phát hiện mình căn bản không nhúng tay vào được, bởi vì hai người đều bị chấn thương bên trong. Bọn họ luyện võ công, luyện nội lực từ nhỏ, cho dù bị thương cũng là nội lực của bản thân bị giảm sút.

Giả Sơn và Nhục Phàm thay phiên nhau truyền nội lực cho Nhục Nghê và Lãnh Tước. Công lực của bốn người bọn họ không phân cao thấp, truyền cho nhau là tốt nhất. Bọn họ gần như đều ở trong phòng suốt cả một buổi sáng.

Tiết Tịnh Kỳ cũng không nhàn rỗi, viết hai đơn thuốc điều dưỡng cơ thể rồi bảo đám nha hoàn trong phủ đi lấy thuốc, tự tay nấu cho bọn họ uống.

Sau khi Giả Sơn và Nhục Phàm truyền nội lực thì có hơi suy yếu, sắc mặt có phần tái nhợt, chẳng qua lại lập tức đến thư phòng. Thích Mặc Thanh đang trong thư phòng nhìn sổ sách. Trong sổ sách này đều có khi những khoản tiền qua lại giữa Lý Thiện và người của Quyên Quan.

“Vương gia, quyển sổ sách này có tác dụng với chúng ta không?” Sắc mặt Giả Sơn nghiêm trọng nhìn Thích Mặc Thanh hỏi.

Thích Mặc Thanh gật đầu, mở quyển sổ ra.

“Chứng cứ trong này cũng đủ chứng minh Lý Thiện thu hối lộ, nhưng lại không liên quan gì đến Địch tướng quân.”

Địch tướng quân có thủ đoạn cao như vậy, một quyển sổ sách cỏn con này sao có thể làm gì được ông ta. Ông ta tuyệt đối không thể để thứ có hại cho mình ở bên cạnh Lý Thiện được. Cho dù bây giờ bọn họ có bắt Lý Thiện cũng không có tác dụng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.