Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 152: Chương 152: Đối nhân xử thế




Từ sau khi thương thế ở chân của Thích Mặc Thanh khôi phục, người mà Gia Thành Đế càng thêm coi trọng ngược lại là chàng, năng lực làm việc của thái tử ở trong lòng của ông ta vẫn còn thiếu sự quyết đoán.

Lần này có thể nhận được quyền điều tra chuyện ám sát của gánh hát, chuyện này đã mang ý nghĩa hắn ta đã được Gia Thành Đế coi trọng.

“Tứ đệ, suy nghĩ lần này của đệ quả thật là sai rồi, uy nghiêm của hoàng gia chúng ta là chuyện không thể xâm phạm được. Nếu như người nào cũng xem chúng ta là người muốn giết cứ giết, đây chẳng phải là quá mức ngu muội rồi sao?” Thái tử nhíu mày nhìn Thích Mặc Thanh.

“Đại ca, huynh nói không sai, trộm thì phải bắt. Nhưng mà Doãn Quốc Công đã cảm thấy không cần thiết tiếp tục điều tra, lại muốn trở về nhìn Doãn tứ phu nhân cũng không phải là không thể.” Thích Mặc Thanh hỏi ngược lại.

Tuyết ở bên ngoài rơi đầy trời, ủng của hai người giẫm lên lớp tuyết dày phát ra tiếng lộp bộp, một tiếng cười nhạo của thái tử bao trùm cả âm thanh đi đường.

Thích Mặc Thanh ngày thường nham hiểm độc ác, lắm mưu nhiều kế, vậy mà cũng sẽ nói ra những lời này, thật sự làm cho hắn ta xem thường mà.

“Tứ đệ, đệ thật sự cho rằng như vậy à?” Thái tử cười lạnh, chỉ là sự lạnh lẽo trong cặp mắt đào hoa kia dường như đang muốn tranh đấu với cái lạnh của trời tuyết.

“Đúng vậy, đệ cho rằng vẫn không cần tiếp tục điều tra mới tốt, chúng ta hãy nên tôn trọng cảm xúc của Doãn Quốc Công.” Thích Mặc Thanh vẫn duy trì suy nghĩ lúc nãy của mình.

Thái tử ngửa đầu lên nhìn bầu trời một chút, sắc trời âm trầm xám đen lộ ra vẻ mông lung, một đống lớn bông tuyết đang không ngừng rơi xuống, rơi đầy ở trên người của hai người.

Thái tử nhếch miệng, lộ ra một nụ cười lạnh không dễ dàng phát hiện.

Hai người bọn họ đi đến cửa cung.

Tất cả xe ngựa thuộc về hoàng tử đều không được đi vào chính điện của hoàng cung, chỉ có thể dừng ở đằng sau cung điện, ngay cả thị vệ bên cạnh cũng chỉ có thể chờ bên ngoài như xe ngựa.

Lúc này Giả Sơn đã dắt ngựa xong, vừa thấy được bóng dáng của Thích Mặc Thanh liền lập tức đi ra nghênh đón.

Tâm tư của hai người đều có sự khác biệt, ngay cả mục đích muốn đạt được cũng khác nhau, chỉ có một thứ là giống nhau, nhưng vật này vừa khéo là vật không thể chia sẻ cho người khác được.

“Giả Sơn, chúng ta hồi phủ.”

Giả Sơn đáp vâng, đánh xe ngựa chậm rãi rời khỏi hoàng cung.

Xe ngựa xóc nảy rất dữ dội, Thích Mặc Thanh ngồi ở trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu đều là lời nói của thái tử mới vừa nói, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên một đường cong.

Ánh mắt của thái tử lạnh như băng quét nhìn về phía xe ngựa của chàng, ánh mắt âm trầm.

Thích Mặc Thanh, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ có một ngày bại dưới tay của ta, ngươi cứ chờ đó mà xem.

Lần này chính là minh chứng tốt nhất.

Sắc trời đã dần dần tối xuống, Tiết Tịnh Kỳ nhìn sắc trời tối tăm ở bên ngoài, Thích Mặc Thanh vẫn còn chưa về, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ?

“Vương phi không cần phải lo lắng đâu, vương gia sẽ lập tức trở về thôi.” Nhục Nghê nhìn bóng dáng cô đi tới đi lui, nhịn không được mà nói ở phía sau lưng của cô.

Tiết Tịnh Kỳ đang buồn chán chạm vào lớp bông tuyết trên lan can ở hành lang, chợt nghe thấy Nhục Nghê nói như vậy, hai mắt hơi kinh ngạc mà nhìn nàng ta: “Làm sao ngươi biết?”

Nhục Nghê che miệng chậm rãi nở nụ cười, ra vẻ thần bí mà nói: “Bởi vì lúc nào vương gia cũng trở về vào lúc này mà.”

Lúc này? Tiết Tịnh Kỳ nhìn sắc trời âm trầm ở bên ngoài, bây giờ là hoàng hôn, lần nào Thích Mặc Thanh cũng trở về vào lúc này hả?

Trong đầu của cô không ngừng nhớ đến thời gian mà Thích Mặc Thanh trở về, giống như chỉ cần chàng mà đi ra ngoài thì lần nào cũng sẽ trở về trước bữa tối.

“Nhục Nghê, ngươi quan sát thật là cẩn thận nha...” Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ cũng phải, bỗng nhiên quay đầu mới phát hiện không biết là Thích Mặc Thanh đứng ở sau lưng của cô từ lúc nào.

Áo choàng màu tím đọng trên người của chàng đã nhiễm phải bông tuyết trắng, từ khi nào trên gương mặt hoàn mỹ xuất hiện vẻ hồng hào, dáng người thẳng tắp đứng ở cách đó không xa. Nhìn một lát rồi mới chậm rãi đi đến trước mặt của Tiết Tịnh Kỳ, vươn tay ra vuốt vuốt tóc của cô.

“Cái gì mà quan sát rất cẩn thận?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Thích Mặc Thanh vang lên ở bên tai của cô.

“Không có gì đâu, nha đầu Nhục Nghê này chạy thật là nhanh mà, hoàng thượng đã nói gì với chàng vậy?” Tiết Tịnh Kỳ ôm cánh tay của Thích Mặc Thanh lắc lắc.

Thích Mặc Thanh cúi đầu xuống thì liền có thể nhìn thấy được đỉnh đầu của cô, có thể nhìn thấy một vài vết tích của bông tuyết trên mái tóc được quấn lại, ôm cô đi vào sảnh chính.

“Cũng chỉ là nói chuyện vào đêm hôm đó, Doãn Quốc Công cũng không có ý định truy cứu ra hung thử mà lựa chọn dàn xếp ổn thỏa.” Thích Mặc Thanh liệt kê những điểm khác thường ở trong lòng, âm thầm suy đoán.

“Dàn xếp ổn thỏa?” Trên mặt của Tiết Tịnh Kỳ hết sức kinh ngạc: “Lúc mà chúng ta đến Doãn phủ thì cũng có thể nhìn thấy được tứ phu nhân rất nhận được sự sủng ái của Doãn Quốc Công, tại sao Doãn Quốc Công không muốn tìm hung thủ mà lại muốn dàn xếp ổn thỏa vậy chứ?”

Thích Mặc Thanh ôm cô đi vào sảnh chính, lửa bên trong lò sưởi cháy bùng lên, chỉ một lát sau liền có hơi nóng bốc lên, để cho cả thể xác và tinh thần của hai người đều thoải mái.

“Không chịu truy cứu nguyên nhân, có lẽ chính là đám sát thủ kia đã để cho ông ta kiêng kỵ, hoặc là ông ta biết người chủ mưu ở phía sau là ai, cho nên mới không chịu truy cứu. Nói tóm lại chuyện này chắc chắn có điểm mờ ám, cho dù là Doãn Quốc Công hay là đám sát thủ kia.” Thích Mặc Thanh phân tích mọi chuyện rõ ràng từng bước một.

Liên quan đến chuyện này không chỉ có đám gánh hát kia, nhiều hơn đó chính là người ở phía sau.

Lông mày của Tiết Tịnh Kỳ hơi nhíu lại, cắn môi dưới suy tư một hồi: “Kẻ đứng sau chuyện này chính là người giữa chúng ta? Chàng đã đoán được rồi à?”

Đáng sợ... rốt cuộc là ai mà dám quang minh chính đại ám sát trong Doãn phủ, vậy mà lại không để ý đến đến quan hệ của Doãn phủ với hoàng thượng mà ám sát một người, hơn nữa lại là một tiểu hiếp mà Doãn Quốc Công yêu thương nhất.

Ánh mắt của Thích Mặc Thanh đông cứng lại, đôi mắt hẹp dài tràn ngập vẻ lạnh lùng sắc bén, nếu như không đoán sai, mà chắc có lẽ là chàng không đoán sai.

“Chuyện này có hơi khó nói, nhưng mà ta sẽ không tham gia vào chuyện này, ta đã giao chuyện này cho thái tử. Một bên là Doãn Quốc Công không muốn truy cứu, một bên là Ôn Vương không chịu nói chuyện, xem xem hắn ta sẽ làm gì giữa hai người bọn họ.” Trong giọng nói của Thích Mặc Thanh lộ ra sự lạnh lẽo nồng đậm, rét lạnh thấu xương.

“Vậy chẳng phải là hoàng thượng sẽ càng thêm tín nhiệm thái tử sao?” Trong mắt của Tiết Tịnh Kỳ xuất hiện chút lo lắng, lúc đầu bọn họ nhận được trọng dụng của Gia Thành Đế thì đã rất khó rồi, bây giờ chuyện này lại giao cho thái tử đi làm...

Nhìn bộ dạng cô xẹp miệng, Thích Mặc Thanh không khỏi vươn tay ra gõ một cái ở trên trán của cô. Cô lập tức dùng tay che kín trán của mình lại, trong giọng nói có chút hờn dỗi: “Chàng làm gì vậy? Đau đó!”

“Trong đầu của nàng đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Đây là một cục xương khó gặm, nếu như thái tử làm xong thì cũng thôi đi, nếu như không làm xong thì cũng chỉ có một mình hắn ta chịu trách nhiệm.” Thích Mặc Thanh lại ôm lấy thân thể của cô một lần nữa.

Ánh mắt của chàng cực kỳ sắc bén, nhưng gương mặt kia đẹp đến mức hoàn mỹ, Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy rất kinh ngạc sau khi gỡ băng gạc cho chàng, gương mặt đó của chàng quả thật đẹp không gì sánh bằng.

“Mấy ngày nay ở trong phủ có phải là rất buồn chán không? Có muốn ra ngoài đi dạo một chút hay không?” Giọng nói trầm thấp của Thích Mặc Thanh hỏi ở bên tay của cô.

Tiết Tịnh Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vừa hay có thể nhìn thấy được râu ria ở cằm của chàng.

“Vẫn ổn vẫn ổn, gần đây chàng tương đối bận rộn, nhận được sự trọng dụng của hoàng thượng cũng không phải là chuyện rất dễ dàng, nhất định phải nắm bắt cơ hội này cho thật tốt, chờ đến lúc rảnh rồi thì chúng ta lại chơi đùa cũng không sao.” Tiết Tịnh Kỳ biết gần đây chuyện của chàng có rất nhiều, nhưng mà chàng lại không muốn không để ý đến mình.

“Tịnh Kỳ, chờ sau khi chuyện này qua đi, ta nhất định sẽ dẫn nàng đi du ngoạn nam bắc, đi khắp toàn bộ nước Thích Diệp, lại đến các nước láng giềng. Sau này chúng ta sẽ luôn ở cùng với nhau, ở bên nhau cho đến già.” Lúc Thích Mặc Thanh nói đến chuyện này, từ trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng của chàng cũng có thể nhìn thấy được sự mong chờ của chàng.

Chàng thật sự rất muốn răng long đầu bạc với mình, tâm trạng của mình cũng giống như vậy, chỉ là ông trời sẽ để cho bọn họ như ý nguyện ư?

“Được, ta chờ.” Tiết Tịnh Kỳ kiên định gật gật đầu.

Sắc trời ở bên ngoài đã từ từ tối xuống, vào mùa đông ban đêm luôn đến cực kỳ nhanh, ở mỗi một nhà đã thắp lên ngọn nến, làm cho căn phòng trở nên ấm áp.

Chỉ là nhìn từ phía xa xa, có một cánh cửa sổ ảm đạm không có ánh sáng, cái gì cũng không có, dường như đốt một ngọn nến đối với bà ta mà nói cũng là một loại chuyện rất đáng sợ.

“Đại phu nhân, đại phu nhân, người có ở bên trong không? Lão gia mời người dùng cơm.” Kim Bảo gõ cửa một cái, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, lỗ tai dán ở bên cửa vẫn không có âm thanh.

Bắt đầu từ tối ngày hôm qua khi mà tứ phu nhân bị ám sát, bà ta liền tự nhốt mình ở bên trong, một mình trôi qua cả một buổi tối, nói cái gì cũng đều vô dụng, mặc cho Kim Bảo có gọi như thế nào cũng không có ai phản ứng. Bây giờ đã là hoàng hôn của ngày hôm sau, còn không chịu ra dùng bữa, cho dù là người sắt thì cũng không thể nào chịu được.

Kim Bảo lại gõ cửa một lần nữa, tiếp tục nói lại lời nói lúc nãy một lần, nhưng mà ở bên trong vẫn không có bất kỳ âm thanh nào, nàng ta hơi lo lắng mà đi tới đi lui.

Không biết là có nên đi tìm người để đá cánh cửa này ra hay không đây? Kim Bảo gấp đến độ xoay mòng mòng, nhưng mà nàng ta lại không dám tự mình xông vào, sợ là quấy rầy đại phu nhân thì sẽ bị trừng phạt.

Kim Bảo hơi kinh ngạc một chút mà nhìn quanh hai lần, đang định rời khỏi, bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói của đại phu nhân: “Vào đi.”

Giọng nói kia lạnh lẽo giống như là cái lạnh trong mùa đông giá rét.

Đẩy cửa ra, một trận không khí lạnh rét uà tới.

Ở bên trong tối om, ngọn nến ở lò sưởi cũng không được thắp lên, Kim Bảo nện bước chân chậm chạp bước vào bên trong từng bước từng bước, không khí lạnh lẽo kia khiến cho nàng ta hơi co rúm lại.

“Đại phu nhân, người ở đâu vậy?” Giọng nói của Kim Bảo rất nhỏ, bước chân cũng cố ý đi rất nhỏ, bởi vì không nhìn thấy được đồ vật, nàng ta chạm vào một cái cột gỗ rồi đi đến cạnh bàn.

“Ta đang ở trên giường, đừng thắp nến lên, đến đây.” Giọng nói của đại phu nhân hơi quỷ dị, trong đêm tối có vẻ hơi đáng sợ.

Mặc dù không biết tại sao lại không cho thắp nến lên, nhưng mà Kim Bảo cũng không dám từ chối, đáp vâng rồi chậm rãi đi đến bên giường.

“Đại, đại phu nhân, người ở đây hả?” Giọng nói của Kim Bảo có chút yếu ớt run rẩy, hai tay từ từ lần mò tới bên giường.

Thế nhưng tay của nàng ta vừa đụng phải tấm rèm bằng tơ lụa ở bên giường, bỗng nhiên lại bị người ta tóm lấy.

“Đại phu nhân, đại phu nhân, người sao vậy?” Trong giọng nói của Kim Bảo mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, dù sao thì nàng ta cũng chỉ là một nha hoàn tuổi không lớn lắm, cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.