Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 165: Chương 165: Gián điệp trùng trùng




Bọn họ hỏi thăm người trong tiệm thuốc thì được biết chưởng quỹ tiệm thuốc đã đi Đông Lăng, ở đó có nguồn dược liệu vô cùng lớn, rất nhiều loại thuốc trung y đều được vận chuyển từ Đông Lăng đến kinh thành, thảo dược sau khi sấy khô có thể bảo quản được rất lâu, cho nên sau khi được vận chuyển đến đây sẽ không bị thiệt hại gì.

Rất nhiều nơi ở cách xa Đông Lăng đều sẽ không đích thân đi tới Đông Lăng lấy dược liệu.

“Đầu tháng nào chưởng quỹ của chúng tôi cũng sẽ đi đến Đông Lăng nhưng không phải để lấy dược liệu, mà là đến tham gia cuộc thi y thuật của các đại phu đến từ khắp nơi trên thế giới được tổ chức ở đó.” Tiểu nhị của tiệm thuốc nói.

Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ sáng lên, cuộc thi y thuật?

“Vậy chưởng quỹ của các ngươi có thắng không?” Tiết Tịnh Kỳ cười hỏi.

Tiểu nhị của tiệm thuốc cười tươi như hoa cúc nở: “Chưởng quỹ của chúng tôi năm nào cũng đi, nhưng năm nào… Cũng không thắng!” Tiết Tịnh Kỳ vừa hỏi xong thì tiểu nhị của tiệm thuốc đã giành trả lời trước.

Nào có tiểu nhị nhà ai lại nói xấu chưởng quỹ của mình như vậy? Có lẽ quan hệ giữa gã và chưởng quỹ không tệ lắm cho nên gã mới dám chế nhạo chưởng quỹ như vây. Gã tin chắc chưởng quỹ sẽ không trách mình đâu.

“Không biết hôm nay các ngươi đến đây là có chuyện gì?” Rốt cuộc tiểu nhị cũng vào vấn đề chính, nghiêm túc hỏi.

Chưởng quỹ của cửa tiệm không có ở đây đúng là hơi phiền phức. Tiết Tịnh Kỳ không biết mình nên hỏi gã điều gì? Mục đích cô đến lần này là để nghiên cứu xem virus mà Lãnh Tước nói là loại virus gì.

Tiết Tịnh Kỳ nhìn Nhục Nghê phía sau, vẻ mặt hơi khó xử nói: “Nếu chưởng quỹ của các ngươi không có ở đây, vậy lần sau chúng ta lại tới.”

Xem ra hôm nay đã định sẵn cô đi một chuyến uổng công rồi. Lần trước lúc Lãnh Tước đưa cô đến đây là để cô học dược lý với chưởng quỹ trong tiệm, nếu chưởng quỹ không có ở đây thì cô chỉ có thể quay lại vào lần sau.

Tiểu nhị trong tiệm kính cẩn tiễn các cô rời đi.

Lúc đến đây bọn họ không để ý tới việc chưởng quỹ có phải vẫn luôn ở trong tiệm không cho nên bọn họ đã vồ hụt. Chỉ có điều bọn họ đã bảo quản gia về trước cho nên bây giờ không có xe ngựa để về phủ. Lẽ nào phải đi bộ về nhà trong thời tiết gió tuyết lớn như thế này sao?

“Vương Phi, nếu chưởng quỹ tiệm thuốc không có trong tiệm không bằng chúng ta đến phủ của Lãnh lâu chủ đi. Dù sao Vương Phi nghiên cứu với hắn cũng vậy mà.” Nhục Nghê lên tiếng đề nghị.

Nhìn thấy gió tuyết bên ngoài lớn như vậy, hai người cũng hơi ngại. Nếu bảo quản gia tới đây thì hai người phải đợi rất lâu, còn không bằng tìm một chỗ nào đó ngồi xuống tránh cho quản gia phải chạy đến đây một chuyến.

“Chỗ này cách phủ đệ của Lãnh Tước xa không?” Tiết Tịnh Kỳ nhìn xung quanh, tất cả những mái ngói có thể nhìn thấy gần đó đều bị tuyết bao phủ, hoàn toàn không nhìn thấy phương hướng.

“Không xa lắm, chỉ cần đi về phía trước và rẽ qua con hẻm đó là tới rồi.” Nhục Nghê chỉ con đường phía trước nói.

Tiết Tịnh Kỳ chưa tới đó bao giờ nhưng Nhục Nghê thì lại đi thường xuyên.

“Gần tới giờ Thân, chúng ta có thể từ phủ đệ của Lãnh Tước đi tới tiệm thuốc của Vinh Hòa, không phải như vậy là được rồi sao?” Nhục Nghê vui mừng khôn xiết nhướng mày nói.

Nàng ta giống như đã sắp xếp thỏa đáng hết mọi việc.

Làm như vậy cũng không phải không được, Tiết Tịnh Kỳ gật đầu sau đó liền bước theo Nhục Nghê.

Trên đường cũng khá dễ đi.

Nhục Nghê là người tập võ cho nên đi đường lướt nhanh như gió, còn Tiết Tịnh Kỳ từ nhỏ sống ở phương Nam, chưa từng thấy qua mấy trận tuyết chứ đừng nói chi tới việc đi trong tuyết.

“Vương Phi, ta đỡ người.” Nhục Nghê duỗi tay lòn qua nách Tiết Tịnh Kỳ, dùng sức của nàng ta, nâng nửa người Tiết Tịnh Kỳ lên, thận trọng bước đi cùng cô.

Hai người nhanh chóng đi qua con hẻm, lúc ngẩng đầu nhìn thoáng qua đã thấy dòng chữ Lãnh phủ trên tấm biển.

Ngoài cửa có hai tên gác cổng đang co rúm người nép bên cạnh cánh cửa nhưng vừa thấy hai người đi tới thì lập tức đứng thẳng dậy.

“Nhục Nghê cô nương, sao cô đến đây?” Một tên gác cổng hỏi.

Bình thường có rất nhiều người đến tìm Lãnh Tước nhưng đối với Nhục Nghê, Giả Sơn cùng với Nhục Phàm thì Lãnh Tước đặc biệt cho phép bọn họ không cần thông báo trước khi đến.

“Mở cửa ra, chúng ta muốn đi vào.” Nhục Nghê đỡ Tiết Tịnh Kỳ, trên mặt mờ mịt vì gió tuyết, lông mi cũng bị tuyết phủ trắng tinh.

“Dạ được, nô tài mở cửa liền cho ngài đây.” Gã gác cổng đã từng chịu thiệt một lần vì Nhục Nghê. Lúc mới đến đây gã không nhận ra Nhục Nghê kết quả là cái mông của gã nở hoa, mười mấy ngày cũng không nằm ngủ được, từ đó về sau gã liền nhớ kỹ Nhục Nghê này.

Bước vào cổng Lãnh phủ, bên trong sân không còn phơi thuốc nữa mà thay vào đó là từng cây mơ đỏ rực, kiêu hãnh mọc trong tuyết. Tuyết trắng nhuốm màu hoa đỏ tươi càng khiến cho cảnh sắc thêm tươi sáng.

Bọn họ hỏi nha hoàn bên trong mới biết Lãnh Tước đang ở thư phòng. Hai người liền đi về phía thư phòng. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, hình như có ai đó thì thầm.

Nhục Nghê gõ cửa, bên trong rất nhanh truyền đến một tiếng cho vào.

Nhưng cảnh tượng bên trong thực sự khiến hai người họ bị sốc.

Một nữ tử mặc áo kép mùa đông màu hồng nhạt đang nép vào lòng Lãnh Tước, trên tay còn cầm cái chén sứ Thanh Hoa, cười duyên dáng mút từng muỗng đút cho Lãnh Tước ăn.

Bóng dáng nữ tử kia cực kỳ quen mắt, giống như đã từng quen biết.

Tiết Tịnh Kỳ từng bước tiến lại gần, Lãnh Tước bối rối đẩy nữ tử kia ra khỏi người. Nữ tử đó sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, không còn chỗ trốn, đột nhiên đập vỡ một nghiên mực trên bàn.

Tiếng động nặng nề đập dưới chân nữ tử kia, nước mực dính hết chân nàng ta.

Hơi thở của Tiết Tịnh Kỳ có hơi nặng nề nhưng trên mặt lại không lộ ra bất kỳ vẻ khác lạ gì, tuy rằng rất kinh ngạc nhưng cảm xúc này rất nhanh đã bị cô giấu đi.

“Vương Phi!” Lãnh Tước thấp giọng kêu một tiếng.

Mùi trầm hương trong ngự thư phòng hơi nồng, hương thơm lượn lờ trong điện không ngừng hun đúc.

Thái tử vào ngự thư phòng sớm hơn Thích Mặc Thanh.

Thời gian mà Gia Thành Đế cho hắn đã đến hạn. Hôm nay thái tử đến ngự thư phòng để báo cáo về nguyên nhân cái chết của tứ phu nhân. Tại sao đám người của gánh hát kia lại giết chết tứ phu nhân, rốt cuộc mục đích của bọn họ có phải là Doãn Tiêu La không?

Vẻ mặt của thái tử không thể dùng từ tái nhợt để miêu tả nữa mà là lãnh đạm và thê lương, không có bất kỳ cảm xúc nào.

“Phụ hoàng, nhi thần bất tài, vẫn chưa điều tra được hung thủ là ai.” Thái tử quỳ gối trên nền đá bằng cẩm thạch lạnh lẽo, giọng điệu bình tĩnh nói.

Hai mắt Gia Thành Đế hơi tối lại, sóng mũi có vài phần giống thái tử nhăn lại, giọng nói nặng nề: “Sao thế? Là bởi vì không đủ thời gian sao?”

Thái tử quỳ ở dưới chân không nói một lời, vẫn giữ khư khư câu trả lời kia của mình: “Nhi thần bất tài, lần này hung thủ quá gian xảo, hoàn toàn không để lại bất cứ manh mối gì.”

“Lý nào lại như vậy!” Gia Thành Đế giận tím mặt: “Ngươi lăng xăng suốt mấy ngày nay là để cho trẫm câu trả lời thế này sao? Ngươi đặt trẫm, đặt Nước Thích Diệp ở đâu? Thái tử, ngươi đã phụ lòng trẫm, phụ công lao bồi dưỡng của trẫm đối với ngươi, người đâu...”

“Phụ hoàng.” Đúng lúc này Thích Mặc Thanh đứng bên cạnh đã ngắt lời ông ta.

Gia Thành Đế lạnh lùng nhìn Thích Mặc Thanh ngắt lời mình. Gần đây, ngoài trọng dụng thái tử ra, Gia Thành Đế cũng rất coi trọng Thích Mặc Thanh. Có thể nói hiện nay, tâm phúc trước mặt hoàng thượng chính là Thích Mặc Thanh.

“Chuyện gì?” Gia Thành Đế giận dữ nói.

Thích Mặc Thanh tiến lên một bước nói: “Phụ hoàng, gần đây nhi thần phát hiện một chuyện vô cùng quan trọng ở ngoài cung, nhất định phải bẩm báo với phụ hoàng. Mấy ngày trước lúc nhi thần và Tịnh Kỳ dạo chơi trong kinh thành đột nhiên bị một đám người tấn công, bị bọn họ dẫn dụ vào một con hẻm, hơn nữa còn dùng móng tay rạch lên cánh tay thị vệ của nhi thần. Sau khi rạch xong vết thương thối rữa với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhi thần hoài nghi đây là một loại bệnh độc có thể lây nhiễm trong máu.”

Thích Mặc Thanh vừa nói xong, Gia Thành Đế ngồi trên ghế và thái tử quỳ dưới đất đều ngạc nhiên. Gia Thành Đế trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt kinh hoàng, giọng nói căng thẳng: “Ngươi nói thật sao? Người đó bây giờ đang ở đâu?” Ngươi có thể mang hắn ta đến cho trẫm xem được không?”

Bệnh dịch hạch mười năm trước không chỉ mang lại ký ức khó phai cho mọi người, mà còn là một đòn nặng nề, làm thay đổi nội dung bàn luận của tất cả những người còn sống sót.

Người sốt sắng nhất không ai khác chính là Gia Thành Đế. Ông ta là vua của một nước, trận dịch năm đó đã cướp đi sinh mạng của vô số người, bao gồm cả con trai của ông ta. Nếu bệnh dịch này lại đến, không chỉ ông ta không chịu nổi mà ngay cả dân chúng trong thành cũng không chịu nổi.

“Phụ hoàng, người thị vệ kia đã được Tịnh Kỳ cứu sống, bây giờ cũng không có gì đáng lo. Đồng thời nàng cũng đã xác nhận đây không phải là bệnh dịch hạch, xin phụ hoàng yên tâm.” Đôi mắt sâu thẳm của Thích Mặc Thanh bình thản như nước, lời nói của chàng lập tức dập tắt sự căng thẳng trong lòng Gia Thành Đế.

“Nếu không phải dịch hạch thì là bệnh gì?” Gia Thành Đế cầm cốc nước bên cạnh uống một hớp.

Thích Mặc Thanh lãnh đạm nói: “Nhi thần vẫn chưa tra được là bệnh độc gì? Bây giờ Tịnh Kỳ đang nghiên cứu chế tạo thuốc giải trong phủ cho bệnh độc này. Phụ hoàng, chúng ta không thể lơ là. Nhi thần từng âm thầm truy xét chuyện này, những người lây nhiễm bệnh độc kia không phải là người của Nước Thích Diệp, rất có khả năng là mật thám của nước láng giếng phái đến. Vẫn mong phụ hoàng nhất định điều tra rõ ràng.”

Sắc mặt của Gia Thành Đế không được tốt lắm. Chuyện này đã trở thành vấn đề chính trị và quân sự giữa hai nước. Hai nước đã lâu không xảy ra chiến tranh, vẫn duy trì trạng thái nước sông không phạm nước giếng, tại sao bây giờ nước họ lại phái người đến đây?

Gia Thành Đế đột nhiên vỗ bàn, gương mặt dữ tợn: “Nhiều năm trước chúng ta đã phân chia ranh giới rõ ràng với nước Thành Châu này rồi. Hai bên chung sống hòa bình đã nhiều năm, lần này bọn họ lại dám lập mưu Nước Thích Diệp của trẫm, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Thái tử ở dưới đất tiến lên một bước, nhìn sắc mặt của Gia Thành Đế một hồi rồi nói: “Phụ hoàng, chuyện này hãy giao cho nhi thần đi điều tra. Nhi thần nhất định sẽ không phụ sự giao phó của phụ hoàng, nhất định sẽ lấy công chuộc tội. “

Gia Thành Đế suy nghĩ một hồi. Chuyện này giao cho thái tử đi làm cũng được, dù sao hắn cũng là thái tử của Nước Thích Diệp.

“Được, chuyện này cứ giao cho ngươi đi làm để ngươi lấy công chuộc tội.” Vẻ mặt Gia Thành Đế uy nghiêm, nghiêm túc nói.

“Lần này Mặc Vương làm không tệ, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.” Gia Thành Đế khen ngợi nói.

“Tạ ơn phụ hoàng.” Thích Mặc Thanh đón nhận những ban thưởng kia.

Gió tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, tuyết trắng xóa rắc trên cầu thang, nhìn thoáng qua khắp nơi đều là tuyết, màu tuyết trắng xóa kéo dài vô tạn, khiến đôi mắt của người nhìn hơi cay cay.

“Tứ đệ, đệ làm sao biết được chuyện này?” Giọng nói của thái tử đột nhiên vang lên sau lưng, ngay sau đó đã hắn đã sánh bước đi song song với Thích Mặc Thanh.

“Đại ca, ngươi nói là chuyện gì? Ta biết rất nhiều chuyện.” Khuôn mặt tuyệt đẹp của Thích Mặc Thanh lộ ra ý cười, cặp mắt hơi híp lại nhìn chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.