Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 219: Chương 219: Không giống như trước




Sắc đêm tuyệt đẹp giống như trước đây, nhưng cảnh tuyết lại không đẹp như trước kia.

Trong Minh Vương phủ trên kiều đình có một nam tử mặc đồ đen, hai tay chàng để sau người, đôi mày kiếm nhíu lại, bởi vì nhíu mày quá lâu, trên trán đã xuất hiện vết nhăn nhàn nhạt, cảm giác trông rất ưu phiền.

Nơi này là nơi lưu giữ nhiều hồi ức nhất của bọn họ, sẩm tối mỗi ngày, Thích Mặc Thanh đều sẽ ở trong kiều đình nhìn những đám mây trên bầu trời, nghĩ đến những ngày chàng và Tiết Tịnh Kỳ ở bên nhau trước kia, tóm lại cảm thấy có thể nắm trong lòng bàn tay.

“Vương gia, triều đình đưa tin đến.” Giả Sơn từ bên kia cây cầu nhỏ đi tới, trong tay cầm một bức thư mật từ chim bồ câu gửi tới.

“Cầm qua đây.” Cơ thể của Thích Mặc Thanh không nhúc nhích, chỉ đợi Giả Sơn đưa tờ giấy đến trước mặt chàng.

Giấy tuyên màu vàng nhạt làm nổi bật nét chữ màu đen trông rất dễ nhìn, Thích Mặc Thanh để trước mắt xem, cuối cùng xé rách từng mảnh, xé đến mức nát vụn.

Ánh mắt của chàng lạnh lùng, khóe môi nhếch lên lộ ra ý cười lành lạnh, kịch hay sắp bắt đầu rồi.

“Đi nói cho Thái tử biết, đội nhân mã của Hòa Sắt công chúa nước Thanh Châu bởi vì mưa to bị vây trong rừng, tạm thời dựng trại ở trong đó, sáng mai sẽ xuống núi vào kinh.” Trong giọng nói của Thích Mặc Thanh mang theo ý lạnh nồng đậm, cho dù là Giả Sơn đã nghe quen rồi, vẫn không khỏi phát run.

“Dạ.” Giả Sơn gật đầu đáp ứng, lập tức quay người ra khỏi Vương phủ.

Xung quanh lần nữa yên tĩnh lại, chỉ có những ngôi sao trên bầu trời cùng những bông tuyết đang rơi.

Tịnh Kỳ, nàng biết không? Trừ nàng ra, ta cả đời này sẽ không lấy nữ tử nào khác, bất luận là ai.

Màn đêm rất nhanh buông xuống, Tiết Tịnh Kỳ đeo mạng che mặt rất không thoải mái, nghĩ chắc cũng không có ai, bèn gỡ mạng che mặt xuống, lộ ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành.

Lấy nước trong chậu bên cạnh rửa mặt, rửa tay, cả người đều thấy thoải mái, cũng không có cảm giác khó chịu khi đeo mạng che mặt nữa.

Làm xong những việc này, không lâu sau bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã, trầm ổn bước trên đất, cuối cùng tiếng bước chân đó dừng ở ngoài cửa doanh trại, không có động tĩnh.

Giọng nói này nghe rất quen, trừ Triết Tông tướng quân ra, không có ai có tiếng bước chân trầm ổn như vậy, Tiết Tịnh Kỳ đoán hắn sẽ đến, hoảng hốt lấy chiếc mạng che mặt vừa nãy gỡ xuống, suy nghĩ một lát, lại cầm mấy cây ngân châm để ở thắt lưng của mình, cuối cùng ngồi bên giường.

Triết Tông đứng ở cửa không lâu, trong đầu không khống chế được cảm giác của mình rất nhanh lại dâng lên, hắn vén rèm cửa lều ra, cúi đầu đi vào trong.

“Tướng quân vào lều của ta cũng không cần thông báo trước hay sao, xem ra quyền lợi của tướng quân rất lớn.” Tiết Tịnh Kỳ cười lạnh một tiếng, dưới mạng che mặt cô nhìn thấy một cỗ cảm giác thần bí, rất quen thuộc, cũng rất xa lạ.

“Ta chỉ vào xem thử công chúa đã nghỉ ngơi hay chưa, chỉ là vấn an bình thường, không cần nhiều lễ tiết như vậy?” Sắc mặt của Triết Tông không phải quá tốt, nhưng vẫn điềm nhiên, trước kia A Lạc Lan cũng trách hắn như thế, rốt cuộc không có như thế nào cả.

“Ta đang muốn đi nghỉ, tướng quân đến rất đúng lúc, có thể giúp ta thổi tắt nến rồi.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng nói, lật người nằm lên giường, quay lưng với Triết Tông.

Bóng lưng đó, hắn muốn rất lâu, nhớ nhung rất lâu, đáng tiếc sau ngày mai, không có cơ hội nhìn thấy, hắn nuốt nước bọt, có loại cảm giác không nỡ, muốn chạm lại không thể.

“Công chúa sớm như vậy đã đi nghỉ rồi sao? Đã uống thuốc chưa? Tại sao ngủ vẫn muốn đeo mạng che mắt? Để ta giúp người gỡ xuống.” Hết câu hỏi này đến lâu hỏi khác không ngừng va vào trái tim của Tiết Tịnh Kỳ, tay chân của Triết Tông không nghe sai khiến nữa, không khống chế được mà đi về phía Tiết Tịnh Kỳ, hai tay run rẩy nắm hai vai của Tiết Tịnh Kỳ.

Bả vai mảnh mai bị hắn nắm trong tay, đầu vai ấm nóng thon gọn không để một lần nắm, trên mặt hắn mang theo biểu cảm hưng phấn.

Chạm vào Tiết Tịnh Kỳ, giống như chạm vào nơi mềm mại nhất trong sâu thẫm trái tim của hắn, trầm luân không thể thoát ra được.

Nhưng, Tiết Tịnh Kỳ lại giống như cuồng phong bão tố ập đến, lông tóc cả người dựng ngược, toàn thân trên dưới đều sởn hết da gà da ốc.

“Buông tay!” Tiết Tịnh Kỳ giãy ra, tức giận nói: “Tướng quân làm vậy còn ra thể thống gì? Ta là công chúa nước Thành Châu, ngươi sao có thể đối với ta như vậy? Điều này có ổn không?”

Một tay đẩy Triết Tông ra, một tay khác muốn tát vào mặt của hắn, hận không thể cho hắn mười mấy cái tát để trút giận. Cơ thể của cô, trừ Thích Mặc Thanh ra, không có bất kỳ ai được đụng vào.

Nhưng, khi hai tay của cô sắp chạm vào Triết Tông, đột nhiên bị một bàn tay to nắm chặt, bị khống chế trong lòng bàn tay của anh, khiến cô không thể động đậy.

“Buông ta ra, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận.” Giọng nói của Tiết Tịnh Kỳ âm lãnh trầm khàn, giống như người trong địa ngục đi ra.

Đối với Triết Tông mà nói, loại lời nói mang tính giả thiết kiểu này không có tác dụng, chỉ có ôn hương nhuyễn ngọc trước mắt mới là thứ hắn muốn.

Huống chi, ở trong ấn tượng của hắn, A Lạc Lan chỉ là một công chúa trói gà không chặt, mồm mép lanh lợi, cái gì cũng không biết.

“Ta hối hận cái gì? Ngày mai nàng phải gả cho người nào không biết của nước Thích Diệp, ta thích nàng lâu như vậy, cho ta một ít chỗ tốt thì có làm sao? Nếu như, nếu như nàng nguyện ý đi cùng ta cũng được, hai chúng ta tìm một nơi không có ai thay đổi tên họ cùng nhau chung sống không phải tự tại hơn sao?”

Triết Tông vì muốn có được A Lạc Lan mà không thèm kiêng kỵ, còn nói ra bí mật trong nơi sâu nhất trong trái tim của hắn, thật ra hắn từ trước đến nay đều nghĩ như vậy.

Thì ra tình cảm của Triết Tông với A Lạc Lan lại lâu như vậy, nói thế nào hắn cũng là tướng quân của nước Thành Châu, sao có thể nói muốn dẫn một công chúa cao chạy xa nay như vậy, hắn nếu như không phải năng lực rất mạnh, chính là trong lòng sớm đã có kế hoạch.

“Nói thế nào đi nữa ta cũng là công chúa nước Thành Châu, một tướng quân như ngươi lại có thái độ như vậy đối với công chúa? Nếu như ta nói với phụ hoàng, tin chắc ngươi sẽ chết.” Tiết Tịnh Kỳ nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, cô không tin, Triết Tông lại dám làm như vậy.

Giống như Tiết Tịnh Kỳ nói một câu chuyện cười rất hay vậy, Triết Như vậy mà cười ha hả, cười không khép được miệng, căn bản không một chút ý nghĩ nào từ trên người cô. Dáng vẻ cái gì cũng không sợ của hắn khiến nghi hoặc trong lòng Tiết Tịnh Kỳ càng sâu.

“A Lạc Lan, mặc dù nàng là một công chúa, nhưng nàng cảm thấy mình có địa vị trong hoàng cung sao? Nếu như nàng được sủng ái, sẽ bị sắp xếp đi hòa thân sao?” Triết Tông cuối cùng cũng cười đủ, trên mặt là sự khinh thường nhìn vào Tiết Tịnh Kỳ, trông rất nực cười.

Quả nhiên, Tiết Tịnh Kỳ đoán không sai, A Lạc Lan quả nhiên là một công chúa không được sủng ái, chỉ là không nghĩ đến mức độ không được sủng ái đã đến mức ai ai cũng biết.

Ánh mắt của cô khẽ đảo, muốn từ trong miệng của Triết Tông moi chuyện liên quan đến vị công chúa này, nếu Triết Tông có ý với nàng ta, không bằng dựa theo con đường này mà tiến hành.

“Tướng Quân, mặc dù ngươi nói không sai, nhưng ta dù sao cũng là công chúa, nếu như ngày mai ta không đến nước Thích Diệp, giao chiến giữa hai nước sẽ là điều không tránh được, đến lúc đó chúng ta sao ăn nói được với phụ hoàng, sao ăn nói được với bách tính nước Thành Châu?” Tiết Tịnh Kỳ nghiêng mặt nói.

“Hừ.” Triết Tông hừ lạnh một tiếng, nghe thấy ngữ khí dịu lại của Tiết Tịnh Kỳ, tưởng cô đã đồng ý muốn cùng hắn cao chạy xa chạy mới kiêng kỵ nhiều như vậy, cơ thể buông lỏng, dựa vài một bên, hai tay vẫn như cũ khóa chặt cơ thân trên của Tiết Tịnh Kỳ.

“Chỉ cần hai chúng ta ở bên nhau, thiên hạ chúng sinh có liên quan gì đến chúng ta chứ? Chúng ta không phải là Hoàng đế, cũng không phải chúa cứu thế, đến lúc đó ẩn cứ núi rừng, chiến tranh gì đó đều không liên quan đến chúng ta.” Anh cố gắng làm tan biến sự nghi ngại của Tiết Tịnh Kỳ, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh mình, nhưng cái khác để sau rồi nói.

Tiết Tịnh Kỳ cắn môi, bởi vì đeo mạng che mặt nhìn không rõ biểu cảm của cô, cô mới nói: “Nếu phụ hoàng của ta vì bách tính thiên hạ để ta đến nước Thích Diệp hòa thân, vậy chứng tỏ ta buộc phải đến Thích Diệp, nếu như ta biến mất như vậy, phụ hoàng nhất định sẽ đau lòng.”

Trong ngữ khí của cô có cảm giác thê lương, nhìn trông cực kỳ đau lòng, mặc dù không có rơi nước mắt, nhưng lại vô cùng đáng thương.

“Nàng vẫn không biết sao?” Triết Tông rốt cuộc không chịu được giọng điệu bi thương như thế của cô, lạnh giọng nói ra chuyện của nước Thành Châu: “Người muốn để nàng đi hòa thân không phải quốc chủ, mà là tân hoàng hậu, bà ta nhìn nàng ngứa mắt, chỉ là không có nói ra mà thôi. Bà ta bề ngoài khôn khéo, ngay cả ta nhìn bà ta cũng không đoán được trong lòng bà ta nghĩ cái gì.”

Trong lòng của Tiết Tịnh Kỳ hơi kinh ngạc, thì ra sự việc không đơn giản như những gì cô tưởng tượng, đứng sau vậy mà là mẹ kế của A Lạc Lan, cô buột miệng nói ra: “Thì ra mục đích lần này không chỉ là vì hòa thân.” Mà là vì cái người được gọi là tân Hoàng hậu muốn loại trừ A Lạc Lan.

Chẳng trách ai ai cũng không có tôn trọng với công chúa như vậy, thì ra cha không thương mẹ không yêu, thân phận công chúa lại không bằng một tiểu thư bình dân.

“Điều này ngược lại nói đúng rồi, cho dù nàng không đi hòa thân, hai nước cũng không thể giao chiến, bởi vì quốc chủ sớm đã ký minh ước năm năm với Thích Diệp, 5 năm này đừng nói chiến tranh, ngay cả vặt rãnh cũng không xảy ra. Để nàng đi hòa thân, chẳng qua là tân Hoàng hậu muốn đuổi nàng đi mà thôi.” Triết Tông lắc đầu, mặt mày thương tiếc nhìn Tiết Tịnh Kỳ, thở dài nói: “Như thế nào? Có muốn đi cùng ta không? Ít nhất ta so với Hoàng tử gì đó của Thích Diệp quen thuộc hơn, nàng cũng sẽ không cho người khác món hời.”

Thì ra là như vậy, Tiết Tịnh Kỳ coi như hiểu tương đối rồi, không ngờ thân thế của A Lạc Lan lại gian khổ như vậy, căn bản không tính là một công chúa.

Triết Tông thấy nàng trầm tư, giơ tay muốn gỡ mạng che mặt của cô, nhưng trước khi tay của hắn chạm vào mạng che mặt của Tiết Tịnh Kỳ, đột nhiên một chưởng vỗ tới, trong nháy mắt Tiết Tịnh Kỳ đã ngồi dậy.

“Cho dù như thế, cũng sẽ không có ngươi được hời.” Ánh mắt lạnh lùng của Tiết Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm Triết Tông, nếu như lúc này cô không có đeo mạng che mặt, Triết Tông sẽ biết ánh mắt của cô dọa người như thế nào.

Triết Tông lập người xuống giường, tư thế muốn kìm hãm Tiết Tịnh Kỳ, lại bị cô cấp tốc chạy qua, chỉ chạm vào góc áo của cô.

“Muốn chạy?” Triết Tông cười lạnh một tiếng, ngón chân khẽ nhún một cái, không tốn chút sức nào dễ dàng đứng trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, đưa tay túm lấy cổ áo của cô, gương quai xanh trắng nõn mềm mại ở trong bàn tay hắn rõ ràng rất ấm áp, khiến hắn không muốn chờ đợi mà ôm Tiết Tịnh Kỳ vào lòng.

“Thứ ta muốn, trước nay không có gì không có được cả.” Triết Tông quăng Tiết Tịnh Kỳ lên trên giường, ‘bịch’ một tiếng cơ thể đập vào giường, cú ném này sắp khiến lục phủ ngũ tạng của Tiết Tịnh Kỳ chấn động, cả người ngã trên giường hồi lâu không thể nhúc nhích.

thấy Tiết Tịnh Kỳ khó chịu cuộn tròn người, trên mặt Triết Tông không có bất cứ biểu cảm thương tiếc nào cả, ngược lại không chút lưu tình, giơ tay gỡ mạng che mặt của cô ra, một gương mặt xa lạ xuất hiện trước mặt hắn, nhịp tim của Triết Tông ngừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.