Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 123: Chương 123: Kiềm chế lẫn nhau




Cách cả ba hòa hợp với nhau hơi kỳ lạ..

Tiết Tịnh Kỳ giống như đang ngồi trên bàn chông, áp suất không khí quanh người Thích Mặc Thanh rất thấp, cảnh báo người sống chớ lại gần, còn Thái tử thì lại bình tĩnh giống như là một đầm nước đọng, không có chút rung động nào.

“Tứ đệ, hôm nay ta đến tìm ngươi là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, ta không bán quan tử, mà đệ cũng biết Phụ hoàng đã chọn giờ lành ngày tốt để ta cưới Doãn tam tiểu thư về làm vợ, nhưng trong lòng Doãn tam tiểu thư chỉ có lục đệ, ta cũng không muốn cưới một nữ tử mà trái tim lại không đặt trên người mình cho dù là truyền thừa quy củ của tổ tông.” Thái tử nói thẳng ra mà không hề giấu diếm, nói đến đây hắn còn cố ý dừng lại chờ Thích Mặc Thanh nói tiếp.

Thích Mặc Thanh hừ lạnh một tiếng: “Thái tử huynh cũng biết đây là quy định mà tổ tông đã định ra nên không ai có thể thay đổi đươc, hơn nữa có một cái gọi là lâu ngày sinh tình, nhất định Doãn tam tiểu thư có thể cảm nhận được tấm lòng của huynh.”

Dường như Thái tử hoàn toàn không ngờ Thích Mặc Thanh sẽ nói như vậy, trước khi hắn tới đây trong lòng còn cảm thấy phần thắng rất lớn, chuyện Doãn Tiêu La thích lục đệ mọi người đều biết, chỉ cần bỏ đi quy củ nữ nhi Doãn gia nhất định phải gả cho Thái tử của tổ tiên là hắn có thể hung hăng đả kích Ôn Vương được rồi, chuyện này đối với hắn và Thích Mặc Thanh mà nói đều là trăm lợi mà không có một hại.

Sắc mặt hắn hơi khó coi nhưng vẫn cố gắng duy trì phong độ vốn có mình: “Tứ đệ, ngươi cũng biết nếu lòng của nữ nhân không ở trên người mình thì có lấy về nhà cũng không có ý nghĩa gì hết, thật ra ta vô cùng hâm mộ tình cảm của ngươi và đệ muội, trong mắt, trong lòng của hai người chỉ có đối phương chứ chưa từng có người nào khác.”

Tiết Tịnh Kỳ nằm cũng trúng đạn, rõ ràng đã không nói một câu nào nhưng vẫn bị kéo xuống nước, cô nhìn sắc mặt của Thích Mặc Thanh đã hơi trầm xuống vội vàng nói: “Thái tử nói đùa rồi, ta và Mặc Thanh chẳng qua cũng chỉ tuân theo bản tâm, hơn nữa tình cảm của chúng ta cũng không bị nhân tố bên ngoài làm ảnh hưởng tới mà thôi, nói cách khác là không có ai và không có việc gì có thể thay đổi được lòng của chúng ta.”

Thích Mặc Thanh nhìn vào mặt mày thanh tú của cô một chút, từng câu từng chữ trầm tĩnh ôn hòa kia truyền vào trong tai của chàng, có những lời này của cô thì so với cái gì cũng đều trân quý hơn.

Xưa nay tình cảm của bọn họ không hề bị lay chuyển vì những nhân tố bên ngoài và không ai có thể thay đổi được lòng của bọn họ.

Hơi lạnh trên người Thích Mặc Thanh dần dần tiêu tán đi mà sắc mặt Thái tử lại trầm xuống mấy phần, hai tay đang giấu trong tay áo của hắn siết chặt lại.

Tình cảm giữa bọn họ đã sâu đến mức này rồi sao? Đến mức mà tất cả mọi thứ bên ngoài cũng không thể lay chuyển được tình cảm của bọn họ!

Hắn đã tới chậm một bước, nếu như hắn có thể quen biết cô trước Thích Mặc Thanh một bước thì tốt biết bao, vậy cô chính là thuộc về hắn rồi.

Hắn gượng cười hai tiếng cố gắng khiến cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại: “Đúng vậy, không phải tất cả mọi người ai cũng có được tình cảm giống như giữa tứ đệ và tứ đệ muội.”

Không ai biết lúc hắn cắn răng nói ra câu nói này đã gian nan đến mức nào.

“Tứ đệ, mặc dù ta thành thân với Doãn tam tiểu thư là làm theo truyền thừa của tổ tông nhưng chế độ này đã tồn tại nhiều năm như vậy cũng đã đến lúc phải tan rã rồi, ngươi thử suy nghĩ một chút là nếu như chuyện này xảy ra ở trên người của ngươi thì có phải ngươi cũng sẽ làm như vậy hay không?” Thái tử tiếp tục nói, rốt cuộc hắn cũng biết điểm yếu của Thích Mặc Thanh ở đâu rồi.

Quả nhiên ánh mắt Thích Mặc Thanh hơi co rút lại một chút, không tự giác nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ.

Thái tử muốn lợi dụng Tiết Tịnh Kỳ để lung lay chàng, hắn biết rất rõ địa vị của Tiết Tịnh Kỳ ở trong lòng mình và cũng biết nên làm thế nào sẽ khiến cho chàng thỏa hiệp.

Điều này rất đáng sợ nhưng đó lại chính là sự thật, chỉ cần là những chuyện có liên quan đến Tiết Tịnh Kỳ thì chàng đều không thể trốn tránh.

“Thái tử, huynh phải biết rằng chuyện này vĩnh viễn sẽ không xảy ra ở trên người ta.” Trên mặt Thích Mặc Thanh lộ ra sự kiêu ngạo sau đó nhếch môi lên: “Nhưng quả thực chế độ này đã tồn tại rất rất lâu rồi, không biết Thái tử đã nghĩ ra biện pháp tốt nào chưa?”

Cuối cùng cũng chờ được câu nói này, mục đích hôm nay tới đây của Thái tử cũng coi như đạt được một nửa.

Thái tử cười nói: “Lúc trước Phụ hoàng còn phải kiêng kị thế lực của Địch Tướng quân nhưng bây giờ Địch Tướng quân đã bị giam vào trong thiên lao chờ xử lý nên tạm thời thế lực trong triều đang ở thế cân bằng, không đủ gây ra chuyện gì tuy nhiên gia tộc Doãn gia lại ngày càng cường đại, dù chưa cấu kết với quan viên trong triều nhưng Phụ hoàng cũng đã biết Doãn Vân Quảng có quan hệ với Lý Thiện, tuy mặt ngoài không nói gì nhưng trong lòng Phụ hoàng cũng khó tránh khỏi sẽ kiêng kị, nếu có thể nhân cơ hội lần này làm suy yếu đi thế lực của Doãn gia thì cớ gì mà không làm chứ?”

Hắn phân tích rất có đạo lý, Tiết Tịnh Kỳ như có điều suy nghĩ nhìn hắn, lúc trước cô đã đánh giá Thái tử quá thấp rồi.

Nếu như hai người này cạnh tranh với nhau chỉ sợ thắng bại cũng rất khó phân.

“Cho nên ta đã bàn bạc xong với Mẫu phi là tùy ý ký một lá thư để Phụ hoàng hủy cái chế độ này đi nhưng chỉ có ta và Mẫu phi thì Phụ hoàng sẽ không đồng ý nên ta mới đến để nhờ tứ đệ hỗ trợ cùng nhau nói với Phụ hoàng.” Thái tử nghiêm nghị nói.

Thích Mặc Thanh bưng tách trà nóng trước mắt lên khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt sắc bén nhìn Thái tử giống như muốn nhìn thấu hắn.

Thái tử cũng có suy nghĩ như vậy, cũng là vì đánh bại Doãn gia, mặc dù mục đích của hai người hoàn toàn khác biệt nhưng quá trình lại giống nhau.

Chỉ có điều tại sao hắn lại chắc chắn mình sẽ hợp tác với hắn như vậy, trong triều có nhiều hoàng tử công chúa như vậy tại sao hắn lại cứ muốn tìm tới mình?

“Được, ta sẽ dâng thư cho Phụ hoàng nhưng có thành công hay không thì còn phải xem ý của Phụ hoàng nữa, bây giờ sắc trời đã muộn, đường ban đêm khó đi, Thái tử vẫn nên mau về đi.” Sau khi Thích Mặc Thanh đồng ý hợp tác lại lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.

Đã đạt được mục đích nên Thái tử cũng không muốn ở lại đây lâu nữa, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của hai người Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mặc Thanh ăn ý mười phần là trong lòng hắn lại cảm thấy đau.

Ra khỏi Minh Vương phủ, đường ban đêm rất yên tĩnh, tuy đã đạt được mục đích nhưng hắn lại không cảm thấy vui vẻ chút nào mà trong lòng rất lộn xộn. Hôm nay hắn đến Minh Vương phủ mục đích chính là muốn gặp nàng tiếp theo mới là liên thủ với cái tên đáng chết kia!

Nhưng vất vả lắm hắn mới gặp được nàng, hình như nàng có phần xinh đẹp hơn so với trước kia, những lúc giơ tay nhấc chân nhiều hơn mấy phần khí tức tinh xảo để cho người ta có cảm giác muốn bắt giữ lại cũng không bắt giữ được.

“Vương gia, đường hồi phủ ở bên trái.” Thị vệ bên cạnh hắn thấy hắn đi về con đường bên phải nên lên tiếng nhắc nhở.

Thái tử cũng không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục đi về phía con đường bên phải, người thị vệ kia thấy hắn không nói một lời, dựa vào mức độ hiểu biết của hắn ta đối với Thái tử biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Chẳng lẽ Thái tử lại muốn tới Ủng Hương Lâu?

Đáng sợ... gần đây mỗi ngày Thái tử đều đi đến chỗ kia, đều nói nữ nhân là hồng nhan họa thủy quả nhiên không sai, chứ nói chi là nữ nhân ở những nơi như thế!

Quả nhiên hai người còn chưa tới cổng Ủng Hương Lâu thì một lão ma ma đã lập tức tiến lên đón.

“Hôm nay ta đến chỉ muốn uống rượu, sắp xếp cho ta một phòng riêng, ai cũng không được đi vào.” Thái tử thờ ơ nói sau đó nhanh chóng đi lên lầu hai.

Lão ma ma kia nhìn theo bóng lưng của hắn nghi ngờ trong lòng lại càng nhiều hơn, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Sao hôm nay lại không gọi Liên Cẩm Sắt mà lại muốn uống rượu giải sầu một mình nhỉ?

Một đám nữ tử trên người mặc xiêm y mỏng manh sặc sỡ đang đứng dựa vào lan can khắc hoa có treo dải lụa đỏ trên lầu hai, lúc nhìn thấy thân ảnh của Thái tử đi lên lầu hai đều nhao nhao chúc mừng nữ tử có tướng mạo xuất chúng nhất bên cạnh: “Cẩm Sắt tỷ tỷ, mị lực của tỷ thật là lớn nha! Tỷ nhìn xem Thích công tử lại tới rồi kìa, không biết lúc nào mấy người chúng ta mới có phúc khí được như tỷ đây.”

Cẩm Sắt sửa sang lại xiêm y trên người, lạnh nhạt nói: “Rồi các ngươi cũng sẽ có một ngày như vậy thôi, từng trải nhiều hơn thì sẽ biết cách làm thế nào để nắm giữ nam nhân ở trong lòng bàn tay mình.”

Sau đó nàng ta đi về hướng căn phòng của Thái tử.

Còn chưa kịp chạm vào cửa thì cánh tay đã bị một người nắm chặt, quay đầu nhìn lại đúng là lão ma ma.

“Cẩm Sắt, hôm nay hình như tâm trạng của Thái tử không tốt nên chỉ muốn ngồi một mình uống rượu giải sầu, ngươi đừng đi vào, để ta xem tình hình thế nào đã.” Lão ma ma liếc mắt nhìn nàng ta một cái, để nàng thối lui qua một bên.

Nhìn theo phía sau người mang thức ăn vào, Cẩm Sắt nhìn qua khe cửa thấy thân ảnh Thái tử hơi cô đơn, một mình hắn ngồi buồn bã uống rượu, vẻ u sầu trên mặt không giấu đi được.

Người đưa thức ăn rất nhanh lui ra, cửa lại nặng nề đóng lại.

Lão ma ma liếc mắt ra hiệu cho Cẩm Sắt một cái sau đó kéo nàng ta qua một bên, ghé vào bên tai của nàng ta thấp giọng nói mấy câu rồi rời đi.

Rượu này rất mạnh, hương vị rất cay, mỗi một chén uống vào cổ họng đều nóng bỏng, Thái tử sầu muộn cầm chén rượu trong tay tiếp theo uống cạn sầu muộn này.

“Vì sao lần nào cũng là hắn! Tại sao lại là hắn! Tại sao lại là hắn...” Càng uống càng buồn, Thái tử uống say mơ màng đến mức đã nói năng linh tinh.

“Thích công tử đang nói tới ai vậy? Ta là Cẩm Sắt mà!” Cẩm Sắt nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào nghe được hắn đang nói lảm nhảm ở đó.

Hai tay của nàng ta nhẹ nhàng đè lại tay đang bưng chén rượu của hắn, vuốt lên cái trán của hắn nhẹ nhàng xoa thái dương cho hắn.

Bỗng nhiên Thái tử nắm chặt tay Cẩm Sắt, hai thân ảnh trước mắt hắn trùng vào nhau, giống, rất giống.

“Cuối cùng thì nàng cũng chịu đến thăm ta rồi, mỗi lần nàng ở bên cạnh hắn ta đều hận không thể tách hai người ra nhưng ta lại không có cái kia quyền lợi đó, nàng không phải thuộc về ta...” Thái tử thấp giọng không rõ hàm hồ nói.

Cẩm Sắt nghe vậy như lọt vào trong sương mù: “Ta là Cẩm Sắt, ta thuộc về chàng...”

“Thật sao? Nàng nguyện ý từ bỏ hắn về làm Vương phi của ta sao? Cái gì ta cũng không cần, ta chỉ cần nàng... Chúng ta cao chạy xa bay được không? Hắn chỉ là một tên tàn phế, cho dù có chữa khỏi thì cũng vẫn là tàn phế, ta, ta sẽ cho nàng mọi thứ tốt nhất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.