Ban đêm, tràn đầy khí lạnh, tất cả mọi người đều đã ngủ say, xung quanh vô cùng tĩnh mịch.
Doãn Tiêu La ngồi trong phòng tối tăm, tay cầm bình sứ màu đỏ, gương đồng trên bàn trang điểm phản chiếu ngũ quan tối tăm mơ hồ của nàng ta, mà cạnh gương đồng đặt một hộp nhỏ màu đen, bề ngoài cực kỳ xinh đẹp, chốt mở tinh tế treo chiếc khóa nhỏ lung linh.
Đôi tay cầm bình sứ không ngừng run rẩy, trán không ngừng thấm ra mồ hôi nóng rẫy, lưng đã tràn ra mồ hôi lạnh.
“Sao còn chưa tới, sao còn chưa tới...” Nàng ta lẩm bẩm, lòng đầy nôn nóng như có một bàn tay siết chặt lấy trái tim nàng ta.
Đợi một lát, cửa sổ cuối cùng vang lên tiếng sột soạt, tim Doãn Tiêu La thả lỏng, nghe thấy giọng Doãn Vân Quảng: “Tam muội, muội ở đâu?”
Doãn Tiêu La vô cùng quen thuộc căn phòng này, mồ hôi lạnh trên lưng nàng ta khẽ tiêu tan, nhanh chóng đi tới kéo hắn ta.
“Nhị ca, sao huynh chậm vậy? Muội sắp vội chết rồi.” Doãn Tiêu La kéo hắn lại ngồi trước bàn trang điểm khẽ nói.
Doãn Vân Quảng lộ ra nụ cười, hàm răng trắng vô cùng nổi bật trong đêm tối: “Vừa rồi phụ thân rất vui mừng, muốn kéo huynh và đại ca uống rượu, huynh chuốc say ông xong mới vội vàng tới.”
Nghĩ tới Doãn quốc công, trong lòng Doãn Tiêu La vừa giận vừa không nhẫn tâm, mỗi lần nghĩ tới sắp xếp quyết đoán của ông đối với hôn sự của nàng ta, nàng ta liền cực kỳ tức giận, nhưng đã đến giờ phút này, nàng ta lại cảm thấy cách làm của mình là sai lầm.
Thấy nàng ta rũ mày, Doãn Vân Quảng vuốt tóc nàng ta, thấp giọng nói: “Nếu muội không muốn làm vậy thì càng tốt, nhị ca thật sự lo lắng uống thuốc giả chết này rồi sẽ thế nào...Tam muội, nếu không muội đừng uống, huynh bây giờ liền đến phủ Ôn vương đặt đao lên cổ hắn, bắt hắn dẫn muội rời đi, nếu hắn không dám, huynh liền khiến hắn đầu rơi máu chảy tại chỗ!”
“Đừng đừng, nhị ca, muội đã quyết định rồi, cứ làm như vậy, nếu nương khóc quá đau lòng, huynh giúp muội khuyên bà, tứ muội còn nhỏ, không hiểu chuyện, huynh cứ nói cho muội ấy biết sẽ có một ngày muội quay về.” Nói đến cuối, giọng Doãn Tiêu La dường như có chút nghẹn ngào.
Doãn Vân Quảng nắm chặt tay nàng ta: “Được được được, huynh đồng ý với muội hết, nhưng tam muội à, muội thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao? Nếu bây giờ muội hối hận, vẫn còn kịp.”
Hối hận? Nàng ta còn có quyền này sao? Từ ngày nàng ta gặp Ôn vương, nàng ta đã không còn quyền lợi để hối hận nữa.
“Nhị ca, muội đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Doãn Tiêu La cầm bình sứ đỏ đưa cho Doãn Vân Quảng, lại cầm chiếc hộp đen, cẩn thận lấy ra viên thuốc bên trong, đi tới bên giường lặng lẽ nằm.
Nàng ta chậm rãi nhét viên thuốc vào miệng, vừa nuốt xuống, chỉ cảm thấy cổ họng nóng bừng đau đớn, gân mạch toàn thân bắt đầu đông cứng lại.
“Tam muội, tam muội...” Doãn Vân Quảng không ngừng gọi nàng ta, nắm chặt tay nàng ta, từng tiếng kêu không ngừng truyền vào trong tai nàng ta, ngày càng mơ hồ, ngày càng mơ hồ.
Tay nàng ta bỗng nhiên rũ xuống trong tay Doãn Vân Quảng, Doãn Vân Quảng trong lòng đau đớn, vành mắt đỏ bừng.
Mặc dù biết Doãn Tiêu La giả chết, nhưng dáng vẻ này của nàng ta trong mắt Doãn Vân Quảng giống như thật sự đã ra đi, nếu người mình yêu thương đều ngã xuống trước mặt mình như vậy, hắn ta tình nguyện cả đời mình cũng không nhìn thấy.
Hắn ta đặt bình sứ đỏ vào trong tay Doãn Tiêu La, từng giọt nước mắt mặn chát rơi lên tay nàng ta.
Sắp xếp xong bộ dáng giả chết của Doãn Tiêu La, hắn ta đẩy cửa ra ngoài.
Tuyết sớm trắng toát, hàng rong trên đường không đợi tới mặt trời xuất hiện thì sẽ không bày sạp, ngoại trừ một vài cửa hàng sẽ mở cửa thật sớm chào đón một ngày mới.
Con đường dài bên ngoài rất yên tĩnh, nhưng phía hoàng cung bỗng nhiên mở cửa thành, một con khoái mã như một cơn gió lao trong màn tuyết, vó ngựa đạp lên tuyết, người trên lưng ngựa còn cảm thấy không đủ nhanh, lại giương cương, quất lên mông ngựa.
Cuối cùng đã đến nơi, Doãn phủ.
Người đó xoay mình xuống ngựa, đứng trước Doãn phủ giăng đèn chúc mừng, lớn tiếng gọi: “Doãn quốc công tiếp chỉ.”
Người làm ở cửa thấy người tới là An công công bên cạnh Gia Thành đế, trực tiếp dẫn người đi vào.
Doãn quốc công nhất thời không biết Gia Thành đế muốn làm gì, nghi hoặc dẫn một nhà lớn nhỏ quỳ trong sân tiếp thánh chỉ.
An công công liếc nhìn, giọng the thé hỏi: “Đã đủ người rồi?”
Doãn quốc công ngẩng đầu, biết Doãn Tiêu La vẫn chưa tới, bèn nói: “La Nhi có thể đang sửa soạn, thần đã phái người đi gọi nó rồi.”
“Vậy nô tài tuyên đọc thánh chỉ trước.” An công công vừa nói, vừa mở thánh chỉ trong tay, đọc rành mạch từng chữ: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, tiên hoàng niệm tình toàn tộc Doãn thị cần cù trung thành, khoan dung độ lượng, đặc biệt ban gả nữ nhi Doãn thị cho thái tử, tổ chế trăm năm, chưa từng thay đổi, nay trẫm phế bỏ tổ chế, con cái Doãn thị có thể tự mình lựa chọn hôn phối. Con gái thứ ba của Doãn quốc công Doãn Tiêu La hiền thục lễ độ, dịu dàng đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng, trẫm rất vui mừng. Trong số những khuê tú chưa thành thân, Doãn Tiêu La và lục hoàng tử có thể xem là ông trời tác hợp, để kết hợp giai nhân, đặc biệt ban cho Lục hoàng tử làm vương phi. Tất cả nghi lễ giao cho lễ bộ và khâm thiên giám cùng nhau tổ chức, chọn ngày tốt thành hôn. Bố cáo trong ngoài, để mọi người đều biết, khâm thử.”
Đợi ông ta đọc xong, hai mắt Doãn quốc công ngờ nghệch, tất cả trước mặt đều trở nên mơ hồ không rõ ràng, nếu không phải Doãn Vân Quảng bên cạnh đỡ ông ta, e là đã ngã xuống tuyết.
Sao có thể, hoàng thượng sao lại đột nhột thay đổi chủ ý, cho phép Doãn Tiêu La gả cho Ôn vương? Còn phế bỏ tổ chế, chuyện này ý nghĩa từ này về sau, Doãn gia họ không còn đặc quyền?
Trước mắt Doãn quốc công tối sầm, sắp ngất xỉu, mà Doãn Vân Quảng cạnh ông ta cũng vậy, sắc mặt thay đổi vô cùng khó coi, ánh mắt ngây ngốc nhìn tuyết trắng, vô cùng mơ hồ.
“Doãn đại nhân, tiếp chỉ đi!” An quốc công đưa thánh chỉ cho Doãn quốc công, hai tay ông ta chậm ra vươn tới, nắm chặt trong tay.
“A! Không hay rồi không hay rồi, lão gia, không hay rồi, tam tiểu thư, tam tiểu thu, nàng...huhu...” Nha hoàn hét to chạy ra khỏi tuyết, vấp ngã rồi vẫn nhanh chóng bò dậy, khóc lóc chạy tới.
“Làm sao vậy, có gì thì nói đàng hoàng!” Doãn quốc công tức giận mắng, tiếp thánh chỉ xong tâm trạng vốn không vui, nha hoàn lại còn bộ dạng vội vã, càng khiến ông ta phiền lòng.
Nha hoàn cuối cùng đã ổn định hơi thở hổn hển, nhưng nước mắt lại không ngừng từ trên mặt rơi xuống, thút tha thút thít nói: “Tam tiểu thư, tam tiểu thư uống thuốc độc tự vẫn...lão gia, người người mau đến xem đi!”
Tuyết rất lớn, cả người Doãn quốc công quỳ nửa ngày trong màn tuyết không thể đứng dậy, tại sao ông trời lại muốn trừng phạt ông ta như vậy? Tại sao?
Mấy vị phu nhân quỳ cạnh ông ta cũng ùn ùn che miệng khóc, mẫu thân của Doãn Tiêu La đã hôn mê bất tỉnh, toàn trường vô cùng hoảng loạn, người trấn định nhất chỉ có Doãn Vân Quảng ở phía sau.
Mặt hắn ta không có bất kỳ biểu cảm gì, nếu hắn ta có thể khuyên được Doãn Tiêu La, nếu có thể khiến nàng ta uống viên thuốc đó trễ một chút, thì tất cả sẽ không như bây giờ.
“Tìm đại phu, tìm đại phu...mau mau mau!” Doãn quốc công hét to, lảo đảo chạy về phía phòng Doãn Tiêu La.
Mà bầu không khí một bên khác vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không biết Doãn phủ đã xảy ra chuyện gì.
Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mặc Thanh đi cùng nhau, hai người đều không nói câu nào, cuối hành lang có rất nhiều nha hoàn đi đi lại lại, có người không cẩn thận đụng vào cô, Thích Mặc Thanh theo thói quen bảo vệ cô thật chặt vào lòng mình.
Bờ ngực rộng rãi của chàng bảo vệ cô, ôm cô vào lòng.
Tiết Tịnh Kỳ khẽ giãy giụa, tay Thích Mặc Thanh càng siết chặt hơn.
“Đừng cử động, cẩn thận.” Thích Mặc Thanh giọng có chút khàn khàn trầm thấp nói.
Tiết Tịnh Kỳ đang muốn nói chuyện, sau lưng bỗng nhiên truyền tới giọng nói trêu chọc: “Tứ ca thật có nhã hứng, đệ nói sao lại không tìm thấy huynh, thì ra là dẫn vương phi đến đây tản bộ!”
Ôn vương đã đi tới cạnh hai người, trong hành lang dài nhỏ hẹp này rõ ràng có chút chật chội.
“Lục đệ, sao đệ cũng tới đây? Không đi uống rượu cùng đám người thái tử sao?” Thích Mặc Thanh đứng thản nhiên.
“Hoàng hậu nương nương chạy ra khỏi hoàng cung, họ đều đang ở sảnh chính, đệ liền không đi tham gia náo nhiệt, không nghĩ tới tùy tiện ra ngoài đi dạo cũng có thể gặp được hai người.” Ôn vương nhàn nhạt nói rồi dời ánh mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Tịnh Kỳ, lần trước tẩu nói muốn học trượt băng, ta vừa phát hiện gần đây có một sân băng rất tốt, không bằng lát nữa chúng ta đi học, thế nào?”
Chàng ta nói rồi, ánh mắt lấp lánh nhìn cô đang được Thích Mặc Thanh ôm trong lòng, Thích Mặc Thanh nhìn chằm chằm Ôn vương, ánh mắt hẹp dài âm u chôn giấu băng sương lạnh lẽo, vòng ôm lại siết chặt.
Trước khi Tiết Tịnh Kỳ mở miệng, chàng đã nói trước: “Lục đệ, Tịnh Kỳ là vương phi của ta, không cần đệ quan tâm.”
Mặt Ôn vương lộ ra nụ cười âm lãnh: “Chúng ta đều là huynh đệ, tứ ca đừng khách sáo với đệ, trượt băng là quốc tục của Thích Diệp chúng ta, Tịnh Kỳ không biết trượt băng cũng không tốt, huynh lại không tiện lắm, có phải không?”
Chàng ta gián tiếp trào phúng đôi chân bị tổn thương của Thích Mặc Thanh, mặc dù chàng đã có thể đứng lên, nhưng chuyện trượt băng cũng không nhất định có thể làm được.
Vốn cho rằng Thích Mặc Thanh nghe xong câu này sẽ tức giận, nhưng chàng cũng chỉ khẽ cười: “Lục đệ, ta cảm thấy, đệ vẫn là lo lắng cho chính mình một chút đi.”
Còn không đợi Ôn vương phản ứng lại câu này, Thích Mặc Thanh đã ôm Tiết Tịnh Kỳ rời khỏi hành lang.
Cái gì mà lo lắng cho chính mình? Ôn vương ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, lúc hồi thần, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hai người tương thân tương ái rời đi, chàng ta nắm chặt hai tay, ánh mắt lạnh lẽo.
“Mặc Thanh, chàng nói rõ ràng như vậy, hắn sẽ không phát hiện ra gì chứ?” Tiết Tịnh Kỳ ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng và chiếc cằm đã mọc chút râu của chàng.
Thích Mặc Thanh khinh thường đáp: “Biết thì sao.”