Không ngờ Thái tử chỉ muốn thám thính xem Thích Mặc Thanh nói với mình điều gì, so bắn cung chỉ là một cái cớ che giấu tai mắt người ta mà thôi.
Hắn lo lắng nhất vẫn là Thích Mặc Thanh, nếu là tự mình lúc nào cũng ở gần với bọn họ, người khác sẽ khó tránh khỏi nảy sinh nghi ngờ với mình.
Nếu như vì vậy mà dẫn tới càng nhiều sự chú s thì chẳng phải sẽ hoàn toàn trái ngược với ý ban đầu của mình.
Nhưng mục đích của Thái tử rõ ràng như vậy, cô không thể nào không nhắc nhỏ Thích Mặc Thanh, rốt cuộc thì phải nhắc nhở thế nào mới tốt?
Không làm cho người khác chú ý, cũng không để cho Thích Mặc Thanh phát hiện ra mình?
Đang nghĩ ngợi, cô chậm rãi rời khỏi đình nghỉ chân, chuồng ngực bên kia truyền đến tiếng la thất thanh của một tên thái giám: “Người đâu mau tới, Thập Thất hoàng tử bị té ngựa rồi! Người đâu mau tới nhanh!”
Ngay sau đó là âm thanh luống cuống tay chân, âm thanh cưỡi ngựa, âm thanh ghìm ngựa, tiếng bước chân, chúng đan xen nhau khiến cho lòng người cực kỳ hốt hoảng.
Tiết Tịnh Kỳ nghe vậy, vô thức muốn xông tới chữa trị cho Thập Thất hoàng tử, từ xa nhìn lại, một bóng người màu xanh đậm ngã trên đất, trong lòng cô lại đột nhiên nhớ ra mình là Hòa Sắt công chúa, không được phô trương quá mức.
Bước chân dần chậm lại, nhưng cô là một bác sĩ, không thể làm trái sứ mệnh của cái nghề này được, thấy chết không cứu không phải là tôn chỉ của cô, cũng không phải chuyện cô có thể làm.
“Luân Vương ngã ngựa? Ân Dạ Chu, ngươi đi gọi toàn bộ thái y đi cùng lần tùy hành này đến, đợi trong hành cung. Lập tức đưa Luân vương về hành cung, không được sai sót.” Gia Thành Đế dặn dò xong, cưỡi ngựa phi thẳng đến chỗ Luân vương.
“Phụ hoàng, người đến rồi, nhi thần vô dụng, không thể tự tay bắt hồ ly để làm thảm cho phụ hoàng, nhưng mà, nhưng mà rồi sẽ có một ngày, nhi thần sẽ làm được.” Luân vương cố nén đau đớn nói, cơn đau từ bắp đùi truyền tới như cắn nuốt hắn.
Từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán hắn nhỏ giọt xuống, áo khoác lông chồn và tóc đều dính đầu tuyết trắng, lộ ra dáng vẻ chật vật vô cùng.
Lại nhìn, chân của hắn uốn lượn chồng lên nhau, rõ ràng sau khi ngã ngựa, hai chân đã không còn dáng vẻ trước đây.
Gia Thành Đế đau lòng xuống ngựa, còn đưa tay phủi tuyết trên đầu Luân vương, người đang chống đỡ cơn đau mà vẫn không quên lời hứa.
“Phụ hoàng biết, hoàng nhi có lòng hiếu thảo.” Giọng điệu của Gia Thành Đế lộ ra tia ấm áp hiếm có, ngẫm ra thì chỉ có Luân vương mới có được sự ưu ái của ông ta như vậy.
Người bên ngoài nhìn vào lại càng thêm ganh ghét, bọn họ chưa từng được trải nghiệm tình thương như thế của phụ thân, tất cả đều rơi trên đầu Luân vương.
Gia Thành Đế dứt lời, nhìn đám thị vệ đang cẩn thận chuyển Luân vương lên cáng cứu thương, nói: “Cẩn thận một chút, đưa Luân vương đến hành cung, nếu có xảy ra chuyện gì thì lập tức chém đầu.”
Trên trán tên thị về lấm tấm mồ hôi lạnh, không dám lơ là chút nào.
Sân săn bắn không còn người, tất cả đều đi theo bước chân của Gia Thành Đế trở về hành cung.
Luân vương được đưa đến phòng của hắn, năm tên thái y được dẫn theo lần xuất hành này đều là người có cấp bậc trong Thái y viện, kiến thức rộng rãi, y thuật cao minh.
“Tại sao đang yên đang lành, Luân vương lại ngã từ trên ngựa xuống? Ngã thế nào, ngươi báo lại chi tiết cho trẫm nghe.” Gia Thành Đê ngồi ở chính đường, nhìn tên thị vệ đi theo bên cạnh Luân vương.
Phi tử và Hoàng tử ngồi ở hai bên, ngay cả một người ngoài như Tiết Tịnh Kỳ cũng chiếm được một chỗ ngồi, xem ra, Gia Thành Đế rất coi trọng việc Luân vương bị ngã ngựa.
Tên thị vệ đi theo bên ngoài Luân vương có chút ấp úng đáp: “Bẩm Hoàng thượng, lúc ấy tiểu nhân không có ở bên cạnh Luân vương, cho nên tiểu nhân cũng không biết...”
Chuyện xảy ra đột ngột, hắn không thể đi theo bên người che chở cho Luân vương từng giờ từng phút, đúng lúc Luân vương ngã ngựa thì hắn lại không nhìn thấy.
Nào đoán được, Gia Thành Đế lại vì vậy mà tức giận, nghiêm nghị trách mắng: “Vậy cần ngươi làm gì? Ngay cả chủ tử của mình mà cũng không bảo vệ cho tốt, người đâu, kéo ra ngoài đánh năm mươi trượng, trục xuất khỏi Luân vương phủ.”
Ngay cả hỏi thêm một câu, Gia Thành Đế cũng không cho hắn đã đề người ta dùng đại hình trừng phạt, mọi người ai cũng run rẩy trong lòng.
“Lúc ấy Luân vương ngã ngựa, lại không có ai ở bên cạnh nó?” Gia Thành Đế nhìn đám thị vệ đang quỳ dưới đất, ánh mắt ông ta quét qua bọn họ một lượt, phát hiện ra không có bất cứ ai dám nói gì.
Hai mắt Gia Thành Đế toát lên vẻ nghiêm nghị, giận dữ mắng: “Nếu như các ngươi đã không nhìn thấy thì đều chịu phạt đi. Không có năng lực bảo vệ chủ từ thì không có tư cách làm thị vệ.” Gia Thành Đề phạt cho mỗi người năm mươi trượng, trước mắt vẫn không thể tìm ra người có thể gặng hỏi.
“Vì sao Luân vương ngã ngựa? Lại không có ai biết cả?” Gia Thành Đề nhìn đám người đi qua đi lại phía dưới, trong mắt ông, đã không còn bất kỳ đối tượng nào có thể hỏi được rồi.
“Hoàng thượng, thị vệ cũng khó trách khỏi có lúc có việc riêng, không nhìn thấy ngay lập tức cũng là vô cùng bình thường, huống hồ còn đang là mùa đông. Không bằng chúng ta chờ Luân vương tỉnh lại rồi lại nói.” Doãn Hoàng hậu quay qua khuyên can Gia Thành Đế, không biết đã qua bao lâu bà chưa từng thấy Gia Thành Đế tức giận như vậy rồi.
Trong phòng của Luân vương thường xuyên vang lên tiếng nói chuyện của các thái y. Chỉ một lát sau, một thái y già có bộ râu trắng ra báo cáo tình huống.
“Hoàng thượng, Thập thất hoàng tử ngã gãy chân, chỉ sợ từ nay về sau đi lại sẽ có nhiều bất tiện, chỉ có thể, chỉ có thể nằm trên giường và chống gậy để tiếp tục sống.” Lão thái y vừa nói, vừa cúi đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Nhưng kết quả chỉ có vậy, hoàn toàn vượt quá sức người thay đổi.
“Ngươi nói gì? Luân vương ngã gãy chân? Sau này chỉ có thể nằm trên giường và chống gậy? Ngươi xác định không nói sai đấy chứ?” Gia Thành Đế nheo mắt lại, một cảm giác nguy hiểm không cần nói cũng biết tỏa ra từ trong mắt ông ta.
Lão thái y lau mồ hôi, lần nữa cúi người: “Bẩm Hoàng thượng, đúng, đúng vậy.”
Chỉ một thoáng, trong chính đường có chút lạnh lẽo, biểu cảm của các hoàng tử đều hoàn toàn khác nhau, cảm giác tranh đoạt vô hình chung nổi lên trong lòng.
Tiết Tịnh Kỳ trầm tư nhìn bọn họ, luôn cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy.
Trên sân săn bắn, hoàng tử dùng ngựa của mình, chịu sự huấn luyện và nảy sinh tình cảm với hoàng tử, không thể nói phát điên là phát điên được. Còn nữa, con đường tuyết này mặc dù khó đi, nhưng ngựa đều có lực khống chết rất tốt, ngã ngựa cũng không thể nào xảy ra một cách dễ dàng như vậy được.
Hoàng tử thi đua ngựa đương nhiên sẽ chuẩn bị các loại phòng bị thật tốt, sao hộ vệ lại có thể không ở bên người được?
Mấy điểm khả nghi đó đã chứng minh lần ngã ngựa này của Luân vương không hề đơn giản, nếu như đi điều tra thì có thể dễ dàng biết được.
“Lý thái y, ngươi cũng đã ở trong Thái y viện lâu như vậy rồi, y thuật cũng cao minh, làm việc cần cù chăm chỉ, cẩn thận, sao lại có thể nói ra những lời này? Trẩm hỏi lại ngươi lần nữa, rốt cuộc là có biện pháp hay không?” Ánh mắt Gia Thành Đế rét lạnh nhìn Lý thái y, sự cưỡng ép trong mắt lộ ra rõ ràng.
Cho dù không trị hết, ông ta cũng phải chữa khỏi, không có lựa chọn nào khác.
Lý thái y rơi vào tình thế khó xử, ấp úng thật lâu mà không nói được câu nào.
Chuyện Luân vương ngã ngựa gãy chân là thật, ông ta không trị khỏi là thật, rốt cuộc phải làm thế nào để trả lời Gia Thành Đế đây?
Nếu trả lời là trị khỏi thì kết quả vẫn là trị không khỏi, chẳng phải phạm tội khi quân?
Nếu trả lời là trị không hết, đoán chừng sẽ mất mạng ngay lập tức.
Cân nhắc trái phải vẫn không thể cho ra được quyết định, Địch Quý phi lại nói đỡ cho ông ta: “Hoàng thượng, võ công của Luân vương cũng không cao, cưỡi ngựa bắn cung cũng không phải rồng phượng trong loài người, ngựa luôn có lúc phát điên, Luân vương ngã ngựa là chuyện mà không ai muốn thấy cả, nhưng sự thật đã thế rồi, Hoàng thượng đừng tức giận hại thân thể của mình.”
Lý thái y thấy thế lập tức nói: “Hoàng thượng, Luân vương gia gãy chân chỉ là tạm thời, nói không chừng trời cao chiếu cố, sau này có cơ hội đứng lên. Chỉ cần Luân vương chăm chỉ luyện tập, vi thần cảm thấy đi lại cũng không phải là việc gì khó khăn.”
Hai người kẻ xướng người tùy, hiển nhiên làm cho người ta đoán được quan hệ giữa bọn họ.
Từ lúc bắt đầu, Lý thái ý chính là người của Địch quý phi, Tiết Tịnh Kỳ còn nhớ rõ lúc trước khi Lâm vương bị bệnh đậu mùa, Lý thái y còn cùng với các thái y khác xa lánh mình.
Kẻ già mà không đứng đắn, thích lừa dối người khác, còn tự cho mình là đúng như ông ta, nói không chừng chuyện này đã sớm tính kế sẵn.
“Thế nào mà trẫm lại cảm thấy ngươi đang lừa gạt trẫm, một lúc thì nói trị không khỏi, lúc sau lại nói có cơ hội đứng lên, trẫm nên tin câu nào của ngươi bây giờ? Hay là từ đâu đến cuối ngươi đều đang nói dối trẫm?” Âm giọng sắc bén của Gia Thành Đế như mũi tên nhọn xuyên thấu lòng người, khiến cho Lý thái y thương tích đầy mình.
Lý thái y bỗng nhiên dập đầu, cả người như dán trên mặt đất, kêu khóc nói: “Hoàng thượng, vi thần nói câu nào cũng là thật, chỉ cần Luân vương chăm chỉ luyện tập thì ngày sau sẽ có cơ hội đứng lên.”
Mặc cho là ai cũng không dám vào lúc này lừa gạt Hoàng thượng.
Gia Thành Đế đã nói đến mức này, Lý thái y còn không biết hối cải, vẫn kiên trì theo ý mình.
Đó không phải là những gì Tiết Tịnh Kỳ thấy được, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua Luân vương, cũng không nhìn quá rõ ràng, nhưng xét từ độ cao kia ngã xuống thì nhiều lắm cũng chỉ gãy xương.
Khả năng gãy hỏng không lớn, chỉ cần dùng đúng phương pháp, tư thế luyện tập thì đứng lên được hoàn toàn không phải là vấn đề.
Nhưng cái tên lang băm này lúc đầu nói là không có bất kỳ phương pháp trị liệu nào, bây giờ lại nói có cách, khiến cho người ta khó mà tin lời ông ta nói.
“Hoàng thượng, lúc ở Thành Châu ta thần từng theo một vị sư phụ học qua y thuật, trước dó cũng từng thấy sư phụ trị cho một người bị thương ở chân. Nếu như không ngại, thần nguyện vì Luân vương chuẩn trị một chut, xem kết quả có giống như vị thái y này nói không. Nhiều người cũng tăng thêm sức lực.” Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy, bình tĩnh nói.
Dứt lời, Thích Mặc Thanh vốn đang hững hờ bên cạnh, tay cầm chén rượu run lên một cái, rượu sánh ra ngoại, rơi trên tay chàng lạnh buốt, nhưng chàng lại không phủi đi.
Thì ra Hòa Sắt công chúa biết y thuật, Thích Mặc Thanh càng thêm chắc chắn ý nghĩ của mình, nếu như phương pháp trị liệu của nàng tương tự Tiết Tịnh Kỳ, như vậy nhất định là cô.
“Giả Sơn, ngươi đi hỏi thăm một chút xem Hòa Sắt công chúa của Thành Châu có từng theo một vị sư phụ trong núi học y thuật không, nếu có, thì cố gắng hỏi thăm toàn bộ tin tức cho ta, ta muốn biết chi tiết mọi việc.” Thích Mặc Thanh nhỏ giọng dặn dò vào tai Giả Sơn, trong giọng nói vậy mà lại mang theo sự kích động chưa từng có.
“Vâng, sau khi hồi cung thuộc hạ lập tức đi làm.” Giả Sơn gật đầu.
Lúc trước mặc dù mơ hồ cảm thấy Hòa Sắt công chúa chính là Tiết Tịnh Kỳ, nhưng trong lòng chàng vẫn có một tầng nghi ngờ cản trở.
Lần này, dựa theo tần suất xảy ra chuyện ngày càng cao, Tiết Tịnh Kỳ cũng không ngừng bộc lộ thói quen lúc trước, nhanh thôi, chàng sẽ phát hiện ra tất cả bí mật của cô.
“Còn có việc này sao? Hòa Sắt công chúa, ngươi thực sự biết y thuật?” Gia Thành Đế không dám tin hỏi lại.
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu, biết Gia Thành Đế trời sinh tính đa nghi, sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.