Hai người mặc bộ đồ đen cũ kỹ rách nát vào trong màn đêm, thấy sắp ra đến cửa thành, chỉ kém một bước nữa thôi là bọn họ có thể nhìn thấy hy vọng sống rồi. Nhưng mà lại có tiếng gió thổi phần phật bên tai, một thanh niên mặc đồ đen từ trên trời hạ xuống, đao kiếm trong tay bọn họ sắc bén đến phát sáng.
“Các người là ai?” đột nhiên lão phu nhân dừng bước, ôm chặt đứa trẻ vào trong lòng mình, nhìn thoáng qua bèn thấy đó là đứa trẻ được Tiết Tịnh Kỳ chữa trị trong căn nhà tranh vào mấy ngày hôm trước.
“Bọn ta là người đến lấy mạng của ngươi, ngươi đi xuống dưới đó hỏi Diêm Vương đi!”, một người đàn ông dọa dẫm, kiếm trong tay vung xuống, ánh kiếm thoáng hiện lên trong mắt bọn họ.
Máu bắn lên rất cao rồi nhanh chóng nhỏ xuống đất, lão phu nhân ngã rạp xuống đất, mắt trợn trừng, chết mà không nhắm mắt.
“Á! Mẹ!” gương mặt của cậu bé cũng dính máu tươi, cậu ta vừa trừng to hai mắt như đồng xu vừa ôm chặt lấy cơ thể của mẹ mình, nước mắt rơi lã chã.
Cậu ta cũng không biết là tốt hay là xấu, chỉ biết người của mình đã chết mà mình vẫn còn sống, cho dù mẹ của mình có làm sai điều gì thì cũng không cần lấy cái chết ra để đền tội.
“Tại sao các ngươi lại giết mẹ của ta? Đám khốn nạn các ngươi, ta phải giết các ngươi!” Cậu bé ấy hung hăng đứng bật dậy, gương mặt dính máu tươi của cậu ta trông có vẻ hơi đáng sợ, vốn dĩ không giống với gương mặt của một người trưởng thành.
Cho dù ánh mắt của cậu ta đáng sợ thế nào đi chăng nữa thì trong mắt những tên sát thủ, hắn chỉ là đứa trẻ mười tuổi mà thôi, vốn dĩ không còn có sức uy hiếp gì cả. Bọn chúng nở nụ cười khinh thường rồi đanh giọng mà nói: “Nhìn kỹ đao trên tay ta đây.”
Ánh đao lạnh lùng, bàn tay hắn ta nhấc lên, đao hạ xuống rạch một đường trên lồng ngực của cậu bé, cậu bé ngã rạp xuống đất, miệng trào ra máu tươi.
Từ trước đến giờ cậu bé không làm gì sai cả, tại sao cậu bé phải chết?
Đây là suy nghĩ cuối cùng của cậu bé.
“Hoàn thành nhiệm vụ rồi, đi thôi!” đám sát thủ nhìn hai thi thể trên mặt đất với vẻ lạnh lùng không chút cảm xúc, bọn chúng nhấc chân bước ra khỏi cửa thành.
Màn đêm lạnh lùng trút xuống như thủy ngân, chẳng bao lâu sau, một nhóm người áo đen vội vàng đuổi đến nơi, tên thủ lĩnh đặt ngón tay trước mũi hai người bọn họ để thăm dò, có chút hơi thương tiếc.
“Có người đi trước chúng ta một bước, giết chết bọn họ rồi.”
Bọn họ đều đưa mắt nhìn nhau: “Mau về bẩm báo lại với lâu chủ.”
Sau khi nói dứt lời, bọn họ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ủng Hương Lâu vẫn nườm nượp khách ghé thăm như mọi khi, người gọi rượu liên miên không dứt, bọn họ đều đến đây vì muốn nhìn ngắm mỹ nhân, nhưng tiếc là vừa mới sờ đến đã bị đánh cho nằm bẹp.
Doãn Tiêu La vui vẻ phóng vút lên lầu, tin tức vừa truyền đến từ bên ngoài khiến cho nàng ta vui vẻ không thôi. Lần này rốt cuộc nàng ta đã thành công giải quyết được cản trở lớn nhất trên đường tình của mình rồi, nàng ta đã nhìn thấy mảnh trời rộng rãi xuất hiện trước mắt mình.
Lúc đi qua khoảnh hành lang dài trong Ủng Hương Lâu, vài người ăn mặc giống nha hoàn thì thầm bên tai nàng ta: “Các người có nghe gì chưa? Vương phi của Minh Vương phủ bị giết hại rồi đấy?”
Vừa mới nói dứt lời, những người khác cũng xôn xao: “Đúng thế, nghe nói mấy ngày trước còn chẩn trị trong thành, không biết bao nhiêu người đã nhận được ân của vương phi, cứ nói giết là giết như thế, cuộc đời con người cứ thất thường như thế đấy.”
Còn có có người đẩy bọn họ ra rồi chen vào chính giữa: “Ta cho rằng chắc chắn kẻ thù của Minh Vương quá nhiều nên bọn họ mới lấy Vương phi để khai đao! Minh Vương phi đáng thương quá! Đến hung thủ còn không biết là ai, cứ chết một cách mông lung như vậy!”
Doãn Tiêu La cố ý ngừng lại nghe bọn họ nói chuyện, nàng ta nhếch môi cười lạnh rồi nhanh chân sải bước về trước.
Người phạm tội vẫn tiếp tục phạm tội, còn người chết vẫn tiếp tục đi xuống suối vàng, ai cũng chẳng làm lỡ việc của ai.
Nàng ta đẩy cánh cửa phòng Cẩm Sắt ra, ngồi xuống bàn uống trà như mọi khi, có cán dù bảo vệ của thái tử, không những tú bà trong lầu đối xử với nàng ta rất khách sáo, đến khách khứa cũng không dám tùy tiện động tay động chân với nàng ta. Những ngày gần đây sống quá mức thoải mái và bình yên, chỉ có điều thời gian dần trôi, dung nhan dần già đi, muốn dựa vào nhan sắc để ăn cơm không phải là kế lâu dài.
“Ngươi đến rồi, xử lý hết mọi chuyện chưa? Không có ai phát hiện ra chuyện gì đáng nghi ngờ chứ?” Cẩm Sắt rót một tách trà cho Doãn Tiêu La rồi đẩy cho nàng ta.
Hai người đều là người thông minh, không thích qua lại giả dối, Doãn Tiêu La cầm thành ly, giọng nói vô cùng kích động: “Đã xử lý ổn thỏa rồi, chắc chắn không để lại hậu họa đâu, lần này kế hoạch của cô rất khá, Tiết Tịnh Kỳ đã chết rồi.”
Câu nói cuối cùng khiến cho tâm trạng của bọn họ trở nên tươi tỉnh hơn, Cẩm Sắt không khỏi phá ra cười lớn, từ nay về sau sẽ không còn ai tranh giành thái tử với nàng ta nữa!
Doãn Tiêu La cũng có cảm giác như nàng ta vậy, chỉ cần trừ khử Tiết Tịnh Kỳ, không những tạo thành đả kích lớn cho Thích Mặc Thanh, chắc hẳn chẳng bao lâu sau Ôn Vương cũng sẽ quên mất nàng ta. Hắn chỉ có thể nhìn thấy một mình nàng ta, ôm ấp một mình nàng ta trong lòng mà thôi.
“Mọi chuyện tiến triển thuận lợi như thế, xem ra ông trời không muốn để cho Tiết Tịnh Kỳ sống trên đời này nữa!” Cẩm Sắt nở nụ cười khinh miệt, ai nói Minh Vương phi thông minh sáng suốt, lúc đáng chết thì vẫn phải chết mà thôi!”
“Nào, chúng ta lấy trà thay rượu để chúng mừng nào.” Doãn Tiêu La nâng ly rượu lên cụng với Cẩm Sắt, uống cạn ly trong một lần.
“Đôi mẹ con bị chúng ta mua chuộc đã xử lý chưa?” Cẩm Sắt đặt tách trà xuống rồi hỏi.
Một đôi mẹ cô độc sống bên ngoài thành, con trai của bà ta bị bệnh nặng, bệnh ngấm vào xương cốt, không thể cứu chữa được, Doãn Tiêu La dùng tiền mua chuộc bọn họ làm việc cho mình, nhưng sau khi thành công thì chắc chắn không thể giữ bọn họ lại được, bởi thế, Cẩm Sắt bèn bỏi Doãn Tiêu La mua chuộc sát thủ xử lý bọn họ.
Nhắc đến việc này, trong lòng Doãn Tiêu La cảm thấy hơi chua xót, dù gì chỉ là hai tính mạng hết sức bình thường mà thôi, chỉ cần đưa bọn họ đi thật xa không thể trở về là được rồi? Cần gì phải đuổi giết đến cùng kia chứ?
“Tối qua bọn họ dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị bỏ trốn nhưng bị người của ta phát hiện, giết chết ngay tại chỗ.” Doãn Tiêu La ngập ngừng, nàng ta vẫn nói: “Hai người họ đều là bách tính bình thường mà thôi, tại sao cứ phải giết họ cho bằng được kia chứ? Đưa bon họ đến nước khác là được rồi?”
Cẩm Sắt ngẩng đầu lên mỉm cười, gương mặt nàng ta trông giống hệt như thiên thần nhưng trong lòng lại độc như rắn rết, vì thái tử, nàng ta đã muốn nổi điên rồi. Không có ai ngờ được nàng ta sẽ yêu thái tử, đến nàng ta cũng không thể ngờ.
“Tiết Tịnh Kỳ là người quan trọng nhất của Thích Mặc Thanh, ngươi nói xem nếu như cô ta chết rồi thì chắc chắn Thích Mặc Thanh sẽ tận dụng hết mọi manh mối để tìm ra hung thủ, cho dù ngươi có đưa hai mẹ con đó đến nơi xa xôi, chỉ cần bọn họ vẫn còn có mặt trên thế giới này thì hắn vẫn sẽ tìm ra bọn họ mà thôi. Rồi sau đó bọn họ sẽ khai ra tên tuổi của chúng ta, đến khi ấy không chỉ thái tử mà cả Ôn Vương cũng sẽ bị bách tính bài xích. Ngươi hy vọng chuyện này xảy ra hay sao?” Cẩm Sắt phân tích có đầu có đuôi, lời nàng ta nói khiến cho Doãn Tiêu La thấy rùng rợn.
“Ngươi nói cũng đúng, nếu như Thích Mặc Thanh biết chúng ta lên kế hoạch giết chết Tiết Tịnh Kỳ thì hậu quả…” Chỉ cần nghĩ đến tác phong làm việc của Thích Mặc Thanh, trong lòng Doãn Tiêu La đã cảm thấy rùng rợn, dường như đến cái chết cũng là việc xa hoa vậy.
Cẩm Sắt lập tức ngắt lời nàng ta: “Không có ngày đó đâu, chắc chắn Thích Mặc Thanh vĩnh viễn cũng không biết được chúng ta đã làm như thế.”
Trên đời này không có bức tường nào kín gió, mặc dù nói là vĩnh viễn không thể nào, nhưng không có ai biết trong lòng Thích Mặc Thanh đang nghĩ gì, nói không chừng…
Cẩm Sắt tiếp tục mỉm cười rồi nói: “Hôm ấy nhà tranh bị cháy, mặc dù mê hồn hương giữa ngọn lửa là do ta điều chế ra, nhưng mà người đâm dao vào lồng ngực Tiết Tịnh Kỳ lại chính là ngươi, nói trắng ra ngươi mới đúng là hung thủ thật sự đã giết cô ta, còn ta quá lắm chỉ là đồng lõa mà thôi. Bởi thế, ngươi lo chính mình trước đi!”
Vừa mới nói dứt lời, đột nhiên nghe có tiếng nước trà sánh ra đất, hai người đều giật mình, quay mặt nhìn nhau rồi quay phắt ra ngoài cửa, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Nếu như bị người khác phát hiện thì thảm rồi!
Cánh cửa mở ra, tú bà sợ hãi đến độ hai cánh tay run lẩy bẩy, bà ta run lẩy bẩy, dưới chân chính là nước trà mà bà ta làm đổ.
Vốn dĩ chỉ định mang ít trà lên cho bọn họ, thuận tiện nghe thử xem hai người họ đang nói gì, không ngờ lại biết được bí mật kinh thiên động địa này! Bà ta thà rằng khi nãy mình chẳng bước lên đây.
“Lão ma ma lên đây làm gì? Má đã nghe thấy gì rồi?” Cẩm Sắt bực bội đến giậm chân, nàng ta tức tối kéo bà ta vào trong phòng.
Gương mặt tú bà trắng bệch, chỉ ôm lấy đầu mình rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Ta không nghe thấy gì hết, ta không nghe thấy gì hết…đừng giết ta!”
Bà ta thật sự không ngờ trong Ủng Hương Lầu của mình lại có hung thủ giết người! Mà ngày nào bà ta cũng nuôi dưỡng, cung phụng và kính trọng kẻ ấy.
Là người của Ủng Hương Lâu, Doãn Tiêu La cũng không thể để cho bà ta sống sót, cho dù người trước mặt mình đã sắp điên loạn rồi, nàng ta biết giữ bà ta lại chính là giữ lấy hậu họa, chuyện này trời biết đất biết Cẩm Sắt và nàng ta biết là đủ lắm rồi, không thể để cho người khác biết nữa.
“Cẩm Sắt, ngươi tự lo liệu lấy đi! Tìm cơ hội giết chết bà ta, dù sao cũng không thể để cho bà ta sống sót được.” Doãn Tiêu La lạnh nhạt ngồi một bên, nhìn bọn họ với ánh mắt sắc sảo.
Cẩm Sắt là hoa khôi trong Ủng Hương Lâu, dù nhiều dù ít gì cũng được các tú bà chăm sóc, bây giờ kêu Cẩm Sắt đích thân giết bà ta thì thật sự không dễ xuống tay.
“Lão ma ma bình tĩnh trước đã, đừng nói gì, khi nãy ma ma nghe được bao nhiêu?” Cẩm Sắt nhíu mày lại, nàng ta bực dọc mà hỏi.
Khi nãy bà ta đã nghe thấy hết tất cả, nhưng hễ là người có có chút lý trí thì bà ta không thể nói rằng mình đã nghe thấy toàn bộ, nhưng với phản ứng của bà ta hiện giờ, bà ta cũng không thể nói rằng mình không nghe thấy gì hết cả, chỉ lắc đầu nguầy nguậy mà thôi.
“Cẩm Sắt, ta chỉ nghe thấy một chút thôi, còn chuyện quan trọng thì lại không nghe thấy chút nào cả, ngươi có thể nói Doãn tam tiểu thư đừng giết ta không? Cho dù ta có nghe thấy thì cũng sẽ không nói ra đâu.” Tú bà liên tục khóc lóc, bà ta vẫn còn chưa sống đủ, làm sao bà ta có thể chết kia chứ?
Doãn Tiêu La nở nụ cười kinh bỉ, nàng ta thật sự muốn xem xem Cẩm Sắt sẽ lựa chọn như thế nào vào thời điểm này, lựa chọn tình bạn hay là giữ vững nguyên tắc.
Bà ta không ngừng kéo góc áo Cẩm Sắt, hy vọng nàng ta khoan dung, bà ta nhắc lại những hồi ức trong ngày tháng bọn họ sống với nhau để làm Cẩm Sắt dao động.
“Ngươi có còn nhớ không? Lúc ngươi vừa mới đến Ủng Hương Lâu, ngươi là một cô bé chẳng hiểu cái gì cả, bọn họ bắt nạt ngươi, không cho ngươi ăn, là ta đã đem đồ ăn đến phòng chứa củi cho ngươi vào giữa đêm giữa hôm. Sau đó mỗi ngày ngươi lại một trưởng thành, trở nên xinh đẹp hơn, có người thích ngươi. Ta cũng là người đã kiếm khách cho ngươi, giúp đỡ ngươi, ngươi không thể quên đi tình xưa nghĩa cũ mà giết ta được!”
Lời bà ta nói khiến cho Cẩm Sắt mềm lòng, ban đầu đúng là như thế thật, Cẩm Sắt không thể quên được người đã giúp đỡ mình, nàng ta quay sang nhìn Doãn Tiêu La với ánh mắt cầu cứu, trong lòng cảm thấy rất khó xử.
Doãn Tiêu La nhàn nhã nhấp một ngụm trà rồi phất tay với nàng ta: “Chuyện của ngươi thì ngươi tự giải quyết lấy, nếu như để Thích Mặc Thanh biết thì hai chúng ta sẽ cùng chết.”