Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 11: Chương 11: Quà tặng




Lạc Phàm thật sự không dám tin rằng Ôn Vương vốn nắm chắc thắng lợi đột nhiên bị Tiết Tịnh Kỳ khống chế ngược lại? Biến cố này thật sự quá bất ngờ.

Thích Vũ Hạo không biết mình trúng phải độc gì, cả người vô lực nói không nên lời, cuộc đời này hắn chưa bao giờ chật vật như thế.

Lạc Phàm không dám xằng bậy, dù sao Thích Vũ Hạo cũng ở trong tay Tiết Tịnh Kỳ: “Nhục Nghê, bấm lên huyệt Thiên Trung của hắn ta.” Tiết Tịnh Kỳ ra lệnh.

Nhục Nghê nhận lệnh, đi đến bên cạnh Lạc Phàm, ngón tay ấn lên huyệt Thiên Trung của hắn ta. Lạc Phàm đột nhiên mất hết sức lực ngã xuống đất.

Tiết Tịnh Kỳ đẩy Thích Vũ Hạo lên ghế, lấy khăn trên người ra lau mạnh môi của mình trước mặt hắn, sau đó tiện tay ném đi. Thích Vũ Hạo nhìn động tác của cô, trong lòng có một ngọn lửa dâng lên, lại không thể làm gì.

“Ôn Vương gia, trên đời này người ngươi không thể đắc tội nhất chính là phụ nữ, nhất là phụ nữ có độc giống ta. Biết vì sao ngươi trúng độc không?” Tiết Tịnh Kỳ nói xong, tay nhỏ bé trắng nõn nâng cằm Thích Vũ Hạo lên, có chút ý trêu đùa.

Lúc này Thích Vũ Hạo cực kỳ hận mình, hắn dùng sức quay đầu đi, yếu ớt nói: “Có bản lĩnh thì ngươi giết bản vương đi, nếu không chắc chắn bản vương sẽ không cho ngươi chết tử tế đâu.”

“Ha…” Tiết Tịnh Kỳ cười quyến rũ, đôi môi đỏ mọng đến gần bên tai hắn: “Ai không được chết tử tế còn chưa biết, cả đời bà cô đây ghét nhất mấy tên nguỵ quân tử như ngươi, ngươi còn đáng ghét hơn của đệ đệ của mình nữa.”

Tiết Tịnh Kỳ nói xong thì lấy ra một bình sứ từ trong lòng, sau đó đổ một viên Điệp Luyến Hoa mình mới chế hôm trước ra, nhét vào miệng hắn.

“Cái này tên là Điệp Luyến Hoa, nghĩa trên mặt chữ, ngươi uống thuốc độc này rồi thì sau này phải nghe lệnh của ta, nếu không ngươi sẽ đứt ruột vỡ bụng mà chết. Trong trăm ngày, nếu ngươi biết điều thì ta sẽ tạm tha cho một mạng, nếu không…” Tiết Tịnh Kỳ nhìn Thích Vũ Hạo nuốt viên thuốc độc kia xuống, vẻ mặt hắn cực kỳ khó coi.

“Tiết Tịnh Kỳ, tốt nhất ngươi đừng để ta sống, nếu không ta nhất định phải khiến ngươi đau khổ.” Thích Vũ Hạo cắn răng, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy ánh sáng độc ác.

Tiết Tịnh Kỳ bĩu môi đứng thẳng người dậy: “Thích Vũ Hạo, ta không muốn là kẻ thù với ngươi, nhưng những chuyện ngươi làm đã chạm phải giới hạn của ta rồi. Ngươi cho rằng mình là Vương gia thì giỏi lắm, có thể tuỳ ý giẫm lên danh dự của người khác sao? Ta cho ngươi biết, một ngày còn Tiết Tịnh Kỳ này, nhất định sẽ không cho phép bất kỳ ai làm hại đến ta và Thích Mặc Thanh, ngươi nhớ kỹ lời này cho ta.”

“Ngươi muốn bảo vệ Thích Mặc Thanh, vậy phải xem thử ngươi có bản lĩnh này hay không. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào thuốc độc mà có thể khống chế bản vương hay sao? Đúng là mơ mộng hão huyền.” Thích Vũ Hạo là một người không thích nhận thua, cho dù bị người ta uy hiếp cũng không thể thua về khí thế.

Tiết Tịnh Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Vậy chúng ta nhìn xem, nếu ngươi có bản lĩnh thì tự giải độc trên người mình đi, xem thử rốt cuộc chúng ta ai lợi hại hơn ai. Nhục Nghê, đi.” Nói xong cũng không quay đầu lại, dẫn Nhục Nghê nghênh ngang rời đi.

Bước ra khỏi quán trà, Tiết Tịnh Kỳ hít một hơi thật sâu. Cũng may cô vì bảo vệ mình mà bôi độc lên môi, sau khi gặp chuyện của Thích Vũ Mạch, Tiết Tịnh Kỳ cho rằng đàn ông cổ đại rất nguy hiểm, cho nên mới làm thế, như vậy người muốn quấy rối mình sẽ trúng chiêu.

Bây giờ nghĩ lại cách này của mình đúng là rất cao siêu: “Vương phi, người thật sự cho Ôn Vương uống thuốc độc rồi sao?” Nhục Nghê thật sự phải lau mắt mà nhìn dáng vẻ của Tiết Tịnh Kỳ hôm nay.

Tiết Tịnh Kỳ trả lời: “Đúng thế, nhưng dược tính của thuốc độc sẽ dừng lại vào một trăm ngày sau.”

Nhục Nghê nhíu mày, nói: “Ôn Vương không giống những Vương gia khác, hắn nội tâm kín đáo, thủ đoạn cao siêu, mấy năm nay vẫn luôn âm thầm đối phó với Vương gia, ép Vương gia lộ ra bản lĩnh thật sự của mình.”

Tiết Tịnh Kỳ xoa mi tâm, những chuyện tranh đấu hoàng quyền này là vô tình nhất, anh em tay chân chém giết lẫn nhau, thật sự khiến người ta lạnh lòng. “Ta nhìn ra có thể mình lại kiếm thêm phiền phức cho Vương gia rồi.” Tiết Tịnh Kỳ cười châm chọc.

Nhục Nghê an ủi: “Vương phi là tự bảo vệ mình, chắc chắn Vương gia sẽ không trách người.”

Tiết Tịnh Kỳ khẽ ừ một tiếng, nhìn mặt trời đã về tây bèn nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”

Sau khi trở về, Tiết Tịnh Kỳ nằm trên giường ngủ bù, đấu tranh với Thích Vũ Hạo một trận khiến cô kiệt sức, cô thầm than mẹ nó, sống ở cổ đại thật là mệt quá.

Trong thư phòng, Thích Mặc Thanh nghe Nhục Nghê bẩm báo, vẻ mặt dưới mặt nạ ngày càng u ám, đôi mắt lạnh lẽo khiến lòng người sợ hãi: “Nàng ấy chủ động hôn Ôn Vương?” Thích Mặc Thanh lạnh lùng hỏi.

Nhục Nghê cúi đầu nói: “Vương phi bôi độc trên môi mình, cho nên Ôn Vương trúng chiêu.” Nhục Nghê không nhịn được giải thích thay Tiết Tịnh Kỳ.

Không biết vì sao, đáy lòng Thích Mặc Thanh có một ngọn lửa giận không tan đi được, hắn cố nhịn để mình không nổi giận, hỏi: “Sao hôm nay nàng ấy lại rời phủ?”

Nhục Nghê cúi đầu ngẫm nghĩ, trả lời: “Vương phi đến cửa hàng gỗ ở thành tây đặt một cái ghế, lúc trở về gặp Nhị tỷ, sau đó lại bị Ôn Vương mời đi.”

Nhục Nghê kể hết tất cả mọi chuyện từ Tiết Duệ Hân vô lễ, Tiết Tịnh Kỳ ra tay dạy dỗ, cuộc trò chuyện của bọn họ cùng với chuyện xảy ra trên quán trà cho Thích Mặc Thanh, chỉ không nói với Thích Mặc Thanh chuyện cái ghế kia đặc biệt đặt làm vì hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.