Bầu trời trong xanh, gió thổi nhẹ êm đềm, những hạt sương sớm từ trên tường rơi xuống, khi tia nắng đầu tiên từ phía đông chiếu vào bức tường xanh, báo hiệu một ngày mới.
Đây là năm đầu tiên Tiết Tịnh Kỳ ra đi, tuyết vẫn rơi, hoa đào vẫn nở, nhưng tâm trạng lại không giống như lúc trước.
“Vương gia, đây là thư của thái thú Ô Thành phái người đưa đến.” Trong tay Giả Sơn cầm một lá thư đã bị nghiêm phong vội vàng đưa cho Thích Mặc Thanh.
Trong một năm qua, Thích Mặc Thanh không ngừng, lôi kéo củng cố thế lực của mình ở các tỉnh bên cạnh, âm thầm mua chuộc người của mình, tăng thêm sức mạnh quân đội trong tay mình.
Một năm trở lại đây, Thích Mặc Thanh trở nên lãnh đạm và tàn nhẫn hơn nhiều, nếu không phải trong lúc cần thiết, chàng sẽ không nói một câu nào, trên khuôn mặt cũng không lộ ra bất kỳ biểu cảm dư thừa nào.
Hơn nữa thủ đoạn ngày càng độc ác, thà giết nhầm 100 người còn hơn bỏ sót một người, trên giang hồ ngày càng kiêng dè chàng, có lúc còn phải đi đường vòng.
Mở thư ra, bên trên không có quá nhiều chữ, để đề phòng nội dung trong thư bị người khác phát hiện, bọn họ đã lập ra mật hiệu, chữ bên trên thư chính là mật hiệu mà bọn họ lập ra.
“Đổng Hoán đã thu phục được toàn bộ bách tính ở phía tây Ô Thành, cho dù thói đời có thay đổi như thế nào, bọn họ cũng sẽ không thay đổi với người mà bọn họ từng trung thành.” Thích Mặc Thanh đặt phong thư đã mở ra xuống, lạnh lùng nói.
“Chúc mừng vương gia đã chinh phục được thêm một thành.”
Giả Sơn hành lễ chúc mừng, cho dù là chuyện vui mừng như vậy, hắn cũng không thấy vẻ mặt của Thích Mặc Thanh có chút biến hóa nào, có lẽ đối với chàng mà nói, trên thế giới này đã không còn tồn tại bốn biểu cảm hỉ, nộ, ái, ố nữa rồi, thứ còn lại chỉ là không ngừng tiến lên phía trước để bản thân càng mạnh mẽ.
“Đổng Hoán làm không tồi, ở kinh thành chúng ta cũng thu phục được khá nhiều rồi. Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu từ trung tâm của Ô Thành, không sợ không thu phục được cả Thương Diệp.” Thích Mặc Thanh đưa tay lên chỉ vào tấm bản đồ phân bố của nước Thương Diệp trên bàn, bên trên đã đánh dấu rất chi tiết kích thước, vị trí, thái thủ và những thông tin có liên quan khác của các tỉnh của nước Thương Diệp.
Giả Sơn càng ngày càng thận trọng: “Đổng thái thủ làm việc chưa bao giờ phạm sai lầm, vương gia, thuộc hạ tin chỉ cần có Đổng thái thú ở đó mọi thứ sẽ nằm trong tay chúng ta.”
Cuộc đối thoại càng hùa theo càng khiến Giả Sơn cảm thấy mình đã đi lệch quỹ đạo, từ trước đến giờ hắn chưa từng nói chuyện với Thích Mặc Thanh như vậy, kể từ sau khi hỏa táng vương phi, hắn càng không thể hiểu được suy nghĩ của Thích Mặc Thanh.
“Thông báo với Đổng Hoán, cho dù bỏ ra bao nhiêu nhân lực, vật lực, tài lực cũng phải lấy được Ô Thành.” Thích Mặc Thành giống như một con dao, khuôn mặt không có một chút ý cười nào, Giả Sơn đã quen với sự lãnh đạm thờ ơ trong đôi mắt giống như chim ưng kia.
Giả Sơn gật đầu, đi ra khỏi cửa của thư phòng, vừa quay người đã nhìn thấy Nhục Nghê đứng phía sau hắn, trong tay bưng một chén đường phèn lê tuyết.
“Tâm trạng của vương gia thế nào? Đường phèn lê tuyết này đã tạm dừng trong một khắc rồi, đây là món mà vương phi đã từng tự tay làm cho vương gia, người chỉ cần ăn cái này, tâm trạng sẽ tốt hơn.” Nhục Nghê muốn thử thần dược này.
“Vẫn không nên, có tâm ý, bản lĩnh này không bằng đưa cho ta uống, từ sau khi vương phi rời đi, biểu cảm của vương gia lúc nào cũng như một, có ăn cũng vô dụng.”
Giả Sơn sống chết giật lấy chén đường phèn lê tuyết trong tay của Nhục Nghê, sau đó kéo nàng ta đi đến một cái đình trong hoa viên gần vương phủ, thân mật thưởng thức chén đường phèn lê tuyết này.
Nhục Nghê chống cằm, lông mày nhíu lại, khó chịu nhìn Giả Sơn: “Cũng đúng, bây giờ Lãnh Tước cũng rời đi rồi, chúng ta cũng không theo kịp vương gia, không có một cách nào.”
“Không nghĩ nhiều như vậy, cho dù vương gia biến thành như thế nào, chúng ta cũng nên âm thầm ủng hộ ngài, ăn mau đi, ăn xong còn phải đi làm việc!” Nhục Nghê thúc giục.
Cùng với Thích Mặc Thanh chịu đừng gian khổ bao nhiêu năm, nhìn thấy vinh quang của chàng, sự bất lực của chàng, sự độc đoán của chàng, sự lạnh lùng của chàng, sự vô tình của chàng, bọn họ đã nhìn thấy vô số dáng vẻ của chàng, dáng vẻ bây giờ bọn họ cũng nên âm thầm chấp nhận.
Thích Mặc Thanh bây giờ thật sự đã trở thành một cái xác không hồn, không ngờ sức ảnh hưởng của Tiết Tịnh Kỳ đối với chàng lại lớn đến mức này.
Ban đêm ở trong sơn cốc rất yên tĩnh và thanh bình, ngoài âm thanh của gió thổi thì không còn gì.
Ban đêm, Tiết Tịnh Kỳ ngồi trên mái nhà, dưới chân là nơi cô ở, cô uống rượu trắng trong tay hết ngụm này đến ngụm khác, hai má dần đỏ lên, hơi nóng bừng bừng xông lên.
Gió tuyết có chút lớn, đầu cô choáng váng, có chút đi từ trên mái nhà xuống có chút xiêu vẹo, có chút không rõ phương hướng của bậc thang, nhưng vẫn dựa vào những ký ức vừa bước lên để đi xuống.
Ngủ một giấc, ngày mai sẽ lại không có chuyện gì, không qua được mấy ngày.
“Sư phụ, trong lòng lại buồn phiền sao?” Minh Khê nhìn Triều Mị Băng đang khó chịu ở trước mặt mình, hỏi.
“Không có, là ta tự tìm buồn phiền cho ta, ta lại nhớ đến Linh Nhi, con bé còn nhỏ, chưa hiểu đối nhân xử thế, còn nhiều thứ phải học như vậy mà đã bị người ta phụ lòng, nếu không phải ta không quản giáo con bé thật tốt, con bé cũng sẽ không….”
Triều Mị Băng chưa làm điều gì xấu trong đời, chỉ có làm sai một chuyện duy nhất, mỗi lần tâm trạng không tốt đều có thể nhớ đến sự ra đi từ khi còn trẻ của Triều Mộc Linh.
“Chuyện đã thành ra như vậy, những chuyện nên xảy ra cũng đều xảy ra rồi, những thứ không nên xảy ra mới là thứ chúng ta nên ngăn chặn.” Minh Khê rất ít khi nói một câu dài như vậy.
“Ta có lỗi với Linh Nhi, cũng có lỗi với đứa con chết từ khi còn nhỏ của con bé, nếu như ta có thể đón con bé trở về bên cạnh mình sớm hơn, con bé cũng không gả cho Thích Mặc Thanh, cũng không phải chịu nhiều khổ sở như vậy.” Triều Mị Băng nhắc đến chuyện này, cảm giác tội lỗi trong lòng sẽ không nhanh chóng biến mất, cho dù thời gian đã rất lâu rồi nhưng vẫn không thể quên được.
“Cái chết của Tịnh Kỳ không phải là chuyện ngoài ý muốn, sư phụ, Minh Vương đã tìm hung thủ lâu như vậy nhưng vẫn không tìm thấy một chút manh mối nào, nên chúng ta có cưỡng ép chen vào cũng không có kết quả. Nếu như Tịnh Kỳ ở trên trời có linh thiêng, nàng ấy nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta bình an.”
Minh Khê cố gắng dùng lời nói của mình để làm Triều Mị Băng cảm động, để ông ta bước ra khỏi cái bóng của mình.
Nhìn thấy người thân của mình từng người từng người rời khỏi mình, trong lòng nhất định sẽ vô cùng đau đớn, đặc biệt là cảm giác đau lòng khi ông ta có năng lực để bảo vệ nhưng lại không có cách nào để bảo vệ.
Mặc dù đã nói câu này rất nhiều lần, nhưng Minh Khê vẫn không kiềm chế được mà nói lại một lần nữa, bởi vì chỉ cần Triều Mị Băng không vui, ông ta sẽ uống rượu một mình, trút hết những chuyện trong lòng mình với hắn. Theo thời gian hắn cũng biết được những bí mật sâu thẳm trong lòng của Triều Mị Băng.
“cạch” một tiếng, cánh cửa bị người khác đẩy ra, Tiết Tịnh Kỳ loạng choạng, xiêu vẹo đi vào trong, trên khuôn mặt còn lộ ra vẻ khó tin.
“Ngươi đứng bên ngoài cửa từ khi nào?” Minh Khê đề phòng đứng lên, vẻ mặt không lương thiện nhìn Tiết Tịnh Kỳ.
Nhưng, trong lòng của Tiết Tịnh Kỳ lúc này chỉ có lời nói lúc nãy của Triều Mị Băng, những chuyện kia giống hệt với những chuyện xảy ra với cô, nếu không phải hôm nay tình cờ nghe thấy sau khi Triều Mị Băng uống rượu say trút hết những chuyện trong lòng, cô cũng không thể phát hiện được bí mật này.
“Tiểu Hoa đến rồi!” Triều Mị Băng nấc lên, cau mày nhìn Minh Khê, mắng: “Không được dùng giọng điệu đó để nói chuyện với một cô gái, rất thất lễ, Tiểu Hoa qua đây ngồi, uống với ta một ly rượu.”
Cổ tay mảnh mai và mềm mại của Tiết Tịnh Kỳ bị Triều Mị Băng nắm trong tay, lòng bàn tay của ông ta hơi trai sạn nắm lấy cổ tay của cô, vừa mới nắm chặt đã bị Tiết Tịnh Kỳ hất ra.
“Ông là Triều Mị Băng, là phụ thân của Triều Mộc Linh?” Tiết Tịnh Kỳ từng chút từng chút một xác nhận suy nghĩ của mình.
“Triều Mộc Linh đã gả vào Tiết phủ từ lâu, sinh được một cô con gái tên là Tiết Tịnh Kỳ, cũng chính là vương phi hiện tại của Minh Vương, được Gia Thành Đế phong là tuyệt thế thần y. Sau khi sinh ra Tiết Tịnh Kỳ không bao lâu, bà ta đã bị bệnh qua đời, không có ai biết thân phận phận của phụ thân bà ấy, bởi vì trước khi bà ấy gả vào Tiết Phủ đã đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân của bà ấy. Bởi vì bà ấy chỉ có một mình nên rất kỳ vọng vào tình yêu, dẫn đến kết cục cuối cùng bà ấy lại bị bỏ rơi, cũng khiến người làm phụ thân như ông mất đi con gái.”
Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ long lanh nhìn Triều Mị Băng, nói rõ từng chữ chữ một hỏi: “Ta nói không sai chứ?”
Khuôn mặt Triều Mị Băng tái mét, hai má ửng đỏ vì uống rượu dần trở nên trắng bệch, đầu óc vì uống rượu mà choáng váng cũng trở nên thanh tỉnh, ngắt quãng nói: “Ngươi, Tiểu Hoa, sau ngươi lại biết?’
Minh Khê ở bên cạnh dường như cũng hiểu ra điều gì đó, cũng không ngắt lời, nghiêm túc nghe cuộc nói chuyện của hai người, dười như tìm được sơ hở trong lời nói của Tiết Tịnh Kỳ.
“Trong tay của ta có một cuốn ngũ độc mật truyền là do mẹ ta truyền lại cho ta, bà ấy nói với ta cuốn mật truyền này là thứ mà người bà ấy kính trọng và sùng bái nhất viết, có một không hai. Nhưng, ta không có nhiều thời gian để luyện tập, cũng không hiểu được đạo lý trong đó, vì vậy ta rất hổ thẹn với bà ấy.”
Tiết Tịnh Kỳ khoan thai thở ra một hơi, đôi mắt sáng, trong veo nhìn chằm chằm vào Triều Mị Băng.
Đã nói đến mức này, Triều Mị Băng không hiểu ra cũng khó.
Thứ nhất, Tiết Tịnh Kỳ không có lý do gì để lừa ông ta, thứ hai người bị sét đánh mất đi trí nhớ sẽ không có tâm địa quá gian xảo, thứ ba, Triều Mị Băng ông ta một nghèo hai trắng lại là một ông lão, không có cái gì đáng giá để cô lừa ông ta.
Đương nhiên, ông ta cũng tin tất cả những gì mà Tiết Tịnh Kỳ nói.
“Rất ít người biết được cuốn ngũ độc mật truyền này, lại là do Linh Nhi đưa cho ngươi, chắc chắn không sai, ngươi chính là Tịnh Kỳ? Nhưng ta đã gặp qua ngươi, tại sao khuôn mặt của ngươi không giống với trước kia, hơn nữa còn bị sét đánh hôn mê sâu như vậy?”
Những sợi dây thần kinh trong đầu Triều Mị Băng rất căng, không ngờ mình lại nhặt được cháu ngoại của mình, điều này thật sự vô cùng vui mừng.
Tiết Tịnh Kỳ cắn môi, chuyện này nói ra rất dài, cô lại không biết nên nói từ đâu, đột nhiên, Minh Khê ở bên cạnh vẫn chưa nói gì đột nhiên lên tiếng: “Cô hãy nói ra nội dung đại khái của ngũ độc mật truyền.”
Hắn không có suy nghĩ gì với Tiết Tịnh Kỳ, mà cái chuyện nhận người thân này nhất định phải làm rõ ràng, nếu không sẽ đe dọa nghiêm trọng đến Điệp cốc.
Hóa ra là ở đây đợi cô.
Đôi mắt Tiết Tịnh Kỳ nheo lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Minh Khê, hắng giọng nói: “Nước Thương Diệp Gia Thành thứ 5 Triều Mị Băng viết: Đứa con gái mà ta yêu quý nhất Linh Nhi, phụ thân không có gì có thể tặng con, chỉ có cuốn ngũ độc mật truyền tự tay phụ nhân viết, bên trong có những loại độc dược mày phụ thân tốn rất nhiều năm, vất vả lắm mới nghiên cứu và chứng thực, tất cả có hơn 100 loại cỏ độc và côn trùng độc….”
“Đừng đọc nữa…” Triều Mị Băng ngắt lời cô, trong mắt đã mơ hồ phủ một tầng nước mắt: “Đây chính là ngũ độc mật truyền mà ta tự viết, tự tay viết tặng con gái Linh Nhi, ta tin ngươi. Tịnh Kỳ, ông ngoại đã tìm kiếm con bao nhiêu năm, cứ nghĩ con đã chôn vùi trong biển lửa, không ngờ con vẫn còn sống!”
Tình yêu và sự đoàn tụ sau bao năm xa cách của những người thân khiến cả hai cảm thấy ấm áp, sống mũi của Tiết Tịnh Kỳ cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt.