Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 202: Chương 202: So tài y thuật




Bên chân mày trái của cô vừa mới bị một tảng đá rạch ra một vết sẹo, có thể nhìn thấy rõ ràng một vết màu đỏ ở trên đó, Triều Mị Băng bỏ chén rượu trong tay xuống, ấn Tiết Tịnh Kỳ ngồi xuống.

“Đừng nhúc nhích, để ta bôi thuốc cho cháu.” Triều Mị Băng quay đầu nhìn Minh Khê ở bên cạnh, hắn ta đang lấy thuốc mỡ từ bên trong ra.

“Bôi một ít thuốc, nếu không thì sẽ để lại sẹo.” Minh Khê vặn mở hộp thuốc mỡ ra, thuốc mỡ này là được điều chế từ những thảo dược trong thiên nhiên, lại được thêm vào đó rất nhiều thảo dược quý báu, dùng để xóa sẹo rất nhanh.

Quét một ít lên trên ngón tay, Minh Khê lại lấy một cái khăn ướt nước từ cái bàn ở bên cạnh, lau sạch sẽ trên lông mày trái của Tiết Tịnh Kỳ rồi lập tức nhanh chóng bôi thuốc mỡ lên.

“Cái tên tiểu tử này, bình thường nhìn con lấy thuốc cho ta cũng không có tích cực như vậy, lần này ngược lại là đoạt lấy miếng ăn của ta.” Triều Mị Băng bất mãn lầm bầm, thật vất vả mới cố gắng làm chức trách của một người ông ngoại, lại bị đồ đệ của mình cướp đi công lao.

Bôi thuốc xong, Tiết Tịnh Kỳ mới cảm thấy lông mày của mình mát lạnh một mảnh, không còn cảm giác nóng rát như trước đó, xem ra thuốc này chính là tuyệt phẩm.

“Cảm thấy như thế nào?” Triều Mị Băng nhìn chằm chằm vào một mảnh thuốc mỡ màu trắng trong suốt dày đặc ở trên chân mày của cô, lên tiếng hỏi.

“Đã tốt hơn nhiều rồi ạ.” Tiết Tịnh Kỳ ngửi ngửi mùi hương trên lông mày trái của mình, mùi ở trên đó rất quen thuộc: “Thuốc mỡ này chắc là được làm từ đương quy, tô mộc, tạo thích, hoa hồng, cỏ thấu cốt, vảy tê tê, tinh dầu bạc hà và một vài dược liệu khác. Bên cạnh đó còn có thêm vào lòng trắng trứng, cho nên có mùi tanh nhàn nhạt của trứng gà, lại có mùi ngọt thanh đạm của cỏ thuốc.”

Lời này vừa nói ra, Triều Mị Băng và Minh Khê đều kinh ngạc. Không ngờ đến cô lại có thể thông qua chút thuốc mỡ trên lông mày trái mà lại có thể nghe ra được thuốc mỡ này được dùng cái gì để chế tạo thành, dựa vào cái này, vậy thì trình độ y thuật của cô cũng không hề thấp.

“Tiểu Hoa, trước đó cháu đã có từng học y thuật rồi sao? Là bái cao sư nào mà học tập vậy?” Triều Mị Băng đột nhiên lại cực kỳ cảm thấy hứng thú đối với việc học tập y thuật của Tiết Tịnh Kỳ, nếu như không phải đã học được nhiều năm thì sao có thể có cái mũi nhạy cảm như vậy được.

Tiết Tịnh Kỳ cười cười: “Trước đó cháu cũng không bái sư phụ nào cả, có điều là bình thường cháu yêu thích nghiên cứu mấy quyển sách cổ, cho nên học tương đối nghiêm túc mà thôi.”

Nghe thấy câu nói như vậy, vẻ kinh ngạc trên mặt của Triều Mị Băng càng sâu hơn. Mặc dù là Triều Mộc Linh cũng biết y thuật, nhưng mà bà ta lại đi sớm quá, ngoại trừ truyền lại cho bà ta năm loại độc thì cũng không dạy cho bà ta bất cứ thứ gì, những chuyện như học tập kỹ thuật này đương nhiên là phải dựa vào chính mình. Nếu đúng là như vậy, vậy thì trình độ y thuật của cô chắc chắn là cao cực kỳ.

Trên mặt của Triều Mị Băng vừa mừng vừa sợ: “Tiểu Hoa, nếu như thật sự là như thế, vậy thì ông ngoại nhất định sẽ dạy hết tất cả những gì mà ta biết được cho cháu.”

Nghe ông ta nói như thế này, trong giọng nói càng có ý vị coi trọng Tiết Tịnh Kỳ. Minh Khê đi theo bên cạnh của ông ta học tập nhiều năm như vậy, có chút không vui, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “So tài y thuật, thắng được con rồi hẵng nói. Sư phụ, chúng ta bắt đầu đi.”

Chủ đề so tài là do Triều Mị Băng đã nghĩ ra sớm từ lâu, bởi vì lo lắng y thuật của Tiết Tịnh Kỳ không cao minh, cho nên chủ đề cực kỳ đơn giản, đối với Minh Khê mà nói đều là những thứ mà hắn ta đã sớm luyện qua vô số lần, rất là quen thuộc.

“Được, vậy thì bắt đầu thôi.” Triều Mị Băng đứng dậy từ trên ghế nằm, thuận tay vỗ vỗ bả vai của Tiết Tịnh Kỳ, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy mà nói: “Tiểu Hoa à, Minh Khê đã theo ta học tập nhiều năm rồi, đương nhiên y thuật sẽ cao hơn cháu. Nhưng mà cũng không sao đâu, chờ một lát nữa so tài thì ta sẽ tìm một lỗi của nó mà trục xuất nó khỏi cuộc so tài, yên tâm yên tâm.”

“Ông ngoại à, thật sự không cần đâu.” Trên mặt của Tiết Tịnh Kỳ với nụ cười bất đắc dĩ, đã lâu rồi cô không cầm dao phẫu thuật, không biết là có lúng túng hay không.

Đối mặt với hai người đang thì thầm nói chuyện, Minh Khê không cần nghĩ cũng biết là bọn họ đang nói cái gì. Đi theo Triều Mị Băng nhiều năm như vậy, chỉ cần ông ta nhíu mày thì Minh Khê liền biết ông ta muốn làm cái gì.

Mặc dù là y thuật của Minh Khê hắn ta không bằng với Triều Mị Băng, nhưng mà học tập lâu như vậy rồi, cũng đã sắp xuất sư, so với loại công phu như mèo ba chân của Tiết Tịnh Kỳ thì hoàn toàn không đáng kể.

“Bởi vì ở đây không có bệnh nhân có thể làm thí nghiệm, vậy thì ta sẽ cho ra một vài đề mục, hai đứa chỉ cần viết phương pháp trị liệu lên trang giấy là được rồi.” Triều Mị Băng lấy ra mấy tờ giấy trắng và hai cây bút lông từ trong thư phòng, đưa cho hai người bọn họ.

Minh Khê tự tin nhìn Tiết Tịnh Kỳ một cái, tự tin chấm một chấm trên mặt giấy.

“Câu hỏi thứ nhất, hai người viết ra phương pháp trị liệu bệnh phong hàn với nhiệt độ cao.” Triều Mị Băng nhắm mắt nói.

Mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy hai người bọn họ không động bút, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn mình, ông ta hắng giọng nói: “Quả thật là có chút quá mức đơn giản, vậy thì ta đổi một câu hỏi khác. Đều nói là bệnh lao khó trị, vậy thì làm thế nào để chữa trị bệnh lao.”

Bệnh lao? Cái từ bệnh lao này nhanh chóng xoay chuyển ở trong đầu của Tiết Tịnh Kỳ, đây chính là bệnh lao phổi mà thời hiện đại nói tới.

Bệnh lao phổi là một loại bệnh truyền nhiễm mãn tính, đa số đều là do nhiễm trùng đường hô hấp mà gây nên, trị bệnh lao phổi nhất định phải chữa trị kịp thời. Bệnh này thuộc kiểu phổi suy mà thành.

Tiết Tịnh Kỳ viết lần lượt bốn phương pháp chữa trị lên trên tờ giấy.

Đầu tiên là âm phổi bị hao tổn, trị nghị nuôi âm nhuận phổi, dược liệu được phối từ: sa tham, mạch đông, thiên đông, sinh địa, bách bộ, bạch cập, sơn dược, vân linh, xuyên bối, cúc hoa, a giao, tam thất.

Thứ hai là loại thiếu âm hỏa vượng, thích hợp để dưỡng tâm, trị nghi tư âm hàng lửa, dược liệu được phối hợp từ: quy bản, a giao, đông trùng hạ thảo, hồ hoàng liên, ngân sài hồ, bách hợp, sinh địa, mạch đông, kết ngạnh, bối mẫu, đương quy, thanh hao, tri mẫu.

Còn có mấy loại còn lại cũng được viết cặn kẽ ở trên giấy, lúc cô viết xong ngẩng đầu lên thì Minh Khê ở bên cạnh đã sớm dừng bút, mặt mày nhăn lại mà nhìn cô. Mà Triều Mị Băng ở một bên tràn đầy phấn khởi rướn cổ lên nhìn cô viết viết vẽ vẽ ở trên giấy.

“Đều nói là bệnh hen suyễn khó chữa, vậy thì hai đứa viết bệnh hen suyễn phải được hiểu như thế nào đi.” Triều Mị Băng vuốt vuốt bộ râu trắng, ông ta còn chưa nói qua chứng bệnh hen suyễn này với Minh Khê, nhưng mà đối với sự hiểu biết về y thuật của hắn ta, hẳn đã biết từ lâu rồi.

Bệnh hen suyễn là chứng thở khò khè, Tiết Tịnh Kỳ suy nghĩ một lát rồi viết xuống trên giấy, lấy cây lau sậy và đường phèn, bỏ hai nhánh vào trong ba bát nước rồi đun lên, sau khi sắc đủ một bát rưỡi thì bỏ bã lấy nước, sau đó cho đường phèn vào hòa tan, hòa tan đường phèn nhân lúc còn nóng. Thứ hai, dùng đảng tham, nhân cổ đào, gừng, dùng hai bát nước sắc thành một bát rưỡi, uống hàng ngày.

Sau khi viết xong, cô thỏa mãn nhìn đáp án của mình một chút. Lúc ở trong trường học thì cô đã học qua rồi, cô cũng đã xem qua không ít loại triệu chứng như thế này trên sách thuốc cổ, cho nên căn bản cũng không cần nghĩ liền có thể viết ra.

“Nếu như đã viết xong rồi, ở chỗ của ta có hai con hồ ly bị thương với mức độ khác biệt nhau, hai đứa xem một chút xem phải trị liệu như thế nào, người nào trị liệu vừa nhanh vừa tốt thì người đó là người chiến thắng.” Không biết ở bên chân của Triều Mị Băng có hai con hồ ly trắng như tuyết từ lúc nào, nhưng mà chân của bọn nó và trên người đều có những vết thương với mức độ khác nhau, ông ta nhìn một chút rồi lại nói: “Tịnh Kỳ, con đến chọn một con trước đi.”

Tình huống trên người của hai con hồ ly có chút khác biệt, có điều là vết thương ở bên ngoài chính là sở trường của Tiết Tịnh Kỳ. Mắc một cái là cô không mang theo hòm thuốc đến đây, nếu không thì những vật dụng ở bên trong đã có thể chữa khỏi cho tổn thương của hồ ly rất nhanh rồi.

“Sư huynh, vẫn là huynh đến trọn trước đi.” Tiết Tịnh Kỳ chỉ vào hồ ly rồi nói.

“Muội cứ chọn trước đi, ta chọn cái gì cũng không đáng kể.” Minh Khê đưa tay làm một động tác mời bình tĩnh đứng ở một bên.

Tiết Tịnh Kỳ thấy thế thì cũng không muốn từ chối nữa, cấp tốc nhanh nhẹn đi đến trước mặt của Triều Mị Băng. Nhìn hai con hồ ly đang bị nhốt trong cái lồng sắt màu đen, trên đầu của hai con hồ ly đều dính đầy vết máu, cô có chút đau lòng mà nhìn hai con hồ ly, nghĩ đến lát nữa chữa khỏi thì nhất định phải thả cho hai con đi khỏi.

Đưa tay ra không tự giác liền sờ vào con bị thương tương đối nghiêm trọng, là con hồ ly bị trúng một mũi tên ở trên bụng, nó đã thoi thóp, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.

“Tiểu Hoa, con hồ ly này bị thương rất nặng, vẫn nên để lại cho Minh Khê đi.” Triều Mị Băng thấp giọng nhắc nhở bên tai của cô.

Hai con hồ ly này đều được ông nhặt trong hang động, con hồ ly trong tay Tiết Tịnh Kỳ đang cầm chính là con bị thợ săn làm bị thương, mà con còn lại chẳng qua là tự mình ngã bị thương. So sánh với con bị trúng tên mà nói, con còn lại tương đối dễ trị hơn.

“Không cần đâu, con có lòng tin.” Tiết Tịnh Kỳ khoát khoát tay ra hiệu cho Triều Mị Băng không cần phải nói nữa, quay người đối diện với Minh Khê ở bên cạnh đang xem kịch vui: “Đi lấy đi.”

“Nếu như không có y thuật thì cũng đừng có khoe khoang, mặc dù chỉ là một con hồ ly nhưng mà nó cũng có sinh mệnh, có linh tính, nếu như bởi vì vậy mà mất mạng vô ích thì sẽ không tốt đâu.” Lúc Minh Khê đi ngang qua người của Tiết Tịnh Kỳ thì lạnh lùng nói.

Đối với một người đại phu mà nói, đây là nhục nhã quá lớn, dù Tiết Tịnh Kỳ không đặt lời nói của Minh Khê ở trong tai, nhưng mà khi nghe thấy thì vẫn có chút không thoải mái.

“Minh Khê, ít nhất thì Tiểu Hoa cũng là tuyệt thế thần y đích thân hoàng thượng phong tuyệt, về phương diện y thuật đương nhiên cũng có chỗ hơn người, con đừng bàn luận ngông cuồng!” Triều Mị Băng trầm giọng nói.

Con hồ ly bị nhốt ở trong lồng nằm sấp không nhúc nhích, Minh Khê thô lỗ đưa tay bắt nó ra, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tiết Tịnh Kỳ: “Tuyệt thế thần y là thật hay giả, so tài với nhau thì biết thôi.”

Hóa ra cũng không phải là một người có tính tình tốt gì, đối mặt với khiêu khích một cách trắng trợn như thế của Minh Khê, Tiết Tịnh Kỳ nghiêng người qua, sắc mặt lạnh lùng nhìn hắn ta: “Đúng vậy, y thuật mới là minh chứng tốt nhất.”

Đôi mắt trong veo của hồ ly còn có chút sương mù giống như là mới vừa khóc, khiến cho người ta đau lòng. Nó có chút đau đớn cọ cọ chăn bông được lót ở dưới mông của nó, màu máu đỏ loang lổ khắp trên mặt của chăn bông. Tiết Tịnh Kỳ đau lòng nhìn mũi tên ở trên bụng của nó, trong lòng suy nghĩ xem phải ra tay như thế nào.

Thuốc đã được chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ Tiết Tịnh Kỳ đến cầm dao. Triều Mị Băng cũng được coi là cẩn thận, đã đặt hết những thuốc nên dùng ra, cũng đã phân tốt khối lượng, Tiết Tịnh Kỳ nhìn sang dụng cụ, ngoại trừ có kéo và băng gạc thì cái gì cũng không có.

Cũng không thể thực hiện một cuộc giải phẫu được.

“Nhanh chóng bắt đầu đi, thời gian có hạn.” Minh Khê ở một bên đã sát trùng cho hồ ly, ngẫu nhiên đảo mắt nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, cho là cô đang trầm tư nên lên tiếng nhắc nhở.

“Huynh vẫn nên chú ý tốt bản thân mình đi.” Tiết Tịnh Kỳ cũng không quay đầu lại mà đáp, cô lấy một đôi đũa bạc từ trong bếp, sau khi khử trùng trước rồi mới đặt sang bên cạnh để dùng sau.

Suy nghĩ chờ một lát nữa rút mũi tên ra thì phải cần khâu vết thương lại, ở đây lại không có ruột dê hay là penicillin, Tiết Tịnh Kỳ liền đi vào trong phòng tìm một cây kim đơn giản và một sợi chỉ, sau khi khử trùng thì đặt ở bên cạnh để một lát nữa dùng.

Triều Mị Băng hơi kinh ngạc nhìn động tác kỳ quái của Tiết Tịnh Kỳ, nhưng mà cũng không nói gì thêm, đũa bạc có thể dùng để chữa bệnh, đây là lần đầu tiên mà ông ta nhìn thấy, mà tác dụng của cây kim là gì thì ông ta không rõ.

Bây giờ không có ma phí tán, Tiết Tịnh Kỳ sợ lúc rút cây tên ra thì hồ ly sẽ đau đến ngất xỉu, hoặc là sẽ mất máu quá nhiều mà lên cơn sốc. Trước tiên cô cho hồ ly uống thuốc cầm máu rồi sau đó lại dùng gừng kéo tinh thần của hồ ly lại, để tránh tình trạng cơn sốc xảy ra.

Minh Khê ở một bên đang xử lý vết trầy, mặc dù là bây giờ hồ ly vẫn còn chưa thể đứng lên, nhưng mà đi đường cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, mà con hồ ly của Tiết Tịnh Kỳ có thể đứng dậy hay không cũng đều là một vấn đề.

“Tiểu Hoa, con đang làm cái gì vậy, nhanh chóng bắt đầu đi.” Nén hương đó đã cháy hết một phần ba, thấy Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn không có động tác gì, Triều Mị Băng không khỏi lên tiếng thúc giục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.