Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 135: Chương 135: Tạ thế quy thiên




Chuyện này nhanh chóng truyền tới tai Gia Thành đế, tảo triều xong, ông ta liền phái hai phần ba thái y trong cung đến Doãn phủ chữa trị cho Doãn Tiêu La, trong hoàng cung chỉ còn vài thái y khá lâu năm để phòng hờ lúc cần.

Doãn phủ đã vô cùng hỗn loạn.

Bố trí đèn lồng lụa đỏ chúc mừng đều không kịp tháo dỡ, trong phủ căn bản không nhìn thấy một bóng người. Trong sân yên tĩnh trống rỗng chỉ có bông tuyết đang phấp phới.

Giường lớn gỗ lê nâu sẫm hai trụ khắc hoa, ngoài treo tơ lụa cẩm tú uyên ương đỏ rực, được hai móc vàng vén lén, chăn mền cùng màu che phủ cơ thể thon dài, có cảm giác an lành quỷ dị. Doãn Tiêu La yên lặng nằm trên giường, khuôn mặt tím tái trắng bệch không chút huyết sắc, cánh môi đượm chút màu xanh tím, nhìn chính là trúng độc mà chết.

“La nhi, La nhi, con tỉnh lại đi, mở mắt nhìn nương đi! Tại sao con lại rời đi nương sớm như vậy, tại sao con muốn nương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?” Doãn phu nhân quỳ bên giường gào khóc, ai cũng không thể kéo dậy.

Bà là nhị phu nhân Doãn phủ, Doãn Tiêu La là con gái thân sinh của bà, đối với một tiểu thiếp không quá được sủng ái mà nói, có thể có một nữ nhi thông minh mẫn tiệp như vậy chính là chỗ dựa nửa đời sau của bà, chỉ là rõ ràng là hỉ sự, bây giờ lại biến thành tang sự.

“Nhị nương, người đừng đau lòng, tam muội, muội ấy cũng không phải thật sự muốn rời đi người...” Giọng Doãn Vân Quảng có chút vô lực, hắn ta không biết nên an ủi bà như thế nào.

“Ta biết, La nhi ngoan như vậy, đều do ta sai...” Nhi phụ nhân khóc nức nở.

“Đủ rồi, đừng nói nữa, ngươi nói nữa thì người có thể sống lại sao?” Doãn quốc công đứng bên tức giận mắng, hàng mày rậm của ông ta cau chặt lại, hai bên khóe mắt sinh ra nếp nhăn nhỏ vụn, thoáng chốc như già đi mười tuổi.

Ông trời ơi! Tiên hoàng ơi! Doãn Hành Chi ta rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, lại muốn trừng phạt ta như vậy?

“Ông, đều trách ông bức La nhi gả cho thái tử, nếu không cho nó lựa chọn gả cho người nó yêu thích, nó sẽ đi tới bước ngày hôm nay sao?” Nhị phu nhân nhất thời tức giận nói năng không chút cố kỵ, tràn đầy lửa giận quay phắt người hét lên với ông ta.

Thái tử và Doãn hoàng hậu bên cạnh cũng có chút ngượng ngùng, nhưng chỉ cần nhìn thấy Doãn Tiêu La không hề nhúc nhích nằm trên giường, trong lòng lại không có chút suy nghĩ nào.

Bị bà hét lên như vậy, Doãn quốc công cũng sững sờ.

Doãn hoàng hậu lấy khăn tay lau vệt nước mắt trên mặt mình, khẽ nói: “Các người đừng tranh cãi nữa, chuyện đã đến bước này, ai cũng không thể vãn hồi, vẫn là đợi thái y tới rồi nói đi!”

Thời gian lặng lẽ trôi đi, trong phòng lại thêm thê thiếp, con cái của Doãn quốc công, tổng cộng bảy tám người, Doãn Vân Quảng lại là người bình tĩnh nhất trong số đó.

Con người chỉ vào lúc mất đi rồi mới biết quý trọng, mới biết mình đã làm sai, đối với Doãn quốc công mà nói chính là như vậy, lúc nhìn Doãn Tiêu La trên giường, trong lòng ông ta nghĩ chỉ cần nàng ta tỉnh lại, ông ta cái gì cũng có thể đồng ý với nàng ta.

Không biết ai ngoài cửa vội vàng thở hổn hển nói: “Thái y tới rồi, lão gia, thái y tới rồi.”

Mọi người nhao nhao tránh đường, thái y trên người vẫn mặc triều phục màu lam sẫm vội vàng từ ngoài chạy vào, tay xách hộp gỗ đen hình vuông.

Họ xếp thành hai hàng, ngay ngắn trật tự chờ đợi ngự y trước mặt chẩn đoán xong, người sau lại bước lên, từ trước đến nay, ngoại trừ hoàng đế và thái hậu, rất ít ai có vinh dự được nhiều thái y chẩn trị như vậy, Doãn Tiêu La khởi tạo Doãn gia, cũng khiến người ta biết đến Doãn gia họ, rất có địa vị trong lòng Gia Thành đế.

“Sắc mặt xanh tím, toàn thân lạnh như băng, bờ môi tím đen, rõ ràng là đặc trưng uống thuộc độc, Doãn tam tiểu thư hẳn là đã uống thuốc độc vào giờ tý tối qua, thời gian không phải quá dài.” Thái y kiểm tra xong bèn lùi lại, chờ đợi chẩn trị của thái y kế tiếp.

“Đặc trưng thân thể đã không còn nữa, nhịp tim hô hấp đã ngừng, chỉ là dường như ý thức của Diệp tam tiểu thư vẫn còn, dường như là thứ gì đang níu giữ nàng.” Thái y bắt mạch, quan sát sắc mặt nàng ta, mày nhíu chặt, đây là chuyện kỳ quái đầu tiên mà ông ta gặp phải kể từ khi làm thái y nhiều năm như vậy.

“Thái, thái y, ý của ông là, La nhi vẫn còn sống?” Doãn quốc công nhanh nhạy nắm bắt được ý trong lời nói của thái y, như bắt được một tia hi vọng sống sót.

Thái y vuốt hàng râu dài, cảm thán nói: “Đây cũng không phải chuyện kỳ quái gì, có lẽ là thật sự bị ý thức níu giữ, có lẽ là vẫn còn tâm nguyện gì đó chưa hoàn thành, chỉ là người chết không thể sống lại, Doãn tam tiểu thư quả thực đã không còn bất kỳ đặc trưng sống sót nào. Doãn đại nhân, vẫn là đợi thái ý khác chẩn trị xong rồi bàn bạc đi!”

Những lời này của ông ta, lại nặng nề đả kích Doãn quốc công, ông ta vốn cho rằng mình nhìn thấy hi vọng, nhưng chỉ là một giấc mộng phù sinh.

Thái tử ngồi trên ghế mềm bên cạnh, nhìn Doãn Tiêu La trên giường, trong lòng không biết đang suy ngẫm điều gì, đôi mắt ôn hòa thoáng chốc trở nên sắc bén.

“Không còn cách nào khác sao?” Doãn quốc công có chút tuyệt vọng, giọng nói cũng lộ ra mệt mỏi.

Lão thái y lắc đầu, lùi sang một bên.

Ai ai cũng căng thẳng chờ đợi thời khắc tuyên phán tử vong, một lát sau, các thái y vào phòng trong thảo luận xong mới phái một thái y khá lâu năm trong cung ra ngoài.

“Doãn quốc công đại nhân, Doãn tam tiểu thư uống thuốc độc tự vẫn, hơn nữa uống thuốc độc xong cũng không được phát hiện ngay lập tức, kéo dài thời gian chữa trị, đã không còn nhịp tim, cho nên, Doãn tam tiểu thư đã tạ thế rồi!” Thái y có chút bi thương mở miệng.

Tạ thế! Hai chữ này đánh mạnh vào thân thể mỗi người đang ngồi, Doãn quốc công vốn còn ôm hy vọng thoáng chốc như mất ba hồn bảy vía, cả người mềm oặt trên mặt đất, may mắn Doãn Vân Quảng nhanh tay lẹ mắt đỡ được ông, kéo ông lên.

“La nhi!” Nhị phu nhân hét to một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Trong phòng tiếng khóc lóc không ngừng vang lên bên ai, biểu cảm ai nấy đều bi thương trầm trọng, nha hoàn đi vào nâng nhị phu nhân ra ngoài, lại để mấy thái y trong số đó chữa trị cho bà.

Sắc trời yên lặng vô cùng âm u, trận tuyết lớn bên ngoài vẫn đang phiêu đãng. Thật lâu sau, không biết là ai nói một câu: “Nén bi thương.”

Tiếng khóc thảm thiết nặng nề truyền vào trong tai mọi người, Doãn hoàng hậu đang ngồi trên ghế nhìn Doãn Tiêu La an tĩnh trên giường, dùng khăn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “La nhi đã tạ thế, Doãn đại nhân, chuẩn bị hậu sự đi, an táng theo nghi thức thái tử phi, phía bên hoàng thượng bổn cung sẽ đi cầu xin.”

Doãn hoàng hậu lau nước mắt, không nhìn bất kỳ ai nơi này, để Nhược Chi bên cạnh đỡ mình lảo đảo đi từng bước ra khỏi phòng.

Giây phút đẩy mở cửa phòng, gió lạnh bên ngoài thoáng chốc ùa vào.

“Không, tam muội không tạ thế, nàng chỉ tạm thời ngủ thôi, vẫn có người có thể cứu sống nàng, phụ thân, tam muội không chết!” Doãn Vân Quảng luôn không lên tiếng đột nhiên hét lên.

Hắn ta không thể để Doãn Tiêu La bị người ta an táng như vậy, rõ ràng là một người không có chết, rõ ràng chính là một người bị phong bế hơi thở, hắn ta không thể để ai an táng nàng ta, huống chi còn dùng nghi thức thái tử phi.

Lời này vừa nói ra, những người xung quanh đều cảm thấy hắn ta có chút điên cuồng, người sắc mặt tím tái, toàn thân lạnh lẽo nằm trên giường là Doãn Tiêu La, đã không còn hơi thở, không còn nhịp đập, nhìn thế nào cũng là một người đã cách thế.

“Vân Quảng, ta biết con rất yêu thương La nhi, nhưng người chết rồi không thể sống lại, con cũng bình tĩnh một chút, tiếp nhận sự thật này đi!” Doãn quốc công có chút bất lực ngồi trên ghế.

“Không phải vậy, phụ thân, La nhi thật sự chỉ là đang ngủ say thôi, chúng ta tìm một đại phu y thuật tốt hơn chữa trị cho La nhi, con tin La nhi nhất định có thể khỏe lại.” Doãn Vân Quảng không từ bỏ nói, nhưng trời biết lời của hắn ta nghe vào trong tai mọi người hoang đường biết bao.

Doãn quốc công lắc đầu, cho rằng Doãn Vân Quảng đã điên rồi.

“Người đâu, tháo hết toàn bộ đèn lồng trong Doãn phủ xuống, trong vòng một ngày đổi thành vải trắng, lại mời Minh Tịch pháp sư của Pháp Phúc tự đến tụng kinh, ba ngày sau, nhập táng.” Doãn quốc công cố gắng ổn định tâm trạng bản thân: “Dạ.” Nha hoàn dẫn đầu bên ngoài đáp một tiếng rồi lập tức đi làm.

Nhưng Doãn quốc công sẽ không để Doãn Tiêu La an táng theo nghi thức thái tử phi, dù sao khi còn sống chuyện nàng ta không muốn làm nhất chính là gả cho thái tử, bây giờ nàng ta đã mất, chuyện không làm được khi còn sống, sau khi chết nhất định sẽ giúp nàng ta làm được.

“Phụ thân!” giọng nói sắc bén của Doãn Vân Quảng lướt qua màng nhĩ Doãn quốc công, hai mắt hắn ta đỏ bừng nhìn những người xung quanh, cắn răng nghiến lợi nói: “Tam muội không chết, mọi người đừng an táng nàng, ta sẽ nghĩ cách cứu sống nàng!”

Doãn Vân Quảng nói xong, lập tức xoay người ôm thi thể Doãn Tiêu La trên giường, hắn ta muốn dẫn nàng ta rời đi, hắn ta không thể để nàng ta bị an táng như vậy, nếu mọi người thật sự cho rằng nàng ta chết rồi, vậy tất cả thực sự không còn chỗ quay đầu nữa.

“Các người còn đứng đó làm gì? Còn không kéo nhị công tử ra! Mau lên!” Doãn quốc công tức giận nói.

Mấy gã sai vặt bên cạnh hợp sức kéo Doãn Vân Quảng ra, kéo thân thể hắn ta sang một bên, thấy thân thể Doãn Tiêu La sắp rơi xuống, nha hoàn bên cạnh lập tức đỡ thẳng dậy, trong lòng lại tê dại nổi da gà.

“Các người lôi nhị công tử tới phòng củi, không có lệnh của ta không cho ra ngoài!” Doãn quốc công nói xong, phất tay áo ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.