Tiết Tịnh Kỳ biết Thường Phi là Mẫu hậu của Thích Mặc Thanh, nhưng thật không ngờ hôm nay là ngày giỗ của Mẫu hậu hắn... Cô đột nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cau chặt mày.
Hắn nhất định là rất buồn. Những lúc như thế này mình không những không an ủi mà còn chiến tranh lạnh với hắn. Vào lúc hắn cần có người ở bên cạnh nhất thì cô lại không hề ở đó.
Đây là loại cô đơn đến nhường nào chứ!
Mà Nhục Nghê đứng ở bên cạnh đang mím môi, Vương gia sớm đã căn dặn nàng ta đừng nói những chuyện này ra, nhưng làm sao nàng ta lại không nói được chứ? Lẽ nào nàng ta phải trừng mắt nhìn hai người rõ ràng đang yêu nhau chỉ vì hiểu lầm mà xa nhau sao?
“Nhục Nghê, Vương gia đang ở đâu?” Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy, cảm thấy hơi chán nản.
Nhục Nghê cũng không phải là người không cẩn thận. Nàng ta mở miệng nói: “Vương gia sáng nay đã đi đến một nơi ở phía đông quận Tương Thị tên là núi Cửu Vân. Ước chừng nếu ngài đến lưng chừng núi là có thể tìm thấy Vương gia...”
Những lời còn lại Nhục Nghê còn chưa nói xong đã bị cô vội vàng ngắt lời: “Mau đi bảo quản gia chuẩn bị xe ngựa!”
Nhục Nghê tuân lệnh đi ngay lập tức.
Ngồi trong xe ngựa, trái tim Tiết Tịnh Kỳ đập thình thịch không ngừng, những ngón tay siết chặt chiếc khăn tay trong tay, suy nghĩ kỹ xem phải nói gì khi gặp được Thích Mặc Thanh. Liệu hắn có thản nhiên vượt qua trước mắt mình hay không, không để ý cũng không quan tâm, hay trách mình không hiểu chuyện...
Gánh nặng tâm lý này đè nặng lên trái tim cô.
Suốt chặng đường lắc lư qua lại, cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại ở dưới chân núi Cửu Vân quận Tương Thị.
Làn gió trên núi nhẹ nhàng thổi tới khiến cho một mảng xanh ngát bồng bềnh như thể một hồ nước màu xanh đang gợn sóng từ trái sang phải. Bên trái là một con đường đất nhỏ hẹp, những cây liễu mọc ở hai bên rủ xuống những cành cây xanh biếc.
Vẻ đẹp thiên nhiên tuyệt vời khiến Tiết Tịnh Kỳ nhìn thật mãn nhãn. Ở thời hiện đại, vẻ đẹp như vậy hoàn toàn không thể nhìn thấy. Cho dù là có đi nữa cũng là do nhân công ngày nào cũng chăm sóc, làm sao mà có thể được so sánh với ở đây!
“Vương phi, cẩn thận chút, con đường đất rất khó đi.” Nhục Nghê nhắc nhở.
Nàng ta đi trước mở đường cho cô. Nhục Nghê đã từng tới đây kể từ khi nàng ta đi theo Thích Mặc Thanh, hầu như mỗi năm đều đi theo hắn đến đây, ngoại trừ năm nay được hắn sắp xếp ở bên cạnh cô.
Sau khi đi bộ qua con đường đất nhỏ hẹp, trước mặt chính là một dòng suối tự nhiên nhỏ. Nhục Nghê nhảy sang trước và sau đó vươn tay ra đỡ cô.
Tiết Tịnh Kỳ vén góc váy lên, vươn tay về phía Nhục Nghê, dễ dàng bước qua.Đi dọc theo con đường nhỏ bên bờ suối đến tận đầu nguồn, một cánh đồng rộng lớn tận chân trời xuất hiện trước mắt cô.
Dưới một cây thông ở phía trước cắm một tấm bia mộ, cánh hoa và lá non rơi trên bia mộ trong gió, mà ở bên dưới, một người đàn ông mặc chiếc áo choàng đen thẳng lưng đang ngồi trên xe lăn, vươn tay ra từ từ lau bia mộ.
Bóng lưng cô đơn hiu quạnh đó như thể vẻ đẹp xung quanh chẳng liên quan gì đến hắn. Thế giới rộng lớn như vậy mà chỉ có một mình chàng chìm đắm trong nỗi buồn.
Tiết Tịnh Kỳ từng bước từng bước một tiến lại gần hắn, âm thanh giẫm lên trên những chiếc lá rơi khẽ vang lên.
Giả Sơn vô cùng kinh ngạc nhìn cô, mở miệng định gọi Vương phi, nhưng tay cô lại làm dấu hiệu “im lặng” về phía hắn, lặng lẽ không tiếng động đến sau lưng Thích Mặc Thanh.
“Có người lén lút chạy trốn đến chỗ này sao lại không đem ta theo?” Giọng của Tiết Tịnh Kỳ hơi nghẹn ngào.
Thích Mặc Thanh không quay đầu lại, nhưng giọng nói vẫn thê lương như trước đây: “Lúc Mẫu hậu qua đời, bà ấy được chôn trong lăng mộ của hoàng thất, chỉ được an táng bằng một bộ quần áo. Núi Cửu Vân là nơi Mẫu hậu sinh ra, bà ấy đã từng nói khi già bà muốn quay về quê hương, chỉ là bà ấy không hiểu rằng một khi bước chân vào cung thì sẽ không bao giờ có cơ hội ra ngoài nữa. Ta chỉ có thể tìm một ngôi mộ ở đây chôn cất cho Mẫu hậu, để bà có thể lại được sống ở quê nhà.”
Cơn gió nhẹ mơn man hai má Tiết Tịnh Kỳ, cuốn tóc cô bay lên, trái tim cô có chút thương xót buồn bã.
Nghe nói Thường Phi là người phụ nữ được Thích Hàm Gia sủng ái nhất, đứng đầu quản lý hậu cung, nhưng chỉ trong một đêm bà ấy đã bị người khác giết hại, đến thi thể cũng không tìm thấy mà đã phải chôn cất trong lăng mộ của hoàng thất. Không thể tưởng tượng được tâm trạng của người sủng ái bà nhất là Thích Hàm Gia như thế nào, cũng không thể tưởng tượng được làm thế nào cậu bé Thích Mặc Thanh có thể chịu đựng một đả kích lớn như vậy.
“Sau đó, ta đã thề rằng nhất định phải làm cho bản thân càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Ta cố gắng khổ công học tập chăm chỉ, luôn phấn đấu, mặc dù cơ thể có khiếm khuyết, nhưng Phụ hoàng cũng không đánh giá thấp ta, vẫn giao cho ta những nhiệm vụ quan trọng trong triều, nhưng đối với nàng, ta thực sự không biết phải làm gì cho nàng mới được.”Nụ cười Thích Mặc Thanh hơi cay đắng.
“Mặc Thanh... đừng nói nữa, ta đã biết chuyện về chiếc vòng tay ngọc bích. Ta không biết ý nghĩa của chiếc vòng tay ngọc bích đó. Nếu ta biết, ta sẽ không thể nào lại đeo nó lên.” Tiết Tịnh Kỳ bước lên đứng bên cạnh hắn.
“Đều đã không còn quan trọng nữa rồi, điều ta muốn là nàng không rời xa ta, miễn là nàng vẫn ở bên cạnh ta, bất kể như thế nào đều không sao cả.” Thích Mặc Thanh lại trở thành Thích Mặc Thanh hay thay đổi đó.
“Ta sẽ.” Hai chữ này siết chặt trái tim Thích Mặc Thanh.
Trước khi toàn bộ ngăn cách bị gió cuốn trôi, trên cánh đồng rộng lớn này, họ đã mở lòng chào đón đối phương.
Hai người cúng bái Thường Phi một lát rồi dọn sạch cỏ dại và bụi bặm trước ngôi mộ. Đây là lần đầu tiên Thích Mặc Thanh cảm giác thư thái như vậy khi đến thăm mộ của Thường Phi.
“Mặc Thanh, ngày hôm nay Lâm Vương đã tỉnh rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nói xong, liếc nhìn nét mặt hắn thì thấy trong ánh mắt lạnh lẽo không hề có sự thay đổi nào về cảm xúc, lại nói: “Địch Qúy phi nợ chúng ta món ân tình này, sau này nếu chúng ta có bất kỳ chuyện gì cần, thì có thể bảo bà ta trả lại.”
Vốn cho rằng đây là một chuyện đáng vui mừng, nhưng Thích Mặc Thanh lại mỉm cười lạnh lùng, ánh mắt mang theo ánh sáng không thể xuyên thủng, lạnh lùng nói: “Nàng có biết rằng Lâm Vương bị bệnh đậu mùa là do Hoàng hậu làm không?”
Doãn Hoàng hậu sao? Làm sao có thể? Cô luôn nghĩ rằng Doãn Hoàng hậu đến phủ Lâm Vương chỉ là muốn ngăn cản cô chữa bệnh cho Lâm Vương mà thôi, thật không ngờ rằng hung thủ thực sự đằng sau màn này chính là Doãn Hoàng hậu!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiết Tịnh Kỳ, Thích Mặc Thanh cười càng lạnh lùng hơn: “Người ngoài đều cho rằng mối quan hệ giữa hai người họ không tồi, nhưng không ai biết mối quan hệ phức tạp ẩn giấu trong đó, không chỉ là bệnh đậu mùa của Thất đệ, ngay cả nàng, cũng là do bà ta sắp đặt.”
Bước chân của Tiết Tịnh Kỳ có chút không ổn định. Hóa ra kẻ cầm đầu đằng sau chuyện này chính là Doãn Hoàng hậu hóa ra mọi thứ đều do bà ta điều khiển.
Nghĩ đến đêm hôm đó, cô vẫn còn chút sợ hãi trong lòng, nếu Thích Mặc Thanh không đến đúng lúc ngày hôm đó, hậu quả sẽ ra sao?
Thích Mặc Thanh nắm lấy tay cô, thấy cô đổ mồ hôi lạnh thì trao cho cô một nụ cười trấn an, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng như băng tuyết: “Nàng yên tâm đi, ta sẽ không cho phép ai làm tổn thương nàng, nếu ai đó dám làm tổn thương đến nàng dù chỉ là một cọng lông, ta phải khiến hắn ta cầu sống không được cầu chết không xong.”
“Ta tin huynh, sau này ta sẽ cẩn thận với Hoàng hậu hơn.”
“Không chỉ là Hoàng hậu, mà nàng cũng nên ít tiếp xúc với người đó nữa.” Thích Mặc Thanh dường như không hề để tâm nhưng nghe đến bên tai của Tiết Tịnh Kỳ giọng nói lại trở lên lạnh lùng.Cô biết người đó là ai mà Thích Mặc Thanh hoàn toàn cũng không muốn nhắc đến tên người đó, có thể thấy hắn rất căm ghét người đó.
“Ta biết rồi! Nhưng huynh đã đập vỡ chiếc vòng tay ngọc bích của hắn. Ta vốn nghĩ sẽ trả lại cho hắn, hai người không còn nợ nần nhau. Như vậy chẳng phải là không thể sao.” Tiết Tịnh Kỳ nheo mắt nhìn hắn.
Một giọng nói vừa nũng nịu vừa giận dữ bất bình tràn ngập bên tai Thích Mặc Thanh khiến trái tim hắn bất chợt đập mạnh. Hắn cố gắng kìm nén cảm giác không thể kiểm soát này, thờ ơ nói: “Mua một cái khác trả lại cho hắn là được rồi. “
Vòng tay ngọc bích của Thích Mạch Tường là do Thái hậu đích thân ban thưởng. Nếu đã là vật gia truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác thì nhất định phải là một bảo bối có giá trị vô cùng lớn!
Những thứ đồ trên đường phố đó đều là hàng hóa rác rưởi, làm sao có thể lấy những thứ đồ kém cỏi đó ra để ra tay được?
“Không quan tâm đến huynh nữa, huynh đến kim khố của mình chọn một cái trả lại cho hắn chứ làm sao mà mua một cái được? Dù sao thì nó cũng là do Thái hậu đích thân ban thưởng!” Tiết Tịnh Kỳ suýt chút nữa đã bóp cổ Thích Mặc Thanh nói.
Đôi mắt lạnh lẽo của Thích Mặc Thanh đột nhiên nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Nha đầu ngốc nghếch, chiếc vòng ngọc đó được Thái hậu đích thân ban thưởng. Mỗi huynh đệ chúng ta đều có một cái, nếu muốn trả lại, chỉ cần lấy cái của ta đưa cho hắn là được rồi.”
Mỗi người đều có một cái? Tiết Tịnh Kỳ hơi chết lặng, đột nhiên phản ứng hỏi lại: “Tại sao huynh không đưa nó cho ta đeo?”
Nhìn thấy dáng vẻ nàng tức giận, trong đôi mắt chỉ toàn là bản thân mình. Cảm xúc mà Thích Mạch Tường gây ra đối với Thích Mặc Thanh lập tức hoàn toàn biến mất, hắn từ từ lấy ra một chiếc hộp từ trong lòng mình và mở nó ra. Một chiếc trâm ngọc hình hoa sen điêu khắc tinh xảo, màu sắc thuộc hàng thượng phẩm đang nằm bên trong.
“Đây mới là thứ đồ truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác của Thích Mặc Thanh ta, những thứ khác đều không xứng đáng với nàng.” Thích Mặc Thanh cầm chiếc trâm ngọc di đến mái tóc của Tiết Tịnh Kỳ.
Mái tóc đen dài được búi thành một búi tóc đơn giản, bên trên chỉ cài một chiếc trâm dài. Chiếc trâm ngọc hình hoa sen này cài vào tóc nàng xong hiển nhiên trở nên càng xinh đẹp và thoát tục hơn.
Thích Mặc Thanh vừa nhìn thấy cũng hơi mất hồn, nụ cười của nàng ở ngay trước mắt, tỏa sáng như mặt trời.
Không thể nhìn thấy bất kỳ biểu hiện nào của hắn vì còn có chiếc mặt nạ, chỉ cảm thấy trong đôi mắt hắn tràn đầy tình cảm, không còn là sự lạnh lùng trước đó.
Mấy người họ xuống núi và ở lại quận Tương Thị một lát mới ngồi lên xe ngựa trở về phủ.
Hai người đã mở lòng với nhau, dường như cũng hiểu rằng tình yêu đôi khi không dễ dàng, cũng rõ ràng rằng muốn nắm tay nhau thì dù có bao nhiêu khó khăn hay khó khăn đến mức nào cũng không thể ngăn cản tầm lòng muốn ở bên nhau của họ.
Đỡ Tiết Tịnh Kỳ xuống xe ngựa, một giọng nói trầm vang lên từ phía sau: “Tịnh Kỳ.”
Tiết Tịnh Kỳ sững người, lúc quay đầu lại thì Thích Mạch Tường đã bước về phía trước.
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu xanh lá cây đậm, mái tóc đen dài buộc gọn sau đầu, dáng vẻ kiên quyết, cả người thẳng tắp, bước từng bước một về phía Tiết Tịnh Kỳ.
“Ta vừa mới từ trong cung ra, vừa đúng lúc nước láng giềng tiến cống một hộp than vẽ lông mày. Ta nghĩ đến việc tặng cho nàng để vẽ lông mày cho đẹp nên đã mang đến tặng nàng.” Thích Mạch Tường nói, lấy ra một hộp màu xanh từ trong lòng. Trên mặt khắc hoa hải đường, các viền bên cạnh đều được dát vàng mỏng.
Bàn tay cầm chiếc hộp trong không trung chần chừ không buông xuống, nhưng Tiết Tịnh Kỳ cũng không đưa tay ra đón nhận, cười nói: “Thái tử, than vẽ lông mày rất quý giá, ta chưa bao giờ thích những thứ đồ xa xỉ này, tốt hơn là tặng cho những người cần.”
Nói xong, Tiết Tịnh Kỳ mím môi, vươn tay đẩy Thích Mặc Tường ra, rõ ràng là có ý định tiễn khách, nhưng hắn lại không hề hiểu điều đó.
Thích Mạch Tường lại để chiếc hộp lại vào tay Tiết Tịnh Kỳ, còn chưa chạm vào cô đã lập tức rút tay lại.
“Tịnh Kỳ, ta chỉ muốn cảm ơn nàng vì đã chữa khỏi bệnh cho ta, vì vậy mới tặng nàng một món quà cảm ơn.” Thật xứng đáng là một Thái tử, thậm chí bị từ chối mà vẫn còn có tu dưỡng tốt như vậy.
Thích Mặc Thanh ở bên cạnh vẫn luôn nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hắn đột nhiên làm cho không khí xung quanh lập tức lạnh đi. Hắn giơ tay lên nắm tay Tiết Tịnh Kỳ, hành động vô cùng dễ dàng thư thái.
“Thái tử quá lời rồi, Tịnh Kỳ, chúng ta quay về thôi.” Thích Mặc Thanh lạnh lùng nói.
Nhìn bóng lưng hai người vô cùng ân ái, trong lòng Thích Mặc Tường đột nhiên cảm thấy đau đớn như thể bị dao đâm. Tại sao Thích Mặc Thanh có thể có được nàng còn bản thân mình thì không thể?
Từng cái nhăn mày của nàng, cảnh tượng nàng điều trị cho mình hình như vẫn còn ở ngay trước mắt. Chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt, nụ cười của nàng đã khắc sâu vào trái tim hắn.
“Tứ đệ, không mời ta vào trong uống một chén trà sao?” Thích Mạch Tường vẫn nở nụ cười trên khuôn mặt, mặc dù trong tay vẫn đang cầm thứ vừa bị người ta từ chối.