Tiết Tịnh Kỳ im lặng hỏi trời xanh, kiếm đâu ra một quyển Quỳ Hoa Bảo Điển bây giờ, cho dù giờ có làm cũng không kịp nữa, bởi vì Thích Hàm Gia đã ra lệnh lục soát Lâm Vương Phủ rồi.
Thích Mặc Thanh nghiêng đầu nhìn Tiết Tịnh Kỳ, thấy sắc mặt cô cứng đờ, tuy rằng đang cố hết sức che giấu nhưng vẫn không trốn thoát khỏi ánh mắt của hắn, trong lòng Thích Mặc Thanh cười khẩy, hóa ra người phụ nữ này cũng có lúc sợ hãi.
Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy thời gian trôi qua dài dằng dặc, từng phút từng giây đều là dày vò. Trời cao vất vả cho cô cơ hội để cô xuyên không sống lại, cô cũng không muốn phải chết đi như vậy. Khi Tiết Tịnh Kỳ đang âm thầm nghĩ cách đối phó, thì nghe thấy thị vệ đi lục soát vương phủ bước vào bẩm báo.
“Thưa hoàng thượng, trong phòng của Lâm Vương đã tìm thấy Quỳ Hoa Bảo Điển.” Hai tay của tên thị vệ kia dâng quyển sách lên, thái giám bên trong nhận lấy rồi đưa cho Thích Hàm Gia.
Tiết Tịnh Kỳ còn cho là mình là nghe lầm, thật sự đã tìm thấy Quỳ Hoa Bảo Điển rồi hả?
Thích Hàm Gia nhìn trên bìa quyển sách kia viết rõ ràng bốn chữ lớn Quỳ Hoa Bảo Điển, sau khi mở ra lại thấy tám chứ đập thẳng vào mắt: Muốn luyện võ này, vung đao từ thiến!
“Bộp”, Thích Hàm Gia ném quyển Quỳ Hoa Bảo Điển kia xuống bên cạnh Thích Vũ Mạch tức giận mắng: “Súc sinh, sao trẫm lại sinh ra đứa con vô dụng như ngươi. Người đâu, cấm túc Lâm Vương ở Vương Phủ, không có khẩu dụ của trẫm không được cho nó ra khỏi phủ.”
Thích Hàm Gia thật sự giận dữ, bắt nạt huynh đệ nhà mình, còn tự thiến để luyện tuyệt thế võ công gì gì đó, ông ta cảm thấy đứa con trai này làm mất hết mặt mũi của ông ta.
Địch Qúy phi và Hoàng hậu ở bên cạnh đều muốn nói giúp cho Thích Vũ Mạch, nhưng hai người mới há miệng vẫn chưa kịp nói ra câu nào, đã nghe thấy Thích Hàm Gia chỉ về phía các nàng mắng to: “Nhìn xem con trai tốt nàng sinh ra đấy, con trai tốt nàng dạy ra đấy. Các nàng đều cút về hết cho trẫm, ai dám xin tha cho Lâm Vương, trẫm sẽ phế người ấy.”
Địch Qúy phi và Hoàng hậu đều biến sắc, biết Thích Hàm Gia đang nổi giận, nên không dám nhiều lời, đành phải mất hứng ra về.
Trong điện chỉ còn lại hai người Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ.
Ánh mắt Thích Hàm Gia mang theo vẻ mắc nợ và đau lòng nhìn con của mình: “Thanh Nhi, trẫm...” Thích Hàm Gia muốn nói lại thôi, cuối cùng lời muốn nói cũng không nói ra miệng.
Ông ta thở dài một tiếng nhìn Tiết Tịnh Kỳ nói: “Ngươi chăm sóc vương gia cho thật tốt.”
Tiết Tịnh Kỳ gật đầu đáp: “Vâng, nhi thần biết.”
Thích Hàm Gia không còn chút sức nào ngồi trên ghế rồng phất phất tay nói: “Các con về đi.”
Thích Mặc Thanh vẫn lễ nghi nghiêm chỉnh như cũ trả lời một câu: “Nhi thần cáo lui.” Sau đó được người khác khênh ra khỏi đại điện, Nhục Nghê đi về phía trước đỡ Tiết Tịnh Kỳ quỳ đến mức đau cả gối đi theo sau, hai người một trước một sau ra khỏi cửa cung điện.
Trong xe ngựa, Tiết Tịnh Kỳ nhớ tới quyển Quỳ Hoa Bảo Điển xuất hiện đột ngột kia, bèn tiến lại gần, hỏi Thích Mặc Thanh. “Này, quyển Quỳ Hoa Bảo Điển kia có phải kiệt tác của huynh không?” Chuyện này ngoài Thích Mặc Thanh ra, Tiết Tịnh Kỳ không nghĩ ra còn có ai có thể làm được.
Giọng nói của Thích Mặc Thanh vẫn khàn khàn khó nghe như trước, nhưng lại mang theo một chút không được tự nhiên: “Bổn vương, không nghe rõ.”
Tiết Tịnh Kỳ hừ nhẹ một tiếng, khóe môi cong lên, sóng mắt xinh đẹp quét về phía hắn: “Huynh cứ tiếp tục giả vờ đi, thật ra ta đã nhận ra, tuy rằng chân huynh không thể đi lại, nhưng mà lòng huynh, còn khôn khéo hơn so với bất kỳ ai. Huynh luôn miệng nói mình là một người vô dụng, nhưng thật ra còn xấu xa hơn so với người khác.”
Thích Mặc Thanh lạnh lùng nhìn cô, thầm nghĩ bản thân đã vẽ vời thêm chuyện có phải sai rồi không? Đêm qua khi hắn nghe Tiết Tịnh Kỳ nói với Thích Vũ Mạch thì đã nhớ kỹ, sau đó sai Giả Sơn vụng trộm tìm một quyển kinh thư sửa lại thành bí tịch võ công như lời cô nói, sau đó trong sách lại viết xuống tám chữ kia.
Lúc ấy hắn làm như vậy, chẳng qua là phòng ngừa có điều gì bất trắc xảy ra. Cuộc chiến trong Hoàng Cung hôm nay, rõ ràng hắn thắng, nhưng cũng bởi vậy, đã chính thức hạ chiến thư với Hoàng hậu và Địch quý phi.
“Tuy rằng ngươi đã tránh được một kiếp này, nhưng mà con đường phía trước còn càng nhiều nguy hiểm hơn. Hoàng hậu và Địch Qúy phi sẽ không bỏ qua ngươi, còn cả Ôn Vương nữa.” Thích Mặc Thanh cắn chặt hai chữ Ôn Vương.
Trên mặt Tiết Tịnh Kỳ hơi cứng lại, hôm nay cô nói toạc ra chuyện Lâm Vương làm nhục Minh Vương, rõ ràng đã trở thành cái đinh trong mắt Hoàng hậu và Địch Quý phi. Phụ nữ trong cung rất đáng sợ, các loại thủ đoạn, tầng tầng lớp lớp, có điều cũng may cô xem phim cung đấu nhiều, cũng thật sự muốn thực chiến một lần.
“Bọn họ muốn đối phó với ta, thật ra cũng là muốn đối phó huynh, bọn họ là kẻ địch chung của chúng ta, vì vậy, sau này chúng ta liên thủ với nhau đi, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.” Tiết Tịnh Kỳ sôi sục ý chí chiến đấu.
Giọng nói của Thích Mặc Thanh vẫn lạnh lùng như trước nói: “Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng bổn vương sẽ liên thủ với ngươi? Ngươi sống hay chết không liên quan gì đến bổn vương, chỉ cần ngươi đừng tìm phiền toái cho bổn vương lần nữa thôi.”
Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, nói chuyện với loại người thích đâm bị thóc thọc bị gạo này thật sự giận đến điên người. Tiết Tịnh Kỳ giơ tay ra nói: “Đã vậy thì phiền Vương gia cho ta một tờ hưu thư, để ta đi lưu lạc giang hồ, hành y cứu người, như vậy được rồi chứ?”
Thích Mặc Thanh ngẩn người, người phụ nữ này vậy mà đòi hắn hưu thư, chẳng lẽ nàng không biết cô gái nào bị bỏ cũng vô cùng nhục nhã, sẽ không sống được trên đời này, còn nàng thì vẫn nói lưu lạc giang hồ, hành y cứu người?