Không biết lời này là mỉa mai hay thật lòng muốn hỏi, chỉ có điều Tiết Tịnh Kỳ biết theo mức độ hiểu biết của cô đối với Doãn hoàng hậu thì ngoài việc bà ta đối xử khá hòa hoãn với những người của một tộc nhà họ Doãn ra thì đối những người khác lúc nào bà ta cũng trưng ra bộ mặt ăn trên ngồi trước.
“Hoàng hậu nương nương, từ nhỏ ta đã ham chơi, cũng không nghiêm túc học cưỡi ngựa, cho nên tài cưỡi ngựa không bằng mấy ca ca và tỷ tỷ của ta. Hoàng tử và công chúa của nước Thích Diệp anh tuấn hiên ngang, vừa nhìn đã biết tài năng cưỡi ngựa cực tốt.” Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh áp chế ý tứ mỉa mai của Doãn hoàng hậu xuống, lại nâng thân phận của nước Thành Châu lên, lời nói chứa đầy hàm ý, vô cùng sắc sảo.
“Công chúa thực sự là quá khiêm tốn, ta vừa nhìn đã biết công chúa chính là người có tài cưỡi ngựa, đợi lát nữa đến bãi săn, nhất định phải biểu diễn một phen.” Doãn hoàng hậu cười như một người mẹ hiền.
Nếu A Lạc Lan ở đây, chắc chắn sẽ coi những lời nói của bà ta là sự quan tâm chăm sóc. Tiết Tịnh Kỳ đã đấu với bà ta lâu như vậy, đương nhiên biết trong lòng bà ta đang tính toán điều gì, và dĩ nhiên cô sẽ để bà ta được như ý.
“Hoàng hậu nương nương chê cười rồi.”
Hai người lại hàn huyên một hồi, ai nấy cũng bày ra thần thái sáng láng và nụ cười tươi rói, thoạt nhìn như nước sông không phạm nước giếng nhưng ai biết được trong lòng hai người lại đang gió nổi mây vần.
Vào lúc này, không có gì là không hợp, chỉ có xung đột lợi ích mà thôi.
Thành thật mà nói thân phận công chúa Hòa Sắt này hoàn toàn không có liên quan bao nhiêu đến Doãn hoàng hậu nhưng tại sao bà ta lại chèn ép mình khắp nơi vậy chứ?
Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy nghi ngờ, Doãn hoàng hậu hoàn toàn không biết thân phận của mình, nhưng lại giở âm mưu quỷ kế với một công chúa nước khác mới đến không bao lâu, đúng là quá vô lý.
Trừ khi là vì thái tử.
Bây giờ hoàng thượng đang lựa chọn đối tượng hòa thân cho công chúa Hòa Sắt. Tất cả những hoàng tử đã trưởng thành đều có thể khả năng trở thành đối tượng hoà thân. Mà tất cả mọi người đều rõ ràng thân phận của công chúa Hòa Sắt. Nàng ta chỉ là một công chúa không được yêu thương của một nước nhỏ. Nếu được gả đến nước Thích Diệp bất kể là hoàng tử nào dính vào nàng ta đúng là một chuyện xui xẻo.
“Phụ hoàng, hôm nay nhi thần đi bãi săn không chỉ là vì muốn cưỡi ngựa vây bắt mà nhi thần càng muốn tự tay bắt mấy con chồn, để lấy lông chồn làm thảm cho phụ hoàng giữ ấm.” Một giọng nam trong trẻo từ chỗ cách đó không xa truyền tới. Giọng nói này nghe có vẻ không già lắm nhưng lại có vẻ cực kỳ kiên quyết.
Giọng nói này đúng là đã thu hút được sự chú ý của Gia Thành Đế, ngay cả Tiết Tịnh Kỳ cũng không khỏi quay đầu lại nhìn, thì ra là Luân vương gia hoàng tử thứ mười bảy.
Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn nhớ ngày đó một điệu múa không mấy xuất sắc của Luân vương phi được Gia Thành Đế khen ngợi, lại tự tay ban thưởng cho Luân vương phi chiếc quần lụa mỏng Nghê Thường mà lúc thái hậu còn trẻ đã từng mặc.
Là hoàng tử út trong hoàng tộc, tuy bản thân hắn ta không từng trải như những người khác nhưng lại được Gia Thành Đế yêu thương nhất.
“Được.” Gia Thành Đế, mặt mày hớn hở, vươn tay sờ hàng râu mép chẳng dài mấy của mình, than thở nói: “Phụ hoàng sẽ chờ tấm thảm bằng lông chồn của hoàng nhi.”
Luân vương lộ ra vẻ mặt rất phấn khích, có thể nhận được lời khen từ Gia Thành Đế, đám hoàng tử bọn họ đúng là đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm tư.
Khi các hoàng tử khác nhìn thấy sự tương tác giữa hai người, trong lòng cũng có chút suy nghĩ nhưng trên mặt lại không lộ ra biểu cảm gì. Bọn họ cảm thấy vận may của Luân vương rất cực kỳ quý hóa.
Tuy nhiên, đây cũng là khởi đầu của hết âm mưu này đến âm mưu khác.
Bởi vì chẳng ai muốn Gia Thành Đế lại dành hết tình yêu cho một hoàng tử.
Tiết Tịnh Kỳ tìm kiếm bóng dáng của Thích Mặc Thanh. Tuy chân của chàng đã khỏe rồi nhưng mỗi khi mùa đông đến vẫn khó tránh khỏi đau nhức. Làm sao chàng có thể cưỡi ngựa trên tuyết chứ?
Chỉ là Tiết Tịnh Kỳ nhìn đi nhìn lại cũng không tìm được bóng dáng của Thích Mặc Thanh.
“Giả Sơn, ngươi có cảm thấy gần đây vương gia rất kỳ lạ không?” Nhục Nghê kéo tay áo của Giả Sơn, chỉ vào Thích Mặc Thanh đang tránh trong một góc ở cửa cung.
Chàng không đi tới trước mặt Gia Thành Đế, lại trốn trong góc, ánh mắt nhìn chằm chằm về một chỗ, còn mang theo nụ cười hờ hững, chàng bị điên rồi sao?
“Gần đây vương gia luôn như vậy. Từ sau khi Vương phi đi rồi, ta cũng không nhớ vương gia đã không cười bao lâu rồi. Chàng cũng không làm bất cứ điều gì vượt qua khỏi sự nghiêm khắc dù chỉ một chút.” Giả Sơn ngơ ngẩn trả lời. Hắn cũng không biết Thích Mặc Thanh đang nhìn gì.
“Nhưng mà gần đây vương gia giống như khôi phục lại dáng vẻ trước đây rồi. Lúc Vương phi còn ở đây, vương gia cũng thường xuyên mỉm cười mà!” Nhục Nghê nói.
Giả Sơn nói chắc như đinh đóng cột: “Vương gia chắc chắn sẽ không cưới công chúa Hòa Sắt. Chàng nhất định sẽ không quên Vương phi mà đi cưới người con gái khác. Nhục Nghê, chúng ta chỉ có một mình Vương phi và chỉ có thể có một mình Vương phi.”
Nghe được lời nói vô cùng chắc chắn của Giả Sơn, Nhục Nghê hơi nghi ngờ nhìn hắn.
Từ vị trí của Thích Mặc Thanh nhìn đi, vừa vặn có thể nhìn thấy phương hướng của Tiết Tịnh Kỳ thông qua điểm mù này. Chàng nhìn thấy nàng nhưng nàng lại không nhìn thấy chàng.
Nhìn thấy nàng không ngừng tìm kiếm trong đám đông, Thích Mặc Thanh cảm thấy một cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong lòng. Có lẽ chàng đoán sai nhưng chàng nhất định sẽ tìm ra sự thật.
Chỉ vì, chàng tin tưởng vào cảm giác của bản thân.
Đội ngũ đã trở nên dài hơn, sau lưng bọn họ tất cả đều là tiếng của binh sĩ xen lẫn tiếng vó ngựa.
Đoàn đi săn đi không nhanh lắm, lần này chỉ lác đác mấy người. Gia Thành Đế đã cho người sắp xếp một đội nhân mã đợi sẵn trong bãi săn từ trước, lại còn sắp xếp một đám cung nữ đến bãi săn dọn dẹp trước.
Bởi vì có quân đội đi cùng cho nên trên đường không đi nhanh lắm, hơn nữa lại có dân chúng vây xem quanh càng khiến cho tốc độ thêm chậm lại.
Mãi đến gần tối đội ngũ mới tới được bãi săn.
“Công chúa, đã đến bãi săn rồi.” Cung nữ nói qua tầm rèm che của xe ngựa.
Tiết Tịnh Kỳ kéo rèm che ra bước xuống xe ngựa. Buổi tối trời hơi lạnh, cô không khỏi rùng mình. Triết Tông đứng sau lưng cô.
Trên mặt Triết Tông không có biểu cảm gì nhưng hắn ta lại nhanh chóng cởi áo choàng ra định khoác cho Tiết Tịnh Kỳ, chiếc áo choàng có mùi hương nam tính mạnh mẽ.
Nhưng một bàn tay đột nhiên xuất hiện đã chặn tay Triết Tông lại, khiến cánh tay hắn ta không nhúc nhích được.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, Triết Tông tướng quân không biết đạo lý này sao?” Một giọng nói quá đỗi quen thuộc truyền vào tai Tiết Tịnh Kỳ. Cô giật nẩy cả mình, đột ngột ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là chàng, từ sau lần gặp cuối cùng trong ngự hoa viên kia, Tiết Tịnh Kỳ cũng không gặp lại chàng nữa, cũng không nghe được tin tức gì của chàng. Ngay cả trên đường đi lúc nãy, cô cũng không nhìn thấy chàng. Vậy chàng từ chỗ nào ra vậy chứ?
Hai người khá giống nhau, cả hai đều lạnh lùng và không chút biểu cảm nhưng Thích Mặc Thanh lại được rèn giũa nhiều hơn, trong đôi mắt toát lên vẻ dữ tợn, sắc bén như dao khắc.
Nhưng mà Triết Tông hoàn toàn không sợ chàng.
“Hòa Sắt công chúa là công chúa của nước ta. Hoàng thượng vẫn chưa chỉ hôn cho nàng ấy thì ta vẫn có quyền chăm sóc cho nàng ấy như một công chúa. Không biết ta chăm sóc công chúa của nước ta thì có gì không được?” Triết Tông lạnh lùng nói.
Lý luận của hắn ta rất rõ ràng và hợp lý. Trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích nhìn Thích Mặc Thanh, dường như đang chế nhạo chàng lo chuyện bao đồng.
“Nói bậy, Hòa Sắt công chúa bây giờ đang ở nước Thích Diệp của chúng ta, là khách quý của chúng ta. Cho nên việc ăn, mặc, ở đi lại đương nhiên phải do nước của chúng ta phụ trách. Sao có thể làm phiền tướng quân chứ?” Thích Mặc Thanh đè chặt vai Tiết Tịnh Kỳ lại, kéo cô xa ra khỏi áo choàng của Triết Tông.
Chàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Nhục Nghê đứng phía sau, bảo nàng ta lấy áo khoác của mình khoác lên người Tiết Tịnh Kỳ.
Tuy Nhục Nghê không biết tại sao Thích Mặc Thanh lại làm như vậy, nhưng từ trước tới nay người luôn nghe lệnh như Nhục Nghê hoàn toàn không nghi ngờ, ngoan ngoãn cởi áo khoác trên người nàng ta xuống
“Ta không cần gì cả. Các người lấy về hết đi.” Tiết Tịnh Kỳ không biết Thích Mặc Thanh có ý gì nhưng trong lòng cô vẫn lan tràn nỗi chua xót và hoảng sợ.
Cô nói xong thì xoay người rời đi.
Chuyện cô sợ nhất vẫn xảy ra.
Thích Mặc Thanh xem công chúa Hòa Sắt người có tính cách hơi giống với Tiết Tịnh Kỳ thành Tiết Tịnh Kỳ. Cho dù hai người các nàng chỉ là một người nhưng cô không muốn như vậy.
Đây là chút lòng riêng của cô.
Triết Tông lạnh lùng thu áo choàng lại, sau đó nhìn Thích Mặc Thanh.
“Tứ hoàng tử, công chúa của chúng ta sẽ không gả cho ngươi đâu.” Giọng nói của Triết Tông như biển động khiến cho một chút bình tĩnh trong lòng Thích Mặc Thanh bỗng nhiên dậy sóng.
Trái tim Thích Mặc Thanh như ngừng đập một nhịp, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường, trên mặt vẫn là vẻ tôn quý vô song, chỉ là đôi mắt lạnh lẽo như vực sâu không thấy đáy: “Triết Tông tướng quân, ta xem ngươi là cả nghĩ quá rồi, ta có cưới công chúa Hòa Sắt hay không thì có liên quan gì đến ngươi?”
Nhìn thấy phản ứng của chàng, đúng là đã bị người ta nói đúng suy nghĩ trong lòng.
Năng lực nghe lời đoán ý của Triết Tông không phải tầm thường. Đến nước Thích Diệp nhiều ngày như vậy, sau khi hắn ta quan sát hết tất cả các hoàng tử thì Tứ hoàng tử này là người mâu thuẫn nhất.
“Quả thật chuyện này không liên quan đến ta. Chỉ là công chúa sắp hòa thân với một trong số những hoàng tử của nước Thích Diệp các ngươi, mà ta thì không hy vọng kẻ đó là ngươi thôi.” Triết Tông nghiêm túc nói với Thích Mặc Thanh, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Sắc mặt Thích Mặc Thanh dần trở nên u ám, mọi sự kiêu ngạo khó thuần vừa nãy trên mặt chàng đều trở nên lãnh đạm và vô tình. Trong mắt chàng hoàn toàn không có bất kỳ biểu cảm gì.
“Vậy thì ta càng muốn cưới nàng.” Thích Mặc Thanh nói từng câu từng chữ.
Những lời này dường như được rít qua từ kẽ răng của chàng, không biết từ “cưới vợ” đã không được nhắc đến bao lâu rồi nhưng bây giờ nói ra, ngược lại trong lòng chàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Triết Tông hơi dừng lại nhưng không nói gì sau đó sải bước rời đi.
Con đường ít người đi lại cho nên dân cư tương đối thưa thớt, mọi người theo chân Gia Thành Đế đi về phía chính đường.
Lúc này bên trong hành cung ở bãi săn đã nổi lên ánh nến. Ánh nến rực rỡ chiếu rọi toàn bộ hành cung, biến nơi này thành một cảnh đêm sáng đẹp lấp lánh, phản chiếu toàn bộ cảnh núi rừng, trông có vẻ rất đặc biệt.
Tiết Tịnh Kỳ dẫn đầu đi trước nên không nghe được đoạn đối thoại của hai người, nếu không cô chắc chắn sẽ khiếp sợ đến nỗi nói không ra lời.
Lúc này ở hành cung đã về đêm, Ngự thiện phòng đến trước đã chuẩn bị xong bữa tối và đã bày biện ở giữa sân chính của hành cung, dựa sát từng hàng hoa mận thẳng đứng rũ xuống, trông rất yên tĩnh và thanh bình.
“Hôm nay, ta rất vui khi các con hầu hạ ta đến bãi săn, săn bắn. Đây là một trải nghiệm thoải mái và vui vẻ mà đã từ lâu rồi ta không được cảm nhận.” Gia Thành Đế ngồi ngay chính giữa, tay cầm ly rượu trên mặt không giấu được vẻ phấn khích.
Ông ta là hoàng đế đứng trên vạn người, trừ việc ra ngoài xuất hành ra thì hoàn toàn không có thời gian xuất cung. Cả ngày chỉ nhốt mình trong cung điện được canh phòng sâm nghiêm, đủ loại quy củ, cực kỳ tẻ nhạt và phiền muộn.
Cho dù dưới một người, trên vạn người nhưng ông ta vẫn phải chịu đựng nỗi hiu lạnh, trống vắng vô biên.
“Được đi săn cùng phụ hoàng luôn là tâm nguyện của nhi thần.” Thái tử tiếp lời.
Chỉ là một câu nói ngắn gọn nhưng Doãn hoàng hậu lại gật đầu tán thưởng với hắn.
Hắn là thái tử, vốn nên làm tấm gương tốt.
“Nguyện phụ hoàng hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương.” Các hoàng tử khác dồn dập mở miệng nói.
Trong màn đêm tĩnh mịch này, đã định sẵn có người tâm tư không yên.
Không ai có thể yên lòng.
Tiết Tịnh Kỳ buồn bực ăn đồ ăn trong bát. Cô không có khẩu vị gì, bên cạnh cô có không ít ánh mắt nóng bỏng không ngừng nhìn về phía này.
Một lần nữa, cô lại trở thành con cừu trong mắt người khác, là mục tiêu công kích của tất cả mọi người.