Hoàng Phi Nhất Tiếu Khuynh Thành

Chương 171: Chương 171: Vì tình mà bị thương




Từ lúc ra khỏi Ủng Hương Lâu, Doãn Tiêu La đã quên mất rằng sắc trời bên ngoài tối tăm và u ám thế nào, trong mắt đều là gió tuyết trắng xóa, cực kỳ đẹp.

Trong cuộc đối thoại với Cẩm Sắt lúc nãy, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ làm thế nào để đối thủ của mình biến mất.

Hai người từ thân phận kẻ địch biến thành bạn bè cũng không dễ dàng gì, hơn nữa có thêm một người bạn cũng tốt hơn có thêm một kẻ thù. Mặc dù thân phận của Cẩm Sắt không hề lọt vào mắt nàng, nhưng chỉ cần có thể tạo ra không gian lợi ích cho mình, thì tất cả người có mặt trên đời này đều là bạn của Doãn Tiêu La nàng.

“Khách quan đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến!” Bà ma ma già vừa mới hoan nghênh Doãn Tiêu La đi vào, giờ lại vui vẻ cung kính tiễn nàng ta rời đi.

Không ngờ tửu lượng và thể lực của công tử này lại tốt như vậy, bằng không sẽ không ở trong phòng Cẩm Sắt cả đêm không ra ngoài như vậy.

Doãn Tiêu La gật đầu với bà ta, rồi nở nụ cười dịu dàng, có thể nói là công tử nho nhã, dịu dàng như ngọc: “Được, lần sau ta nhất định sẽ đến.”

Bà ma ma già kia cười đến mức không khép miệng lại được.

Đợi sau khi bóng lưng của Doãn Tiêu La đã đi xa, bà ta mới lấy túi tiền bên hông mà tối qua nàng ta đưa cho bà ra, bên trong có vô số bạc vụn nặng trĩu. Bà tùy ý lấy ra một mảnh vụn rồi cắn thử, bạc vụn cứng đến mức làm răng đau đớn, nhưng trong lòng bà ta lại vui vẻ.

Cẩm Sắt quả nhiên là cái cây hái ra tiền của bà ta.

Bà vừa vui vẻ xoay người lại đã đụng vào ngực Cẩm Sắt, bà ma ma già che chiếc mũi đau đớn của mình, nhưng không dám lớn tiếng quát, chỉ thấp giọng nói: “Con đứng đây làm gì? Đi tới cũng không nói tiếng nào, dọa người ta giật cả mình!”

Cẩm Sắt khoanh tay trước ngực, cao cao tạ thượng nhìn bà ma ma già, trong mắt hiện lên ý cười châm biếm: “Nhiêu tiền này có đủ không?”

Bà ma ma già cười nói: “Đủ rồi, là bạc trắng thật đấy!” Nói xong, bà chọn ra mấy miếng bạc lớn trong túi tiền đưa cho Cẩm Sắt, vẫn lưu luyến nói: “Đây là tiền tối qua ta đã đồng ý với con, mau cầm lấy đi!”

Cẩm Sắt khinh thường, chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, hùng hồn nói: “Số bạc này bà cứ giữ lấy từ từ mà xài! Bà có biết người kia là ai không? Sao không nghe ngóng cho rõ để lần sau còn mời người người ta tới đây nữa?”

Bà ma ma già không ngờ nàng lại tới đây hỏi tội mình, nhưng bà cũng không để tâm, chỉ tùy ý nói: “Người đó là ai thế?”

Cẩm Sắt hờ hững đáp: “Là người trong phủ Doãn quốc công.”

“Là đại công tử hay nhị công tử?” Bà ma ma già tiếp lời hỏi, cả Kinh thành ai cũng biết, Doãn quốc công có hai công tử tài mạo xuất chúng, học rộng tài cao, không ngờ lại tới những nơi thế này. Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển thì không thể đo bằng đấu.

Cẩm Sắt lắc đầu, xoay người đi vào trong, chỉ để lại trong gió một câu: “Là tam tiểu thư!”

“Tam...” Tay bà ma ma già run lên, túi tiền liền rơi xuống sàn.

“Tam, tam tiểu thư? Doãn tam tiểu thư ư? Doãn Tiêu La?!” Bà lẩm bẩm, trong lòng như đang khua chiêng gõ trống, không ngừng vang lên bên tai bà, làm bà đinh tai nhức óc, Doãn tam tiểu thư, vậy mà bà lại kéo Doãn tam tiểu thư vào Ủng Hương Lâu!

Trong sự khiếp sợ, bà vẫn không quên nhặt túi tiền trên sàn lên, rồi lắc lư cơ thể mập mạp của mình sải bước đuổi theo.

“Cẩm Sắt, Cẩm Sắt, con nói thật ư? Thật sự là Doãn tam tiểu thư à?” Câu nói của bà ma ma già biến mất ở điểm cuối căn lầu.

Ra khỏi Ủng Hương Lâu, Doãn Tiêu La không biết mình nên đi đâu, bước chân bất giác đi trên con đường hơi xa lạ ở phía trước, trong nháy mắt đã vô thức đi tới trước cổng phủ Ôn Vương.

Nàng mơ màng ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu khảm chữ vàng to lớn ở chính giữa, ba chữ phủ Ôn Vương sáng chói đập vào mắt nàng, như đang nói muốn vào bên trong là chuyện cực kỳ khó khăn, vào được nơi này là chuyện vô cùng đáng quý.

Nàng không ngừng nhấc chân lùi về sau, cuối cùng không nhịn được điên cuồng vò đầu bứt tóc.

Hai tên đầy tớ gác cổng phủ Ôn Vương quen biết nàng, rất nhanh đã đi tới hỏi: “Doãn tam tiểu thư, tiểu thư tới tìm Vương gia à?”

Hóa ra tâm tư của mình đã bị hắn ta nhìn thấu, bỏ đi, nàng cũng không giấu giếm nữa mà nói thật: “Không phải, là Vương gia các ngươi bảo ta tới đây!” Mặc dù trong lời nói có chút giả dối, nhưng mục đích đều như nhau.

Trong lòng tên đầy tớ này hiểu rõ nhưng không vạch trần nàng, chỉ gật đầu, vội vàng mở cửa mời Doãn Tiêu La vào.

Thánh chỉ của Giang Thành Đế đã được ban bố xuống, bảo Doãn Tiêu La chọn ngày thành thân với Ôn Vương, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột, hắn đâu dám cản Ôn Vương phi tương lai chứ, trừ khi không cần công việc này nữa.

Doãn Tiêu La bước vào cổng chính của phủ Ôn Vương, rồi đi xuống mấy bậc thềm, trong nháy mắt đã đi lên cây cầu nhỏ ở hồ nước sân trước.

Cấu trúc và cách trang hoàng của phủ Ôn Vương không giống với những nơi khác, vừa bước vào cửa là một khu thưởng ngoạn hình tròn, muốn tiến vào chính sảnh phủ Ôn Vương thì phải đi qua cây cầu vòm trên hồ nước trong phủ này, rồi mới tiến vào sân bên ngoài chính sảnh. Toàn bộ thiết kế trông rất ngổn ngang thú vị, nhưng cũng rất nổi bật, chỉ có thiết kế phủ đệ Ôn Vương là có ý tưởng sáng tạo nhất Kinh thành.

“Này, Vương gia các ngươi đang ở đâu?” Doãn Tiêu La tiện tay túm lấy một nha hoàn rồi hung dữ hỏi.

Nàng đã đi dạo một vòng trong phủ, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng Ôn Vương, nên không khỏi ngạc nhiên.

“Bẩm Doãn tam tiểu thư, Vương gia đang vẽ tranh ở sân sau, bằng không để nô tỳ...” Nha hoàn vẫn chưa nói xong, cổ áo đã được nới lỏng, cả người lảo đảo lùi lại mấy bước.

Khi hoàn hồn lại, nàng ta đã nghe thấy giọng nói có chút kích động của Doãn Tiêu La: “Không cần đâu, ngươi quá lề mề.”

Trong nháy mắt nha hoàn đó thấy Doãn Tiêu La vui vẻ rời đi thì trong lòng thầm mắng, quả nhiên Doãn tam tiểu thư thô lỗ ngang ngược như lời đồn đại bên ngoài.

Không biết sau khi gả vào đây có còn như thế nữa không? Nàng chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sởn tóc gáy rồi.

Doãn Tiêu La sải bước đi ra sân sau phủ Ôn Vương, vừa xuyên qua một khúc cua hành lang đã nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trong tuyết, trước mặt là một giá gỗ, phía trên có đặt một tờ giấy, thỉnh thoảng Ôn Vương lại dùng bút lông tô điểm thứ gì đó ở trên giấy.

Chỉ cần nhìn thấy bóng lưng của hắn, nàng đã có cảm giác cảnh xuân tươi đẹp bỗng thoáng qua, cảm thấy có thể tựa vào hắn đến cuối đời ở trong tuyết cũng rất tốt.

“Chàng đang vẽ gì thế? Vẽ cảnh tuyết hay vẽ người đẹp?” Doãn Tiêu La bỗng chạy tới sau lưng hắn, rồi thân mật tựa cằm lên vai hắn hỏi.

Thích Vũ Hạo đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của nàng, nên không ngạc nhiên gì mấy, vẫn bình tĩnh vẽ người trên tờ giấy, rõ ràng đây là một cô nương có vóc dáng mảnh mai, vòng eo thon thả, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, nhất là hai hàng lông mày kia, hiện rõ vẻ trong sáng thanh thuần, trông giống như tiên nữ trên chín tầng mây giáng xuống trần không hề dính khói bụi nhân gian.

Người này... Cho dù có hóa thành tro Doãn Tiêu La cũng nhận ra, bắt đầu từ giây phút hai người gặp nhau, hai nàng đã trở thành đối thủ, cả đời này sẽ không bao giờ trở thành bạn.

Mặt nàng ta trầm xuống, đưa tay điên cuồng xé tờ giấy xuống, rồi nặng nề vò thành một cục, cuối cùng điên cuồng giẫm dưới chân.

“Chàng không được vẽ nàng ta, ta không cho phép chàng vẽ nàng ta! Chàng nghe rõ chưa? Ta mới là Vương phi sắp cưới hỏi đàng hoàng của chàng, nếu chàng còn nhớ tới người phụ nữ khác, thì đừng trách ta không khách sáo!” Doãn Tiêu La vô cùng tức giận, ngẩng đầu ưỡn ngực như gà trống xung trận.

Mặt Ôn Vương ngày càng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn bức tranh vừa mới bị nàng ta giẫm dưới chân.

Đây là bức tranh mà hắn đã đắn đó cả tháng trời mới dám cầm bút vẽ, từ dáng vẻ thần thái đến việc miêu tả trang phục, hắn đều tốn nhiều tâm tư mới vẽ ra được, nhưng giờ lại bị nàng ta điên cuồng giày xéo dưới chân...

Người kia không thuộc về hắn, nhưng ngay cả việc vẽ cô cũng không cho hắn làm ư?

“Nàng nhấc chân lên!” Giọng hắn lạnh lùng nghiêm túc không mang theo chút cảm xúc.

“Ta không nhấc đó! Sao nào? Chàng vẽ chân dung người con gái khác trước mặt Vương phi tương lai của chàng là hợp lý à?” Vẻ mặt Doãn Tiêu La ngày càng trở nên căm hận, chân càng dùng sức nghiền nát bức tranh kia.

Tâm trạng Ôn Vương đã nhẫn nhịn đến cực hạn, sắc mặt thâm trầm lạnh lẽo, gằn ra từng từ qua kẽ răng: “Ta lặp lại lần nữa, nàng mau nhấc chân lên!”

“Ta không nhấc đó thì...” Doãn Tiêu La nhìn hắn khiêu khích, nhưng chưa nói xong đã bị đẩy qua một bên, cả người không hề đề phòng ngã xuống nền tuyết lạnh lẽo bên cạnh, đè lên giá gỗ bị góc nhọn trên đó làm xước khóe mắt, để lại một đường rướm máu rất rõ ràng trên mặt nàng.

Nhưng người gây ra chuyện đó không hề đồng tình với nàng ta, mà lạnh lùng nhặt bức tranh trên đất lên, rồi lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta, vô tình xoay người rời đi.

Doãn Tiêu La bịt chặt khóe mắt mình, tim nàng đau như bị móc ra ngoài, đau đớn trên người không bằng nỗi đau trong tim.

Hóa ra đây là tình yêu mà nàng ta luôn mong đợi, làm nàng đau đến tan nát cõi lòng, đứt từng khúc ruột. Nhưng nàng vẫn muốn dũng cảm không ngừng tiến lên, đến khi vết thương tan thành mây khói sẽ không sao nữa.

Lý trí mà nàng luôn giữ vững cứ thế bị phá hủy trên nền tuyết lạnh lẽo, nàng không biết mình có thể tiếp tục kiên trì được không?

Cuối cùng Đổng Hoán cũng được phép xuống giường, mấy ngày nay nằm trên giường rảnh rỗi, ngày nào cũng có người lo chuyện ăn uống mặc y phục, còn kể chuyện cười cho hắn nghe, đã làm hắn quá chán nản, sau khi nóng lòng hỏi thăm Tiết Tịnh Kỳ, hắn đã được Đổng Nhã dìu xuống giường.

“Vương phi nói rồi, huynh phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, huynh cứ khăng khăng muốn xuống giường làm gì?” Đổng Nhã trừng mắt nhìn Đổng Hoán không vui, giọng điệu cũng không tốt lắm.

Đổng Hoán lắc đầu nói: “Phụ nữ thì biết cái gì về việc chơi bời lêu lổng.”

Hắn vừa nói xong đã làm Đổng Nhã nổi điên, nhéo vào cánh tay phải của hắn, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Có gì mà phụ nữ không biết chứ? Muội chỉ sợ huynh lại mắc sai lầm thôi. Huynh tự đi đi.”

Đổng Nhã để nạng dưới nách hắn, rồi tức giận đi qua hành lang bên kia, đúng là không biết tốt xấu, không nhận ra lòng tốt của người khác, nàng không thèm dìu hắn nữa.

“A Nhã, A Nhã...”

Đổng Nhã không quan tâm đến tiếng gọi gấp gáp của Đổng Hoán, chỉ tự mình đi về phía trước.

Vừa tới khúc cua đã gặp Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ đang đi tới, dáng vẻ hai người vẫn như lần đầu nàng gặp gỡ, Thích Mặc Thanh bá đạo ôm Tiết Tịnh Kỳ, tuyên bố cô là người của chàng.

“A Nhã, ngươi sao thế? Ngươi tức giận đùng đùng định đi đâu vậy?” Tiết Tịnh Kỳ thấy sắc mặt nàng ta như vậy thì biết chắc là bị Đổng Hoán chọc tức rồi.

“A Nhã, muội đã bao nhiêu tuổi rồi còn ầm ĩ như đứa trẻ vậy, đừng để Vương gia và Vương phi chê cười, chúng ta quay về thôi.” Có lẽ Đổng Hoán hơi thấy xấu hổ nên ôm vai nàng ta muốn dẫn nàng ta về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.