Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 60: Chương 60: An ủi dịu dàng




Ngọn nến trên giá cắm nhìn như một giọt lệ hồng.

Trống canh ba đã điểm nhưng Yến Tuân vẫn chưa trở lại. Tiểu nha hoàn bồn chồn đẩy cửa phòng ra, dưới ánh đèn của ngọn đèn nhỏ như hạt đậu, thân ảnh mảnh khảnh của thiếu nữ vẫn ngồi sau thư án, nghe tiếng tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, chân mày khẽ chau lại như đang suy tư chuyện gì.

“Cô nương.” Tiểu nha hoàn lộ vẻ mặt không đành lòng, mặc dù mới mười hai mười ba tuổi nhưng cũng mơ hồ hiểu được chút gì. Nàng cẩn thân nhẹ giọng nói với vị chủ tử thường ngày nghiêm túc ít nói kia: “Thời gian không còn sớm, hay người vẫn đi ngủ trước đi.”

Sở Kiều không đáp, chỉ khẽ phất tay ra hiệu cho nàng lùi ra.

Lục Liễu bưng chậu than đi tới cửa rồi đột nhiên quay đầu lại, nói: “Nếu thế tử trở lại, nô tỳ sẽ tới gọi người.”

Thiếu nữ mảnh mai chậm rãi ngẩng đầu lên, mày khẽ chau, nàng nhàn nhạt nhìn Lục Liễu, trầm giọng nói: “Ngươi có phải rất rảnh rỗi hay không?”

Tiểu nha hoàn sửng sốt, lập tức quỳ xuống trên mặt đất, vội vàng nói: “Nô tỳ nhiều chuyện rồi, xin cô nương trách phạt.”

“Lui xuống đi.” Một tiếng nói lạnh lùng đột nhiên truyền ra, thiếu không nói nữa mà chỉ cúi đầu tiếp tục xem thư trong tay.

Lục Liễu nơm nớp lo sợ cúi đầu lui ra ngoài, cửa phòng được đóng lại, trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại. Ngọn nến thỉnh thoảng bắn ra một tia lửa nhỏ, ánh nến chiếu lên người thiếu nữ tạo một cái bóng dài trên mặt đất, thân ảnh cái bóng vô cùng mảnh khảnh, mơ hồ không sắc nét.

Thiếu nữ cũng không có cử động nào khác, vẫn bận rộn theo lẽ thường, vẫn suy tư theo lẽ thường, ngay cả nói chuyện đáp lời cũng không có mảy may thay đổi. Chẳng qua nét bút trên giấy có thêm chút lực khiến chữ viết ra càng thêm cứng cáp.

Đêm mùa đông khá dài, đến canh năm tiền viện vang lên tiếng mở cửa, bút lông viết được một nửa, Sở Kiều dừng tay nghe ngóng hồi lâu rồi đứng dậy tốt toàn bộ nến trong phòng lên.

Trong chợt bừng sáng, từ xa cũng có thể thấy rõ. Sở Kiều đi đến đẩy cửa sổ lên, gió đêm luồn vào thổi tung mái tóc dài đen như mực của nàng. Nàng trầm tĩnh chờ đợi, chỉ cần nhìn qua thì hắn sẽ biết nàng vẫn còn chưa ngủ, biết nàng đang đợi hắn. Nếu như hắn tới, có nghĩ là chuyện còn chưa ngã ngũ, còn nếu không thì biểu hiện hắn đã quyết định, sẽ không thay đổi chủ ý.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngọn đèn ở tiền viện vẫn không động, nam tử khoác áo lông ngân hồ, đầu đội mũ trùm, thân ảnh cao thẳng lỗi lạc. A Tính đứng ở phía sau bung chiếc dù trúc ra che trên đầu hắn, tuyết trắng bay mịt mù, bám vào áo lông. Đằng xa có cơn gió nhỏ thổi đến, cuốn bông tuyết thành những cơn lốc nhỏ bay bay theo bước chân của hắn.

“Thế tử.” Tiểu Lý Tử khom người tiến lên.

Yến Tuân đưa mắt nhìn về phía cuối hành lang, xa xa ở sau rừng mai cùng dãy giả sơn thấp thoáng có ánh đèn sáng ngời phát ra.

“Cô nương hẳn là còn thức.”

Yến Tuân tựa hồ như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng đứng đó. Hắn biết, đằng sau cánh cửa trúc nặng nề kia, nhất định cũng có một thân ảnh đang yên lặng đứng đó. Khoảng cách giữa bọn họ chỉ là ba đường hành lang gấp khúc, hai cánh cửa đỏ, một hồ sen và một vườn mai, vượt qua chỉ mất một thoáng. Thế nhưng trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác vô lực nặng nề, vì sao đoạn đường nhìn ngẳn ngủi lại có vẻ xa xôi như vậy?

Ánh mắt Yến Tuân tĩnh lặng và thản nhiên như nước, hắn không nói chuyện mà chỉ lẳng lặng nhìn. Ánh mắt hắn như xuyên qua thời gian, bảy năm ly hợp, chuyện cũ như huyễn hoặc như một giấc mộng, nàng và hắn cùng chung hoạn nạn, họa phúc tương y.

Một con gió mạnh chợt kéo đến, dù trúc trong tay A Tinh bị thổi bay. Viên hộ vệ trẻ tuổi cả kinh, lập tức xoay người đuổi theo. Bão tuyết tức thì rơi đầy trên đầu vai của Yến Tuân, mặc dù áo lông rất dầy nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng rét lạnh.

“Đi.”

Một chữ ngắn ngủi thốt ra khỏi miệng nam tử, Tiểu Lý Tử vui mừng, lập tức tiến lên dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Thế tử, cô nương nhất định còn chưa ngủ.”

Lời còn chưa nói hết thì lại thấy Yến Tuân mang theo A Tinh đi về hướng ngược lại, Tiểu Lý Tử hơi sửng sờ, tay cầm đèn lồng, miệng há ra, nhất thời có chút luống cuống không biết phải làm gì.

Một tiếng *cạch* nhỏ vang lên, Sở Kiều nhẹ nhàng thả cửa sổ xuống, chậm rãi cởi ngoại bào ra, trên người chỉ mặt trung y, đi đến trước ngọn đèn ở bốn góc thổi tắt từng ngọn một, động tác chậm chạp, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Ngọn nến cuối cùng trên thư án cũng bị thổi tắt, trong phòng thoáng chốc chìm vào trong bóng tối hỗn độn.

Thiếu nữ đi tới trước giường, kéo chăn ra nằm xuống. Tiếng gió nhàn nhạt khiến không gian dị thường an tĩnh, trong bóng tối, hai mắt nàng mở to. Ánh trăng lạnh chiếu xuống trên đất, khiến hai tròng mắt nàng càng thêm trong trẻo, nhưng trong đó lại dần dần có chút xao động, từng tầng một, giống như sóng biển liên tục vỗ lên bờ cát mịn.

................................................................................................

Sáng sớm hôm sau, Sở Kiều theo thường lệ đi đến tiền viện ăn sáng, hôm nay Oanh Ca viện vô cùng an tĩnh, tựa hồ mỗi người đều cẩn thận khắc chế bản thân không làm ra bất kỳ âm thanh gì. Sở Kiều ngồi xuống ở đối diện Yến Tuân, vẫn như ngày thường ăn phần điểm tâm của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nói một câu nhàn thoại.

Nhìn hai chủ tử không có chút dị thường, vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra, A Tinh cùng Lục Liễu nghi ngờ nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, tự nhủ chắc bọn họ nghĩ nhầm gì rồi.

Sau điểm ăn điểm tâm xong, cung nhân trong viên tựa hồ còn lộ ra vài phần vui vẻ. Sau này Oanh Ca viện không cần nhìn sắc mặt người mà làm việc nữa rồi, chủ tử dù sao cũng sắp ngồi lên chỗ lớn như thế.

Đến trưa, Yến Tuân mở cửa nhà ấm trồng hoa ra, nhìn thấy Sở Kiều đang lẳng lặng tựa vào giàn hoa, bộ dáng như đã đợi lâu.

“Huyết Đề lan của ta!” Yến Tuân buồn bã hô một tiếng rồi vội vàng chạy qua.

Sở Kiều sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Yến Tuân đang bưng một đoạn rễ hoa bị cắt đứt lên, sắc mặt ảo não than: “Huyết Đề lan của ta!”

“Không phải ta làm.” Thiếu nữ nhất thời giơ hai tay lên phủi trách nhiệm, “Ta không có dựa vào nó.”

“Muội không nhìn thấy trong giàn hoa có dây thừng buộc nó sao?”

Sở Kiều sửng sốt, cẩn thận nhìn lại thì thấy quả thật là như thế, đành thẳng lưng so vai, “Xem như lỗi của ta vậy, cùng lắm thì bồi thường cho huynh chậu khác.”

Yến Tuân lắc đầu, đặt chậu hoa sang một bên rồi ngồi xuống ghế, nghiêm nghị nói: “Chuyện này, muội thấy sao?”

Sở Kiều lặng yên suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nói: “Hoàng đế đã động sát ý với huynh.”

Yến Tuân cười nhạt, khóe miệng khẽ cong lên, “Lão động sát tâm với ta cũng phải là chuyện ngày một ngày hai.”

“Lần này không giống.” Sở Kiều lắc đầu, trầm giọng nói: “Hắn cũng không phải thật lòng muốn xóa tan hiềm kích lúc trước, chẳng qua chỉ để ngăn miệng lưỡi của người trong thiên hạ.”

Nàng lộ sắc mặt ngưng trọng, phân tích một cách rõ ràng: “Hôm nay thế lực các gia tộc lớn mạnh, đất phong rộng lớn, hoàng đế ngoại trừ quân đội trong kinh và các vùng lân cận thì cơ hồ không có binh quyền. Binh quyền và tài lực chân chính đều phân tán trong các thế gia của viện trưởng lão. Triệu Chính Đức muốn thu hồi vương quyền thì ngoại trừ dựa vào hai vị tướng quân Mông Điền Nhạc Hình và các tướng quân theo hoàng quyền khác, thì cũng chỉ có thể trông cậy các vương hầu được phân đất ở biên thùy. Cho nên hắn tất sẽ không công khai giết chết huynh, thứ nhất là e ngại làm xao động Bắc Yến, kích thích hội tử sĩ Đại Đồng Hành điên cuồng ám sát. Thứ hai cũng là vì e dè phiên vương các nơi lạnh tâm, dấy lên lời đồn không đáng có. Dù sao các gia tộc lớn đều chờ các vương gia khởi binh, muốn nhân cơ hội đó tranh đoạt nhằm mở rộng thế lực. Một khi thế lực vương hầu bị các gia tộc lớn lũng đoạn, hoàng thất muốn thu hồi hoàng quyền sẽ càng thêm khó.”

Yến Tuân gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Sở Kiều tiếp tục nói: “Cho nên hắn muốn giết huynh thì nhất định phải mượn tay người, tạo ra tình huống rồi sau đó giá họa cho kẻi khác, còn mình thể giả vờ vô can. Bây giờ nếu huynh chết, mũi dùi khắp thiên hạ sẽ đều chỉa vào hắn. Chính vì thế hắn mới lựa chọn vào lúc này gả nữ nhi cho huynh, giả vờ bày thiện chí muốn xóa tan hiềm khích lúc trước, để cho người đời cho rằng hắn thật sự muốn thả huynh về Bắc Yến, không tiếp tục truy cứu chuyện cũ, sau đó lại tự mình ra tay dồn huynh vào chỗ chết. Huynh vừa chết, nữ nhi hắn yêu thương nhất trở thành quả phụ, lúc đó sẽ không có ai hoài nghi hắn.”

Yến Tuân khẽ cười một tiếng, uống một hớp trà, nói: “Muội nói cũng đúng.”

Bên trong nhà trồng hoa rất ấm áp, Yến Tuân yêu lan nên trong nhà thoang thoảng mùi hương mộc mạc của lan, gió thổi nhè nhẹ khiến người muốn say.

Yến Tuân khẽ nhướng mày, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy A Sở cho rằng ta nên làm thế nào đây?”

“Trong lòng huynh đã sớm có tính toán, cần gì phải hỏi ta?” Sở Kiều nhíu mi, trầm giọng nói: “Cưới Triệu Tuần, sau này tất có họa sát thân. Không cưới nàng thì chính là kháng chỉ, không tuân theo hoàng lệnh, lòng mưu nghịch bị phơi bày thì đại họa sẽ ngay ở trước mắt. Huynh thông minh như vậy, làm sao lại không có cách giải quyết chuyện này.”

Sở Kiều khẽ mỉm cười, chậm rãi tiếp tục nói: “Bảy năm này, bao nhiêu vũ nhục cùng khốn cảnh huynh đều gắng gượng qua được, huống chi hiện giờ chỉ là một cô gái? Chậc, hoàng đế cho rằng hắn đã che giấu tốt tự tìm đường lui, chúng ta lại không trì hoãn thời gian, chỉ đáng thương cho một Triệu Thuần ngốc nghếch cuồng dại mà thôi.”

Sắc mặt Yến Tuân dần thay đổi, trở nên lãnh đạm cùng cô đơn cùng cực. Hắn chậm rãi nói: “Đây chính là ý nghĩ thật của muội sao? Thì ra muội đã sớm suy nghĩ thấu đáo.”

“Ta và huynh đã nhiều năm họa phúc cùng hưởng, trải qua sinh tử vinh nhục đã sớm thành một thể, dĩ nhiên biết huynh đang mưu tính cái gì.” Sở Kiều trầm giọng nói: “Huống chi, cho dù ta không nói, huynh cũng sẽ quyết định làm như thế. Tối qua, huynh đã nói cho ta biết rồi.”

Yến Tuân nghe vậy thì sửng sốt, ngay sau đó cười nhạt: “A Sở quả nhiên là người hiểu ta nhất trên đời này.”

Sở Kiều đứng dậy, thoải mái cười một tiếng, tiến lên vỗ vai Yến Tuân, nói: “Đó là dĩ nhiên, chúng ta từ nhỏ đến lớn cùng nhau trưởng thành, chính là tình nghĩ sinh tử cùng chung, điểm này vĩnh viễn không thay đổi.”

Yến Tuân nhìn khuôn mặt tươi cười của Sở Kiều, cũng cười một tiếng, gật đầu nói: “Đúng, vĩnh viễn cũng không đổi.”

“Ta đi trước, sắp phải đến kiêu kỵ binh nhậm chức rồi, trước khi đi ta muốn đến chào Triệu Tung một lần.”

Yến Tuân gật đầu, đứng dậy nói: “Thay ta hỏi thăm hắn một tiếng.”

Sở Kiều xoay người đi về phía cửa, cước bộ thoáng chậm lại rồi ngừng hẳn, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, qua ba lần như thế vẫn không tiếp tục cất bước rời đi. Yến Tuân tựa hồ như biết nàng có lời muốn nói nhưng cũng không hỏi tới mà chỉ lẳng lặng chờ nghe.

“Yến Tuân, nhi nữ tình trường khó tránh khỏi làm nhụt chí anh hào. Huynh còn có rất nhiều tâm nguyện còn chưa hoàn thành, phải lấy đại sự làm trọng.”

Yến Tuân cảm thấy lòng lạnh lẽo như băng, không hề lên tiếng đáp lại mà chỉ nhìn bóng lưng thiếu nữ dần dần biến mất khỏi cửa, bất động thật lâu.

A Sở, ân tình của ta đối với muội như nước, nhưng báo ơn của muội dành cho ta lại như suối nguồn, ta phải hoàn trả thế nào đây?

Nắng trưa tươi sáng, nhưng Yến Tuân bất chợt cảm thấy mọi vật lại vô cùng xốn xang chói mắt.

................................................................................................

“Người nào?”

Một tiếng quát khẽ ngắn ngủi chợt truyền đến, Sở Kiều cả kinh, cúi đầu nhìn thì thấy một đầu người lộ ra dưới vòm cầu, kim quan buộc tóc, hai hàng lông mày vừa đen vừa rậm, sống mũi cao thẳng, ánh mắt giận dữ, trên trán có một cục sưng đỏ như vừa bị người khác dùng vật cứng đập phải.

Sở Kiều thót bụng một cái, nhất thời nhíu chặt mày, thầm nghĩ vận số hôm nay quả nhiên không tốt. Bỏ đi ý niệm quay người chạy trốn trong đầu, nàng đứng dậy hành lễ, nói: “Tham kiến Thất điện hạ, Sở Kiều không biết điện hạ ở dưới cầu nên đã mạo phạm, xin thứ lỗi.”

Triệu Triệt một thân long bào xanh thẫm, đầu mang kim quan lục tím, bên hông đeo ngọc bội quý giá cùng màu tím, toàn thân tuấn lãng xuất chúng, một trời một vực so với trang phục thường ngày. Nếu không phải nét mặt hắn đang quá tức giận thì mỹ nam xuất hiện giữa cảnh trí tuyết rơi mịt mù này cũng là một hình ảnh đẹp mắt đáng thưởng thức.

“Là ngươi?” Triệu Triệt nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn Sở Kiều trên cầu, vẻ mắt tối tăm trầm giọng nói: “Ý ngươi là ta xuất hiện không đúng lúc, ta không nên ngây ngốc đứng dưới cầu sao?”

“Thất điện hạ quá lời, vương thổ bao la, từng tấc đất nơi này đều thuộc về hoàng thất, điện hạ thích ở nơi nào, muốn ở đâu dĩ nhiên không tới phiên thuộc hạ xen vào.”

Triệu Triệt sửng sốt, miệng lẩm bẩm lập lại lời của Sở Kiều, tựa hồ như có điều suy nghĩ.

Lúc này không đi thì còn đợi đến khi nào?

Sở Kiều hành lễ, trầm giọng nói: “Không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui.”

“Đứng lại!” Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên, khiến Sở Kiều vừa nhấc chân liền phải dừng lại.

Triệu Triệt chật vật từ giữa mặt hồ đóng băng đi đến bên bờ, khoảng đường khá xa kiến hắn khẽ thở dốc, sau đó lại hướng về phía Sở Kiều đang đứng trên cầu cách đó khá xa, hô lớn: “Ngây ngốc ở đó làm gì? Tới đây!”

Sở Kiều thở dài trong bụng, chuẩn bị tinh thần bị hắn độc miệng dò xét một phen, tâm tình vốn không tốt giờ lại càng thêm chán nản. Nàng buồn bực chậm rãi đi xuống cầu đá.

Cỏ cây hai bờ sông đều khô héo, một mảnh tiêu điều trong bão tuyết mù mịt. Mặt hồ đóng băng trắng toát, cầu Thất Nguyệt phủ tuyết bắc ngang hồ, xa xa nhìn lại như một dải băng gấm phản chiếu ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.

Sau khi rời khỏi Oanh Ca viện, Sở Kiều cũng không đi tìm Triệu Tung mà một mình đến ngự hoa viên tìm chút thanh tĩnh. Ban ngày ở Đại Hạ rất ngắn, vào tiết đông buốt giá, ngự hoa viên hoang tàn vắng vẻ này từ trước đến giờ vốn rất ít người đến dạo quanh. Trong lúc buồn bực, nàng ném một hòn đá nhỏ xuống cầu, không ngờ lại ném trúng đầu Triệu Triệt.

“Ngươi vừa rồi tự xưng thuộc hạ mà không phải là nô tỳ, rốt cuộc là có ý gì?”

Sở Kiều ngẩn ra, không ngờ hắn kêu mình lại là để hỏi chuyện này, nhưng cũng vội vàng đáp: “Trên đại điển hội săn, Hoàng thượng khai ân đã cho thuộc hạ thoát khỏi nô tịch, đồng thời cũng ban cho ta chức giáo đầu tiễn thuật ở kiêu kỵ binh. Điện hạ là thống lĩnh của kiêu kỵ binh, mặc dù còn chưa chính thức bái kiến cũng là cấp trên của Sở Kiều.”

Triệu Triệt nhăn trán, trầm giọng nói: “Giáo đầu tiễn thuật ở kiêu kỵ binh? Ngươi?”

Hắn kinh ngạc nhưng Sở Kiều còn kinh ngạc hơn, nàng cau mày phản ứng, “Chẳng lẽ điện hạ không biết? Không ai nói cho ngài?”

Nhất thời Triệu Triệt càng nhăn mày sâu hơn, có chút tức giận, mắt lạnh Sở Kiều mà không trả lời.

Chỉ hai câu ngắn ngủi nhưng vô tình đã tiết lộ nhiều tin tức cho Sở Kiều biết, nhất thời chấn động trong lòng khiến nàng không cách nào nói chuyện, trong đầu có quá nhiều suy nghĩ ập đến khiến nàng không kịp tiêu hóa. Ngày đó, Triệu Triệt diễu binh xong liền lập tức lui xuống nên không kịp quan sát nàng cùng Trát Mã tỷ thí nhưng chẳng lẽ sau đó không có người nói cho hắn biết? Chẳng lẽ quan hệ giữa Mục Hợp thị và Triệu Triệt đã quyết tuyệt đến mức này? Hoàng đế cũng không còn thân cận với đứa con hắn từng yêu thích nhất nữa? Triệt Triệt ở kinh thành không thể nào không có mật thám, vậy thì vì cớ gì lại có người cố ý giấu diếm? Thuộc hạ của Yến Tuân được sắc phong võ tướng, chuyện lớn như vậy mà hắn cũng không biết, điều này nói rõ vấn đề gì?

Đang xuất thần thì đuôi mắt chợt liếc qua người bên cạnh, Sở Kiều lập tức cả kinh, ngón tay chỉ vào trán Triệu Triệt, lúng túng nói: “Thất điện hạ, người người...”

Triệu Triệt nhướng mày đưa tay lên trán, nghi ngờ hỏi: “Làm sao?” Sau đó buông tay xuống nhìn thì thấy trên tay toàn là máu.

“Đừng động.” Sở Kiều vội vàng tiến lên, móc từ trong ngực ra một chiếc khăn trắng, không để ý tôn ti chậm lên trán Triệu Triệt.

“Dừng tay!” Trên mặt Triệu Triệt lộ vẻ chán ghét, hắn từ trước đến giờ luôn ghét bỏ nô lệ hạ tiện. Vị Thất hoàng tử thân phận cao quý cau mày, lạnh lùng quát lớn với Sở Kiều: “Ai cho phép ngươi đụng vào bổn vương?”

Sở Kiều nghe vậy thì sửng sốt, nhất thời dừng tay đứng sang một bên, mắt lạnh nhìn đỉnh đầu máu tuôn như suối của Triệu Triệt, thản nhiên nói: “Nếu điện hạ không cho phép thuộc hạ hỗ trợ thì thuộc hạ xin tuân lệnh. Chẳng qua nơi này cách chính điện khá xa, muốn đến hậu cung cũng phải mất thời gian chừng hai nén hương, xem thương thế của điện hạ, đoán chừng còn chưa đến nơi thì đã chảy máu mà chết rồi.”

“Tiện dân!” Triệu Triệt lạnh lùng quát một tiếng, máu chảy nhiều khiến hắn có chút choáng váng, cơ hồ đứng cũng không vững. Lúc nãy bị Sở Kiều ném đá trúng thì chỉ hơi đau, không đổ máu. Không ngờ bây giờ lại chảy máu không ngừng.

Nhưng mặc dù vậy, hắn vẫn cố chấp lạnh giọng nói: “Dám thương tổn bổn vương, ta nhất định sẽ giết cửu tộc nhà ngươi!”

Sở Kiều lạnh lùng cười một tiếng, xem thường đáp: “Cửu tộc của ta đã sớm bị các ngươi giết hết từ lâu rồi, hôm nay chỉ còn lại mình ta, cũng không phải phí công đi tra xét đâu. Bất quá nếu điện hạ thật sự không để ta hỗ trợ thì e cơ hội đi nói cho người khác trả thù cho người cũng không có.”

Dứt lời Sở Kiều liền tiện tay lấy ra một lọ thuốc màu vàng, nhấc chân tiến lên.

“Tránh ra!”

“Ngươi đàng hoàng chút cho ta!” Thiếu nữ lớn tiếng quát lên, cánh nhỏ bé lập tức chế trụ vị hoàng tử Đại Hạ hiện đã choáng váng vì mất máu, hung hăng trầm giọng nói: “Ngươi cho rằng ta nguyện ý cứu ngươi sao? Ta chỉ không muốn bởi vì ngươi chết mà bị dính líu thôi.”

Triệu Triệt từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên gặp phải nô tài to gan như vậy, nhất thời có chút sửng sờ, quên cả giãy dụa.

Sở Kiều vốc một nắm tuyết đắp lên miệng vết thương của Triệu Triệt. Vị hoàng tử điện hạ còn đang ngẩn ra lập tức kêu thảm một tiếng, lớn giọng quát lên: “Ngươi làm gì vậy?”

Sở Kiều lạnh lùng khẽ hừ, còn tưởng là người rắn rỏi, thì ra cũng biết kêu đau. Vừa nghĩ vừa nhanh chóng gạt tuyết ra, rót thuốc trị thương lên rồi lấy khăn tay xuống, sau đó dùng tay kéo cẩm bào của Triệu Triệt, móc chủy thủ cắt ra một đoạn vải.

Người nào đó lập tức giận dữ rống lên một tiếng: “Nô tài lớn mật.”

Thất hoàng tử ngồi trên mặt tuyết, oán hận nói: “Tự tiện xé mãng bào hoàng thất, ngươi có biết tội gì không?”

Sở Kiều cau mày nhìn hắn rồi từ tốn lắc đầu, vẻ mặt lộ ra vài tia thương hại. Tính cả lần này thì nàng cũng chỉ gặp qua Triệu Triệt có sáu lần. Lần đầu tiên là ngày đầu tiên nàng tới thế giới này, khi đó Triệu Triệt vẫn còn là một thiếu niên mà lại có thủ đoạn tàn nhẫn, tàn bạo vô tình, mấy lần chỉa tên nhọn vào người nàng, quyết tuyệt muốn lấy mạng nàng. Lần thứ hai, chính là cái đêm nàng cùng Yến Tuân muốn chạy ra khỏi thành, Triệu Triệt mang binh mai phục trên cánh đồng tuyết ngoài thành đập tan đội ngũ của bọn họ, mà khổ nhục của hai người cũng bắt đầu từ khi đó. Lần thứ ba là ngày Triệu Triệt rời kinh, nàng và Yến Tuân len lén núp ở một góc hoàng thành, tận mắt nhìn thiếu niên được người khác tôn sùng bước ra khỏi cửa cung. Lần đó là nàng và Yến Tuân lần đầu tiên ra tay với người trong hoàng thất, lúc đó đối tượng chính cũng phải là Triệu Triệt, có điều vì bọn họ làm dấy lên ân oán giữa Triệu Triệt và Ngụy phiệt, Ngụy phiệt ra tay trừ đi Triệu Triệt, khiến Mục Hợp thị căm hận nên mới xuống tay hạn chế Ngụy Thư Du, đoạt lấy chức phủ doãn của hắn. Còn lại là một lần gặp hắn ở bên ngoài hoàng thành và một lần tại hội săn.

Nam nhân này, mỗi lần gặp mặt đều cho người khác cảm giác uy vũ khác thường. Trước kia nàng vô cùng úy kỵ người này, nhưng bây giờ nhìn lại, nàng cảm thấy có chút buồn cười nhìn hắn quần áo nhuốm máu, sắc mặt tái xanh nhưng vẫn gắng gượng ra vẻ, một chút lo lắng tích tụ trong lòng nàng cũng dần được buông lỏng.

“Hôm nay ta đã mạo phạm điện hạ không ít, không ngại kiêm thêm tội xé y phục đâu.” Thiếu nữ cười nhạt, ngồi xuống dựa vào một gốc cây, đầu vai nàng khoác áo lông trắng, nhìn qua như một gốc u lan giữa khung cảnh mênh mông đầy tuyết này.

Triệu Triệt nghe vậy thì có chút sửng sốt, nhướng mi nghi ngờ, “Ta xem, ngươi quả thực không sợ chết.”

“Không, ta sợ chết.” Sở Kiều lắc đầu, “Ta chỉ không tin ngươi sẽ giết ta.”

Triệu Triệt trầm giọng hỏi: “Vì sao?”

Sở Kiều nói: “Người có lòng báo thù chân chính sẽ ghi ở trong lòng, ngoài mặt cầu xin ta cứu bọn họ, sau khi được cứu sẽ giết ta báo thù. Còn ngươi thì tuy có ngạo mạn, tự cho là đúng, mắt cao hơn đầu, cộng thêm tàn nhẫn thì vẫn còn có một chút khí khái cùng lương tri, cho nên ngươi sẽ không tới tìm ta báo thù.”

Kim sang dược kia quả nhiên là đồ tốt, một lát sau máu đã ngừng chảy, Triệu Triệu nghe nàng đáp cũng chỉ hừ lạnh, trầm giọng nói: “Ngươi có biết chỉ bằng hành động vũ nhục hoàng thất vừa rồi cũng đã đủ giết ngươi mười lần.”

Sở Kiều cười một tiếng, đứng dậy, “Vô phương, dù sao ta hôm nay ngay cả hoàng tử cũng ném đá, không ngại vũ nhục thêm hai câu.”

“Lớn mật!” Triệu Triệt chợt đứng dậy, trên mặt đầy vẻ tức giận.

“Đừng tới đây.” Sở Kiều lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, “Ngươi nên biết ta cũng không phải nữ tử bình thường tay trói gà không chặt, ngươi lúc hoàn hảo có phải đối thủ của ta hay không còn phải bàn, đừng nói đến hiện giờ ngươi bị thương nặng như vậy. Ta không muốn đánh một trận rồi khiến ngươi càng thêm hận ta.”

Triệu Triệt nghiến răng nghiến lợi, “Khá cho nữ nhân cả gan làm loạn.”

“Cám ơn khích lệ.” Sở Kiều nợ một nụ cười xán lạn, xoay người đi về phía cầu đó, còn lớn tiếng nói: “Cho dù ta có nhìn lầm, nếu ngươi thật sự là đồ bại hoại không biết tốt xấu ỷ thế hiếp đáp người thì ta cũng khuyên ngươi tốt nhất không nên phái người tới bắt ta. Bởi vì ta sẽ không thừa nhận, nói không chừng còn có thể ở thời điểm mấu chốt cắn ngược lại ngươi một cái. Ta nhớ không lầm thì nơi này chính là chỗ Nguyên phi nương nương đâm đầu xuống hồ năm đó, nếu để cho Hoàng hậu nương nương biết được chuyện này, ngươi nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?”

Tiếng nói thanh thúy của thiếu nữ văng vẳng truyền lại từ xa xa, Triệu Triệt đứng trên bờ hồ, hung hăng nhìn theo bóng lưng của Sở Kiều, hai mắt tựa như phun ra lửa.

Hôm đó trời nắng rất đẹp, là một ngày ấm áp hiếm hoi trong mùa đông.

N!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.