Thu qua đông tới, chẳng qua ở đất nước ấm áp như Biện Đường, khí hậu mùa thu và mùa đông cũng không quá khác biệt. Chỉ có hoa cúc trên đầu cành là đã úa tàn, mỗi lần có gió thổi qua là cánh hoa lại rụng lả tả, theo gió xoáy cuộn tròn trên mặt đất.
Sở Kiều lại nằm mơ, trong mộng nàng thấy mình đang cưỡi ngựa chạy trên hoang nguyên, mặt trời trên đầu tỏa sáng rực rỡ, gió mạnh từ chân trời lướt qua khiến đồng cỏ vàng nhấp nhô như mặt biển gợn sóng. Trong ánh nắng cuối ngày, thiếu niên vui vẻ thúc ngựa chạy băng băng, trên mặt mang nụ cười sáng chói, chính là dáng vẻ trong trí nhớ ban đầu của nàng. Mặt đất tràn ngập hỏa vân hoa, ánh lên màu đỏ yêu diễm, vó ngựa hất bông tuyết bay ngập trời, bên tai vẫn thấp thoáng tiếng cười phóng khoáng của thiếu niên, hắn đang gọi nàng: A Sở, mau đuổi theo ta nào!
Nàng liền chạy theo hắn, ánh mặt trời nóng rực hắt lên người nàng, gió thổi vù vù bên tai, trước mắt tràn ngập ánh sáng hy vọng, hệt như trong ảo tưởng suốt tám năm ở trong thành Chân Hoàng nàng luôn tâm tâm niệm niệm.
Nhưng ngay khoảnh khắc nàng sắp nắm lấy tay thiếu niên, trời đất bỗng nhiên tối sầm, bão tuyết kéo đến chôn vùi mọi ánh sáng hy vọng. Người thiếu niên phóng khoáng chợt trưởng thành, dùng vẻ mặt lạnh lùng đứng trước mặt nàng, phía sau là vô số binh sĩ Bắc Yến khoác giáp đen tuyền. Nam nhân cùng các chiến sĩ của mình bước qua người nàng mà đi, nàng hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy phía sau chính là chiến trường nhuộm máu, mặt băng nứt toác, nước lạnh tràn ra bốn phía. Nàng nhảy xuống hồ sâu, rốt cuộc nhìn thấy đôi mắt cô tịch kia, khóe môi lạnh như băng của hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, lướt qua tóc mai nàng. Tay hắn rất lớn, rất mạnh mẽ, từ từ kéo tay nàng ra, đẩy hy vọng sống sót vào tay nàng.
Mặt trời lại trở nên chói mắt, lòng bàn tay nàng như có lửa, đau như có ai khắc chữ lên đó.
Trước mắt chợt tràn ngập máu tươi, sông núi lần lượt sụp đổ, bình nguyên trong trí nhớ xuất hiện vết nứt toạc, nước biển phun ra bốn phía. Nàng một thân một mình đứng nhìn liệt hỏa thiêu trụi cánh đồng cỏ vàng, nhìn bão tuyết cùng nước biển vùi lấp bình nguyên, chôn vùi cả người nàng.
Nàng mệt mỏi quá rồi, không còn sức lực nữa. Cuối cùng nàng nhắm mắt lại, buông tay mặc cho bản thân chìm xuống bùn sâu không đáy.
................................................................................................
Lúc Sở Kiều tỉnh lại thì mưa phùn vừa mới tạnh, mặt trăng ló ra khỏi tầng mây, vẩy ánh sáng dìu dịu lên khắp tẩm điện của Mật Hà cư, ý thu nhuốm vàng tán ngô đồng, nước mưa nhỏ từng giọt tí tách xuống trên mặt đất.
Đại điện trống trải không một bóng người, giống như toàn bộ người trên thế gian đều đã chết, chỉ còn lại một mình nàng mà thôi.
Sở Kiều chậm rãi ngồi dậy, thân thể chơi vơi như vẫn còn đang trên mặt biển, cả người ướt đẫm mồ hôi. Gió thổi tới, vừa lạnh vừa khô, nhưng lại khiến nàng cảm nhận được, mình vẫn còn sống.
Từ phía điện Nhu Phúc truyền đến tiếng đàn sáo tưng bừng, là dạ yến do phi tần của Lý Sách tổ chức. Ở đây mỗi tối đều có ca múa long trọng vô cùng huyên náo.
Sau khi Lý Sách cứu Sở Kiều trở về, toàn bộ triều đình Biện Đường liền ùn ùn dâng tấu vạch tội, văn võ bá quan cả ngày khóc lóc can gián, nhưng Lý Sách vẫn một mực thi trừng mắt với bọn họ suốt gần mười ngày, cuối cùng trong một buổi lâm triều, hắn một cước đạp đổ long ỷ, tức giận quát cái gì không muốn làm hoàng đế nữa, ai thích thì làm đi.
Bá quan bị dọa sợ, lập tức quỳ bên ngoài cung Trường Tín suốt hai ngày để vời vị hoàng đế vừa lên ngôi không tới mấy năm này trở lại thượng vị. Từ đó trở đi, không còn ai dám đề cập hay xỏ xiên nửa chữ đến chuyện của Sở Kiều nữa.
May mà biểu hiện sau đó của Lý Sách cũng khiến mọi người thở phào. Trừ mấy lần đầu ngự y chẩn bệnh cho nàng thì còn phá lệ dụng tâm thăm hỏi, về sau hắn lại khôi phục bộ dáng phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt, cứ hai ngày một tiệc nhỏ, ba ngày một đại yến. Thấy vậy, chúng ngôn quan cuối cùng cũng thả lỏng, thầm nhủ, xem ra hồ ly tinh đến từ Bắc Yến này cũng không có bao nhiêu mị lực, hoàng đế đi cứu nàng chắc cũng chỉ là do nhất thời tâm huyết dâng trào mà thôi.
................................................................................................
Biết Lý Sách tiến vào nhưng Sở Kiều vẫn không lên tiếng. Hắn thì cho rằng nàng vẫn còn ngủ, cố ý làm ra vẻ rón rén như ăn trộm, khiến cho đám tiểu nha đầu ngoài cửa phải che miệng cười trộm, không dám cười thành tiếng.
Lúc vén rèm lên, liếc nhìn thấy Sở Kiều ngồi trên giường, Lý Sách có hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó liền cười tít mắt xán tới, đưa ra một cái rổ mây tinh xảo, bộ dáng như đang hiến vật quý, cười nói: “Có người dâng quả lựu, muốn ăn không?”
Sở Kiều không nói gì, ánh mắt vẫn còn hoảng hốt như chưa tỉnh mộng.
Lý Sách ngồi bên cạnh, nhìn khuôn mặt vẫn còn tái xanh của nàng, mi tâm thoáng nhíu lại rồi nhanh chóng thả lỏng. Hắn lấy một quả lựu ra, đích thân lột vỏ bóc ra từng hạt lựu đỏ thẫm như trân châu, tươi cười quay sang Sở Kiều, đưa hạt lựu đến bên khóe miệng nàng, há miệng bảo: “Kiều Kiều, há ra nào, giống ta nè, a~”
“Lý Sách, ta đã khỏe.” Giọng nàng rất nhẹ, rất bình tĩnh.
Mỗi lần nhìn Sở Kiều, Lý Sách thỉnh thoảng sẽ có ảo giác như ba năm trước, nàng thọ thương được đưa vào cung Kim Ngô chạy chữa, không có gì thay đổi. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện, nàng thật ra không giống trước, không còn là thiếu nữ tràn đầy lý tưởng cùng hoài bão lúc xưa nữa, không còn là thiếu nữ mắt luôn ngời ngời hy vọng khi nhắc đến tên nam nhân nào đó, ngay cả ánh mắt nàng cũng không còn lấp lánh như xưa, hiện tại nó ảm đạm như bị phủ bởi một tầng sương dày.
“Ừ, đã khỏe rồi.”
“Ta muốn rời đi.”
Lý Sách dường như không hề kinh ngạc khi nghe nàng nói những lời này, ngược lại còn vui vẻ cười hỏi: “Vậy nàng muốn đi đâu đây?”
Sở Kiều mờ mịt lắc đầu, thành thật nói: “Ta vẫn chưa biết, nhưng thế gian lớn như vậy, nhất định sẽ có chỗ cho ta đi. Nếu cuối cùng vẫn không được thì ta sẽ đến quan ngoại ở.”
“Nàng đến quan ngoại hay ở lại đây, có gì khác nhau sao?”
“Lý Sách, Đại Hạ sẽ không bỏ qua cho ta, ngươi giữ ta lại sớm muộn gì cũng gặp đại họa. Ta giết vô số lính Hạ, hai lần khiến bọn họ chinh Bắc không công mà phải lui, còn chính tay giết chết Tam hoàng tử Triệu Tề của bọn họ. Trước mắt Đại Hạ và Biện Đường không có chiến sự, nhưng đến khi bọn họ ra tay thì ngươi sẽ gặp phiền toái không nhỏ.”
Lý Sách không trả lời mà chỉ lẳng lặng nhìn Sở Kiều, vẻ cợt nhả trong mắt dần thối lui nhường chỗ cho sự tĩnh lặng như nước. Hồi lâu sau hắn mới thấp giọng nói: “Nàng ghi thù với Gia Cát Nguyệt vì đám trẻ Kinh gia, vì báo đáp ân tình cho Yến Tuân mà theo hắn vào cung Thịnh Kim chật vật cầu sinh suốt tám năm. Nàng mấy lần vào sinh ra tử để bảo vệ dân chúng Bắc Yến, bất hòa với Yến Tuân vì Tây Nam trấn phủ sứ, vì Gia Cát Nguyệt ở ẩn hai năm, cuối cùng vì Đại Đồng Hành mà đoạn tuyệt với Yến Tuân. Bây giờ, nàng còn muốn đến quan ngoại chỉ vì không muốn liên lụy ta sao?”
Chất giọng trong trẻo trở nên trầm khàn, ẩn chứa sự mệt mỏi khó nén, hắn lặng lẽ hỏi: “Kiều Kiều, cả đời này của nàng, có bao giờ thử nghĩ cho mình không?”
Sở Kiều chợt ngây ra, gió đêm luồn vào thổi lên tóc mai cùng vạt áo của nàng. Lý Sách nhẹ đưa tay áp đầu Sở Kiều vào ngực mình, cái ôm cực kỳ dịu dàng, không hề vương chút dục vọng. Hắn thở dài một hơi rồi thấp giọng nói: “Kiều Kiều, trên đời có rất nhiều cách sống. Từ cả đời nghèo khổ đến vinh hoa thịnh vượng, nhàn nhã vô dục vô cầu hay xa hoa lãng phí đều là những cách sống khác nhau. Nhưng vì sao nàng luôn chọn cho bản thân con đường gian nan nhất thế? Nàng nhìn dáng vẻ của mình đi, một người dân tầm thường nhất góc phố cũng không mệt mỏi như nàng, cũng có cuộc sống tốt hơn nàng.”
Bên tai quanh quẩn giọng nói chậm rãi của Lý Sách, Sở Kiều tựa vào trong lòng hắn, mọi suy nghĩ đều như đình trệ. Thật vậy chăng? Nhưng một thường dân nơi góc phố sẽ không có nghiệt duyên nặng như thế, sẽ không có nhiều ràng buộc như vậy. Vì vậy nên dù có bị phản bội hay phụ lòng, bị lừa gạt hay bỏ rơi, cũng sẽ không đau đớn cùng cực, thương tích đầy người như nàng bây giờ.
Ánh trăng lặng lẽ len qua cửa sổ chiếu lên vai hai người, Sở Kiều đột nhiên cảm thấy vô cùng rã rời.
Nhưng Lý Sách à, ta mất mười một năm cố sức leo một ngọn núi vì được người khác cho biết trên đỉnh núi có một đóa tuyết liên, nhưng sau khi tiêu hao hết sức lực leo đến nơi lại phát hiện đỉnh núi trơ trụi, cái gì cũng không có. Ta thí mạng vô số lần để leo lên được đỉnh núi cao chót vót đó, nhưng đổi lại là nỗi thất vọng lớn như thế, ngươi nói xem, ta phải làm thế nào mới có thể leo xuống?
“Kiều Kiều, hy vọng nằm trong tay mỗi người, nàng tự mình buông bỏ thì không ai có thể giúp được nàng cả.”
................................................................................................................................
Từng ngày trôi qua, đã vào đông nhưng giá rét tựa như chưa từng hiện hữu ở Biện Đường. Sở Kiều cuối cùng vẫn không danh không phận ở lại cung Kim Ngô, nhưng ở nơi cung đình hoa lệ này, ít ỏi nhất lại chính là nữ tử không danh phận, cộng thêm danh tiếng hiển hách lúc trước của bản thân, thành ra không một ai dám tới phiền nhiễu Sở Kiều.
Ngoài dự đoán, Đại Hạ không hề đến buộc giao người như trong tưởng tượng. Bọn họ cứ như đã nhận định Sở Kiều là người chết vậy, mọi ân oán khi trước đều xóa bỏ, thậm chí một sứ giả đến chất vấn cũng không có.
Sở Kiều cũng cảm thấy điều này rất không bình thường, với tâm tình phẫn hận nôn nao phản chiến của Đại Hạ, sao lại dễ dàng bỏ qua cơ hội tóm lấy kẻ thù sa cơ là nàng?
Đi hỏi Mai Hương thì cô nàng liền dõng dạc nói: “Bọn chúng mà dám đến thì em sẽ bảo Hạ thống lĩnh chém rụng hết đầu bọn chúng.”
Tiểu nha hoàn Thu Tuệ tươi cười đặt chén tuyết lê chưng xuống, đắc ý tiếp lời: “Mai Hương tỷ nói rất đúng, hơn nữa, hoàng thượng đối xử với cô nương tốt như vậy, ai không sợ chết dám tới đây hô to gọi nhỏ chứ?”
Sở Kiều lắc đầu nhưng trong lòng vẫn còn hơi lo lắng, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, chẳng lẽ Lý Sách bị Đại Hạ buộc đáp ứng điều kiện gì sao?
Thiền Nhi thì lại rụt cổ nói: “Em lại nghe nói, Đại tư mã* gì đó của Đại Hạ đang cố sức giao hảo với Biện Đường chúng ta, cho nên Đại Hạ mới không đến gây chuyện với cô nương.”
*Tam tư xuất phát từ thời hậu Hán (Đông Hán), bao gồm:
- Ðại Tư Mã: Chức quan tổng chỉ huy binh mã.
- Ðại Tư Ðồ: Chức quan coi về lễ giáo học hành.
- Ðại Tư Không: Chức quan coi về việc điều luật, dân chúng.
Đại tư mã?
Sở Kiều thoáng cau mày, chức vị Đại tư mã là vị trí chỉ dành cho nguyên lão đứng đầu hội trưởng lão của Đại Hạ, Ngụy Quang thật sự muốn tha cho nàng?
Nàng đã khá lâu không thăm hỏi chuyện thế ngoại rồi, mặc cho bên ngoài có hỗn loạn đến đâu, nàng luôn thành thật nghe theo lời Lý Sách cả ngày ở trong Mật Hà cư sống một cuộc sống bình thường yên ả.
Nửa đời nàng đã cột chặt với Yến Tuân, luôn đi trong màn sương cùng gió tanh mưa máu, kinh qua bao đao quang kiếm ảnh, hôm nay rốt cuộc cũng đến đường cùng, không còn lối đi và cũng không đi nổi nữa.
Về sau nàng cũng từng hỏi Lý Sách vì sao Đại Hạ không đến đòi người. Lúc đó Lý Sách đang hớn hở cho nàng xem danh sách tuyển tú năm nay, nghe hỏi thì ngẩng lên ném sang một ánh mắt mị hoặc, cười vô lại: “Không chừng là vì Hạ hoàng vẫn còn ôm ảo tưởng với ta.”
Cho dù tình hình có bất ổn đến đâu thì Sở Kiều cũng không nhịn được phì cười một tiếng, lắc đầu bỏ qua rồi cùng Lý Sách tiếp tục săm soi bản danh sách dài gần ba thước kia, nhìn các thiếu nữ tuổi tác không khác mình lắm nhưng mày mục lại tràn đầy vẻ phong tình, cảm thấy quả thực là một thế giới khác.
Trước khi rời đi, Lý Sách dừng ở bậc cửa, đột nhiên quay lại cười nói với Sở Kiều: “Kiều Kiều, tỉ mỉ nghĩ lại xem, trên đời này còn ai tốt với nàng như vậy, cam tâm tình nguyện làm tất cả vì nàng, vì nàng vào sinh ra tử, vì nàng tán gia bại sản, vì nàng vứt bỏ mọi thứ, ngay lúc nàng nguy nan ra tay cứu giúp cũng không để nàng biết. Người như vậy vốn không nhiều đâu, phải suy nghĩ kỹ một chút, thông suốt rồi thì nói ta biết, ta sẽ chuẩn bị hồi môn cho nàng, sau đó long trọng gả nàng đi.”
Tán ngô đồng đỏ rực che khuất mặt trời, tia nắng xuyên qua tầng lá chiếu vào nội điện vàng son.
Sở Kiều đứng giữa đại điện thanh tĩnh, cẩn thận ngẫm nghĩ câu nói của Lý Sách trước khi rời đi, cẩn thận xem xét lại trận chiến sau cùng ở Bắc Yến, lúc tấn công, lúc phòng thủ, lúc lui binh, là ai đã che chở cho mình, ai có thể ngăn cản đại quân, ai có thể kịp thời báo tin cho Lý Sách, ai mới có thể ung dung ra vào cảnh nội Bắc Yến dễ dàng như vậy, còn nữa, ai mới có thể tốt với nàng đến như vậy...
Hồi ức phủ bụi trong đầu trỗi dậy từng chút một, tựa như vô vàn dây leo cuốn lấy nàng treo lên cao.
Vầng trăng trên cao hơi chếch về hướng tây, vắt ngang ngọn cây, phủ ánh sáng nhu hòa lên vạn vật.
Trăng tàn thì mặt trời lên, một ngày mới lại đến.
Sở Kiều đã đứng như vậy suốt đêm, không ngừng tìm cách chứng thực suy nghĩ kinh người trong đầu. Dần dần, ánh mắt nàng như có ánh sáng, nước mắt trong trẻo trào ra khỏi viền mắt, từng giọt lóng lánh như châu ngọc nhưng không hề ẩn chứa bi thương. Cảm giác vui mừng và hy vọng như bao phủ tâm trí khiến thân thể nàng không nhịn được khẽ run rẩy.
Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào gian phòng, hắt lên khuôn mặt tái nhợt của Sở Kiều, nàng chợt mỉm một nụ cười trong trẻo như một đứa trẻ, cười mà nước mắt chảy ướt cả mặt.
................................................................................................................................
Ngày Sở Kiều rời khỏi cung Kim Ngô, trời vẫn mưa lất phất. Không hề nói lời từ biệt với Lý Sách, nàng chỉ mang theo một tay nải đơn giản, một mình cưỡi ngựa ra khỏi cổng Chính Dương, mưa rả rích thấm ướt vai nhưng toàn thân nàng lại như bừng bừng sức sống.
Lý Sách vẫn làm một hoàng đế tùy hứng như cũ, hiện tại hắn đang ngồi trên nóc chính điện Quốc Tử, thân ảnh mặc trường sam đỏ thẫm ngồi vắt vẻo trên mái ngói cong cong, đám đại thần bên dưới đang lo lắng gào khóc nhưng hắn vẫn như không nghe thấy. Gió Nam ấm áp hất tung vạt áo để lộ ám tiễn giấu phía dưới, hắn dõi mắt nhìn ra quảng trường Tường Vi ở xa xa, thân ảnh áo vàng của thiếu nữ cưỡi trên bạch mã vẫn nổi bật giữa hai hàng ngô đồng lá đỏ, rực rỡ như một bức họa hoa mỹ.
Bốn tháng, cũng đủ rồi.
Lý Sách khẽ cười, nâng tiêu lên thổi một khúc nhạc khoan khoái đưa tiễn Sở Kiều. Tiếng tiêu trong vắt, uyển chuyển như tiếng sơn ca bao trùm lên tòa cung điện hào nhoáng phồn hoa, lướt trên hành lang vắng vẻ, băng trên tường thành đỏ tía, luồn qua cửa cung nguy nga vàng son, theo thân ảnh của thiếu nữ đi về phía chân trời rộng lớn.
Tương trợ trên Mi Sơn, bị gia tộc trừng phạt, suýt nữa chôn vùi tiền đồ. Ở thành Cống Duyệt, vứt bỏ đường lui, vứt bỏ sinh mạng, bị quốc gia ruồng bỏ, bị gia tộc trục xuất, bị hàng vạn hàng nghìn dân chúng thóa mạ, chết cũng không được vào tông miếu, chân chính trở thành phản tặc của toàn đế quốc.
Vùng lên từ trong tuyệt cảnh, dùng hai bàn tay trắng thay đổi càn khôn ở Thanh Hải, oai dũng uy hiếp cả đại lục. Thời cơ chưa đến nhưng vẫn xua quân tiến công, chỉ vì cứu mạng hồng nhan.
Trong lúc Đại Hạ lăm lăm đao sắc nhăm nhe Biện Đường, trong lúc Bắc Yến phát binh chinh Đông để rửa mối hận đoạt hồng nhan nhưng lại cam nguyện vứt bỏ cơ nghiệp vinh quang trở về cố thổ, dùng trăm vạn hùng binh làm vật cược... Cuối cùng được đền bù như ý nguyện...
Gia Cát Nguyệt, ta vẫn cho rằng bản thân là kẻ điên cuồng nhất trên đời này, nhưng đối mặt với ngươi, ta cuối cùng cũng biết mình nông cạn đến mức nào...
Lý Sách yếu ớt cười thầm, tranh đoạt với một kẻ điên, thắng thế nào được?
Tất cả chúng ta đều là con cờ được trời cao an bày từ trước, vùng vẫy thế nào cũng không thoát, Yến Tuân cũng vậy... nhưng chỉ có ngươi là đủ dũng khí hết lần này đến lần khác thoát ra, và cũng hết lần này đến lần khác nhảy vào xoáy nước.
Ta cuối cùng đã bại dưới tay ngươi, thua một cách tâm phục khẩu phục.
Tiếng tiêu chợt trở nên cao vút, âm điệu vô cùng vui vẻ, đối lập với tiếng khóc lóc của đủ loại quan lại bên dưới quả thực hơi buồn cười. Tôn Đệ đứng dưới mái điện, nhìn lên thân ảnh thoạt nhìn đại nghịch bất đạo kia, nhìn hắn được bao phủ trong khúc nhạc tươi sáng nhưng lại đơn độc dị thường.
Gió thổi qua con đường dẫn đến cung điện, dội lên tường thành cao ngất hai bên, thoang thoảng mùi hương trong trẻo từ bên ngoài.
Dưới nắng sớm ấm áp, không gian như có gì đó nhẹ lay động, phá tan màn sương tịch mịch của đêm khuya, khiến lớp bụi mờ phủ trên cung điện bay lên, phiêu du trong không trung.
Hắn vẫn luôn như vậy, luôn dùng ánh mắt nửa say nửa tỉnh quan sát mọi chuyển biến trên thế gian này...
Màn đêm dần buông xuống, tiếng khóc lóc cũng đã tắt, có mấy cựu thần bị kinh hãi quá độ ngất đi, đã bị khiêng xuống từ lâu. Toàn cung điện được bao phủ trong ánh đèn xa hoa, hàng trăm ngàn ô cửa sổ bừng lên, lẳng lặng rọi sáng mọi vật.
Lý Sách bước từng bước xuống thang, đám quan lại nhào đến, khóc lóc nói cái gì bệ hạ phải chú ý thân thể, chớ hành động tùy hứng như vậy nữa, vân vân...
“Chư khanh quả nhiên hết lòng hết dạ vì trẫm, hôm nay trẫm đã suy nghĩ thông suốt rồi. Các ái khanh hãy mau bình thân.”
Chúng quan lại nhất thời nước mắt như mưa, cảm thán cuối cùng hoàng thượng cũng giác ngộ rồi.
“Để cẩn thận suy xét lại hành vi cùng lời lẽ của mình, trẫm quyết định không lâm triều ba ngày. Tất cả về nhà tự mình suy ngẫm đi, nghiên cứu quốc đạo rồi tới nói cho trẫm nghe.”
Dứt lời, Lý Sách liền nghênh ngang rời đi trong ánh mắt còn ngu ngơ của đông đảo đại thần, đi được vài bước lại vội vã quay lại ra lệnh cho nội thị: “À quên, mau đi chuẩn bị yến tiệc cho suốt ba ngày tới, nhớ mang tất cả tú nữ trúng tuyển năm nay đến điện Nhu Phúc nữa đấy.”
Tất cả im bặt, vị đế vương trẻ tuổi vừa rời đi vừa cười to một cách đắc ý.
Nếu số mạng đã định chúng ta sẽ như phù du lao vào ánh sáng tìm kiếm mục tiêu cả đời thì...
Kiều Kiều, mong nàng có thể là con phù du duy nhất thoát khỏi vòng xoáy điên cuồng này.