Trong cơn bão tuyết tán loạn, một cỗ xe được kéo bởi tám con ngựa giống đại mạc Tây Bắc thân phủ gấm dày, đang điên cuồng lăn bánh, tuyết bắn tung tóe trên đường ngựa chạy. Phu xe mặc áo vải bông dày, trên mặt đều là sương tuyết, hai má đã lạnh đến đỏ bừng, ngay cả mi mắt cũng tựa như sắp bị đông cứng.
Ô Đạo Nhai vén một góc rèm lên, khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, nhìn gió Bắc thổi tuyết bay cuồn cuộn bên ngoài. Lý Hiền vừa thúc ngựa vừa hô to, nhưng tiếng của hắn ở trong tiết trời này nhỏ như tiếng ruồi vỗ cánh, cơ hồ là nghe không ra.
“Tiên sinh!” Lý Hiền lại hô lớn, “Gió tuyết rất mạnh, ngài mau trở vào trong xe!”
Ô Đạo Nhai lắc đầu, khuôn mặt trẻ tuổi lộ ra mấy phần trầm trọng, hắn ngẩng đầu lớn tiếng hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
“Hai canh giờ.”
Ô Đạo Nhai cau mày, đáy lòng chậm rãi dâng lên một dự cảm bất an, trong đầu lại quanh quẩn những lời sư phụ nói. Nếu như tất cả sẽ đúng như sư phụ nói, lần này e rằng huyết mạch của Yến vương sẽ tránh không khỏi tai họa.
“Lý Hiền!” Ô Đạo Nhai trầm giọng nói: “Ngươi mang Yến Thập Bát đi trước, nhất định phải truyền tin cho người trong phủ, nếu không thành công thì cũng không cần liều mạng, tìm biện pháp liên lạc với Vũ cô nương, sau đó ẩn núp chờ ta vào thành. Còn nữa, quan trọng nhất phải nắm giữ hành tung của thế tử, bằng mọi giá bảo đảm an toàn của thế tử.”
“Thuộc hạ hiểu!” Lý Hiền đáp ứng, nói: “Tiên sinh cũng phải cẩn thận, thuộc hạ đi trước một bước.”
Dứt lời hắn liền quay sang vẫy tay với Yến Thập Bát, thúc ngựa lướt gió rời đi.
Ô Đại Nhai nhìn theo cho đến khi bóng lưng hai người Lý Hiền dần biến mất trong gió tuyết thì mới bỏ rèm xuống, tựa lưng vào thành xe, thở ra một hơi thật sâu.
Mong là vẫn còn kịp.
................................................................................................
Trong lúc đó, bên trong hoàng thành là một mảnh hỗn loạn, ảnh vệ Yến Thập Thất vừa mới chặn ngựa của Yến Tuân lại, vẻ mặt lo lắng nói: “Phủ chúng ta có kiêu kỵ binh bao vây, Gia Cát đại thiếu gia Gia Cát Hoài mang quân Gia Cát gia chạy đến biệt viện Gia Cát, hiện tại cũng đang tiến về phía chúng ta.”
Yến Tuân nhướng mày, trầm giọng nói: “Kiêu kỵ binh? Chẳng lẽ Gia Cát gia nhanh như vậy đã báo đến chỗ viện trưởng lão?”
“Thế tử!” Phong Miên hô to một tiếng, thúc ngựa chạy lên, kinh hoàng gấp gáp nói: “Người phía sau đuổi tới rồi!”
Yến Tuân bình tĩnh quay đầu sang hỏi: “Bao nhiêu người? Là người của Gia Cát Nguyệt?”
“Không phải!” Tiểu thư đồng kích động nói, tuyết phủ trên mũ trùm đầu ào ào rớt xuống, “Là người của Ngụy gia, nô tài tận mắt nhìn thấy Ngụy Thư Diệp dẫn đầu.”
“Ngụy gia?” Yến Tuân nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Ngụy gia từ khi nào lại gắn bó hành động với phủ Gia Cát? Huống chi thời gian ngắn ngủi, sao lại có thể điều động quân Ngụy gia nhanh như thế?”
Hắn cúi đầu nhìn Sở Kiều đang ngồi ở trước người mình, cau mày hỏi: “Nha đầu, ngươi chọc cả người Ngụy phủ?”
Sở Kiều nhíu chặt mi tâm, trịnh trọng tự hỏi rồi khẳng định lắc đầu ngay sau đó, “Không có.”
“Vậy thì thật kỳ quái.” Yến Tuân lẩm bẩm, sắc mặt ngưng trọng, lông mày đượm vẻ suy tư.
Sở Kiều quay đầu lại nhìn thiếu niên anh tuấn sau lưng, nói: “Người nào làm người đó gánh, đây là chuyện của ta, Yến Tuân, ngươi không cần phải dính vào.”
Yến Tuấn sửng sốt, rõ ràng là khuôn mặt của một hài tử nhưng thần sắc cùng giọng nói của nàng lại vô cùng bình tĩnh trịnh trọng, hắn không khỏi có chút ngẩn ngơ, lạc đề nói một câu: “Nha đầu, ta thật sự rất tò mò về ngươi, trước khi ngươi nói cho ta biết sự thật về mình thì ta thật không nỡ để ngươi bị bắt đi như vậy.”
Sở Kiều nhăn trán, nói rành mạch: “Núi xanh còn đó, sông dài vẫn chảy, chúng ta sẽ có ngày gặp lại. Huống chi, bọn họ muốn bắt ta cũng không dễ như vậy, ta nhỏ người, một mình sẽ dễ thoát thân hơn. Ngươi còn có địa vị cùng thân phận của mình, ta không muốn liên lụy người vô tội.”
Hai mắt Yến Tuân sáng như đuốc, tròng mắt lấp lánh hữu thần nhìn Sở Kiều lưu loát tung mình xuống ngựa, không hề bởi vì vóc người nhỏ bé mà có chút chật vật.
Sau khi xuống ngựa, nàng ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Yến Tuân, ta đi đây. Mặc dù thân phận địa vị của ta và ngươi bất đồng, nhưng ngươi đã mấy lần cứu ta, phần nhân tình này ta sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày khác nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp đầy đủ.”
Yến Tuân cười nhạt không nói, Sở Kiều thấy hắn thần sắc kỳ quái, có chút khả nghi nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Hành sự cấp bách, nàng không có thời gian lề mề ở đây, tuy chuyện xảy ra có chút ngoài dự liệu, chẳng những Gia Cát Nguyệt đương không nhảy ra, còn kinh động đến Ngụy phiệt và cả kỵ binh hoàng gia, quả có vài phần không hợp lý. Nhưng hoàng thành rộng lớn như vậy, nàng vẫn còn vài chỗ ẩn núp an toàn.
Nữ hài tử khẽ khụy chân, chỉnh sửa y phục cùng buộc chặt giầy, cuối cùng nhìn thoáng qua Yến Tuân đang có chút ngơ ngác, sau đó lập tức xoay người chạy về phía đường cái trống trải.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa lốp cốp, Sở Kiều còn chưa kịp quay đầu lại nhìn một cái thì thân thể nho nhỏ của nàng đã bị nhấc lên. Yến Tuân ở phía sau cười to: “Ta không tin mình lại không thể che chở được một tiểu nha đầu như ngươi. Đi, chúng ta lập tức chạy cả đêm trở về Bắc Yến, bản thân ta cũng muốn xem Ngụy phiệt cùng kỵ binh có thể làm thế nào đuổi theo.”
Dứt lời, hắn liền vung roi thúc ngựa chạy về phía cửa thành.
“Thế tử!” Phong Miên cùng Yến Thập Thất cả kinh, đồng loạt kêu to lên.
“Thập Thất, trở về chỉnh đốn binh mã, hộ tống bổn thế tử ra khỏi thành.”
Tuyết bay đầy trời, gió Bắc gào thét, hơn một trăm kỵ mã phi nước đại trên con đường lớn đã kinh động giấc mộng đẹp của hơn phân nửa dân chúng hoàng thành. Nhưng cũng không có ai quan tâm tối hôm nay đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ chẳng qua bước ra đóng lại cửa nẻo rồi tiếp tục trèo lên chiếc giường ấm.
Yến Tuân ghìm chặt chiến mã, giơ tay ngăn cản động tác của Yến vệ ở phía sau, khẽ nhếch hàm, mắt lạnh nhìn vô số quan binh phía đồi diện.
Yến Thập Thất thúc ngựa tiến lên, cao giọng quát: “Chúng ta là người của Yến thế tử, đối diện là người nào, vì sao lại ngá đường chúng ta?”
“Ta là thiếu tướng đội Bắc kiêu kỵ binh, phụng mệnh phong đường ở đây.”
Nghe giọng nói hùng dũng của đối phương, Yến Tuân nhướng mày, cao giọng nói: “Bổn thế tử có thánh dụ của cung Thịnh Kim, ai dám cản đường ta?”
“Vậy thì thật không khéo rồi.” Một giọng nói hơi chút âm nhu chậm rãi vang lên, tiếng nói không lớn nhưng chẳng hiểu sao trong đêm yên tĩnh lại nghe chói tai như vậy, hơn nữa còn mang theo theo hàn khí lành lạnh.
Một nam tử thân mặc cẩm bào bạch ngọc cùng áo lông chồn từ tốn thúc bạch mã trắng tuyết, cầm cây đuốc đang cháy đi ra từ sau lưng đám người. Hắn khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Yến thế tử, thật không đúng dịp, ta cũng có thánh dụ của cung Thịnh Kim, khuya hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi thành, ai vi phạm...”
Nam nhân cố ý ngừng lại cười một tiếng, ánh mắt chuyển đến trên người Yến Tuân, sau đó cười nhạt rồi phun ra ba chữ: “Giết không tha.”
“Ngụy Thư Du?” Yến Tuân nhăn trán, ngữ khí không tự chủ có hơi cao lên một tầng.
Sở Kiều ở phía sau cau mày, không khỏi giục ngựa tiến lên một bước. Yến Tuân siết chặt roi ngựa trong tay, vung tay cản đường Sở Kiều, đem nàng che ở sau lưng mình. Sở Kiều một thân y phục Yến vệ, nàng ngẩng đầu lên nhìn phía lưng cao ngất của Yến Tuân, cảm thấy ấm áp trong lòng, giữa đêm khuya rét lạnh, sự che chở của hắn đối với nàng càng thêm trân quý.
“Huống chi, nếu như ta nhớ không lầm, thánh dụ của thế tử không phải là sáng mai mới ra khỏi thành sao?”
Yến Tuân khẽ cười một tiếng, nhướng mày nói: “Bổn thế tử tư niệm mẫu thân, tối nay liền muốn lên đường.”
“Trọng đạo hiếu vốn là chuyện tốt, nhưng thế tử cũng không cần phải gấp gáp lên đường ngay giữa đêm khuya như thế này.”
“Khiến Ngụy công tử chê cười, Yến Tuân trẻ tuổi tùy hứng, đã quyết định chuyện gì thì phải lập tức đi làm, nếu không sẽ ngủ không ngon giấc.”
“Vậy sao?” Ngụy Thư Du âm nhu khẽ cười một tiếng: “Đã vậy thì tối nay Yến thế tử phải mất ngủ rồi.”
“Lá gan Ngụy thiếu gia không khỏi quá lớn rồi!” Tiểu thư đồng Phong Miên tiến lên một bước, sẵng giọng quát lên: “Đừng nói là bây giờ, ngày thường thế tử chúng ta tùy thời đều có thể ra khỏi thành săn thú, ai dám có nửa câu ngăn cản. Ngụy thiếu gia hôm nay dựng chốt ngăn cản chúng ta ở đây, đến tột cùng là cậy thế người nào thế?”
“Chính là cậy thế của người ở cung Thịnh Kim!” Sau lưng đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp.
Nhóm người Yến Tuân lập tức quay đầu lại, chỉ thấy xuất hiện hai đội nhân mã đang chậm rãi tiến về phía trước, Ngụy Thư Diệp một thân áo lông xanh, sắc mặt lạnh lùng. Gia Cát Hoài đi theo bên cạnh, trên mặt không còn nụ cười hòa khí thường ngày mà lãnh đạm như băng, không lộ nửa điểm thanh sắc.
“Phụng thánh dụ, Bắc Yến khang thân vương thông đồng với loạn dân, dụng tâm bất lương, âm mưu tạo phản, đặc biệt lệnh cho thiếu tướng Ngụy Thư Diệp bắt giữ con trai trưởng của Khang thân vương là Yến Tuân, giao cho Phán lý viện xử trí.”
Lời vừa dứt, trong nháy mắt vô số đao kiếm sáng loáng được tuốt ra khỏi vỏ, đám Yến vệ kinh hãi nhưng đều đồng loạt tiến lên dùng thân che chắn ở trước người Yến Tuân.
Sở Kiều rút chiếc nỏ bên hông ra, tiến lên đứng ở bên phải Yến Tuân, “Xem là vì ngươi mà tới.”
Vẻ kinh sợ trên mặt Yến Tuân dần dần tản đi, chỉ còn lại vẻ tức giận bị đè nén cùng vẻ tỉnh táo bình tĩnh. Hắn nghe được lời của Sở Kiều cũng không quay đầu lại nhìn nàng mà vẫn chăm chú nhìn về phía trước, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, liên lụy ngươi rồi.”
“Không sao.” Sở Kiều khẽ cười một tiếng, “Vừa hay còn ân tình phải trả, đánh xong trận này coi như thanh toán đủ.”
Bóng đêm thâm trầm bị bao phủ bởi sát khí, mùi máu tanh nồng chậm rãi tản ra trên đường lớn Cửu Uy.