Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 114: Chương 114: Nhu tình cuối hạ




“Cam thảo hương, tô hợp hương, mộc tùng hương, hoắc hương tươi, một cân đinh lan hương, kê cốt thảo, bạch đàn hương, hồi hương đen, nửa cân kim tụ hương, bạch chỉ hương, thiệt lan hương, hai cân nhưỡng khê hương, bách huệ hương, lưu ly hương...” Tiểu cung nữ Thu Tuệ ở một bên lẩm nhẩm đếm lại số đồ cần mang, hương liệu cùng dược vật thái y kê cho Sở Kiều cũng được nàng cẩn thận kiểm tra. Ngoài cửa còn có một xe đồ lớn, chất đầy da lông đắt tiền cùng vật dụng trân quý, cái gì cần có đều có, giống như đi dọn nhà vậy.

Tối qua Sở Kiều đã nói cho Lý Sách ý định của mình. Lý Sách cũng không nhiều lời ngăn cản mà chỉ bảo để cho thái y ngày mai chẩn mạch thêm một lần nữa, kê đủ thuốc rồi mới cho nàng lên đường. Hôm nay hầu như hơn nửa số thái y ở thái y viện đều ở đây, Đỗ lão tiên sinh cẩn thận dặn dò hồi lâu, còn viết lại những điều cần lưu ý xuống trên giấy đưa cho Thu Tuệ cất, bận bịu hết nửa ngày mới rời đi.

Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như xe chỉ. Sở Kiều trúng độc đã lâu, muốn trị tận gốc cũng không đơn giản, cần phải tinh tế điều dưỡng cùng thuốc men đủ loại để từ từ trừ độc. Lý Sách chọn từ trong cung ra mấy thị nữ không có người nhà cùng Sở Kiều đi đến Bắc Yến, ngoài ra còn phái thêm năm mươi thị vệ hộ tống, đoàn người được dẫn đầu bởi thủ lĩnh thị vệ của Lý Sách là Thiết Do cầm theo kim bài của hắn mở đường.

“Cô nương, Bắc Yến lạnh lắm à?”

Từ lúc sáng khi biết mình phải cùng Sở Kiều đi đến Bắc Yến, tiểu nha hoàn Thu Tuệ vẫn còn trong trạng thái hưng phấn dị thường. Thiếu nữ không cha không mẹ, từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung này không ngừng tranh thủ cơ hội hỏi han Sở Kiều, trong đôi mắt to tràn ngập mong đợi cùng hy vọng đối với hành trình sắp tới.

“Rất lạnh. Nơi đó một năm đã có sáu bảy tháng tuyết rơi, so với nơi này thì lạnh hơn nhiều.”

“Vậy sao?” Thu Tuệ sửng sốt, mở to đôi mắt tròn xoe, vội vàng nói: “Vậy phải mang theo nhiều đồ da một chút.”

Dứt lời nàng lại tất bật đi thu dọn đồ, chỉ một chốc sau, chẳng những lấy thêm rất nhiều đồ da còn thuận tay mang theo một đống lò sưởi tay cùng chậu than lớn nhỏ đủ loại.

Sở Kiều nhìn thấy thì không khỏi cười một tiếng, nói: “Đủ rồi đấy, mang nhiều như vậy, đừng nói là đi Bắc Yến, cho dù đi Bắc Cực cũng còn dư.”

“Bắc Cực?” Tiểu nha hoàn lạ lẫm hỏi: “Bắc Cực là ở nơi nào vậy ạ?”

“Bắc Cực là nơi còn lạnh hơn cả Bắc Yến.” Sở Kiều cười nói: “Chỗ đó quanh năm chìm trong bão tuyết, lạnh đến mức có thể đông cứng làm hỏng luôn lỗ mũi của em.”

“Á!” Thu Tuệ sửng sốt, lập tức chụp lấy lỗ mũi như có tật giật mình, sau lại thở dài một hơi, “Kiến thức của cô nương thực rộng, cái gì cũng biết.”

Sở Kiều nhướng mắt, khẽ cong khóe miệng, “Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, Biện Đường và Bắc Yến cách xa vạn dặm, đến được Bắc Yến thì coi như em đã đọc vạn quyển sách, đến lúc đó có thể ghi danh đi thi tú tài rồi.”

Đám nha hoàn trong phòng đều đồng loạt cười ra tiếng, Thu Tuệ đỏ hồng mặt, mặt nhăn nhó cười ngượng ngùng, “Cô nương lại trêu nô tỳ.”

Lúc này bên ngoài đột nhiên có người đến tìm, Thu Thiền vội vàng chạy ra, chốc lát sau liền dẫn một nội thị trung niên tuổi hơn bốn mươi đi vào. Nội thị cung kính nói: “Sở cô nương, Thái tử điện mời cô nương đến gặp ngài.”

“Tìm ta?” Sở Kiều nhướng mày, hỏi lại: “Không biết điện hạ tìm ta có chuyện gì?”

“Nô tài cũng không rõ.”

Sở Kiều gật đầu, đưa mâm trái cây trên tay cho Thu Tuệ, nói: “Ta đi một lát.”

Thu Tuệ vội vàng đứng dậy, “Nô tỳ đi cùng cô nương.”

“Không cần đâu, ta sẽ về liền.”

Hiện tại đang là giữa trưa, mặt trời đứng bóng không một áng mây, ngự hoa viện rộng lớn vắng vẻ không một bóng người, Sở Kiều một thân y phục bằng lụa màu xanh nhạt, chất lụa mềm nhẹ như sợi tơ, từng tầng từng tầng rủ xuống tha thướt lay động theo từng bước chân. Hai người đi lên cây cầu đá xanh đã phơi mình qua bao nhiêu năm tháng, hai bên bờ thưa thớt liễu rủ, ánh nắng phản chiếu lên mặt nước đổ bóng loang lổ trên thành cầu. Bóng ảnh mảnh khảnh của Sở Kiều cũng bị ánh nắng khúc xạ chia thành vô số phần lớn nhỏ.

“Công công, chúng ta đi đâu đây?”

“Bẩm cô nương... Thái tử điện hạ đang ở Ngọc Thủy các, chúng ta đang đi đến đó.”

Sở Kiều gật đầu, cũng không nhiều lời nữa. Biện Đường dù sao cũng là quốc gia có lịch sử truyền đời cả ngàn năm, diện tích và vẻ nguy nga của cung Kim Ngô không phải là thứ mà cung Thịnh Kim ở Đại Hạ có thể so sánh được. Mặc dù nàng đã ở đây được mấy ngày nhưng vẫn chưa biết hết đường. Hai người vừa đi vừa thăm hoa thưởng phật, một lát sau thì đã có thể nhìn thấy xa xa trước mặt có một tòa thủy các tinh xảo được xây giữa hồ. Hai bên thủy các mọc đầy hoa lê trắng muốt, nhìn qua như ẩn như hiện giữa màn hơi nước bốc lên từ mặt hồ.

Một con thuyền nhỏ rẽ nước cập bờ, nội thị khom lưng muốn đỡ nàng, trầm giọng nói: “Xin mời cô nương lên thuyền.”

Sở Kiều gật đầu, nhẹ nhàng nhấc chân bước đến đứng ở đầu thuyền. Người chèo thuyền là một thiếu nữ trẻ tuổi mặc y phục xanh nhạt, ống quần vén cao lộ ra bắp chân trắng như tuyết, dung mạo hết sức thanh tú. Thỉnh thoảng nàng lại dùng khóe mắt len lén đánh giá Sở Kiều.

Thuyền cập bờ bên kia, Sở Kiều nhảy một bước lên bờ trước lão nội thị. Trên bờ có vài thị vệ trẻ tuổi đã đứng chờ sẵn, bọn họ thấy hai người Sở Kiều đến thì đồng loạt đưa mắt nhìn sang. Sau đó hai người trong đám thị vệ tiến lên, cũng không hề mở miệng mà chỉ làm tư thế xin mời.

Nhận ra lão thái giám kia không đi theo, Sở Kiều xoay người lại thì thấy ông ta thở ra một hơi dài, sau đó lấy từ trong ngực một khối khăn gấm ra nhẹ nhàng lau lau thái dương.

“Điện hạ đang ở đâu?” Sở Kiều khẽ nghiêng đầu hỏi một trong hai gã thị vệ.

Gã thị vệ kia đáp loa qua, “Chính là ở đằng trước.”

Sở Kiều gật đầu, sau đó lại hỏi: “Ngươi là người ở đâu? Nghe giọng không phải gốc ở Đường Kinh.”

Gã thị vệ kia nói: “Ta là lính dưới trướng của Từ đại tướng quân, thuộc biên quân phương Bắc.”

“Không ngờ trong cấm quân Biện Đường còn có biên quân phương Bắc, ta quả thực là kiến thức hạn hẹp mà.”

“Biên chế quân đội của Biện Đường khác với Đại Hạ, cấm quân luôn tuyển dụng tướng sĩ xuất sắc từ biên quân.” Gã thị vệ trẻ tuổi còn lại mở miệng giải thích.

“Ồ?” Sở Kiều xoay đầu lại, cười nhạt nói: “Xem ra vị thị vệ đại ca này dường như rất am hiểu biên chế quận đội của Đại Hạ.”

Người nọ biến sắc, lúng túng cười một tiếng rồi nói: “Có biết chút chút.”

“Cô nương, mời đi nhanh, điện hạ chờ đã lâu.”

Sở Kiều gật đầu, đột nhiên kêu lên một tiếng rồi dừng chân, ảo não nói: “Lúc sáng điện hạ có bỏ quên áo choàng ở chỗ ta, ta quên cầm theo rồi.”

Hai người kia sửng sốt, gã lớn tuổi hơn vội vàng nói: “Không sao, chúng ta sẽ phái người về lấy.”

“Sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền các vị đại ca như vậy, hay cứ để ta quay về một chuyến.”

Gã thị vệ trẻ hơn lập tức kêu lên: “Không cần đâu, vừa rồi Thiết thị vệ đã trở về lấy áo mang tới rồi, cô nương cứ đi gặp điện hạ trước đã.”

“Thế à? Vậy thì tốt.” Sở Kiều nhoẻn miệng cười, sau đó tươi cười theo hai người đi về phía thủy các khuất sau hàng hoa lê kia.

Một cơn gió mạnh chợt thổi tới, lướt qua hàng cây khiến hoa lê rụng lả tả, cánh hoa bay tán loạn đáp lên bờ vai thon của thiếu nữ.

Cùng lúc đó, thân ảnh màu xanh nhạt chợt nhảy lên, chỉ nghe *bốp* một tiếng, Sở Kiều quay lại đá vào ngực gã thị vệ đi phía sau, bàn tay cũng thuận thế chộp lấy tay gã phía trước bẻ mạnh một cái, tiếng xương cánh tay gãy vang lên răng rắc. Thiếu nữ vốn mảnh mai yêu kiều chợt hóa thành La Sát khát máu, nàng vận khinh công tung người nhảy xa hơn năm trượng, cong chân chạy như điên về phía con thuyền nhỏ.

Mấy gã thị vệ còn lại cũng lập tức rút đao ra, hét lớn: “Bắt lấy ả!”

Sở Kiều cười lạnh một tiếng, vừa rồi nàng hạ thủ lưu tình vì thân phận đối phương còn chưa rõ ràng, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không cần nữa.

Nàng giơ cánh tay lên, chủy thủ cột ở bắp tay lập tức tuột xuống.

Lưỡi chủy thủ loang loáng vung lên, Sở Kiều chậm chí cũng không nhìn một cái mà đã tung mình lên không, đá mạnh vào mặt một gã vừa lao đến khiến gã kêu thảm một tiếng rồi ngã vật ra đất, sau đó nàng tiếp tục sải bước chạy về phía con thuyền nhỏ.

“Bắt ả lại!” Từ xa có hơn mười gã thị vệ nhanh chóng chạy về phía Sở Kiều, ai cũng lăm lăm vũ khí không hề che giấu.

Ánh đao mang theo sát khí không ngừng vung lên, một gã tuổi chừng hơn ba mươi xông lên phía trước, đao pháp lưu loát, ra chiêu vô cùng tàn nhẫn. Sở Kiều nhíu mày, lập tức nghiêng người né tránh, lưỡi đao xé gió phạt ngang một sợi tóc của nàng. Thiếu nữ mặt không đổi sắc, thân thể chợt trở nên mềm dẻo như liễu, linh hoạt khuỵu gối, bằng tốc độ sấm sét áp sát đối phương, kề chủy thủ ngang cổ họng hắn xẹt một cái.

Xoay người tránh né, đá mạnh, đoạt đao, xẹt chủy thủ qua cổ!

Động tác nối liền không chút dư thừa, đến khi nàng tiếp tục tung mình nhảy xa thêm năm bước thì gã thị vệ kia đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, mặt vẫn đầy vẻ kinh ngạc không thể tin.

Cánh hoa đón gió, cỏ cây uốn lượn, trong khung cảnh đẹp đẽ đó, động tác của Sở Kiều giống như đang múa, hàng loạt chiêu thức chém giết ở trong tay nàng tựa như đang biễu diễn nghệ thuật.

Đáp xuống! Lại tung người lên! Bẻ xương! Kêu thảm thiết!

Sở Kiều ra chiêu không chút khoan dung, đối mặt với kẻ địch muốn dồn mình vào chỗ chết, nàng cũng không hề che giấu sát khí bừng bừng của mình. Tiếng binh khí rơi rớt không ngừng vang lên bên tai, Sở Kiều dùng cả hai tay đỡ lưỡi đao đang chém tới, thân hình thoăn thoắt như linh miêu áp đến, vung chân tàn nhẫn đá vào điểm trí mạng trên ngực đối phương.

Kẻ địch kéo đến càng lúc càng ào ạt như thủy triều, Sở Kiều nhảy vọt lên bắt được đầu một gã, cong người chụm hai gối đánh thẳng vào mặt hắn, khiến máu bắn tứ tung.

Con thuyền nhỏ đã ngay ở phía trước, thiếu nữ lái thuyền nhìn thấy tràng diện chém giết đáng sợ như vậy thì sợ đến ngây người, mặt đã tái nhợt không còn chút máu, mắt thấy Sở Kiều đằng đằng sát khí đang lao về phía mình thì nhất thời vội vã khua mái chèo muốn rời đi.

Khoảng cách càng lúc càng gần!

Sở Kiều đột nhiên dậm mạnh, nhảy một lần ba bước đạp lên người một gã, lấy đà bay vút qua khoảng không như một cánh chim. Trong lúc tất cả còn trợn mắt há hốc thì nàng đã *phịch* một tiếng vững vàng đáp xuống trên mũi thuyền.

Thiếu nữ lái thuyền ngây ngốc nhìn Sở Kiều, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân không dính một tí máu nhưng trên bờ lại là tràng diện máu me hỗn độn. Nàng xoay người bỏ lại ánh mắt hoảng sợ của đám người trên bờ, trầm giọng nói: “Chèo thuyền đi!”

Thiếu nữ lái thuyền ngơ ngác nhìn Sở Kiều, vẫn đứng như trời trồng.

*Xẹt* một cái, Sở Kiều gác chủy thủ lên cổ thiếu nữ lái thuyền, lạnh lùng nói: “Chèo thuyền!”

Con thuyền nhỏ nhất thời lảo đảo lướt đi, càng lúc càng xa bờ, đám người trên đảo vẫn chạy trái chạy phải, miệng không ngừng kêu to cái gì đó.

Sở Kiều hơi lơ đễnh, còn đang định thả lỏng tinh thần thì đáy lòng lại đột nhiên dâng lên cảm giác bất an. Ngay sau đó nàng liền không chút do dự nhảy ra khỏi thuyền, cùng lúc ấy, một tiếng *ầm* vang dội nhất thời vang lên. Thiếu nữ chèo thuyền chỉ kịp kêu thảm một tiếng, một khối đá to nặng đến hơn hai trăm cân rớt xuống đập tan con thuyền thành từng mảnh nhỏ. Mặt nước bồng bềnh đầy những mảnh vụn của thuyền cùng thi thể nát bét của thiếu nữ chèo thuyền.

Nước trong miệng xen lẫn mùi máu, Sở Kiều cũng không quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc là vũ khí gì, nàng cắn chặt răng đến mức trán nổi gân xanh. Nếu như đợt chém giết vừa rồi chỉ là muốn bắt được nàng, thì cơn tập kích này chính là muốn giết chết nàng bằng mọi giá.

Trong mắt Sở Kiều nhất thời lóe lên vẻ hung tàn sắc bén như mắt sói, nhanh chóng khua tay bơi về phía trước. Hai bên bờ không có con thuyền nào khác, nàng tin chắc mình có thể bơi tới bờ trước khi bị đuổi kịp, chỉ cần lên bờ thì nàng có thể chạy thoát.

Nhưng trong lúc còn đang quyết chí thề sẽ quay lại nơi này tìm ra kẻ địch thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, Sở Kiều cả kinh, đằng sau lại vang lên một tiếng *ầm*, sóng nước xung quanh lay động dữ dội. Còn chưa kịp lặn xuống tránh né thì nàng lại chợt thấy thân thể nhẹ hẫng như bị cái gì đó lôi lên.

Lưới cá? Bị mắc lưới rồi?

Chỉ mất vẻn vẹn một giây suy nghĩ, Sở Kiều lập tức lật cổ tay dùng chủy thủ xé rách lưới, nhanh chóng chui ra lặn sâu xuống làn nước lạnh như băng. Nhưng nháy mắt sau lại có một khối đá bị ném xuống, đến khi nàng chật vật tìm lại thăng bằng thì lại bị tấm lưới bao phủ một lần nữa.

“Chết tiệt!” Sở Kiều không nhịn được văng tục một câu, còn đang định dùng chủy thủ cắt lưới thì trước mắt lại có mấy mũi tên nhắm ngay đầu nàng bắn tới.

Khó khăn lắm mới tránh được tên, Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bên dưới hàng liễu có mấy chiếc thuyền nhỏ được kéo xuống nước, đồng loạt lướt sóng đến gần. Trên thuyền đều là thị vệ vũ trang đầy đủ, tay cầm cung tay cầm thương lăm le nhắm về phía nàng. Mà trên hai bên bờ lại xuất hiện đông đảo người mai phục, không ngừng kéo dây thu cái lưới đang trói chặt nàng.

Xem ra đối phương đã chuẩn bị vẹn toàn mọi đường.

“Buông vũ khí trong tay ngươi xuống!” Thị vệ trên thuyền cao giọng nói, ngón tay kéo cung chỉ chờ thả.

Sở Kiều biết nếu khi nãy đối phương đã dùng đến cả máy ném đá, thì hiện tại chỉ cần nàng dám có chút phản kháng gì thì mũi tên tẩm độc kia sẽ không nghi ngờ gì đâm thủng ngực nàng. Vì vậy nàng cũng thức thời buông lỏng tay, chủy thủ rơi tõm xuống nước, chìm sâu vào đáy hồ.

“Mang ả tới đây!” Trên đảo có người kêu to, thị vệ lôi Sở Kiều lên thuyền rồi nhanh chóng điều khiển thuyền lướt về phía bờ có tòa thủy các.

Sở Kiều bị hai gã đại hán dùng lực áp giải đi đến thủy các, cửa các được mở ra, để lộ một thân ảnh của một cô gái y phục hoa lệ quý giá đang nằm trên giường êm, châu ngọc trên y phục phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh chói mắt.

Cửu công chúa Triệu Nghiên của Đại Hạ đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn Sở Kiều, thản nhiên nói: “Muốn mời ngươi tới một lần thực khó.”

“Chủ nhân thế nào thì sẽ có loại khách tương xứng, công chúa dùng phương thức như vậy đãi khách còn muốn trách người khác không tuân theo đạo lễ sao?”

“Miệng lưỡi sắc bén thật!” Triệu Nghiên hừ lạnh một tiếng. Nàng bất chợt ngồi dậy, lạnh lùng nhìn Sở Kiều, trầm giọng nói: “Bản thân ta thực muốn nhìn xem ngươi có thể kiên cường đến bao lâu.”

Sở Kiều không chút e dè cong khóe môi lên, nói một cách giễu cợt: “Vậy phải xem công chúa có thủ đoạn như thế nào.”

Triệu Nghiên giận dữ, lạnh lùng tốt lên: “Người đâu, hãy tiếp đãi vị khách quý đến từ Bắc Yến này cho thật tốt!”

Sở Kiều chậm rãi nhắm mắt lại, rơi vào trong tay người của Triệu gia, không cần nghĩ nàng cũng biết kết cục của mình. Chỉ hy vọng nữ nhân này bị thù hận che mắt mà không lập tức giết chết nàng, nếu đám người Thu Tuệ đủ cơ trí, giờ này chắc chắn đã đủ thời gian tìm đến Lý Sách cầu cứu.

Sau thời gian một nén nhang, Sở Kiều lại bị lôi lên đại sảnh, chẳng qua hiện tại nàng đã không còn khả năng tự mình đứng thẳng lên nữa. Hai chân nàng bị thương nghiêm trọng vì gậy gỗ, trên người cũng bị đánh bầm dập. Đám binh sĩ này cũng không hề nương tay đối với một tiểu cô nương mảnh mai như nàng, ai cũng đều như có thâm cừu đại hận đối với nàng, ra tay tàn nhẫn tựa như muốn đánh nàng đến chết.

Y phục trên người đã nhuốm máu, máu chảy xuống từ trên trán che khuất tầm mắt, Sở Kiều suy yếu nhưng hai mắt vẫn mở to, trong mắt không không mảy may có chút sợ hãi. Nàng chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Nghiên, sắc mặt rất bình tĩnh, thậm chí còn ẩn chứa chút cao ngạo cùng thương hại.

Triệu Nghiên lạnh mặt, giễu cợt nói: “Bây giờ cảm thấy sao hả? Thực không ngờ, bọn Thất ca lật trời cũng không tìm được ngươi nhưng ngươi bây giờ lại rơi trong tay ta. Người phạm phải tội tày trời như ngươi, nói xem ta phải trừng phạt ngươi thế nào thì mới phải đây?”

Triệu Nghiên hừ lạnh một tiếng, rút một thanh bảo kiếm ra tiến đến, khóe miệng lộ vẻ tàn nhẫn cùng thống hận, “Ta thực hối hận, vì sao ban đầu lại không sớm giết sạch đám dân đen các ngươi!”

Thần trí Sở Kiều đã bắt đầu có chút mê man, vừa rồi đầu nàng bị trúng một gậy, hiện tại trước mắt như lúc trắng lúc đen, nhìn thấy Triệu Nghiên nhưng lại không thấy rõ dung mạo của nàng ta. Khuôn mặt của Triệu Thuần chập chờn lay động như sóng nước, dần dần biến thành bộ dáng khi nàng ta còn bé, đang hống hách lớn lối đứng giữa đám người. Khi đó Triệu Nghiên bất hòa tỵ nạnh với Triệu Thuần, cho nên luôn tìm cách ức hiếp người Triệu Thuần để ý là Yến Tuân. Đó cũng là thời gian khó khăn nhất của hai người Sở Kiều và Yến Tuân, cơ hồ như mỗi ngày đều bị thương mà một chút phản kháng cũng không dám làm.

Sở Kiều khẽ cười, khinh thường nhìn Triệu Nghiên, lạnh lùng nói: “Ta sẽ nhớ kỹ ngày này.”

Triệu Nghiên giận đến tím mặt, “Gan thực lớn! Đến nước này mà còn dám uy hiếp ta!”

Sở Kiều cười lạnh, ném cho Triệu Nghiên một ánh mắt khinh miệt, hô hấp hơi khó khăn nhưng vẫn thản nhiên nói: “Dựa vào tình cảnh hiện tại, ngươi muốn giết ta thì có rất nhiều biện pháp. Có thể thông qua đám quan viên báo tin cho Đại Hạ tạo áp lực với Biện Đường, buộc Lý Sách không thể không cho xuất cung, sau đó các ngươi có thể trên đường mai phục. Chưa kể, ngươi cũng có thể thu mua thị nữ bên cạnh ta, hay mua chuộc thái y dùng biện pháp thần không biết quỷ không hay lấy mạng ta. Nhưng ngươi lại không làm thế, ngươi gióng trống khua chiêng hành sự một cách trắng trợn, ngươi cho rằng làm như vậy sẽ có thể dằn mặt những người xem thường mình, sẽ tạo được thanh thế trong hoàng cung Biện Đường, khiến các nữ nhân còn lại của Thái tử sẽ thêm ba phần kính sợ, thân phận công chúa Đại Hạ sẽ càng như nước lên thuyền lên theo. Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, làm như vậy sẽ ảnh hưởng như thế nào đến Lý Sách? Có tác động gì đến Bắc Yến? Khi đó ngươi không còn là đại diện của Đại Hạ nữa mà đã trở thành một nữ nhân đố kỵ, tự mình làm mất lợi thế vốn có của bản thân, hoàn toàn trát bùn lên thể diện của Biện Đường. Vậy mà ngươi còn ở đây tự mãn với cách làm của mình, thật sự vẫn rất đang đắc ý sao?”

Sở Kiều khinh thường hừ lạnh một tiếng, quét đuôi mắt miệt thị lên khuôn mặt biến sắc của Triệu Nghiên, lạnh giọng nói: “Triệu Nghiên, ngươi là một đồ ngu xuẩn, trước kia đã thế thì bây giờ vẫn vậy. Xem ra tổn thất của Đại Hạ không hề giúp ngươi mở mắt, ngươi vẫn không mảy may có chút tiến bộ nào.”

“Câm miệng!” Triệu Nghiên đột nhiên hét lên, hung hăng tát mạnh vào mặt Sở Kiều.

Sở Kiều chậm rãi xoay đầu lại, trong mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn, trầm giọng nói: “Một cái tát này ta sẽ nhớ kỹ, sẽ có một ngày khiến ngươi trả lại gấp mười lần!”

“Chỉ e ngươi không có cơ hội này!” Triệu Nghiên giơ cao bảo kiếm trong tay lên.

Sở Kiều rạp người xuống trên mặt đất, thừa dịp ánh mắt của mọi người đều tụ ở trên người Triệu Nghiên, âm thầm sờ tay lên thanh chủy thủ giắt ở đùi. Đây chính là chiêu bảo vệ mạng cuối cùng của nàng, chỉ cần khống chế Triệu Nghiên thì nàng sẽ có cơ thội thoát thân, cho dù phải chịu một kiếm thì cũng phải nhắm chặt khoảnh khắc này.

Triệu Nghiên vung kiếm lên, nhưng khi mũi kiếm sắp sửa đâm vào ngực Sở Kiều thì chợt có một tiếng quát lớn vọng đến, cửa sảnh nhất thời bị đá văng, hai gã thị vệ bị ném bay, ngã nhào ở trên mặt đất.

Một tiếng *keng* giòn tan vang dội khắp toàn sảnh, thân ảnh kia nhanh tới mức không ai nhìn thấy được hắn làm sao lao đến. Nam nhân áo đỏ thẫm thêu hoa văn tường vân, giày gấm màu vàng dẫm lên mặt thảm, chỉ một chưởng đã đánh văng kiếm của công chúa Đại Hạ, sau lưng hắn là đám đông thị vệ hùng hổ vọt vào, nhanh như cắt đã đè nghiến đám binh sĩ Đại Hạ xuống trên mặt đất.

Lý Sách đứng ở trước người Sở Kiều, đôi mày vốn luôn thong dong hiện đang nhíu chặt, ánh mắt như ngậm băng, không có sự tức giận hay bất kỳ tình cảm nào khác, nhưng vẻ ngụy trang che giấu ngày thường đã hoàn toàn mất dạng. Hắn duỗi ngón tay ra muốn ôm lấy Sở Kiều nhưng lại không biết bắt đầu từ chỗ nào, đầu ngón tay run run biểu thị sự kích động cực độ.

Triệu Nghiên bò dậy từ trên mặt đất, ôm mặt không thể tin kêu lên: “Lý thái tử! Ngươi dám...”

“Câm miệng cho ta!” Tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, ngữ khí cợt nhả ngày thường không còn, thay vào đó là vẻ lãnh khốc, trầm tĩnh, thậm chí còn có vài phần sát khí. Nam nhân cũng không quay đầu lại, chậm rãi cất giọng tàn nhẫn nói: “Nhân lúc ta còn có thể khống chế bản thân không giết ngươi thì mau cút ngay đi.”

Hai mắt Triệu Nghiên đỏ bừng, đầu tóc trâm cài tán loạn, nàng ta giận đến mức run giọng, chỉ tay vào Sở Kiều, kêu to: “Ngươi dám nói năng với ta như vậy? Ả có thân phận gì chứ? Chỉ là một dân đen hạ tiện, còn ta là công chúa Đại Hạ, là thê tử tương lai của ngươi, ngươi dám...”

“Người đâu, ném nàng ta ra ngoài.”

“Dạ!” Hai thị vệ tinh tráng tiến lên nhấc Triệu Nghiên lôi đi. Cả gian phòng nhất thời tràn đầy tiếng la hét khàn giọng của Triệu Nghiên, nàng ta điên cuồng kêu gào như một con báo bị chặt đuôi.

Một tiếng *phịch* chợt vọng lại, Triệu Nghiên kêu lên thảm thiết, nàng ta đã bị tùy tùng của Lý Sách ném thẳng ra khỏi cửa, đám binh sĩ Đại Hạ cũng bị lôi hết ra ngoài như chó chết bị tha đi, ngay sau đó cửa sảnh liền được khép kín.

Lý Sách đứng ở trước mặt Sở Kiều, nghiêm nghị chau mày, hồi lâu vẫn không nói ra lời.

Sở Kiều nhìn hắn, rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài, “Không định đỡ ta dậy à?”

“Nàng còn có thể nói chuyện, chứng minh sẽ không chết.” Vẫn là khẩu khí giễu cợt nhưng khi nhìn vào mắt Lý Sách, Sở Kiều lại không hề cảm giác được chút cười nhạo hay đùa bỡn gì. Hắn đang chân thành nhìn nàng, trên mặt lộ vẻ khẩn trương, tuy đã tận lực che giấu nhưng nàng vẫn có thể cảm thụ được sự sợ hãi cùng bất an của hắn.

Sở Kiều nhẹ gật đầu, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc là lạ, nàng lên tiếng đáp lời, ngữ khí khẳng định mà cũng rất thật tình, “Ừ, ta sẽ không chết.”

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Sở Kiều tựa như có thể nghe được tiếng thở phào rất nhẹ của Lý Sách. Vẻ khẩn trương trên mặt nam nhân nhất thời buông lỏng, hắn nhìn Sở Kiều, đột nhiên gục đầu xuống như người đang bị trọng thương là hắn mới đúng, cứ như vậy bất lực tựa đầu lên vai nàng, tuy nhiên lực tựa lại nhẹ như bông, không gây chút áp lực nào.

Cùng lúc đó, Sở Kiều có thể cảm giác được, chỉ thoáng chốc toàn bộ khí lực trên người nam nhân này tựa như đã bị rút cạn.

“Vậy thì tốt...” Nam nhân nhỏ giọng lẩm bẩm... âm lượng cực nhỏ khiến Sở Kiều nghe không rõ.

Sau giờ ngọ gió vẫn oi bức như cũ, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ tạo thành vô số vệt sáng lốm đốm trên nền sảnh. Trường bào đỏ thẫm của Lý Sách tùy ý trải ra trên sàn, vạt áo có thêu vô số đóa tường vi tinh xảo, hai bàn tay hắn nắm chặt đến mức trắng bệch, tóc mai hai bên thái dương vẫn chỉnh tề, nhưng lại hơi ươn ướt mồ hôi trong suốt.

Lý Sách ngẩng đầu lên, một đầu gối vẫn khuỵu trên đất, nhẹ nhàng đưa một tay đỡ ót Sở Kiều, tay còn lại luồn qua gối nàng. Cơ thể Sở Kiều căng lên, vết thương bị động nhất thời truyền đến cảm giác đau đớn, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, sắc mặt lại trắng thêm mấy phần.

Lý Sách thấy cũng không có biểu hiện gì mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng bớt đau rồi mới cẩn thận ôm vào lòng.

“Ráng chịu một chút.” Một âm thanh trầm thấp vang lên ở bên tai, Sở Kiều khẽ gật đầu, Lý Sách nhất thời vận sức, nhanh chóng ôm nàng đứng dậy.

Thị vệ hai bên cung kính cúi đầu, cửa sảnh được đẩy ra khiến ánh sáng chói mắt bên ngoài tràn vào. Đứng ngay ngoài cửa chính là bóng dáng quật cường của Triệu Nghiên, tiểu cô nương chỉ mới mười bốn mười lăm nhưng lại mang theo khí chất sắc bén, đang nhìn chăm chăm Lý Sách và Sở Kiều, như hận không thể nhìn thủng hai người bọn họ.

Lý Sách miễn cưỡng quét mắt qua mặt nàng ta, ngay sau đó liền quay sang nói với tùy tùng ở sau lưng: “Trước trời tối, đưa Cửu công chúa rời Đường Kinh, trong vòng bảy ngày ta muốn nàng ta ra khỏi cảnh nội của Biện Đường, từ nay về sau cả đời cũng không được bước nửa bước vào Biện Đường.”

Triệu Nghiên nghe vậy liền cau mày, tiến lên một bước muốn mở miệng nói nhưng lại bị nha hoàn bên người giữ chặt.

Tôn Đệ vẫn một thân trường bào nho nhã, phong thái linh hoạt hơn người, hắn nghe Lý Sách ra lệnh thì khẽ nhíu mày, trầm giọng đáp: “Điện hạ, như thế e không ổn. Cửu công chúa dù sao cũng là người hòa thân do Đại Hạ tự mình đưa đến, tuy không phải là chính phi nhưng thiệp mời cũng đã được phát ra ngoài, bây giờ làm vậy e sẽ ảnh hưởng đến bang giao giữ hai nước.”

Triệu Nghiên nghe nói thì sắc mặt có hơi hòa hoãn lại, nàng ta đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Lý Sách, tựa như ngoài lấy nàng ta ra thì hắn không còn sự chọn lựa nào khác.

“Ngươi cho rằng Đại Hạ bây giờ vẫn còn là hổ vương chiếm cứ một vùng như nửa năm trước sao?” Lý Sách khinh thường hừ lạnh một tiếng, quét ánh mắt hàn băng qua đám tùy tùy Đại Hạ nằm la liệt trên mặt đất, nhàn nhạt nói: “Nói lại với Hạ hoàng, muốn hòa thân thì đổi người nào được dạy dỗ tốt một chút, nữ nhân này Lý Sách ta không dám cưới vào cửa rồi.”

Dứt lời, hắn liền ôm Sở Kiều đi về phía trước, Tôn Đệ sửng sốt, lập tức đuổi theo sau hỏi: “Vậy còn đám người này...”

“Chém hết.” Thanh âm nhàn nhạt của Lý Sách quanh quẩn trong gió, “Đã đến lãnh thổ Biện Đường ta mà còn dám khoa trương lớn lối, cả gan làm loạn như thế mà còn có thể mặc cho bọn chúng an toàn rời đi sao? Có điều Cửu công chúa đi một mình sẽ khó tránh khỏi có chút cô đơn, Tôn Đệ, ngươi tìm vài tên lính đưa nàng ta một đoạn đi, chọn tên nào càn quấy mạnh mẽ một chút.”

Không trung nhất thời vang lên tiếng hít vào thật mạnh, sau một trận trầm mặc thật lâu, thay vào đó là tiếng rống giận dữ tuyệt vọng cùng vô số tiếng cầu khẩn không ngừng.

Âm thanh chói tai đó như xuyên thấu tầng mây cao trên bầu trời chính ngọ.

................................................................................................

Lý Sách ôm Sở Kiều dẫn đầu đoàn người đi giữa hàng liễu rủ dọc theo bờ hồ, cành lá phất phơ trong gió như bóng dáng thiếu nữ yêu kiều. Gió mát từ mặt hồ thổi đến xua tan buồn bực khiến lòng người trở nên nhẹ nhõm. Mặt nước xanh ngắt, sóng gợn nhấp nhô, Sở Kiều đột nhiên có chút choáng váng, không rõ là vì vết thương cũ tái phát hay vì sức cùng lực kiệt, mí mắt nàng chợt nặng như chì.

“Ngủ một chút đi.” Bên tai vang lên tiếng nam nhân, âm thanh nhàn nhạt không còn vẻ giễu cợt thường ngày mà ôn hòa như có thể xoa dịu lòng người, hắn khẽ siết bờ vai có hơi căng thẳng của nàng, thấp giọng nói: “Đã ổn rồi.”

Đúng vậy, đã không sao rồi.

Sở Kiều chậm rãi thở ra một hơi, nàng đã sớm biết là sẽ không có việc gì, không đúng sao? Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Lý hồ ly, ai có thể giảo hoạt hơn hắn chứ? Hắn nhất định sẽ tới cứu nàng.

Tựa hồ như vẫn luôn nghĩ như vậy, cho nên khi đối mặt với lưỡi kiếm của Triệu Nghiên, nàng không hề mảy may có chút kinh hoảng.

Sở Kiều nặng nề tựa đầu lên ngực Lý Sách. Nàng từng cho rằng nam nhân lớn lên trong hoa lệ này sẽ không chịu được mưa gió khổ sở, nhưng hiện tại nằm trong lòng hắn, suy nghĩ đó trong thoáng chốc đã tự sụp đổ. Thật ra thì, hắn cũng là một nam nhân có vòng tay vững chắc, có thể ngăn trở rất nhiều sương gió bên ngoài.

Nghe thấy tiếng thở nhẹ vang lên từ trong ngực, Lý Sách cúi đầu xuống, trong mắt chợt có chút hoảng hốt.

Giữa khung cảnh sóng nước xanh đẩy đưa, cành liễu phiêu diêu, chân mày nhíu chặt của nam nhân dần dần buông lỏng, hắn thầm nhủ, cần lập tức triệu tập ngự y, phải là ngự y tốt nhất cùng thuốc quý nhất, còn về chuyện đi Bắc Yến, e lại phải trì hoãn rồi.

Cơn gió ấm mang theo hương sen dìu dịu, không gian thoáng đãng tự tại, lá sen che kín chân trời, đã là cuối vụ sen, báo hiệu mùa hạ sắp qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.