“Súc sinh vong ân phụ nghĩa! Ngươi lặp lại lần nữa xem!” Triệu Tung chợt rút chiến đao bên hông ra, lao tới như một cơn gió. Áo choàng xanh biếc bị gió cuốn bay phần phật trong gió, thật giống một cánh chim bị móng vuốt ưng xé rách. Nam nhân lương thiện từ trước đến giờ luôn không câu nệ đứng trong gió lạnh, ánh mắt bén nhọn lộ sát ý, khí chất hoàng gia trong nháy mắt như chợt bừng sống ở trên người hắn.
Yến Tuân xóa đi bình thản ôn hòa thường ngày, mặt mũi băng lãnh, khóe mặt nghiên nghiên nhìn về phía Triệu Tung. Phía sau nam nhân là bóng đêm đen như mực, dưới vó ngựa của hắn là hoàng thành đang run rẩy, bên tai hắn tựa hồ như có tiếng hô khuynh đảo cung Thịnh Kim. Hắn chậm rãi cong khóe miệng, cất tiếng nói sắc bén lạnh như băng: “Vong ân phụ nghĩa? Đại Hạ có ân nghĩa gì với Bắc Yến?”
Triệu Tung hừ lạnh một tiếng, nghiêm túc nói: “Phụ hoàng dưỡng dục ngươi mười năm, xem ngươi con, không những sắc phong làm vương Bắc Yến mà còn gả Triệu Thuần cho ngươi, đó là ân điển lớn đến bực nào? Nhưng ngươi lại vong ân phụ nghĩa, phản bội quốc gia, tru diệt dân chúng đế đô. Yến Tuân, dã tâm của ngươi rõ rành rành, quả thật đáng chết trăm ngàn lần!”
Gió lạnh thổi qua, nam nhân một thân trường bào đen thẫm đột nhiên cất tiếng cười lạnh: “Mười năm dưỡng dục? Xem ta như con? Xương trắng trên cao nguyên Thượng Thận còn đó, máu tươi trên đài Cửu U còn chưa khô, Triệu Tung, đây chính là ân điển ngập trời của hoàng tộc Triệu thị các ngươi sao?”
Triệu Tung thoáng sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền nhăn trán, bật thốt: “Yến vương bất trung làm loạn, quân đội đế quốc xuất binh chinh phạt là làm theo chính nghĩa...”
“Đủ rồi!” Yến Tuân đột nhiên quát một tiếng chói tai, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần nhiều lời nữa, sách sử vĩnh viễn chỉ theo lời người thắng. Ưu hay khuyết tự có hậu nhân bình luận, ta và ngươi không cần ở đây biện tranh. Triệu Tung, dựa vào nhiều năm giao tình giữa chúng ta, hôm nay ta thả ngươi rời đi, trở về nói cho lão già đó biết, Yến Tuân ta hôm nay làm phản.”
Ngay lắc đó, nhà chứa pháo ở thành Nam bén lửa, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, pháo hoa liên tiếp bắn lên đầy trời, không trung bao la trong thoáng chốc liền tràn ngập ánh lửa đủ màu sắc. Ánh mắt Yến Tuân trong bóng đêm thoạt nhìn sáng rực như sao trời, thần thái sáng láng mà kiên định như sắt. Tám năm mưu đồ, một khi hành động khí thế liền ngập trời.
“Ngươi...”
“Triệu Tung!” Một giọng nữ đột nhiên truyền đến, Sở Kiều thúc ngựa tiến lên, trầm giọng nói: “Triệu Tung, trở về đi.”
“A Sở.” Triệu Tung bi thương nhíu mày, “Cô cũng muốn trở thành kẻ địch với ta sao?”
Sở Kiều nhìn mặt Triệu Tung, bên cạnh nàng là quân lính thiết huyết, sau lưng là đế đô chìm trong biển lửa, tất cả giống như một giấc mộng phù du. Nàng nhớ tới rất nhiều năm trước, bên trong rừng mai phủ đầy tuyết, tiểu công tử khoác cẩm bào xanh biếc cao ngạo chỉ về phía nàng hô to: “Chính là ngươi! Ta gọi ngươi đó!”
Chớp mắt một cái đã qua bao nhiêu năm, Sở Kiều ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt kiên định nhìn người trên lưng ngựa, trầm giọng nói gằn từng chữ: “Ta chưa bao giờ muốn thành kẻ địch với ngươi. Tình nghĩa tám năm tương trợ, ta vĩnh viễn không quên.”
Triệu Tung thở dài một hơi, sắc mặt có chút hòa hoãn, vội vàng nói: “Vậy thì tốt, A Sở, theo ta trở về đi, đừng đi theo hắn. Ta sẽ cầu xin phụ hoàng cho cô.”
“Nhưng, cả đế quốc Đại Hạ chính là kẻ địch của ta.”
Lời nói như chém đinh chặt sắt đột nhiên vang lên từ trên môi thiếu nữ. Triệu Tung nhất thời sửng sờ tại chỗ, nhìn thấy Sở Kiều đi đến đứng ở bên cạnh Yến Tuân, “Ngươi hẳn là hiểu lập trường của ta, không hề thay đổi.”
“Tốt.” Triệu Tung buồn bã cười một tiếng, hai mắt đỏ như máu, cất giọng khàn khàn, “Coi như trước kia mắt ta bị mù.”
Triệu Tung chợt vung đao chém xuống, vẻ mặt sắc lạnh, lớn tiếng nói: “Từ nay về sau, Triệu Tung ta cùng hai người các ngươi một đao đoạn tuyệt. Ngày khác gặp nhau trên chiến trường sẽ không còn là bằng hữu mà là kẻ địch! Thuần Nhi, đi theo ta!”
Hai mắt Triệu Thuần vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, không chút phản ứng. Nghe thấy tiếng Triệu Tung gọi, nàng lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt lệ rơi lã chã, vươn cánh tay nhỏ trắng thuần ra muốn bắt lấy giày Yến Tuân. Nam nhân trên lưng ngựa khẽ cau mày, lui ngựa về phía sau khiến Triệu Thuần bắt hụt, bàn tay nhỏ trắng nõn duỗi ra giữa không trung, trên đó còn dính máu đã khô, là máu của tiểu binh đưa tin mà nàng đã giết, đó chính là lần đầu tiên trong đời nàng giết người.
Triệu Thuần gục xuống trên mặt đất, hé miệng điên cuồng nôn ói, nước chua trong dạ dày trào ra, dính vào vạt hỷ bào, vấy bẩn đồ đằng uyên ương song túc tượng trưng cho trăm năm hạnh phúc.
“Tại sao lại như vậy?” Thiếu nữ ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng bệch lên, thân hình run run như một con chó nhỏ không có lông trong mùa đông, nước mặt tuôn rơi như suối, giọng của nàng không hề run nhưng lại khiến người nghe thương tâm.
Tựa hồ như người xung quanh không còn tồn tại, Triệu Thuần lặng lẽ lẩm bẩm với bản thân: “Đều tại muội không tốt. Tuân ca ca, tại sao năm đó lúc phụ hoàng chém cả nhà Yến thị, Thuần Nhi lại không ở bên cạnh huynh? Muội vô cùng hối hận, nếu năm đó Thuần Nhi có mặt ở đó, cho dù cứu không được Yến vương gia thì cũng có thể bảo vệ Tuân ca ca, không để huynh bị người khác khi dễ. Nhưng khi đó Thuần Nhi còn quá nhỏ, mẫu hậu nhốt muội trong đại điện, vô luận muội có khóc rống như thế nào cũng không chịu thả ta ra. Tiểu Đào bắt tủ cho muội, hai người chúng ta leo lên dỡ mái ngóc, định thoát ra từ nóc phòng thì lại không cẩn thận làm rơi ngói kinh động tới mẫu hậu.”
Triệu Thuần đột nhiên bắt đầu nức nở, lời lẽ lộn xộn, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, “Sau đó Tiểu Đào bị người trong cung mẫu hậu đánh chết. Muội tận mắt nhìn thấy, thắt lưng nàng cũng bị cắt đứt, máu chảy ra từ trong miệng nàng, chảy rất nhiều, thấm ướt cả giày muội. Máu rất nóng, nóng như lửa vậy.”
“Tuân ca ca, muội thật vô dụng, sau đó muội không dám lén chạy nữa. Hai năm đầu, ngay cả tới viện của huynh thăm huynh muội cũng không dám đi. Muội sợ, muội nhát gan, muội luôn gặp ác mộng, máu của Tiểu Đào vẫn chảy, máu của nàng sắp bao phủ muội, quấn lên cổ, miệng mắt đều dính máu.”
Triệu Thuần đưa hai tay ôm chặt bả vai, rụt cổ như thật sự có máu sắp bao phủ mình. Nàng cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, nước mặt rơi tới tấp, “Nhưng Tuân ca ca, xin huynh đừng tạo phản, có được không? Phụ hoàng sẽ giết chết huynh. Thuần Nhi cái gì cũng không cần, không buộc huynh cưới muội nữa, muội chỉ muốn huynh được sống tử tế, huynh đi chỗ nào Thuần Nhi không thể nhìn thấy, sống thật tốt là được.”
Yến Tuân cau mày, không nhìn tới ánh mắt của Triệu Thuần mà nghiên đầu chuyển sang hướng khác, vẻ mặt thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng cứng rắn.
“Thuần Nhi! Muội mau tới đây cho ta!” Triệu Tung giận dữ lớn tiếng hô to.
Chỉ nghe *phịch* một tiếng, Triệu Thuần nhất thời quỳ xuống trên mặt đất, bò lên phía trước, giơ tay kéo góc áo Yến Tuân ở trên cao, rốt cuộc lớn tiếng khóc lên: “Tuân ca ca, đừng tạo phản, Thuần Nhi van huynh!”
Hai mắt Triệu Tung phát hỏa, hắn phẫn nộ quát lớn: “Thuần Nhi, muội đang làm cái gì?”
Dứt lời hắn liền thúc ngựa xông lên, các chiến Đại Đồng Hành liền đồng loạt tiến lên một bước che ở trước người Yến Tuân, giương cao vũ khí.
“Tuân ca ca, Thuần Nhi van cầu huynh! Phụ hoàng sẽ giết huynh mất, người sẽ phài người giết huynh!” Triệu Thuần vẫn quỳ tại chỗ, vừa khóc vừa khẩn cầu.
Yến Tuân thờ ơ ngẩng đầu nhìn trời, mặc cho áo bào bị Triệu Thuần nắm trong tay. Khi một cơn gió lạnh thổi tung mái tóc đen như mực cùng vạt hắc bào, hàng mày kiếm kiên định khẽ nhăn lại. Xa xa đột nhiên truyền tới âm thanh giao chiến dữ dội, Yến Tuân cùng Sở Kiều đồng thời ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm túc.
“Sư đoàn 19 đã tới! Yến Tuân, nếu không muốn người bên cạnh cùng ngươi uổng mạng thì mau thúc thủ chịu trói!” Triệu Tung vung đao đẩy lui một binh sĩ của Đại Đồng Hành, lớn tiếng nói.
“Yến Tuân, không thể chậm trễ nữa.”
Yến Tuân xoay đầu lại, chậm rãi gật đầu, ngay sau đó giật cương không chút do dự phi về phía thành Nam. Triệu Thuần ngồi bệch dưới đất nhất thời mất thăng bằng ngã sóng xoài, Sở Kiều cũng các chiến sĩ giáp đen cũng thúc ngựa chạy như điên theo Yến Tuân. Từ rất xa, nàng quay đầu lại, vẫn còn có thể nhìn thấy thân ảnh Triệu Thuần nửa nằm trên mặt đất khóc lớn, Triệu Tung tay cầm trường đao đứng bên người muội muội, vóc người nam tử trẻ tuổi rất gầy, gió lạnh thổi tung vạt áo cùng mái tóc đen như mực của hắn, lộ ra vẻ cô đơn tiêu điều khó tả.
Tám năm giao tình, cuối cùng như hoa trong gương, như trăng trong nước, đều hóa thành hư ảo giả dối.
Từ cái ngày nàng đi theo Yến Tuân vào cung Thịnh Kim thì kết cục ngày hôm nay đã định.
Thập tam, ân tình của ngươi Sở Kiều ta đành cô phụ.
“Hây!” Thiếu nữ quát một tiếng chói tai, vung roi thúc ngựa phi nhanh, để lại toàn bộ khoảng thời gian phiêu linh suốt tám năm qua ở phía sau, ánh mắt chăm chú dõi theo phía trước, chấp nhất đuổi theo chiến kỳ hắc ưng trước mặt.
.................................................................................................
Mùi máu tanh nồng đậm đập vào mặt, đám bạo dân ô hợp đã sớm bị đánh lui nên con đường lớn ở thành Nam vô cùng yên tĩnh. Các binh sĩ của Trấn phủ sứ Tây Nam dùng tên và gạch đá không ngừng tiến lên mở đường, sư trưởng sư đoàn 19 là Phương Bạch Du tay cầm mãnh đao, cả người đẫm máu cùng quân binh của mình anh dũng chém giết. Quân đội hoàng gia như một bức tường thép không thể lay ngã, chậm chạp nhưng kiên định, từng chút một phá tan mọi chống cự.
Khoái mã từ chỗ hỏa hạn trở về báo cáo tin tức bất lợi, Yến Tuân ngồi trên lưng ngựa yên lăng không nói, sắc mặt trầm tĩnh nhìn không ra hắn đang nghĩ gì.
Sở Kiều nheo mặt nhìn phía xa xa, trầm giọng hỏi: “Vẫn chưa được?”
Yến Tuân cất giọng trầm thấp, bình tĩnh lắc đầu, “Vẫn chưa được.”
“Thương vong rất nhiều rồi, vẫn phải tiếp tục chờ sao?”
“Ừm, vẫn phải chờ.”
Sở Kiều hít sâu một hơi, cau mày trầm giọng nói: “Yến Tuân, tiếp tục nữa sẽ khiến toàn quân trấn phủ sứ Tây Nam bị tiêu diệt.”
“Sư trưởng sư đoàn 12 và 36 còn đang ở ngoài nhìn, nếu bây giờ rút lui thì hoàng thanh sẽ còn đầy đủ quân lực. Lúc đó khi chúng ta trên đường trở về Bắc Yến tuyệt sẽ không an bình, sẽ bị đế quốc không ngừng truy kích.”
“Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta cũng sẽ thương vong nghiêm trọng. Chỉ riêng di chuyển người bị thương cùng an bài đường lui cũng đã khiến kế hoạch rối loạn không ít.”
Yến Tuân khẽ nhăn mày, ngay sau đó liền lắc đầu, “Muội yên tâm, ta tự có an bài.”
“Yến Tuân.”
“A Sở, muội cứ ra khỏi thành trước đi.”
Sở Kiều sửng sốt, ngay sau đó cau mày, trầm giọng nói: “Ta không đi.”
“A Sở.” Trong ánh lửa giết chóc bập bùng, nam nhân lộ sắc mặt ôn hòa, dịu dàng nói: “Muội hãy ra khỏi thành trước, đến cạnh sông Xích Thủy cùng A Tinh an bày kế hoạch qua sông. Hắn hành sự bất cẩn, ta không yên lòng.”
“Không được.” Sở Kiều cố chấp lắc đầu, nói: “Ta muốn ở cùng huynh.”
Yến Tuân cố ý nghiêm mặt lại, cứng rắn trầm giọng nói: “A Sở, tình thế nghiêm trọng, không nên giở tính khí trẻ con.”
“Nơi này đao phong kiếm ảnh đầy trời, sư đoàn 12 và sư đoàn 36 còn đang dõi mắt nhìn chằm chằm, ta sao có thể yên tâm để huynh lại một mình!”
Yến Tuân nhất thời bật cười, “Ngốc, cái gì mà một mình ta, muội quăng một vạn binh mã của trấn phủ sứ Tây Nam đi đâu rồi? Không cần lo lắng cho ta.”
Sở Kiều phản bác: “Trấn phủ sứ Tây Nam vừa mới phản bội chủ cũ, ai biết liệu bọn họ có lại thay đổi ý định nữa không? Ta sao có thể tin tưởng họ?”
“Nếu trấn phủ sứ Tây Nam không đang tin, cho dù muội có ở lại thì chúng ta cũng khó thoát cái chết. A Sở, dùng người thì không nên nghi ngờ người, đã nghi ngờ thì không nên dùng. Chính muội đã dạy ta những lời này.”
Sở Kiều hồ nghi nhìn Yến Tuân, ngờ vực hỏi: “Yến Tuân, huynh thật sự tin tưởng bọn họ?”
“Ta không phải tin tưởng họ mà tin ở chính mình.”
Tiếng hét vang dội đột nhiên vang lên, lại một đợt tiến công cùng phản kích mãnh liệt diễn ra, tên bay như mưa, máu đen đầy trời. Trường bào đen nhánh của Yến Tuân tung bay trong trời đêm, hắn đưa ánh mắt sáng như sao bình tĩnh nhìn trận chém giết đẫm máu trước mặt, chậm rãi nói: “Ngoài trừ dựa vào ta, bọn họ đã không còn đường lui. Tử chiến thì còn một đường sống, bằng không thì sẽ trở thành phản đồ của cả Bắc Yến cùng đế quốc.”
“Nhưng...” Sở Kiều không đành lòng nói: “Trận chiến này giết chóc nhiều như vậy, quá không có tình người.”
“Tình người?” Yến Tuân cười lạnh một tiếng, “Phụ thân năm đó cũng bởi vì hai chữ này mới chết ở cao nguyên Bắc Yến, ta tuyệt đối sẽ không như vậy.”
Trong nháy mắt, khuôn mặt Yến Tuân như bị bao phủ bởi một tầng hắn ám, Sở Kiều sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấp giọng kêu lên: “Yến Tuân?”
Yến Tuân cúi đầu, mỉm cười nhìn Sở Kiều, giang tay ôm đôi vai thon gầy của nàng, “A Sở, tin tưởng ta. Đến bờ sông Xích Thủy chờ ta, chúng ta nhất định sẽ cùng nhau rời đi.”
Cuồng phong thổi qua, Sở Kiều đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, nàng vươn hai tay ôm chặt lấy eo nam nhân, có chút nức nở khó nén nói: “Yến Tuân, nếu huynh xảy ra chuyện, ta quyết sẽ báo thù cho huynh.”
Trong bóng đêm có tiếng gió thổi vù vù, âm thanh của trận chiến đột nhiên như rất xa xôi, khuôn mặt của vị quân vương Bắc Yến trẻ tuổi trong trẻo như ngọc, tóc đen bay phất phới trong gió, hắn đưa tay nâng cằm thiếu nữ lên, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng. Bốn mắt hai người nhìn nhau, trong mắt thấm đẫm tình thâm. Tám năm làm bạn, tính mạng làm một, sinh tử chi giao, thâm tình hậu ý đã sâu tận xương tủy.
Hai mắt Yến Tuân sâu thẳm như đầm nước, hắn thấp giọng nói: “A Sở, có một chuyện ta đã muốn làm từ rất lâu rồi.”
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ chợt hồng rực lên, nàng ngẩng đầu, ôn nhu cười một tiếng: “Vậy huynh còn đợi cái gì nữa?”
“Ha ha!” Quân vương trẻ tuổi cười to một tiếng, nhất thời cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên đôi môi mềm mại như cánh hoa của thiếu nữ.
Trong khoảng khắc đó, Sở Kiều nhắm hai mắt lại, ý thức như rơi xuống vực sâu vô tận, mặc cho tình cảm tám năm như sóng biển ào tới cuốn trôi mình. Xa xa là tiếng kêu giết ngập trời, cả đế đô Chân Hoàng như đang rung động dưới chân bọn họ, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ của dã thú cùng đường. Cung Thịnh Kim phát ra ánh lửa ngút trời, đám trưởng lão cùng quý tộc môn phiệt không thể tin mở to mắt chứng kiến tất cả. Tám năm trước, không ai tin thiếu niên chỉ còn hai bàn tay trắng năm đó sẽ có ngày sở hữu hùng tâm cùng thực lực mạnh mẽ như vậy. Tám năm sau, không ai còn hoài nghi, con hổ nhỏ bị giam cầm ngày xưa đã trưởng thành, vung cao nanh vuốt sắc bén hung dữ cào lên tường thành của đế đô tìm đường trở về quê cũ.
“A Sở, chờ ta!”
“Ừ.” Buông hai tay ra, Sở Kiều nở nụ cười tươi như hoa, “Phi ngựa trên thảo nguyên Bắc Yến, đạp tuyết trên Hồi sơn, Yến Tuân, ta chờ huynh!”
Cuồng phong gào thét, dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ, thiếu nữ thúc ngựa về phía cửa thành Tây Bắc.
Yến Tuân ngồi trên lưng ngựa dõi mắt nhìn theo thân ảnh Sở Kiều dần biến mất trong bóng đêm. Dưới bầu trời đêm, thân hình của hắn cao thẳng như đại thụ trên cao nguyên, không chút lung lay.
Lịch sự sẽ không nhớ tới chi tiết mà chỉ nhớ kỹ kết quả, mà kết quả lại là cho người thắng điền lên.
“Thế tử! Sư đoàn 12 và sư đoàn 36 có dấu hiệu điều động binh mã!” Lính truyền tin thúc khoái mã chạy tới báo.
Yến Tuân gật đầu, thấp giọng thì thầm: “Đã đến lúc.”
.................................................................................................
Một đạo pháo hiệu sáng rực giữa bầu trời đêm, là ánh sáng xanh vô cùng chói mắt. Tại ngoại ô hoang vu, một đội nhân mã đang phi như nước đại, nhìn thấy khói hiêu thì đồng loạt dừng lại.
“Bắt đầu phản kích toàn diện.” Mặt Sở Kiều lộ vẻ kiên định, nàng trầm giọng thì thầm: “Yến Tuân, bảo trọng.”
Gió lạnh sắc như đao, trên bình nguyên lộng gió, thiếu nữ dẫn đầu đoàn người phi ngựa như bay đến bờ sông Xích Thủy.
Trên cổng thành cao cao, nam nhân kiên cường giơ cao bầu rượu: “Các chiến sĩ! Phồn vinh của Bắc Yến đều đặt trên người chúng ta! Vì mối nhục của huynh đệ phụ lão trên cao nguyên Bắc Yến, hôm nay chúng ta liều chết quyết đánh một trận. Yến Tuân ta hơn ai hết cầu mong các huynh đệ chiến thắng trở về!”
Hơn vạn binh lính đồng thời giơ tay hô to: “Điện hạ vạn tuế! Bắc Yến sẽ không vong!”
“Bắc Yến sẽ không vong!”
Thanh âm điếc tai nhức óc quanh quẩn trên bầu trời của đế quốc, rung chuyển cả cung Thịnh Kim canh phòng cẩn mật nước chảy không lọt.
Yến Tuân giơ chiến đao về phía trời đêm, lớn tiếng hô lên: “Chiến ưng Bắc Yến phải được tự do bay lượn trên thảo nguyên chứ không phải chịu bó buộc ở chốn này. Các sĩ Bắc Yến, hãy dùng lưỡi đao của các ngươi nói cho đám thống trị bất lực của đế đô biết cái gì là chiến khí hồn quân của Bắc Yến!”
“Hồn quân Bắc Yến!”
Quân lính tràn đầy nhiệt huyết đồng loạt tung mình lên lưng ngựa xoay người xông thẳng về phía quân địch. Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều vang lên tiếng chém giết hùng hồn, trấn phủ sứ Tây Nam luôn bị xem thường từ trước hiện tại đã khiến quan binh đế đô sợ hãi. Bọn họ giống như đàn sư tử hung mãnh, không ngừng gầm thét đâm thẳng móng vuốt vào tim địch.
“Thiếu chủ.” Duệ Hề và Thương Biên của Đại Đồng Hành một thân khôi giáp tiêu sái tiến lên tường thành, trầm giọng nói: “Quân binh trấn phủ sứ Tây Nam đã mở ra một con đường máu, sư đoàn 12, 19 và 36 hiện giờ tổn thất nghiêm trọng. Chúng ta có nên rút lui rồi không?”
“Không.” Yến Tuân lắc đầu, “Còn chưa đủ!”
Duệ Hề và Thương Biên liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt đối phương.
Theo kế hoạch, hiện giờ vốn nên rút lui. Thiếu chủ chấp nhất như vậy, chẳng lẽ là bị cừu hận che mắt rồi?
“Tinh anh của đế quốc vẫn còn, chúng ta không thể rút lui.”
“Tinh anh?” Thương Biên nghi ngờ nói: “Thuộc hạ không rõ, kiêu kỵ binh và lục doanh quân đều không ở đây, trấn phủ sứ Tây Nam đã về phe ta, sư đoàn 12, 19 và 36 thương vong vô số, chúng ta không phải đã toàn thắng rồi sao?”
“Quan quân vẫn không ở có ở đây.”
“Ý của điện hạ là?”
Yến Tuân giương đuôi lông mày, ánh mắt băng hàn. Trong ánh sáng của mấy chục ngọn đuốc, thân ảnh cao cao đứng trên cổng thành, trường bào đen như mực cùng áo choàng trắng tuyết đón gió bay phấp phới như cánh chim giương ra chuẩn bị bay lên trời.
“Diệt cỏ không diệt tận gốc thì đến mùa xuân cỏ sẽ lại sinh sôi. Phân phó tất cả chiến sĩ Đại Đồng Hành đến võ đường của đế đô. Ta muốn hoàng triều Đại Hạ trong vòng ba năm không còn binh tướng để dùng, mười năm không thể điều binh.”
Duệ Hề và Thương Biên nhất thời sửng sốt, nhìn nam tử đứng đó, hắc bào tung bay, sát khí cuồn cuộn không ngừng tản ra trên khuôn mặt từ trước đến nay luôn ôn hòa bình tĩnh. Sát khí nồng đậm mùi máu không cơn đại hồng thủy bao trùm cả đế đô.
Tàn sát thực sự bây giờ mới bắt đầu, đế đô Chân Hoàng sắp sửa bị tiêu diệt dưới tay nam nhân này. Đao phong bén nhọn đã phá vỡ bóng đêm dài dằng dặc, phát ra tiếng gào điên cuồng trên bầu trời cố đô. Nhiều năm sau, thế nhân có thể không nhớ rõ Triệu Chính Đức, có thể không nhớ rõ Biện Đường hay Hoài Tống, nhưng lịch sử tuyệt đối sẽ ghi nhớ nam nhân này.
Ngày 20 tháng 5, Yến Tuân làm phản, hạ lệnh tru diệt toàn bộ 3000 học viên võ đường Đại Hạ, hơn nửa tinh anh của đế quốc đều chết trong trận chiến này.
Ánh lửa đỏ rực chiếu rọi khắp võ đường, bởi vì không có người chỉ huy nên võ đường một mảnh tĩnh mịch. Đám tinh anh của đế quốc sáng suốt lựa chọn con đường đóng cửa cố thủ chứ không trực tiếp đón đầu ra quân như cảnh vệ binh. Cho nên giờ phút này bọn họ vẫn còn đầy đủ nhân số. Song vào canh ba, bên ngoài đột nhiên xuất hiện đại hỏa, bởi vì cửa đều bị đóng chặt, các quân nhân trẻ tuổi đã mất đi thời cơ dập lửa tốt nhất. Ngọn lửa giống như một cơn bão càn quét khắp võ đường, không chút kiêng kỵ cắn nuốt niềm hy vọng tương lai của đế quốc. Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi. Chúng học viên cố gắng mở cửa thoát ra thì lại chạm mặt trận địa đã bày sẵn của các chiến sĩ Đại Đồng Hành. Một lượt rồi lại một lượt mưa tên dày đặc bắn tới, xuyên thủng đám người đông nghịt. Đám học viên hoảng sợ nhìn Yến thế tử đứng ở một góc, nam tử mà bọn họ vẫn coi thường lúc trước giờ khắc này lại như tử thần đang mỉm cười với bọn họ.
Đám học viên hoảng hốt kêu to: “Là Yến Tuân, Yến Tuân tới rồi!”
“Yến Tuân tới rồi! Phản nghịch Bắc Yến tới rồi!” Tất cả lộ vẻ kinh hoảng, 3000 tinh anh chưa giao chiến nhất thời đã trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng Yến Tuân nhàn nhạt nói: “Ý chí chiến đấu của địch đã mất, không cần dụng binh đánh tới, các ngươi cứ thủ tại đây, không cho bất kỳ heo chó nào bên trong chạy ra là được.”
“Tiểu tặc tử Yến Tuân! Có gan thì hãy cùng ta đường đường chính chính đánh một trận!” Thiếu tướng một đời Ngụy Thư Hàn cao giọng hô to, tay huơ chiến đao lên nhưng còn chưa chạy lên được một bước thì đã bị một mũi tên nhọn đâm xuyên qua cổ họng, đôi mắt trừng to phản chiếu ánh lửa phừng phực.
Yến Tuân thậm chí cũng không hề liếc mắt một cái, phi thân lên ngựa, chỉnh đốn binh mã rồi trầm giọng nói: “Cùng ta tới doanh trại của kiêu kỵ binh.”
Buổi tối hôm đó, toàn bộ cảnh vệ binh chết bởi bạo dân, sư đoàn 12, 19 và 36 cùng trấn phủ sứ Tây Nam khí thế bừng bừng sống mái với nhau, chết hơn phân nửa. Sau đó, Yến Tuân dùng thủ pháp tương tự lần lượt tiêu diệt võ đường đế đô, Nam doanh của kiêu kỵ binh cùng toàn bộ binh mã của sư đoàn 7 và sư đoàn 9. Về sau, bởi vì nhân số thật sự quá nhiều, Yến Tuân dứt khoát hạ lệnh mở cửa trường cưỡi ngựa ở thành Nam, dùng tên lửa lùa hơn 2000 quan binh của sư đoàn 16 vào giữa sân , kế tiếp dùng hàng vạn hàng nghìn vó ngựa chà đạp giết sống hơn 1800 người, còn lại 200 người sống sót thì đều là tàn phế, tiếng rên rỉ gào thét vang lên khắp nơi.
Thương Biên thỉnh cầu giết cỏ tận gốc nhưng Yến Tuân lại lạnh lùng lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Cứ để đám tàn phế này lại cho Triệu Chính Đức, xem hắn sẽ an bày ra sao.”
Đến canh bốn, chân trời càng thêm cuồn cuộn khói đen, cả đế đô hỗn độn một mảnh, quân doanh không còn mấy người sống sót. Cuối cùng một đội nhân mã từ phủ doãn nha môn trở lại, báo lên rằng chúng quan viên ở phủ doãn đã lẩn trốn, bọn họ giết hơn 100 tên quan binh ở nha môn mới trở lại.
Lúc đó, cả đế đô Chân Hoàng, ngoại trừ cấm vệ quân dưới quyền thống lĩnh Tống Khuyết và ba sư đoàn đang giao chiến với trấn phủ sứ Tây Nam, đã không còn lực lượng vũ trang nào khác.
“Thiếu chủ, xin hãy ra lệnh cho trấn phủ sứ Tây Nam lùi binh, chúng ta nên ra khỏi thành rồi.”
“Ừm.” Yến Tuân nhìn toàn thành khô cằn vì lửa cháy, từ tốn gật đầu nói: “Nên đi rồi.”
“Vậy thuộc hạ bây giờ đi truyền lệnh cho trấn phủ sứ Tây Nam.”
“Đứng lại.” Yến Tuân thản nhiên nhìn Duệ Hề, trầm giọng nói: “Ta khi nào nói là sẽ dẫn trấn phủ sứ Tây Nam theo cùng?”
“Cái này...” Duệ Hề kinh hãi, sững sờ thốt lên: “Thiếu chủ...”
Yến Tuân xoay người sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Để ngăn cản địch nhân hung hãn, trấn phủ sứ Tây Nam anh dũng hiến thân, tự nguyện lưu lại cầm chân cấm vệ quân. Trung can nghĩa đảm để bảo tồn thực lực cho Bắc Yến, quả thực là quân dân gương mẫu.”
“Chuyện này...” Duệ Hề cau mày, tiến lên vội vàng nói: “Nhưng mà, thiếu chủ...”
Lời còn chưa nói hết thì Thương Biên đã kéo Duệ Hề lại, đồng thời đưa tay bịt chặt miệng hắn.
“Duệ Hề tướng quân, xin không nên hoài nghi lòng trung thành của trấn phủ sứ Tây Nam, bọn họ ẩn nhẫn ở đế đô nhiều năm chính là chờ cơ hội sinh tử này. Chúng ta không có quyền tước đoạt nghĩa cử đền nợ nước của các chiến sĩ anh dũng.” Yến Tuân bình thản từ tốn nói, nhưng lời lẽ như mũi tên nhọn xuyên thấu tim người khác.
Thương Biên vội vàng nói: “Thiếu chủ nói rất đúng, trấn phủ sứ Tây Nam có thể quyết tâm trả nợ nước như vậy, quả thực là tấm gương sáng.”
Tay Thương Biên vẫn giữ chặt góc áo Duệ Hề, chỉ sợ đồng liêu này lỡ miệng nói ra một chữ. Chứng kiến thủ đoạn giết chóc của Yến Tuần vừa rồi, hắn thực không chút nghi ngờ nam nhân nhìn như bình thản này sẽ phất tay đem mình và Duệ Hề xử trảm nếu bọn họ có gì chống đối.
“Toàn quân rút lui theo hướng cửa thành Bắc, sau khi ra khỏi thành thì phong kín cửa thành.”
Đoàn tuấn mã rong ruổi ra khỏi thành, khi cánh cửa thành dày cộm nặng nề sập lại thì các binh lính của trấn phủ sứ Tây nam đang chém giết với sư đoàn 12, 19 và 36 đồng loạt hoảng hốt, ngu ngơ đứng giữa trời hồi lâu. Sau đó vô số tiếng kêu tuyệt vọng cùng vang lên, “Điện hạ, còn chúng ta! Còn chúng ta!”
“Chúng ta bị bỏ rơi rồi! Chúng ta đã bị bán đứng!”
“Các huynh đệ! Theo ta lên!” Sư trưởng Phương Bạch Du lên tinh thần rống to một tiếng, lau máu trên mặt rồi ào ào xông về phía trước.
“Hoàng thành có quân tiến ra! Viện quân hoàng thành tới rồi!”
Binh sĩ sư đoàn 19 cùng hô to, trước mắt bọn họ xuất hiện một nam nhân mày kiếm mắt sáng như sao, chiến giáp trắng như tuyết, tay cầm chiến đao, uy phong hiển hách như chiến thần thịnh thế đạp bằng mọi chông gai tiến đến.
“Là Thất hoàng tử! Viện binh của Thất hoàng tử tới rồi!”
.................................................................................................
Phía sau quân đội của hoàng thành, Triệu Tường kéo cương ngựa, lớn tiếng nói với Triệu Dương: “Thập tứ ca, bên ngoài binh hoang mã loạn, phụ hoàng cũng đâu có phái huynh xuất chiến, huynh cần gì phải xông pha ra đó?”
Triệu Dương nhướng mày, tay cầm bội kiếm, nhìn đệ đệ mình rồi trầm giọng nói: “Thập thất đệ, ngươi muốn vĩnh viễn quỳ trên mặt đất nhìn lên người khác hay là muốn đứng lên bằng năng lực của chính mình. Nếu như muốn đứng lên làm người thì bây giờ hãy cùng ta ra ngoài.”
Triệu Tường đỏ bừng mặt, hít sâu một hơi rồi nhảy lên lưng ngựa, rút chiến đao ra lớn tiếng nói: “Thập tứ ca, vô luận huynh đi đâu thì đệ cũng thề theo huynh.”
Triệu Dương gật đầu, nhìn cổng thành nguy nga, tiếng chém giết kịt liệt từ bên ngoài truyền vào, vị hoàng tử trẻ tuổi tự mình giơ bội kiếm lên, hai mắt kiên định nhìn ánh lửa sáng bừng cùng một màn giết chóc bên ngoài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta thề, sẽ không bao giờ đuổi theo sau lưng ngựa của người khác nữa!”
Quân đội hoàng thành mạnh mẽ lao đến như một lưỡi đao nhọn đâm thẳng vào tim của trấn phủ sứ Tây Nam, máu tươi bắn đầy trời, một ngôi sao sáng vừa lóe lên trên bầu trời đế quốc dần dần tắt ánh sáng.
.................................................................................................
Khi Sở Kiều đi đến bờ sông Xích Thủy, đám người A Tinh đã bày sẵn trận địa nghênh đón quân địch cùng tiếp ứng cho đại quân của Yến Tuân. Ở bờ sông đối diện đã chuẩn bị hơn ngàn đầu chiến mã. Bọn họ nhìn thấy Sở Kiều cũng không kinh ngạc, tiến lên chuẩn bị giúp nàng qua sông.
Sở Kiều xuống ngựa bắt chuyện với đám người A Tinh, ánh mắt nàng vừa đảo qua, mày chợt nhăn lại, trầm giọng hỏi: “A Tinh, chỉ có một cây cầu nổi nhỏ này? Trấn phủ sứ Tây Nam có trên một vạn người, có thể trước hừng đông qua sông hết sao?”
A Tinh cười nhạt gật đầu: “Đây là phân phó của Thế tử, ắt hẳn không sai. Thuộc hạ đưa cô nương qua sông trước.”
Sở Kiều vẫn đứng yên tại chỗ, một ý niệm đáng sợ chợt nảy ra trong đầu, mặt nàng trong một thoáng liền trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng ẩn ẩn có chút bối rối.
A Tinh hỏi: “Cô nương, người làm sao vậy?”
Sở Kiều nhất thời thu hồi lại tâm tình, chậm rãi cười một tiếng, nói: “không có gì, ngươi dẫn bọn họ qua trước đi, ta còn muốn chờ Yến Tuân.”
A Tinh cau mày, “Nhưng điện hạ đã phân phó.”
“Không cần nhiều lời, nhanh qua sông đi.”
A Tinh tự nhiên biết tình cảm giữa Sở Kiều và Yến Tuân nên đành gật, cũng không miễn cưỡng nàng nữa.
Sau nửa canh giờ, hướng Đông Nam đột nhiên truyền đến tiếng chém giết kịch liệt mạnh mẽ hơn cả lúc trước. Sở Kiều thoáng chấn động trong bụng, lập tức lên ngựa chạy về phía Đông Nam.
“Cô nương!” A Tinh kinh hãi, hô to: “Người định đi đâu?”
“Tiếp ứng Yến Tuân!”
Sở Kiều đi được nửa đường liền nhìn thấy từ xa có một đội nhân mã đang chạy như điên đến, tất cả đều mặc khôi giáp đen tuyền, hắc đại kỳ múa bay trong gió. Nàng vui mừng tiến lên, Yến Tuân cũng thúc ngựa đến, trường bào bay phần phật như cánh ưng, mày kiếm hiên ngang.
“A Sở!”
“Yến Tuân!” Sở Kiều tiến lên đón, cười nói: “Không sao chứ?”
“Mọi chuyện đều ổn, chúng ta đi thôi!”
Sở Kiều gật đầu, dường như vô tình liếc mắt nhìn về phía sau một cái, “Người của trấn phủ sứ Tây Nam đâu? Vì sao không thấy? Không theo kịp?”
Yến Tuân dĩ nhiên không nói cho nàng biết chuyện binh mã trấn phủ sứ Tây Nam tự nguyện lưu lại ngăn địch, chỉ cười nói: “Không cần lo lắng, bọn họ sẽ theo sau, chúng ta đi trước.”
“Được.” Sở Kiều không chút do dự theo Yến Tuân chạy về phía bờ Xích Thủy.
Đại đội nhanh chóng bắt đầu vượt sông, tuy chỉ có một cây cầu nhỏ nhưng sau nửa canh giờ đa số nhân mã đều đã qua sông. Sở Kiều đứng bên cạnh Yến Tuân nhìn đội ngũ lục đục qua cầu, nhìn lại màn lửa đỏ rực ở thành Chân Hoàng, đột nhiên cảm khái nói: “Tám năm rồi, chúng ta rốt cuộc đã thoát ra.”
Yến Tuân thở dài một tiếng, đưa tay ôm vai Sở Kiều, xúc động nói: “A Sở, muội chịu khổ rồi.”
Sở Kiều lắc đầu, tròng mắt sáng ngời như sao trời, “Không có, là huynh cho ta mục tiêu cuộc sống, cho ta động lực để sống. Yến Tuân, tám năm qua chúng ta dựa vào nhau, chiếu cố nhau, cùng nhau hoàn thiện kế sách, sữa chửa sai lầm của đối phương. Chính bởi vì thế nên hôm nay chúng ta mới có thể sống sót rời khỏi hoàng thành, không ai nợ ai.”
“Ừ, chúng ta không ai nợ ai.” Yến Tuân ôn hòa cười một tiếng, “Chúng ta đã sớm là một thể, họa phúc cùng hưởng, sinh tử cùng chia.”
“Đúng.” Sở Kiều chậm rãi gật đầu, “Chúng ta là họa phúc cùng hưởng, sinh tử cùng chia.”
“Điện hạ, tất cả đều đã qua sông, có thể đi rồi.” A Tinh tiến lên trầm giọng nói.
“Tốt.” Yến Tuân gật đầu, “Phân phó người phá cầu.”
“Yến Tuân!” Sở Kiều đột nhiên kêu lên: “Không chờ các quan binh của trấn phủ sứ Tây Nam?”
Yến Tuân lắc đầu, mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, bọn họ sẽ còn đi nhanh hơn cả chúng ta.”
“Nhưng nếu phá cầu rồi thì bọn họ qua sông bằng cách nào?”
Yến Tuân đã sớm chuẩn bị lời giải thích, chậm rãi nói: “Truy binh đế đô sẽ không đủ binh nếu chia ra, bọn họ sẽ theo đường bộ đến Mã Lương tụ hợp với chúng ta.”
Sở Kiều gật đầu, “Ra là thế, vậy chúng ta đi thôi.”
Mới vừa đi được hai bước, thiếu nữ đột nhiên nhíu mày, đưa tay lên hông mình, hốt hoảng nói: “Lệnh bài của Đại Đồng Hành huynh đưa cho ta không thấy nữa!”
Yến Tuân nhướng mày, lệnh bài đó không phải chuyện đùa nên hắn cũng có chút khẩn trương, “Sao lại không thấy? Không phải muội vẫn luôn mang theo nó bên người sao? Đừng gấp, nhớ kỹ lại xem.”
Sở Kiều sờ khắp người cũng tìm không ra, đột nhiên vỗ trán một cái rồi nói: “Ta thực ngốc, lệnh bài rớt ở trên yên ngựa rồi, ta đi lấy.”
Yến Tuân kéo tay nàng, không rõ vì sao trong lòng lại chợt dâng lên một nỗi bất an không tên, nói: “Để người khác đi lấy, muội ở đây chờ đi.”
“Nhiều ngựa như vậy, bọn họ làm sao biết con nào là của ta? Huynh yên tâm, ta đi một chút là xong.”
Yến Tuân không ngăn kịp, thiếu nữ đã chạy đến cầu nhỏ, vóc người mảnh khảnh dẫm lên thành cầu chạy lại bờ bên kia chỉ sau nửa nén hương. Yến Tuân sai người mang đuốc đến, giơ đuốc nhìn qua bên sông bên kia, chỉ thấy Sở Kiều đã tìm được ngựa của mình. Nàng dắt ngựa đến trước cầu, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì.
Yến Tuân sửng sốt, lớn tiếng kêu lên: “A Sở, tìm được rồi sao? Mau qua cầu!”
Thiếu nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt như giấy nhưng hai mắt sắc bén như kiếm lại đang bình tĩnh nhìn Yến Tuân ở bờ sông đối diện. Ánh mắt kia như một dòng điện đánh thẳng vào lòng Yến Tuân, hắn đẩy A Tinh trước mặt ra, điên cuồng chạy về phía cầu nổi.
Cơ hồ như là cùng một lúc, Sở Kiều rút trường kiếm bên hông ra, ngân quang lóe lên, chém mạnh xuống. Chiếc cầu nổi nhất thời gãy rời, trôi mất theo dòng nước.
“A Sở!” Yến Tuân quát lên chói tai, hai mắt tóe lửa, tức giận kêu to: “Muội làm gì vậy?”
Thiếu nữ đứng bên bờ Xích Thủy, mái tóc bay mùa trong gió, ánh mắt sắc bén như kiếm, nàng cao giọng thở dài, nói: “Yến Tuân! Huynh khi nãy đã nói, ta và huynh đã là một thể, họa phúc cùng hưởng, sinh tử cùng chia. Vì vậy, ta không thể đứng yên nhìn huynh phạm phải tội ác nghịch thiên này!”
Yến Tuân vừa nói vừa muốn lao xuống sông Xích Thủy, đám người A Tinh ở phía sau kéo hắn lại, nam nhân quát to: “A Sở, đừng vờ ngớ ngẩn nữa, mau lập tức qua đây!”
“Yến Tuân, sở dĩ huynh có được ủng hộ của vạn quân, bá tánh ở Bắc Yến cũng dõi mắt chờ huynh trở về, tất cả đều vì lòng nhân từ quảng đại của Yến vương gia năm đó. Quân viên do đế đô phái tới không thể tiếp quản Bắc Yến, đều bởi vì uy danh của Yến thị khi xưa. Yến Tuân, ta không thể đứng nhìn huynh tự hủy đi cơ nghiệp, phá đi tường thành bảo vệ chính mình!”
Vẻ bình tĩnh ôn hòa thường ngày hoàn toàn mất sạch, Yến Tuân tức giận kêu lên: “A Sở, muội mau trở lại đây. Bọn ta sẽ quăng dây qua, muội ở bên đó bắt lấy rồi sang bên đây. Quay lại, ta ra lệnh cho muội!”
Sở Kiều lắc đầu, lặng lẽ xoay người leo lên chiến mã, sau đó quay đầu lại, nói: “Huynh đã làm sai thì ta phải sửa sai. Yến Tuân, chúng ta sẽ gặp lại ở Mã Lương. Nếu qua hai ngày mà ta không tới thì huynh cứ dẫn người trở về Bắc Yến trước. Ta sẽ dẫn quan binh trấn phủ sứ Tây Nam đến cao nguyên Bắc Yến hội hợp với huynh.”
Dứt lời, thiếu nữ quát một tiếng chói tai, vung roi thúc ngựa lao đi như một cơn gió. 5000 chiến mã vô chủ cũng chạy theo sau nàng, ầm ầm lao về phía ngôi thành nguy nga kia.
“A Sở!”
Nước sông đánh vào tràn bờ, sóng nước cuồn cuộn, trong hư không vô tận chỉ còn lại tiếng hét khàn giọng của nam nhân. Tiếng hét như xuyên thấu trời cao, rung động cả màn đêm mịt mù.
Thế giới này không phải là sân chơi, vĩnh vĩnh không có cơ hội thứ hai. Điều chúng ta có thể làm, chẳng qua là trước khi chuyện đã thành thay đổi càn khôn. Yến Tuân, hành động hôm nay của ta, có lẽ phải nhiều năm sau ngươi mới hiểu. Ta không phải lòng dạ nữ nhi, ta chỉ không hy vọng huynh bị cừu hận che mắt. Chờ ta, ta sẽ dẫn theo vạn binh hiển hách trở về gặp huynh.
.................................................................................................
“Thống lĩnh, chúng ta bị bỏ rơi rồi!”
Hàng ngũ của trấn phủ sứ Tây Nam khắp nơi đều là tiếng người thất kinh tìm đường chạy trốn. Vô số tiếng kêu thét tuyệt vọng, căn bản nghe không giống như tiếng người. Bốn phướng tám hướng đều là địch nhân, trước không có đường, sau là truy binh, thiên địa to lớn nhưng hơn vạn binh sĩ lại rốt cuộc không có nơi nào cho bọn họ an thân.
Trong đám người chợt vang lên tiếng kêu rên thảm thiết, “Tại sao? Tại sao lại bỏ rơi chúng ta?”
“Giết! Ha ha, giết! Ngày này cuối cùng cũng đến, cùng nhau xuống địa ngục vậy!”
Lửa cháy không ngừng nuốt gọn thành trì, mắt không nhìn thấy một đường sống, bọn lính điên cuồng chạy loạn, không trận thế cũng không chiến lược, hoàn toàn là kết nhóm tự chiến.
Quân hoàng thành bị chèn ép lâu như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội vùng lên cho nên không từ bất kỳ thủ đoạn tàn nhẫn nào đánh tới. Khắp nơi đều là thi thể, quân hoàng thành toàn lực phát tiết nỗi căm hận phản đồ lên đám quân binh của trấn phủ sứ Tây Nam.
Triệu Triệt ngồi trên lưng ngựa nhìn người đệ đệ hắn chưa bao giờ thèm nhìn tới. Triệu Dương cả người đầy máu tươi, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy máu nhưng hắn vẫn kiên cường bất khuất cầm chặt chiến đao, dùng ánh mắt bình tĩnh đánh giá chiến trường khốc liệt như địa ngục trước mặt.
“Thất ca, địch nhân sắp không chống đỡ nữa rồi.”
“Ừ.” Triệu Triệt gật đầu. “Tới lúc rồi.”
Nhưng ngay thời điểm hắn muốn hạ lệnh toàn quân tiến công thì một tiếng ầm khổng lồ đột nhiên vang lên ở cửa thành Tây Bắc. Âm thanh như rung chuyển cả đế đô, mặt đất dưới chân cơ hồ đều run rẩy. Tất cả kinh ngạc dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời bao la hướng Tây Bắc.
*Ầm!*
*Ầm! Ầm!*
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Rung động mãnh liệt như cơn cuồng nộ của vũ trụ hồng hoang khiến tất cả đều sửng sờ. Chiến sĩ Bắc Yến đao sắp chém lên vai một gã thủ vệ đế đô nhưng lại buông lơi, chiến đao của thủ vệ đế đô gác trên cổ chiến sĩ Bắc Yến cũng nhất thời trượt xuống.
*Oành!* một tiếng, cửa thành Tây Bắc bị đánh vỡ, 5000 chiến mã khua chân như thủy triều chạy về phía trận hỗn chiến, nhất thời vạch ra một khoảng trống khổng lồ giữa trận thế.
Đám binh lính đế đô nhất thời nhớ lại phương thức Yến Tuân dùng để tru diệt sư đoàn 16 thì trắng bệch sắc mặt, cơ hồ đều run rẩy cả hai chân. Vừa lúc đó. Một chiến kỳ hình hắc ưng được cắm xuống trên đầu tường, thân ảnh mảnh khảnh của thiếu nữ đứng dưới chiến kỳ, phát ra tiếng hét chói tai: “Hỡi các chiến sĩ Bắc Yến, các ngươi không hề bị vứt bỏ. Hãy nghe lệnh ta, đi theo ta, ta tới mang các ngươi về nhà!”
Sau một giây, hai giây, ba giây im lặng, một trận hoan hô khổng lồ như núi lở vang lên.
Tất cả như bắt được một tia hy vọng sống còn trong tuyệt vọng, bọn họ liền trở thành nước lũ không cách ngăn trở, đều hướng về bầu trời Tây Bắc, kêu gào: “Trở về Bắc Yến! Trở về Bắc Yến! Trở về Bắc Yến!”
“Thất ca, Thập tứ ca, người nọ là ai?”
Triệu Dương nhìn Sở Kiều, thật lâu không nói gì. Triệu Triệt cũng chậm rãi nheo mắt lại, nhìn thiếu nữ bên dưới lá chiến kỳ bay phần phật, từ tốn mở miệng nói: “Các ngươi hãy nhớ kỹ, nữ tử này tương lai sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất của Đại Hạ. Muốn thu hồi lãnh thổ, thống nhất giang sơn thì đây chính là chướng ngại khó thể vượt qua đầu tiên!”
Gió lửa bay đầy trời, ngày đó, tại cổng thành Tây Bắc, toàn bộ đế đô đều nhớ lấy cái tên này. Tám năm trước, nàng tiến vào hoàng cung Đại Hạ với thân phận một nô lệ, tám năm sau, nàng mang theo lực lượng vũ trang cuối cùng của Bắc Yến rời khỏi thành Chân Hoàng, rong ruỗi trên mảnh đất bao la bên ngoài.
Hiện tại Sở Kiều cũng không rõ, hôm nay nàng hành động như vậy đã giúp Bắc Yến thoát khỏi họa diệt vong, cứu vãn chính quyền mới của Bắc Yến, đồng thời cũng khai sáng thế lực vũ trang đầu tiên của riêng nàng.
Trong buổi tối hôm đó, tất cả quan binh của trấn phủ sứ Tây Nam đều thề trong lòng sẽ tận hiến với thiếu nữ mảnh mai kia. Từ nay về sau bọn họ sẽ theo chủ nhân của mình liên tục chinh chiến khắp mọi chiến trường Nam Bắc, càn quét toàn bộ đại lục Tây Mạc. Vô luận trải qua bao nhiêu gian khổ cùng tình huống hung hiểm, lòng trung thành của bọn họ đối với Sở Kiều đều không thay đổi.
Mà thiếu nữ mảnh mai kia, cũng đã đặt bước chân đầu tiên lên con đường trở thành vị quân vương xinh đẹp được toàn bộ người đại lục dõi mắt nhìn theo nhiều năm về sau.
h