Cửa Thanh Sơn viện bị đá văng, đám thủ hạ của Lão thái gia như lang sói ào ào xông vào bên trong. Hoàn Nhi cùng một tiểu nha hoàn đang ở hành lang tưới hoa, nghe tiếng động liền sợ hết hồn, nhất thời nhảy dựng lên.
Gia Cát Nguyệt mới vừa bị Gia Cát Hoài gọi đến Hồng Sơn viện, Chu Thành cùng các hộ viện khác đều không có ở đây. Gia Cát Nguyệt thích yên tĩnh nên trong viện vốn không có bao nhiêu người, hiện giờ chỉ còn lại mấy nha hoàn các nàng. Hoàn Nhi coi như là nha hoàn lớn tuổi nhất, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, run rẩy đi lên nói: “Các ngươi là ai mà dám lớn gan như vậy? Không biết đây là viện của Tứ thiếu gia sao?”
“Cô nương, chúng ta tới bắt nô lệ chạy trốn, xin thứ lỗi nếu có đắc tội.”
“Bắt nô lệ thì sao lại chạy tới chỗ của chúng ta?” Hoàn Nhi nghe giọng điệu đối phương khá lịch sự thì cũng lớn gan hơn, thẳng thắng hùng hồn nói: “Các ngươi là nô tài viện nào, làm sao một chút quy củ cũng không có?”
“Chúng ta là thuộc hạ của Lão thái gia ở biệt viện, cô nương muốn cáo trạng thì cứ việc đi tìm Tứ thiếu gia, chúng ta sẽ báo lại cho Lão thái gia sau.”
Vừa nghe đến Lão thái gia thì Hoàn Nhi có chút chần chừ, nhưng vẫn lo lắng nói: “Chúng ta không thấy nô lệ nào chạy vào cả, các ngươi chớ có làm loạn.”
Một gã sai vặt tiến lên nói: “Chính là gian phòng đó, ta tận mắt nhìn thấy nàng chui vào cửa sổ phòng đó.”
Hoàn Nhi cả kinh, kêu lên: “Đó là phòng thiếp thân thị nữ của thiếu gia, các ngươi không thể vào.”
Chúc quản sự hồ nghi nhìn Hoàn Nhi một cái, trầm giọng nói: “Đi vào bắt người.”
“Không được!” Hoàn Nhi vừa định tiến lên ngăn cản thì đã bị một gã đại hán bắt lại, nhìn thấy bọn họ ào ào xông vào thì sợ hãi kêu to, nước mắt cuồn cuộn chảy ra.
“Chúc quản sự, chính là nàng!”
“Tinh Nhi!” Hoàn Nhi kêu to, quay đầu lại quát lớn: “Các ngươi bắt lầm người rồi, đây là nha hoàn trong viện chúng ta, không phải nô lệ các ngươi muốn tìm!”
Chúc quản sự lạnh lùng nhìn Hoàn Nhi một cái, trầm giọng nói: “Loại bao che tiểu nô giống ngươi ta thấy nhiều lắm rồi, khuyên ngươi nên biết điều một chút, nếu không ta làm lớn chuyện cũng sẽ không có lợi cho ngươi.” Dứt lời, hắn liền dẫn đám gia đinh mang Sở Kiều rời khỏi Thanh Sơn viện.
“Tinh Nhi!” Hoàn Nhi kêu lớn, liếc nhìn thấy gã gia đinh đi cuối cùng chính là người trong phủ Gia Cát thì lập tức đi lên kéo tay hắn, nói: “Ngươi không phải là nô tài bên cạnh Chu quản gia sao? Là ngươi dẫn bọn họ đến? Mau mang Tinh Nhi trở về!”
Gã hạ nhân kia cũng đầu đầy mơ hồ, nhưng hắn cũng tận mắt nhìn thấy tiểu nô lệ kia tung mình nhảy vào phòng Sở Kiều, chỉ là không ngờ đứa nô lệ kia lại quen biết nha hoàn trong Thanh Sơn viện, vì vậy bèn đẩy Hoàn Nhi ra: “Ngươi đừng náo loạn nữa, bọn chúng đều là nữ nô Chu quản gia định đưa đến cho Lão thái gia, ngươi còn nhiều chuyện nữa thì cũng đi cùng bọn chúng luôn bây giờ.”
Chỉ một lúc sau thì đám người đã rầm rập rời khỏi Thanh Sơn viện, Hoàn Nhi trợn mắt há mồm ngồi dưới đất, các tiểu nha hoàn còn lại đều sợ hãi nấp ở phía sau, không dám đến gần.
Nàng đột nhiên đứng phắt dậy, vừa lau nước mắt trên mặt vừa nhanh chóng chạy về phía Hồng Sơn viện.
Đang cùng Gia Cát Hoài nghị sự trong thư phòng, Gia Cát Nguyệt đột nhiên nghe thấy Chu Thành ở bên ngoài lên tiếng: “Tứ thiếu gia, Hoàn Nhi vừa đến báo, nói có chuyện quan trọng cần gặp người.”
Gia Cát Nguyệt nhướng mày, trầm giọng nói: “Có chuyện gì mà không thể chờ ta trở về rồi hãy nói? Càng lúc càng không có quy củ, bảo nàng trở về chờ đi.”
Ngoài cửa nhất thời tĩnh mịch không một tiếng động, nhưng ngay sau đó lại nghe Chu Thành vừa gõ cửa vừa nói: “Dạ bẩm Tứ thiếu gia, là chuyện của Tinh Nhi cô nương. Tinh Nhi cô nương vừa bị người của Chu quản gia mang đi rồi.”
Cửa phòng liền lập tức bị kép ra, Gia Cát Nguyệt mày nhíu chặt, sắc mặt khó coi trầm giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Chu Thành, hắn nhìn thoáng qua Gia Cát Hoài mặt đang đầy vẻ hồ nghi bên trong, liếm liếm môi rồi chậm rãi nói: “Người của Chu quản gia nói chỗ bọn họ có một nô lệ đào tẩu, nói Tinh Nhi cô nương chính là nô lệ đã chạy trốn đó, nên đã xông vào Thanh Sơn viện mang người đi.”
“Mang đi? Mang đi đâu?”
“Bọn họ nói, nói là đưa đến biệt viện của Lão thái gia.”
Nhất thời, Gia Cát Nguyệt lập tức bày ra sắc mặt muốn cỡ nào khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
“Có lẽ là bắt lầm người, kể từ khi bị thương, Chu Thận này làm việc càng lúc càng không thỏa đáng.” Gia Cát Hoài tiến lên, đưa tay vỗ vỗ lên vai Gia Cát Nguyệt, cười nhạt nói: “Tứ đệ, nếu đã đưa đến quý phủ của Nhị lão gia thì bỏ đi, chỉ là một đứa nha hoàn, lát nữa đại ca sẽ chọn ra mấy đứa cơ trí đưa đến bổ sung trong viện của đệ, bảo đảm không để đệ chịu thiệt.”
“Đi bao lâu rồi?” Dường như không hề nghe thấy lời của Gia Cát Hoài vào tai, hai mắt Gia Cát Nguyệt vẫn nhìn Chu Thành chằm chằm, cất giọng trầm thấp, cả người tỏa ra hơi thở âm hàn nhưng muốn đóng băng mọi vật xung quanh.
“Dạ, đã đi gần nửa canh giờ rồi.”
Cánh cửa bị đẩy ra một cái *cạch*, Gia Cát Nguyệt nhanh như gió sải bước xông ra ngoài, Chu Thành cùng bọn hạ nhân Thanh Sơn viện cũng đã sớm đoán được sẽ như thế, đều đồng loạt hấp tấp chạy theo, ngay cả thời gian hành lễ với Gia Cát Hoài cũng không có.
Gia Cát Hoài hơi sửng sờ, quản sự của Hồng Sơn viện là Chu Vĩnh ở một bên vẫn đứng yên như một khúc cây, không hề quay đầu nhìn.
“Chu Vĩnh, ngươi thấy sao?”
Chu Vĩnh hơn ba mươi tuổi, so với bọn người Chu Thành và Chu Thuận thì có vẻ thành thục hơn nhiều, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, chậm rãi cất giọng nói trầm thấp: “Đại thiếu gia không phải luôn nói Tứ thiếu gia vô cùng tĩnh táo và lý trí, nhìn như đạm bạc nhưng kỳ thực lại là người có tâm cơ nhất, hiện giờ theo nô tài thấy, đây chính là mặt không tĩnh táo cùng lý trí của Tứ thiếu gia.”
Gia Cát Hoài cười nhạt, ung dung xoay người trở vào trong thư phòng: “Trong các chuyện phong lưu tiêu hồng ỷ thúy, nặng nhất chính là thanh mai trúc mã, ha ha, thiếu niên tương giao vô tư vô ưu, là chuyện tốt, chuyện tốt!”
Hắn thoáng quay đầu lại, giữa lông mày khó giấu một chút tính toán, khóe miệng khẽ cong lên, “Đi thăm dò nha hoàn tên Tinh Nhi này một chút, người này có lẽ sẽ trở thành con cờ rất quan trọng đối với ta.”
Chu Vinh đáp ứng một tiếng rồi liền lui ra ngoài. Gia Cát Hoài vẫn còn cúi đầu trầm tư, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào, lại có thể mê hoặc lão Tứ vốn bàng quang đến như vậy, thậm chí còn quên che dấu ngay tại trước mặt hắn.
Nhưng hắn không hề biết, thanh mai trúc mã trong miệng hắn lại chỉ là một nữ hài tử chưa đầy tám tuổi.
Sắc trời dần ngả chiều, gió Bắc bắt đầu thổi, Gia Cát Hoài cười nhạt, “Tinh Nhi...”
��9@-;5�ݨ�