Tám năm rồi mới nàng trở lại nơi này.
Mặt trời mùa đông treo trên cao, tỏa ánh sáng xuống cánh đồng tuyết bằng phẳng, Sở Kiều đĩnh đạc ngồi trên lưng ngựa, nhìn cờ trướng rực rỡ bay phấp phới trước mặt, trí nhớ ào đến như thủy triều.
Tám năm trước, ngay trên cánh đồng tuyết này, nàng lần đầu tiên đặt chân đi đến đại lục Tây Mông, đứng giữa một màn giết chóc ngập ngụa mùi máu tanh nồng, nàng quần áo lam lũ tay không tấc sắt nỗ lực tìm đường sống trên bãi đất trống không chỗ trốn. Thời gian trôi qua trong thoáng chốc, hôm nay cũng ở trên cánh đồng này, nhưng nàng lại ngồi trên lưng ngựa, đối mặt với đám hài tử đang lạnh run trong lồng tre kia, cung tên trong tay bị nàng siết chặt như muốn gãy vụn.
“A Sở.” Yến Tuân lập tức quay đầu nhìn lại, chân mày khẽ nhíu, “Muội sao rồi?”
“Không có chuyện gì.” Sở Kiều lắc đầu, “Ta vẫn ổn.”
Một tiếng trống vang lên, tiết trời rét lạnh như vậy nhưng hán tử trên đài cao vẫn để dùng cánh tay trần trụi mạnh mẽ đánh dùi lên mặt trống. Tiếng trống ầm ầm đều nhịp như đi thẳng vào xương sống người nghe, hán tử đầu đầy mồ hôi, trên đầu quấn khăn đỏ, vừa đánh trống vừa cao giọng hét lớn. Đám hạ nhân Mục Hợp thị cũng đồng loạt hô to, tất cả đều mặc nhuyễn giáp bằng da sư tử biển cao cấp, hông thắt đai lưng nạm vàng, đứng chung một chỗ vô cùng chói mắt, có điều khó tránh khỏi vẻ tục khí như nhà giàu mới nổi.
“Mục Hợp thị không hổ là đệ nhất thế gia trong viện trưởng lão, da sư tử biển cũng có thể cho hạ nhân làm nhuyễn giáp, quả nhiên quyền cao chức trọng, tiền bạc như nước.”
Sở Kiền nghiêng đầu nhìn sang, bên trong chiếc lều da màu tím thẫm dưới tán cờ trướng có một công tử dung mạo tuấn lãng đang ngồi đó, ánh mắt dài hẹp, khoảng mười tám mười chín tuổi, mặt trắng như ngọc, môi hồng như máu, một thân áo choàng bằng lông ưng, cổ áo viền lông chồn tuyết, thần thái vô cùng ung dung.
Người này Sở Kiều biết đã lâu, ban đầu cũng vào mùa này, cùng trên mảnh đấy này, hắn cũng đã từng chỉa mũi tên về phía nàng.
Cảnh tiểu vương gia nhấp một ngụm trà, cười híp mắt nói với Linh vương thiếu tử bên cạnh: “Chung Ngôn, Linh vương gia cũng là phú giáp một phương, có phải cũng có một đội thân vệ trang bị bằng nguyễn giáp da sư tử biển không?”
Triệu Chung Ngôn khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo cũng coi như đoan chánh, nghe vậy liền cười ha hả một tiếng, đột nhiên nói: “Nhà chúng ta giống như dòng suối nhỏ bên hồ lớn, làm gì có khả năng ra tay hào phòng như vậy? Cảnh Hàm, ngươi đang chê cười ta sao?”
“Da sư tử biển có gì đặc biệt hơn người chứ, một ngày nào đó ta sẽ dùng Bích Lạc sa trang bị cho đội cận vệ của mình, đó mới gọi là ra tay hào phóng.”
Cảnh tiểu vương gia và Linh vương thiếu tử nghe vậy đều cười ha hả, Lạc Hình tướng quân khoác tay lên bả vai của thiếu niên vừa mở miệng, cười nói: “Thập tam điện hạ, nếu ngài thật sự dùng Bích Lạc sa để trang bị cho đội cận vệ của mình, thì ngay cả Thái tử Biện Đường cũng phải cúi đầu chịu thua với ngài rồi.”
Triệu Tung nhăn trán, đang định mở miệng thì khóe mắt lại đột nhiên liếc thấy một thân ảnh mảnh mai phía sau đội cờ, hắn lập tức bậc dậy khỏi ghế, xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn: “Chờ ta trở lại rồi sẽ tiếp tục lý luận với các ngươi.”
................................................................................................
“Chà, cô cũng tới sao?” Thiếu niên len lỏi qua đám người đông đúc, chạy đến khéo tay thiếu nữ, hưng phấn kêu to.
Yến Tuân đứng sau Sở Kiều, hai mắt khẽ nheo lại trong giây lát nhưng vẫn thờ ơ vuốt cằm, “Thập tam điện hạ.”
“Yến thế tử, lúc nãy không có nhìn thấy ngươi. Ngươi làm gì cũng chạy tới đây?”
Yến Tuân mỉm cười, gật đầu nói: “Tại hạ rảnh rỗi, cả ngày ở trong Oanh Ca viện không có gì đứng đắn để làm.”
“Ha ha, ngươi bớt khiêm nhường đi.” Triệu Tung vui vẻ nở nụ cười để lộ hàm răng trắng noãn, “Mấy ngày trước Giao tiên sinh còn mang thi từ của ngươi đến bắt ta học hỏi. Haiz, ai bảo ngươi dùng mấy câu chữ khó hiểu như vậy để làm gì chứ, ta xem hồi lâu vẫn không hiểu, rốt cuộc bị phạt chép thơ hai trăm lần, Tiểu Đức Tử bây giờ còn đang ở trong cung viết thay ta kìa.”
“Ồ? Thập tam điện hạ vẫn chưa tốt nghiệp Thái Học Viện* sao?”
*Thái Học Viện = trường cho con cháu hoàng tộc
“Còn ba tháng nữa.” Triệu Tung vừa nói vừa liếc nhìn Sở Kiều, nhe răng cười nói: “Ba tháng nữa ta sẽ tròn mười tám tuổi, có thể lập phủ cưới vương phi rồi.”
“Vậy sao?” Yến Tuân nói: “Vậy xin chúc mừng Thập tam điện hạ.”
“Không cần, không cần, đến lúc đó ngươi chuẩn bị một phần đại lễ là tốt rồi.” Triệu Tung cười nói, sau đó liền lôi kéo tay áo Sở Kiều, “Yến thế tử, cho ta mượn người dùng một chút được không?”
Yến Tuân nghiêng mắt nhìn về phía Sở Kiều, thấy nàng không phản đối thì mỉm cười gật đầu.
“Ha ha, đa tạ Yến thế tử! A Sở, đi theo ta!”
Thân ảnh hai người lập tức liền biến mất trong đám đông, Yến Tuân một thân trường bào lông đen, màu tóc đen bóng, con ngươi sâu như biển dần dần mất đi độ ấm, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa xa.
“A Sở, nhìn một chút xem đây là cái gì?”
Sở Kiều cầm lấy cái hộp màu vàng Triệu Tung nâng niu vô cùng cẩn thận, mở ra thì thấy là một loạt những thanh gỗ dài nhỏ, đầu trên có chút phấn đỏ, thoạt nhìn vô cùng quen mắt.
“Diêm?” Thiếu nữ khẽ nhíu mày, “Dùng để nhóm lửa.”
“A! A Sở, cô thật là lợi hại!” Triệu Tung chậc lưỡi suýt soa, giơ ngón tay cái lên, “Sao cái gì cô cũng biết vậy? Đây là vật tiến cống của người phương Tây dâng lên cho phụ hoàng, đến ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy. Cô nhìn xem, thứ nhỏ như vậy mà có thể đốt ra lửa, có phải rất thần kỳ không?”
Sở Kiều mỉm cười, gật đầu đưa tay gõ lên trán Triệu Tung, cười nói: “Ừ, đúng là rất thần kỳ, đồ thần kỳ như thế bảo sao ngươi không thu về làm của riêng.”
“A Sở!” Triệu Tung che trán, buồn bực hét lớn: “Đã bảo không được gõ đầu của ta.”
Sở Kiều nhún vai, “Không gõ thì không gõ.”
“A Sở.” Triệu Tung vây quanh người Sở Kiều, nghiêm mặt nói: “Ta có chánh sự tìm cô, hôm nay sao lại đi theo Yến Tuân đến chỗ này? Có biết Gia Cát Nguyệt đã trở lại rồi hay không? Nếu để cho hắn gặp được cô, không phải là gặp tai vạ đến nơi rồi hay sao?”
Sở Kiều cảm thấy ấm áp trong bụng, vỗ vỗ bả vai Triệu Tung, nói: “Yên tâm, ta tự có biện pháp.”
“Haiz.” Triệu Tung thở dài, “Dù sao cô cũng luôn có biện pháp, là ta phí tâm lo lắng rồi.”
“Không phải đâu.” Sở Kiều cười nói: “Ngươi coi ta là bằng hữu nên mới lo lắng như vậy, ta rất cảm kích.”
“Rất cảm kích sao?” Triệu Tung nhất thời trở nên hăng hái, cười híp mắt hỏi tới: “Vậy cô cũng đừng theo Yến Tuân trở về Bắc Yến nữa, ở lại đây với ta được không?”
“Không được.” Sở Kiều trực tiếp phủ quyết, “Những chuyện khác đều được, chỉ riêng có chuyện này là không được.”
Triệu Tung nhất thời thở dài, ủ rũ buông thõng vai, mặt lộ vẻ 'biết ngay mà.'
Nghĩ lại, hai người bọn họ quen nhau cũng đã sáu bảy năm. Ban đầu đi theo Yến Tuân, tất cả đều cho rằng nàng là nha hoàn thiếp thân của Yến Tuân, không ai hoài nghi thân phận của nàng hay cất công đi điều tra lai lịch nữ hài tuổi còn nhỏ như vậy. Gia nhân cũ của Yến Tuân đều đã chết hết, hạ nhân Gia Cát gia cũng không có cơ hội nhìn thấy nàng, người duy nhất biết chỉ có Gia Cát Nguyệt, nhưng không rõ tại sao hắn vẫn không nói ra. Hơn nữa, một tháng sau khi chuyện xảy ra, hắn đã rời khỏi thành Chân Hoàng, đến Ngọa Long sơn dưỡng bệnh, sau đó không hề trở lại lần nào.
Những năm qua, mặc dù đám con cháu quý tộc đã từng nhìn thấy nàng trong bãi sân lần đó, nhưng bọn họ mắt cao hơn đầu, sao lại chịu nhìn một tiểu nô lệ đầu bù tóc rối nhiều hơn một cái. Ngay cả Ngụy Thư Du đối với nàng thù sâu như biển cũng chỉ cho rằng nàng là nha hoàn bên người của Yến Tuân, mấy lần công kích trả thù đều nhắm vào Yến Tuân, không hề để ý đến nàng.
Song cuộc sống bình thản như vậy lại thay đổi sau khi gặp phải Triệu Tung. Tiểu hoàng tử chỉ có duyên gặp gỡ nàng hai lần này chỉ liếc một cái liền nhận ra nàng chính là tiểu nha hoàn của Gia Cát gia đã nhiều lần trêu cợt mình. Nhưng hắn lại rất nhân nghĩ, không hề nói ra, thậm chí còn âm thầm trợ giúp hai người trong lúc đám hoàng thất quý tộc tập thể bỏ đá xuống giếng, lần này tới lần khác giúp bọn họ vượt qua khó khăn.
Thật tình mà nói, hắn coi như là bằng hữu duy nhất ở đế đô của hai người. Chỉ tiếc, Triệu Chính Đức là phụ thân hắn, hắn chính là hoàng tử Đại Hạ, đối với điểm này, chỉ e Yến Tuân vĩnh viễn không cách nào quên được...
Le