Bầu trời u ám, mưa không ngừng trút xuống.
Lân cận Hàm Thủy Quan có một đồng cỏ cao hơn đầu người, vô số tiếng sấm *đì đùng* lướt qua mặt sông, rồi đột ngột giáng sét *ầm ầm*, đốn gãy gốc cây du hơn trăm tuổi, khiến, làm bị thương hai binh sĩ Bắc Yến trong phiên gác. Một hộ dân ở phía đông thành bị sét đánh gãy xà ngang, bảy nhân khẩu trong nhà đều bị trần nhà sập xuống đè chết, thi thể nát như tương.
Đó chính là sự kiện đổ máu đầu tiên trong cuộc chiến ở Hàm Thủy Quan, không có chém giết nhưng lại đủ khiến bầu không khí vốn đã căng thẳng càng thêm khó thở. Dân chúng Hàm Thủy trốn rịt trong nhà, cho dù là ban ngày cũng không ai dám ra khỏi cửa. Mưa to đổ xuống con đường trống trải không một bóng người, chỉ có ít cỏ vàng bay *lạo xạo* trên mặt đất. Cỏ bị nước mưa làm ướt nên cũng bay không xa, vừa mới nương theo gió ngóc đầu lên đã bị hạt mưa đè xuống.
Trời đã mưa to liên tiếp mười một ngày, mực nước sông ở Hàm Thủy dâng cao, thời tiết dị thường, chim chóc cuống cuồng bay về phương bắc, mỗi đêm trên hoang nguyên đều văng vẳng nghe được tiếng sói hoang tru dài, thê lương tựa tiếng chuông tang. Người có tuổi trong thành nói rằng một mùa hè thời Hiếu Tông hoàng đế cũng xảy ra mưa to sấm sét không ngừng như bây giờ. Năm đó đại tướng quân Tiết Lệ của Biện Đường dẫn bốn mươi vạn quân tấn công Đại Hạ, vượt qua Hàm Thủy Quan trong thời tiết dị thường như thế rồi thẳng hướng bắc, bằng khí thế như chẻ tre công phá Bạch Chỉ Quan, đánh sâu vào nội cảnh Đại Hạ. Nhưng trong lúc Biện Đường háo hức chờ đợi chiến thắng, rửa sạch nỗi nhục bị Đại Hạ chiếm đoạt lãnh thổ thì vua sư tử Bắc Yến lại đột ngột xuất binh đập tan quân Đường, đích thân giết chết tướng quân Tiết Lệ vốn có danh bách chiến bách thắng, lại một lần nữa phá hủy hùng tâm xưng bá của Biện Đường.
Năm đó sông Xích Thủy nhuộm đỏ máu tươi, mặt sông ở Hàm Thủy lềnh bềnh thi thể kéo dài đến vài chục dặm. Sói hoang thi nhau nhảy xuống chỗ nước cạn kéo xác người lên bờ, đánh chén đến no say.
Đã mấy chục năm nhưng trận thảm chiến kia vẫn còn in rõ trong đầu những người có tuổi. Hiện tại, vua sư tử Bắc Yến đã chết từ lâu, mộ tướng quân Tiết Lệ đã sớm xanh cỏ, Biện Đường dần xuống dốc, nội bộ Đại Hạ phân tranh không ngừng, cảnh còn người mất, nhưng ưng kỳ Bắc Yến lại một lẫn nữa tung bay trên bầu trời Bạch Chỉ Quan, trải dài một đường quanh co, bay phần phật trên đầu thành Hàm Thủy.
Đầu tháng 5, Yến Tuân đáp ứng thỉnh cầu của Tĩnh An vương phi, tự mình dẫn binh đến Hàm Thủy đối kháng với số ít Tú lệ quân vẫn còn kiên cường trấn giữ ở đây, giành thấy ưu thế cho phản quân ở phía đông Biện Đường. Nhưng một ngày sau, Tú lệ quân do Sở Kiều chỉ huy đã xuất hiện ở quận Ngụy Liêu nằm ở phía tây Hàm Thủy, khiến thành trì nhỏ bé vốn không ai chú ý này chợt trở thành điểm nóng, thu hút ánh mắt của cả Biện Đường và toàn bộ đại lục Tây Mông. Chiến kỳ trắng hình mây đỏ bay phấp phới trên cổng thành thấp bé, Sở Kiều khoác giáp tự mình duyệt binh. Binh sĩ Biện Đường từng bị đánh bại ở Hàm Thủy được tin liền rối rít chạy tới Ngụy Liêu, chư hầu trung thành với hoàng thất ở nơi khác cũng nhanh chóng áp tải lương thảo đến chi viện. Chưa đến ba ngày mà binh số của Tú lệ quân đã lên đến chín vạn, và vẫn tiếp tục tăng không ngừng.
Sau khi Tĩnh An vương phi đột ngột dấy binh làm phản, đây là lần đầu tiên hoàng gia Biện Đường chính thức giương cao chiến kỳ chinh phạt phản đồ, cũng như tỏ rõ thái độ quyết liệt với đồng minh hùng mạnh của Tĩnh An vương phi là Bắc Yến.
Trước cục diện đối đầu căng thẳng đó, tất cả mọi người như ngừng thở, im lặng chờ đợi cơn bão chiến tranh tanh mùi máu kéo đến.
Ngày 14 tháng 5, mưa dầm đột nhiên ngừng lại nhưng mực nước sông Hàm Thủy vẫn còn cao đến kinh người và giữ nguyên như vậy suốt sáu ngày sau đó, khiến cho sự nhẫn nại của hai phe dần bị đẩy đến giới hạn cuối cùng. Tuy thống soái hai bên đều rõ không thể tránh khỏi việc đối đầu, nhưng vẫn một mực án binh bất động. Kiềm giữ mấy chục vạn quân trong khoảng cách gần như vậy, bọn họ hiểu đó là hành vi nguy hiểm đến cỡ nào. Bầu không khí căng thẳng cực độ bao phủ khắp địa phận Hàm Thủy, chỉ một sơ sẩy cũng có thể khiến người ta trở tay không kịp.
Bất kể Sở Kiều và Yến Tuân cẩn thận canh phòng đến đâu thì vẫn bị thám báo của đối phương thăm dò được, vì vậy mà phương pháp tác chiến cũng bị chỉnh sửa liên tục. Cuối cùng, bọn họ lại không hẹn mà cùng quyết định phương hướng và thời điểm hành động. Nhưng chẳng ai ngờ, lần đụng độ đầu tiên lại xảy ra vì một nguyên nhân khiến cả hai người bối rối không kịp trở tay.
Trưa mười bốn ngày sau, thái thú Mạc Húc của quận Võ Lăng vượt núi băng đèo, thận trọng tránh thoát tầng tầng chốt canh phòng của địch, áp tải năm vạn đấu lương thảo xuyên qua bình nguyên Hà Nguyên tìm đến đại bản doanh của Sở Kiều ở Ngụy Liêu.
Thái thú Mạc Húc sinh ra và lớn lên ở Biện Đường, tổ tiên từng theo Đường hoàng đời đầu chinh chiến khắp nơi, đời trước cũng có nhiều người được phong hầu bái tướng, có điều truyền qua nhiều đời, Mạc gia hiện giờ đã không còn phong quang như xưa. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng nước nhà lâm nguy, vị thái thú tuổi đã hơn thất tuần lại tự mình dẫn binh mang theo lương thảo đến giúp Sở Kiều, muốn cống hiến một phần công sức cho đất nước.
Song mới đến bờ sông Thiết Tuyến, bọn họ lại bất ngờ đụng độ số ít quân binh đắp đê của Bắc Yến. Sông Thiết Tuyến là một nhánh nhỏ của sông Hàm Thủy, ba ngàn quân binh này là do Yến Tuân phái đi tu sửa bờ đê ở bờ sông phòng lũ ập vào đại bản doanh ở hạ du. Mạc thái thú dè dặt trong từng bước chân lại sơ ý bị số quân binh này phát hiện, đành phải động đao thương. Tiếng đánh chém ồn ào đã kinh động đến các thám báo đi trinh sát xa gần. Không đến nửa canh giờ sau, quân đội hai bên lần lượt kéo đến, chính thức triển khai thế trận.
Sở Kiều nhận được tin lúc đang ở trong đại doanh cùng các tướng soái bàn bạc đường đi cho chiến lược ngày mai, tin tức đến đột ngột khiến người luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh như nàng cũng không tránh khỏi ngẩn người một lúc.
Một viên tướng Biện Đường cau mày nói:“Điện hạ, chúng ta nên lập tức phái người tiếp ứng bảo bọn họ rút lui. Công tác chuẩn bị bên ta vẫn chưa xong, sông Thiết Tuyến lại rất gần đại bản doanh quân Bắc Yến, không thể mạo hiểm.”
Nhưng Sở Kiều lại lắc đầu, trầm giọng nói:“Chúng ta chưa kịp chuẩn bị thì Bắc Yến có đủ thời gian chuẩn bị sao? Theo tin nhận được từ thám báo thì chuyện xảy ra rất đột ngột, hoàn toàn ngoài dự đoán của hai bên, bất kể là chúng ta hay Bắc Yến đều không hề có chuẩn bị trước.”
“Nhưng…”
“Hạ Kỳ, ngươi lập tức mang hai vạn bộ binh đến sông Thiết Tuyến, trận chiến đầu tiên của quân ta phải nhờ ngươi mở màn rồi.”
Hạ Kỳ sửng sốt hỏi lại:“Hai vạn bộ binh?”
Sở Kiều gật đầu,“Phải.”
“Nhưng nhân số bên ta phần lớn là kỵ binh và giáp binh, bộ binh chỉ có chưa đến tám ngàn.”
“Vậy thì bỏ lại ngựa, nhớ kỹ, mỗi người phải mang theo ít nhất ba thanh đao, không thể mang giáp sắt, giáp da là được.”
Hạ Kỳ vẫn còn cau mày khó hiểu, nhưng thấy Sở Kiều không hề có ý nói đùa thì gật đầu tỏ vẻ đã rõ, vác chiến đao nhanh chóng ra ngoài.
Viên tướng Biện Đường lên tiếng đầu tiên nhìn theo Hạ Kỳ ra ngoài, hỏi:“Điện hạ, chỉ hai vạn có đủ không? Tại sao không phái thêm nữa? Sông Thiết Tuyến dù sao cũng rất gần với đại bản doanh của Bắc Yến, tốc độ điều binh tiếp viện sẽ nhanh hơn chúng ta nhiều.”
Sở Kiều lắc đầu, ánh mắt sắc bén trở nên thâm trầm, lẳng lặng nói:“Không cần, hai vạn là đủ rồi.”
…………………………………………………………………………………………………………………
Tiếng bước chân rầm rập khiến mặt đất rúng động không ngừng. Trong nháy mắt, trận địa đã đông nghìn nghịt người, binh sĩ không đợi nhìn thấy rõ mặt đối phương đã rút đao ra xông đến.
Mưa lớn liên tục mấy ngày đã khiến mặt đất bị xói mòn lồi lõm đầy bùn, gây ra cản trở không nhỏ, thế nhưng nhân mã hai bên vẫn điên cuồng lao vào nhau, tiếng đao kiếm va chạm ù tai như sấm.
Mạc thái thú tuổi đã hơn thất tuần ngồi trên lưng ngựa, mặt đỏ bừng, tay lăm lăm chiến đao. Thân binh kéo cương ngựa van nài kêu ông mau chạy đều bị hất ngã. Lão thái thú giơ cao đại đao, hô to một câu ‘giết địch phục quốc’ rồi thúc ngựa xông lên làm gương cho binh sĩ, người đã trúng hơn mười mũi tên nhưng ông vẫn không lùi bước. Thuộc hạ của ông theo sát sau lưng, bao gồm con trai, cháu trai hơn ba mươi tuổi, thậm chí có cả chắt trai chưa tròn mười sáu.
Lúc Hạ Kỳ dẫn người chạy đến thì cuộc chiến đã gần kết thúc, binh sĩ quận Võ Lăng tuy được sự anh dũng của tướng soái phe mình khích lệ, chỉ bằng thực lực của vài ngàn người vẫn kiên cường đối chọi với mấy vạn kỵ binh của địch, nhưng đến giờ cũng đã như nỏ hết đà. Hạ Kỳ không nói hai lời lập tức dẫn binh xông vào trận địa. Trải qua trận giày xéo trước đó, lớp bùn đất dưới chân càng thêm đặc quánh, biến toàn bộ khu vực sông Thiết Tuyến thành bãi đầm lầy. Vó ngựa bị lún sâu nên kỵ binh Bắc Yến đành phải bất đắc dĩ bỏ ngựa ứng chiến với bộ binh của Hạ Kỳ. Nhưng ưu thế của kỵ binh mang giáp là thúc ngựa xung phong trên thảo nguyên, còn đánh đánh chém chém trên mặt đất lún bùn như hiện giờ, bộ giáp trên người đã trở thành cản trở, khiến bọn họ không thể cử động linh hoạt.
Người ngã ngựa đổ, tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn với nhau khiến tràng diện trở nên hỗn loạn đến cùng cực. Máu thịt nát vụn, ánh đao loang loáng, sát khí hừng hực, mặt trời bị mây đen che khuất, diều hâu gào thét trên bầu trời đỏ quạch.
Quân Bắc Yến rốt cuộc cũng nhận ra điểm yếu của phe mình, có binh sĩ nhanh trí cũng muốn cởi giáp trên người xuống, nhưng tình huống nguy cấp như hiện tại sao có thể cho phép bất kỳ giây phút phân tâm nào, binh sĩ kia còn chưa kịp cởi giáp thì đã đầu lìa khỏi cổ.
Bên trong chủ trướng của Yến Tuân…
Sông Thiết Tuyến rất gần đại bản doanh của Bắc Yến nên tất cả tin tức chiến sự ở đó đều được cập nhật với tốc độ nhanh nhất. Nhưng cũng chính vì vậy mà khi Yến Tuân nhận được chiến báo, đám tướng soái bên ngoài nghe được tiếng chém giết, tưởng rằng có người tập kích nên chưa kịp bẩm báo lên cấp trên đã nhanh chóng phái kỵ binh đi trợ giúp. Đến khi Yến Tuân muốn thu hồi nhóm kỵ binh kia thì đã không còn kịp, nhân mã hai bên đã bắt đầu hỗn chiến.
Ban đầu tướng soái trong doanh trại còn chế giễu Tú lệ quân không biết tự lượng sức mình, song rất nhanh sau đó, theo từng chiến báo được truyền về, sắc mặt bọn họ càng ngày càng xấu đi. Có người chủ động xin được dẫn dắt bộ binh ra trợ giúp nhưng Yến Tuân đều lạnh lùng lắc đầu.
Đã quá muộn, bờ sông Thiết Tuyến là một dải đất bồi nhỏ hẹp, tụ tập gần năm vạn nhân mã đã là quá nhiều, bây giờ có tăng thêm viện binh cũng chỉ để hy sinh vô ích.
Nhưng cũng thể vô cớ để mặc hao binh tổn tướng như vậy, đây là trận đánh đầu tiên, nếu thua sẽ gây ảnh hưởng cực nghiêm trọng đến sĩ khí, đối với chiến cuộc sau này cũng tiêu cực không ít.
Vì vậy, Yến Tuân nhanh chóng ra lệnh cho toàn quân chuẩn bị trực diện tấn công Ngụy Liêu.
Đêm xuống, vầng trăng nhô lên, tỏa sáng xuống sườn núi trơ trụi, hơi sương mông lung bao phủ toàn bộ Hàm Thủy. Một gã tham mưu đã vào can gián mấy lần, nói rằng Hàm Thủy có lợi thế phòng thủ cực kỳ tốt, bọn họ chỉ cần giữ chặt nơi này là đủ, chớ nên chủ động tấn công để hao phí binh lực.
Ban đầu Yến Tuân còn không để ý đến gã tham mưu nọ, về sau không chịu được phiền nhiễu liền trực tiếp lệnh cho thân vệ trói gã lại nhốt vào hầm ngục. Bên tai không còn tiếng lải nhải, hắn cuối cùng mới có thể bình tâm đánh giá vị trí của cửa khẩu không tính là rất hùng vĩ này.
Gã tham mưu vừa rồi không rõ, rất nhiều người khác cũng không rõ, thậm chí cả đông đảo tướng soái theo hắn vào nam ra bắc có lẽ cũng không rõ ý định hiện giờ của hắn.
Tú lệ quân tấn công đích xác là để giải vây đế đô khỏi sự vây hãm của Tĩnh An vương phi, bọn họ muốn đến Đường Kinh thì nhất định phải vượt qua Hàm Thủy Quan. Vì vậy, chỉ cần tiếp tục trấn thủ Hàm Thủy Quan, tất sẽ không tránh khỏi phải đánh một trận với Tú lệ quân. Và so với phòng thủ, tấn công dĩ nhiên sẽ tổn thất nhiều hơn.
Bây giờ hắn chủ động hạ lệnh tấn công đối phương, tất có rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.
Đó là bởi vì chỉ có mình hắn hiểu rõ thế cục trước mắt, Hàm Thủy Quan chính là cửa khẩu quan trọng nhất của Biện Đường, đây cũng là thành trì có nhiều nhân khẩu nhất đại lục Tây Mông, đạt đến con số hơn trăm vạn. Bắc Yến có thể dễ dàng chiếm lĩnh nơi này không gặp bất kỳ phản kháng nào, một là vì danh tiếng tàn nhẫn lạm sát lúc bọn họ đánh vào Đại Hạ khi trước, hai là vì cho đến giờ, quân Bắc Yến chưa từng thua trận nào, cứ thế chiếm giữ từng thành trấn một. Vì hai nguyên nhân này mà người dân ở Hàm Thủy Quan mới sợ hãi không dám vùng lên.
Nhưng hắn biết, chỉ bằng binh lực của hắn và Tĩnh An vương phi, sẽ không thể nào hoàn toàn đập tan lực lượng vũ trang của Biện Đường. Lạc vương bày mưu lập kế hơn mười năm còn bị đánh bại, hôm nay chỉ mình hắn cùng chừng này binh lực, làm sao tiêu diệt được được đất nước với hơn ngàn năm lịch sử này. Hắn hiểu rất rõ, hiện tại ở phía tây Hàm Thủy Quan đang có mười mấy tuyến quân binh Đại Đường đang im lìm nhìn về phía này chờ đợi, khi hắn và Tú lệ quân đánh nhau tới mỏi mệt, bọn họ chắc hắn sẽ ào đến.
Chính vì vậy, kết quả của trận chiến ở sông Thiết Tuyến vô cùng quan trọng, quy mô không lớn nhưng lại chính là thất bại không thể ngụy biện. Bây giờ cũng chỉ có thể dùng một chiến dịch lớn hơn che giấu thất bại này, thêm vào đó, hắn chủ động xuất quân công kích cũng có thể để kẻ địch đang rình rập thấy rõ thực lực của Bắc Yến.
“A Sở, trận đánh ở sông Thiết Tuyến, bất kể có phải là vô tâm cắm liễu hay không, nhưng chính muội là người tưới nước khiến liễu mọc cao*.”
*Trích từ thành ngữ ‘Hữu ý tài hoa hoa bất phát, Vô tâm sáp liễu liễu thành âm’ – 有意栽花花不发,无心插柳柳成阴 – có ý trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm cành liễu xuống đất liễu mọc rợp thành bóng râm. Dùng để ám chỉ không chuyện gì được như mong đợi, lên kế hoạch thì thất bại, thành công lại đến từ thứ không ngờ.
……………………………………………………………………………………
Bên dưới bầu trời đêm thăm thẳm, Yến Tuân ngồi trên vương liễn*, chiến xa được kéo với tám chiến mã Bắc Yến thuần chủng lông đen nhánh, người mặc mãng bào tuyền đen như mực. Hắn hơi nâng cằm, nheo mắt nhìn thành trì ẩn trong bóng tối ở xa xa.
*Chiến xa dành cho vua
Một vũ cơ quyến rũ quỳ cạnh vương liễn, lưng áo hở hoàn toàn để lộ da thịt óng mịn như mật ong, nàng ta ngẩng đầu lên, giơ cao chén rượu nho thượng hạng trong tay, yêu kiều cười nói:“Cầu chúc đại vương kỳ khai đắc thắng*, thành công bằm thây ả tiện nhân trong thành, nâng cao uy danh của Bắc Yến ta.”
*Vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã
Yến Tuân thản nhiên liếc nhìn nàng ta một cái, khẽ cong khóe môi nở một nụ cười nhạt rồi hỡ hững hỏi:“Ngươi là con dân của Bắc Yến ta?”
Vũ cơ kia thoáng sửng sốt, nhưng cũng lập tức đáp lời:“Thiếp vốn là dân Hàm Thủy, nhưng đã kính ngưỡng uy danh của đại vương đã lâu. Hôm nay thiếp may mắn được trở thành người của đại vương, dĩ nhiên cũng chính là người dân Yến Bắc.”
Ý cười ở đáy mắt Yến Tuân càng thêm rõ rệt, hắn cười nói:“Đất nước của ngươi bị ta đánh chiếm, đồng bào của ngươi bị ta tàn sát mà ngươi vẫn nói ngươi là người của ta, xem ra ngươi quả thật rất trung thành.”
Vũ cơ kia được khen thì vô cùng hớn hở, vội vàng tranh thủ bồi thêm:“Thiếp dĩ nhiên là người của đại vương, chỉ cần đại vương muốn, thiếp nguyện ý vì đại vương làm bất cứ chuyện gì.”
“”Bất cứ chuyện gì?”Yến Tuân khẽ nhướng mày.
“Vâng.”Vũ cơ mở to đôi mắt long lanh như nước, chúm chím cánh môi đầy đặn như có thể bấm ra mật, nghiêng eo thon áp ngực lên đùi Yến Tuân, thẽ thọt:“Bất cứ chuyện gì.”
Yến Tuân cười to rồi nói với thị vệ ở hai bên:“Nàng ta bảo sẽ vì ta làm bất cứ chuyện gì, sao có thể không thành toàn cho nàng ta chứ? Lúc tấn công Ngụy Liêu, để nàng ta xông lên trước tiên đi.”
Hắn vừa dứt lời, thị vệ hai bên lập tức tiến đến nhấc vũ cơ nọ lên. Vũ cơ tái mặt, cuống quít hét to:“Đại vương! Đại vương tha mạng! Thiếp thân nữ yếu đuối, sao có thể ra trận giết địch được! Đại vương tha mạng!”
Ả vũ cơ cứ thế bị lôi đi, Yến Tuân tựa người vào lưng ghế, lẳng lặng xoay xoay chén rượu nho trong tay, lẩm bẩm lặp lại:“Bất cứ chuyện gì?”
Hắn chợt bật ra một tiếng cười lạnh.
Cùng lúc đó, bên trong thành Ngụy Liêu, một bóng dáng mảnh khảnh yếu ớt mặc chiến giáp đứng trên cổng thành cao ngất, dõi mắt nhìn ra xa. Ánh đuốc chiếu rọi khiến đường chân trời sáng rõ như ban ngày.
Nàng biết, Yến Tuân đang ở đâu đó giữa hàng vạn hàng nghìn ánh đuốc kia. Từ khi nàng dứt áo ra đi mấy năm trước, hôm nay chính là lần đầu bọn họ gặp lại nhau.
Nàng vốn nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay. Vận mệnh luôn như một đứa trẻ bướng bỉnh khó chiều, luôn thích bày ra những trò chơi oái ăm.
Sở Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, gió đêm thổi lên thân thể nàng, hất tung lọn tóc hai bên thái dương. Ánh đuốc khiến bầu trời trở nên đỏ rực lửa, tựa như rất nhiều năm trước, bọn họ từng vai kề vai, nắm chặt chiến đao chém nát cửa lồng giam, mở đường máu thoát ra ngoài.
Nếu sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, khi đó liệu bọn họ còn có thể nắm tay nhau vào sinh ra tử không?
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ kiên định hằn rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. Thế sự như con sóng to trong biển rộng, chẳng ai ngờ khi nào nó sẽ ập đến.
Sở Kiều siết chặt cán đao, trước mắt dần hiện lên hình ảnh của nam nhân có đôi mắt sáng rực như mắt sói. Vẫn là cuồng phong gào rít bên tai, bóng đêm thâm trầm vô tận, vẫn khung cảnh máu lửa cùng mưa tên dày đặc như lúc đó…
Một tiếng *ầm* đột nhiên vang lên, đuốc đỏ ngập trời, tiếng trống trận dội vào trước ngực, cả vùng đất như cũng chấn động theo từng nhịp trống.
Hạ Tiêu giương cao cự nỏ, kéo căng dây nỏ rồi chợt buông tay, mũi tên rời nỏ lao đi tựa một ngôi sao băng. Cùng lúc đó, trong đội ngũ của đối phương cũng có một mũi tên bén nhọn bắn ra với tốc độ nhanh hơn tên của Hạ Tiêu. Sau khi đụng độ, tên của Hạ Tiêu bị gãy nát nhưng mũi tên kia vẫn không giảm tốc độ, rít gió lao vùn vụt.
Sở Kiều nhìn thấy thì lập tức móc phi đao ra ném mạnh về phía mũi tên, phi đao và mũi tên chạm nhau, cùng lúc rơi xuống.
Quân đội hai bên đồng thời vang lên tiếng hoan hô tung trời.
Đứng giữa đội quân đông đảo, Yến Tuân thả cung xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên.