Ngày thu se lạnh, gió đượm hương cúc trong trẻo. Hoa sen trong hồ Thái Thanh đã sớm tàn lụi, lá ngô đồng rụng đầy bên bờ hồ. Trong đại điện tĩnh lặng như mặt hồ, tiếng nói của Tôn Đệ tựa như làn hương quanh quẩn trên lò hương đúc bằng đồng đỏ, tô thêm vẻ tịch mịch của không gian, “Uẩn Khang công chúa, Hoa Dương phu nhân, Nhữ Nam vương phi, Đoan Khánh vương phi, Tĩnh An vương phi đều lần lượt dâng tấu chương xin được vào cung nuôi dưỡng hoàng thượng. Nhữ Nam vương, Đoan Khánh vương, Tĩnh An vương, Tư Đồ tướng quân, An phò mã, Vân quận mã cũng tỏ ý đồng lòng. Trước mắt trong triều được chia thành hai phe, phần lớn võ tướng ủng hộ Tĩnh An vương còn các quan văn thì đề nghị ba vị vương phi cùng nhau nuôi dưỡng hoàng thượng, để ba vị vương gia đồng thời giám quốc.”
Có cơn gió thổi qua khiến bóng cây ngoài cửa sổ lay động dữ dội, Sở Kiều ngồi trên ghế nệm, người mặc cẩm bào trắng dùng trong nhà, một tay gác lên bệ cửa sổ, tay còn lại chống cằm nhìn vầng trăng treo ngang hàng ngô đồng, ống tay áo rộng rãi buông lơi để lộ một đoạn cánh tay trắng như tuyết, hai mắt trầm tĩnh nhìn không rõ đang nghĩ gì.
“Phiêu kỵ tướng quân của binh bộ là Tạ Húc dẫn theo bảy vạn Nam quân, hiện đã đến chân núi Tịch Chiếu, ít ngày nữa sẽ vào địa phận kinh thành. Tạ Húc từng là gia nô trong phủ Tĩnh An vương, hôm nay lại dẫn binh đến như vậy, không thể không phòng. Ta đã cảnh báo cho tướng quân Từ Tố ở Hàm Thủy cẩn thận đề phòng. Nếu Tạ Húc muốn đến bái kiến tân đế thì chỉ có thể một mình qua sông, không được phép mang theo binh lính.”
“Tạ Húc?” Sở Kiều tựa người vào bệ cửa, không quay đầu lại mà chỉ lẳng lặng nói: “Lúc trước Lạc vương tạo phản cũng không thấy hắn tỏ lòng trung quân ái quốc, hôm nay sao lại sốt sắng như vậy?”
Tôn Đệ trầm giọng nói: “Danh không chính tất ngôn không thuận, khó trách văn võ cả triều có dị tâm.”
Sở Kiều chuyển mắt nhìn Tôn Đệ chằm chằm, hiểu rõ hắn muốn nói gì nhưng cuối cùng cũng chẳng cho hắn đáp án thiết thực nào, chỉ lẳng lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu vẫn không lên tiếng.
“Ngoài ra, con trai của Liễu các lão là Liễu Nguyên Tông từng âm thầm đi tìm ta, tỏ ý khi có cơ hội sẽ liên lạc các bộ hạ cũ của Liễu thị giúp đại nhân một tay, chỉ có điều vẫn cần thời cơ và danh xưng phù hợp nữa.”
Ngoài điện chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người đồng loạt quay lại, chỉ thấy tiểu hoàng đế mặc áo bào vàng rực, mặt đầy nước mắt nước mũi chạy chân trần vào điện rồi lập tức nhào vào lòng sở Kiều, khóc nức nở. Hai ma ma chạy theo sau nhìn thấy Sở Kiều và Tôn Đệ liền vội vàng quỳ xuống.
Cậu bé đưa hai cánh tay nhỏ xíu ôm chặt eo Sở Kiều, vừa khóc vừa la: “Cô cô! Mẫu phi tới tìm Nghi Nhi, mẫu phi tới tìm Nghi Nhi!”
Sở Kiều thương xót kéo tiểu hoàng đế ra, lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu bé, dịu dàng hỏi: “Hoàng thượng vừa nằm mơ sao?”
Cậu bé mếu máo: “Trên đầu mẫu phi toàn máu, dính hết cả lên người Nghi Nhi.”
Sở Kiều an ủi cậu bé, “Hoàng thượng đừng sợ, chỉ là mơ thôi, không phải thật. Thái hậu khi còn sống thương hoàng thượng như vậy thì sao có thể hù dọa hoàng thượng chứ?”
“Cô cô...” Lý Tu Nghi vẫn ôm chặt lấy Sở Kiều, nói sao cũng không chịu buông tay.
Tôn Đệ nhìn hoàng đế, không khỏi thương tiếc nói: “Hoàng thượng còn nhỏ như vậy, nếu rơi vào tay người có dụng ý xấu thì không biết sẽ chịu khổ thế nào nữa.”
Đáy lòng Sở Kiều chợt sinh ra một tia phiền muộn, không buồn nhìn tới Tôn Đệ, lạnh lùng trầm giọng nói: “Đã khuya lắm rồi, đại nhân không nên tiếp tục ở trong cung nữa. Mai Hương, tiễn khách.”
Tôn Đệ bị đuổi khéo cũng không giận, cung kính thi lễ với Sở Kiều rồi thản nhiên xoay người rời đi.
Mai Hương nhìn theo bóng lưng Tôn Đệ, mặt hơi lộ chút bực bội, chờ hắn đi khỏi mới tức giận nói: “Tiểu thư chớ nghe hắn nói nhảm, cùng lắm thì chờ Tứ thiếu gia đến rồi chúng ta mang theo tiểu bệ hạ cùng đi.”
Sở Kiều còn chưa trả lời thì Lý Tu Nghi trong lòng nàng đã ngẩng lên hỏi: “Cô cô định đi đâu vậy?”
Sở Kiều cúi đầu nhìn con ngươi đen láy của cậu bé, thấp thoáng qua đó nhìn thấy hình bóng của một người khác. Hôm đó tuyết bay đầy trời, gió rét sắc tựa đao, hắn mặc kệ mọi phản đối cùng chất vấn của cả triều mang đại quân chạy đến cứu nàng, áo giáp trên người hắn thật lạnh, nhưng lại như núi cao chắn mọi mưa gió cho nàng, vững chãi như tường đồng, vĩnh viễn cũng không ngã xuống.
Nàng im lặng ôm chặt cậu bé vào lòng, không đáp.
Nến trong góc cháy bập bùng, đêm trong thâm cung luôn rất dài.
................................................................................................................................
Cửa Thái An chậm rãi hé ra, Tôn Đệ thong thả bước ra ngoài.
Thiết Do đứng trong góc tối cũng chậm rãi đi ra. Tôn Đệ mỉm cười nhìn hắn, thản nhiên hỏi: “Thiết thống lĩnh tìm ta uống rượu à?”
“Viên thái hậu là do ngươi giết?” Thiết Do đột nhiên trầm giọng hỏi, ánh mắt tĩnh lặng như nước.
Tôn Đệ không hề đổi sắc mặt, khóe môi khẽ nhếch nở một nụ cười nhạt, hỏi lại: “Thiết thống lĩnh nói lời ấy là có ý gì? Viên thái hậu đập đầu vào tường tự vẫn, hậu cung trên dưới đều thấy rõ, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy mà, liên quan gì đến ta chứ?”
Thiếu Do nhíu mày, ngữ khí vẫn hết sức lạnh lùng, “Thanh Nguyên nói tối hôm trước ngày Chiêm gia bức vua thoái vị, ngươi ở trong ngục từng gửi ra ngoài một phong thư, chỉ rõ là phải giao cho Viên thái hậu. Viên thái hậu đọc xong thư liền đi tới tẩm cung của hoàng thượng, ở lại đó đến tận lúc chính biến. Thị nữ hầu hạ nói Viên thái hậu khóc suốt đêm, ngay cả cơm cũng không ăn. Ngươi đến cùng đã nói gì với thái hậu?”
“Ta có thể nói gì chứ, đơn giản là dặn dò thái hậu cẩn thận đề phòng huynh muội Chiêm gia thôi.”
Thiết Do đột nhiên tiến lên hai bước, chăm chú nhìn vào mắt Tôn Đệ, trầm giọng nói: “Vậy vì sao ngươi phải bí mật xử tử tiểu thái giám đưa thư cho ngươi? Tối qua còn lấy cớ thanh tẩy nội cung rà soát điện Nghĩa Tâm?”
Sắc mặt Tôn Đệ chợt lạnh đi, đột nhiên quay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.” Dứt lời liền nhấc chân muốn rời đi.
“Tôn Đệ!” Thiết Do bỗng hét lớn khiến thị vệ ở xa xa đều đồng loạt nhìn về phía này, vì kìm ném mà trước ngực phập phồng, thấp giọng nói: “Nếu không muốn người khác biết thì đừng làm, trong cung có trăm ngàn ánh mắt, ngươi cho rằng không ai biết sao?”
Ánh trăng bàng bạc vẩy lên vạt áo Tôn Đệ, trên người quý công tử trẻ tuổi tỏa ra thần thái thong dong tự nhiên nhưng vẫn không che giấu được hào quang vốn có.
Hắn từ từ xoay người lại, lẳng lặng nhìn Thiết Do, trầm giọng gằn từng chữ một, “Thiết Do, ngươi có xuất thân gì, còn nhớ rõ không?”
Thiết Do thoáng sững sờ, trên mặt đột nhiên hiện lên một tia xa cách, lạnh lùng nói: “Thiết Do xuất thân dân đen, dĩ nhiên không thể đánh đồng với Tôn đại nhân.”
“Ta không hỏi chuyện này.” Tôn Đệ lạnh nhạt nói, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú dị thường của hắn, “Ta muốn hỏi, ngươi chẳng lẽ đã quên ân đức của hoàng thượng đối với mình rồi sao?”
Thiết Do sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền lạnh lùng hỏi lại: “Giết mẫu phi duy nhất của tiểu hoàng đế, kích thích triều đình nổi dị tâm, chẳng lẽ đó đều là hành động báo đáp ân đức hoàng thượng của ngươi?”
“Không thì còn có thể thế nào? Để tiểu hoàng đế đăng cơ, Viên thái hậu phụ chính? Hừ, nếu là vậy thì không tới ba năm, giang sơn Đại Đường sẽ đổi sang họ Chu của Tĩnh An vương rồi.” Khóe miệng Tôn Đệ ẩn hiện một nụ cười lạnh, ánh mắt giảo hoạt như hồ ly, “Chính xác, trước khi chết hoàng thượng đã sớm đoán sẽ có cục diện như hiện giờ nên đã chuẩn bị xong các chỉ thị cùng an bài thỏa đáng. Chỉ là ta vẫn một mực không muốn làm theo. Ta chính là muốn để triều đình loạn đến như vậy, muốn gã loạn thần Chiêm Tử Du kia chết trong tay Tú Lệ tướng quân, để nàng lập được chiến công cho Biện Đường. Cho dù ngày đó Viên thái hậu không tự sát thì sau này ta cũng sẽ giết nàng ta. Coi như nàng ta thông minh, tự biết bản lĩnh của mình rồi chọn đường lui, tính ra cũng giảm cho ta rất nhiều phiền toái. Triều chính cũng là do ta cố tình khuấy đục, bởi vì chỉ có đẩy cục diện đến nước này thì Sở đại nhân mới có thể ra mặt vì Biện Đường, mới không rời Biện Đường đi theo Gia Cát Nguyệt.”
Thiết Do nghe nói mà trợn mắt há hốc mồm, tường thành ngói đỏ của cung điện chợt trở nên nặng nề đến nghẹt thở, trên không trung chợt có chim đêm cất tiếng kêu chói tai. Thiết Do nhíu chặt mày, há miệng hồi lâu mới thảng thốt nói một câu: “Ngươi điên rồi!”
“Không, ta không điên.” Tôn Đệ ngẩng đầu lên, đưa ánh mắc sắc bén nhìn bầu trời phương bắc xa xôi, vạt áo bị gió hất tung, sống lưng thẳng tắp như trường thương, nói: “Ngươi không nghe thấy à? Phương bắc đã vang lên trống trận, trăm quan quân đang chầu chực ở Nhạn Minh Quan chờ đánh, Đại Hạ đã sắp sụp đổ, Yến Tuân ở Bắc Yến không những dã tâm bừng bừng mà còn là kỳ tài hiếm có, lòng dạ lại độc ác không ai bằng. Đại Hạ có thể chống đỡ đến tận giờ đều là nhờ có đại Thanh Hải quân của Gia Cát Nguyệt không ngừng uy hiếp biên quan Bắc Yến. Nếu Gia Cát Nguyệt rời đi, dựa vào một mình Triệu Triệt thì sao có thể đối đầu với Bắc Yến? Thêm vào đó, triều đình Đại Hạ không ngừng có lục đục nội bộ, thế gia thị tộc đều làm theo ý mình, Triệu Dương cũng không phải hạng người chịu cúi đầu trước người khác. Một khi Đại Hạ bị công phá, chướng ngại ở phía bắc Biện Đường sẽ bị khai thông, đến lúc đó phía tây có Bắc Yến chính diện tấn công, phía đông có Nạp Lan Hồng Diệp đã bắt tay với Yến Tuân từ sớm, nội bộ lại có Tĩnh An vương thèm thuồng vương vị. Đến lúc đó, Đại Đường ta còn có đường sống sao?”
Thiết Do còn đang ngây người thì lại nghe Tôn Đệ tiếp lời: “Lạc vương khởi binh khiến Đại Đường thương vong nặng nề, sau khi hoàng thượng qua đời, tà tâm muốn thay thế Lý gia trong triều vẫn chưa bị dẹp bỏ hoàn toàn. Chỉ cần thế cục kiềng bốn chân* vẫn được giữ vững thì chúng ta vẫn còn sức cầm cự. Nhưng khi cục diện này bị phá vỡ, thời khắc Đại Hạ bại dưới tay Bắc Yến cũng chính là lúc Đại Đường chúng ta diệt vong. Hoàng thượng đối với hai người chúng ta ân nặng như núi, hiện tại ngài đã không còn, ta và ngươi lẽ nào có thể ngồi nhìn cơ nghiệp ngàn năm của Đại Đường bị hủy hoại chỉ trong chốc lát?”
*Chỉ Bắc Yến, Đại Hạ, Biện Đường và Hoài Tống kiềm chế lẫn nhau.
“Nhưng, nhưng cũng không nhất thiết phải giết Viên thái hậu, nàng ta dù sao cũng là phi tử của hoàng thượng, còn là mẫu thân của tiểu hoàng đế!” Thiết Do lớn tiếng đến mức mặt đỏ bừng.
“Chỉ là một nữ nhân nhát gan vô dụng.” Tôn Đệ khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi trầm giọng nói: “Hiện tại chỉ cần giữ được Đại Hạ thì chúng ta vẫn còn cơ hội. Nếu trước khi Bắc Yến tiêu diệt Đại Hạ mà chúng ta vẫn chưa thể thâu tóm Hoài Tống thì tương lai khẳng định sẽ rơi vào tình trạng đầu đuôi đều là địch.”
Vừa dứt lời trong mắt Tôn Đệ chợt dấy lên một tia lửa nóng, hắn xoay người lại chăm chú nhìn Thiết Do, trầm giọng nói: “Chỉ cần Sở đại nhân còn ở lại Đại Đường ta thêm ngày nào, Gia Cát Nguyệt sẽ không thể rời khỏi Đại Hạ trở về Thanh Hải thêm ngày đó. Chỉ cần hắn không đi thì Yến Tuân sẽ không thể rút binh khỏi Thùy Vi Quan tập trung tấn công Nhạn Minh Quan. Đại Hạ không vong thì chúng ta vẫn còn thời gian chuẩn bị. Hơn nữa, dựa vào quan hệ của Sở đại nhân và hai người Yến Tuân, Gia Cát Nguyệt, chỉ cần Sở đại nhân còn ở đây, cả Bắc Yến và Đại Hạ ít nhiều gì cũng sẽ lo nghĩ cho Biện Đường ta mấy phần, chúng ta không cần phải lo lắng cho đế vị của tiểu hoàng đế, đám người Tĩnh An vương muốn ra tay cũng phải cố kỵ hai nước này. Huống chi khả năng chiến đấu của Tú lệ quân cực kỳ mạnh mẽ, lại trung thành nhất nhất, không hề thua kém Sói binh của hoàng thượng, bọn họ sẽ là sự bảo vệ tốt nhất cho tiểu hoàng đế. Bản thân Sở đại nhân lại là một thiên tài quân sự, được cả Đại Đồng Hành tôn sùng, có thể nhờ cậy được. Nàng và hoàng thượng tình thâm nghĩa nặng, bản thân không có thân tộc gia quyến gì, làm người lại không có dã tâm, nhân vật có khả năng phụ chính tốt như vậy, khắp thế gian còn có thể tìm ra người thứ hai sao?”
Thiết Do bị nói đến mức á khẩu không biết trả lời thế nào, chỉ có thể ngây người nhìn Tôn Đệ, tựa như không nhận ra người trước mặt chính là chiến hữu của mình.
Tôn Đệ nhìn hắn, lẳng lặng nói: “Nếu ngươi muốn thấy cơ nghiệp của Đại Đường bị hủy hoại chỉ trong tích tắc, muốn làm tội nhân thiên cổ của Đại Đường thì cứ việc đem lời ta vừa nói kể lại cho người khác. Cùng là chiến hữu lâu năm, ta sẽ không trách ngươi, có trách thì trách ta không thể tính toán ngọn nguồn mà thôi.”
“Nhưng, nhưng ngươi muốn Sở đại nhân... ngươi làm vậy chẳng phải sẽ khiến nàng bị lỡ chung thân đại sự sao?”
Tôn Đệ lắc đầu cười một tiếng, vỗ vỗ vai Thiết Do, thản nhiên nói: “Tuy ta tin tưởng Sở đại nhân không có dã tâm nhưng lại không thể không đề phòng kẻ khác. Nếu tương lai Gia Cát Nguyệt thật sự khăng khăng cưới nàng, chẳng lẽ ta còn muốn để phu nhân của Thanh Hải vương tiếp tục ở lại Đại Đường ta giám quốc sao?”
Trăng trên cao không ngừng rải bạc xuống trên mặt đất, nam tử xoay người rời đi, từ xa bỏ lại một câu nói hờ hững, ẩn chứa vài phần thê lương khó tả, “Đi đường đế vương sao có thể mang lòng dạ đàn bà? Chốn địa ngục không ai dám vào thì hãy để ta một mình tự đi...”
Gió thổi qua khiến bóng trăng nghiêng nghiêng, thu nhuốm vàng hàng ngô đồng, không gian một mảnh tĩnh mịch.
................................................................................................................................
Mật Hà cư từ trước đến nay vẫn luôn rất yên tĩnh, thế nhưng hiện giờ nó lại trở thành nơi có nhân khí nhất cung Kim Ngô, ít nhất ở đây còn có người sống qua lại nói cười, trong khi những nơi khác nghe nói cả đêm cũng không có con chim nào dám bay ngang.
Cung Kim Ngô đột nhiên trầm lắng hẳn, không còn ca múa, không còn yến tiệc, không còn bóng dáng vũ cơ Đông Hồ tròng mắt xanh lam, da óng ánh như mật ong, lại càng không có tiếng đàn sáo thâu đêm suốt sáng. Hoàng cung trở nên tịch mịch đến nỗi cả dạ oanh cũng thức thời bay khỏi chốn này, lúc đi lại trên hành lang còn có thể nghe được tiếng thở của bản thân. Tất cả mọi người im lìm đếm từng ngày trôi qua, tựa như e ngại lỡ tay gây ra tiếng động gì sẽ kinh động đến những vong linh vừa chết còn lẩn quẩn đâu đây. Màn lụa trắng lay động theo gió tựa như cánh tay tuyết trắng của thiếu nữ, bóng dáng của phồn hoa cẩm tú ngày xưa thấp thoáng thoảng qua, nhưng chỉ trong giây lát liền tan biến trong màn bụi nhờ nhờ.
Mọi thứ như đều đang nhớ nhung một người, bao gồm cả hàng ngô đồng chập chờn trong gió, mỗi một viên ngói và mỗi một đình viện giả sơn của nơi này.
Tiểu hoàng đế đang nằm trên giường Sở Kiều chỉ vừa thiếp đi, ngày đó tận mắt nhìn thấy Viên thái hậu tự vẫn đã để lại bóng ma trong lòng cậu bé, hiện tại cậu bé vẫn nhíu chặt mày, tựa như ngủ rồi mà vẫn còn sợ. Tiểu Vinh vương nằm trong cái nôi bên cạnh lại ngủ vô cùng ngon lành, khóe miệng hơi vểnh, thần thái y hệt phụ thân.
Sở Kiều ngồi trước cửa sổ, thần sắc tĩnh lặng. Đèn cầy trong góc im lìm cháy, sáp nến chảy xuống bị lửa hơ nóng, hồng rực lên như giọt nước mắt thiếu nữ rơi trên đôi má hây hây.
Trên tay nàng là một chồng thư thật dày, niêm phong vẫn còn nguyên, chưa hề được mở ra.
Nàng đã ngồi như thế hơn hai canh giờ.
Lời của Tôn Đệ vẫn quanh quẩn trong đầu, nàng chậm rãi quay lại nhìn hai đứa trẻ còn bé bỏng, đáy lòng không khỏi dâng lên cảm giác mờ mịt.
Đây đã là phong thư thứ mười ba, chàng hẳn đang rất nóng lòng, nếu không phải thế cục ở Đại Hạ đang rối ren vạn phần thì chắc đã sớm tự mình chạy đến đây.
Khóe môi Sở Kiều chợt mỉm một nụ cười rất nhạt, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt tức giận của người nào đó, chân mày chắc là đang nhíu chặt hết cỡ, mắt nhìn nàng chăm chăm, môi mím thành một đường thẳng, dáng vẻ như một đứa trẻ đang phụng phịu vậy.
Trong thư viết gì nhỉ? Tức giận mắng mỏ? Oán trách hay là lo lắng dặn dò? Chắc là đều có cả.
Nhưng nàng lại không muốn mở thư ra đọc, con đường trước mặt lạnh lẽo như băng, nàng không thể quay đầu nhìn ánh lửa trên ngã rẽ khác, nàng sợ mình nhìn thấy rồi thì sẽ không còn dũng khí đi tiếp nữa. Trước ngực như có khí lạnh dần dần ngưng tụ thành băng đông cứng tim nàng.
Nàng lại thoáng nhớ đến lời chàng nói với mình đêm đó, hôm ấy ánh trăng sáng rực, gió nồng nàn hương hoa quế, khuôn mặt tuấn tú của chàng quay sang nhìn nàng, từ tốn hỏi: “Đường còn dài, có lẽ sẽ lại có biến cố, nàng có sợ không?”
Hôm đó gió rất dịu nhẹ, tiết trời vô cùng mát mẻ, ống tay áo của nàng phe phẩy trong gió tựa như cánh bướm chỉ chực bay lên. Lúc ấy nàng đã vứt bỏ hết mọi khúc mắc, lẳng lặng cười đáp mình không sợ. Chàng nghe thấy thì cười ôn hòa, không ngượng ngập, không giận dỗi, không đấu khẩu, đó là lần đầu tiên chàng nở nụ cười xuất phát từ đáy lòng với nàng. Sau đó, dưới ánh trăng trong trẻo, chàng chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên môi nàng, tay siết chặt eo nàng, dịu dàng ve vuốt bờ môi mềm mại, thỏa thích mút vị ngọt đã mơ ước nhiều năm.
Nhưng mộng ước còn chưa bắt đầu thì đã phải kết thúc.
Số mệnh không ngừng trêu ngươi, năm tháng tựa như lưỡi dao xẻo từng thớ thịt nàng, tựa như ngọn lửa từ thời hồng hoang cháy mãi không tắt, không ngừng thiêu đốt bình yên của nàng.
Sở Kiều chậm rãi đưa tay cầm lấy xấp thư đưa lên ngọn nến. Giấy chậm rãi bắt lửa, phần bị cháy từ từ hóa thành tro bụi.
“Tiểu thư!” Mai Hương mang bữa khuya đi vào, nhìn thấy thì hoảng hốt chạy đến hất ngã giá nến, kinh ngạc hỏi nàng: “Người làm gì vậy?”
Sở Kiều không đáp mà chỉ lặng lẽ nhìn xấp thư đã bị cháy hơn nửa, phần chưa cháy hết thì cũng vàng vọt cong queo, ám đầy bụi đen.
“Tiểu thư!” Mai Hương kinh ngạc trợn tròn mắt, đột ngột nắm lấy hai bả vai gầy của Sở Kiều, lo lắng hỏi: “Đừng nói là người định làm theo lời của Tôn Đệ chứ?”
Sở Kiều lẳng lặng ngước lên nhìn Mai Hương. Mai Hương chợt cảm thấy ánh mắt của Sở Kiều như không còn chút sức sống, biến thành nhợt nhạt như nước. Nàng hốt hoảng nắm tay Sở Kiều, sốt ruột nói: “Tiểu thư, người chớ có giả ngốc với Mai Hương. Đây là chuyện chung thân cả đời, tuy Đường hoàng rất tốt với tiểu thư nhưng ngài ấy đã mất, người chỉ là một nữ tử, cớ gì lại muốn người gánh vác giang sơn Đại Đường?”
Sở Kiều vẫn im lìm không nói tiếng nào, Mai Hương sốt ruột đến mức trán bắt đầu rịn mồ hôi, hốc mắt cũng đã ngập nước, nàng nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, người không thể lại phụ bạc chân tình của Tứ thiếu gia. Tiểu thư tuyệt đối không được đồng ý, người mau tỉnh lại, chớ có giả ngốc nữa!”
Một cơn gió đột nhiên thổi vào phòng, thổi bay bụi tro ám trên xấp thư bị đốt nham nhở, dưới ánh nến mơ hồ có thể thấy được nét chữ rắn rỏi trên phần giấy còn chưa cháy hết: Hết thảy đều phải đợi ta...
Chờ chàng...
Ánh mắt Sở Kiều thoáng mơ hồ nhưng không hề có nước mắt chảy xuống, ngọn nến bị hất ngã dưới chân vẫn lẳng lặng tỏa ánh sáng nhợt nhạt. Ngực nàng đau nhói đến nói không nên lời.
“Tiểu thư!” Mai Hương đột nhiên quỳ phịch xuống trên mặt đất, bật khóc thành tiếng.
Đứa trẻ trên giường bị giật mình tỉnh giấc, mơ màng ngồi dậy, nhìn thấy Mai Hương khóc thì cũng hơi sợ hãi, sững sờ nhìn Sở Kiều rồi giang đôi tay nhỏ bé ra, nhỏ giọng kêu: “Cô cô.”
Tiếng gọi của tiểu hoàng đế đã khuấy động sự tĩnh lặng trong lòng nàng, Sở Kiều đứng dậy định đi đến cạnh cậu bé thì gấu váy lại bị ai đó kéo lại.
Mai Hương mắt đẫm lệ ngước lên nhìn nàng, buồn bã nói: “Tiểu thư, người sống hà cớ gì phải sống chỉ vì người đã chết chứ?”
Bước chân Sở Kiều nhất thời khựng lại, nàng sững sờ quay đầu nhìn đôi mắt đỏ hồng của Mai Hương, cánh tay không tự chủ bắt đầu run rẩy.
“Tiểu thư, người không thể phụ bạc Tứ thiếu gia nữa, người không thể.” Mai Hương lệ rơi lã chã, bi thương nói: “Người đã quên lời bài hát kia rồi sao? Ánh trăng soi sáng lòng người, giục người mau trở về cố hương. Tiểu thư, nhất định phải để mất đi rồi mới hối hận sao? Hôm nay người muốn hoàn trả ân tình của Đường hoàng, làm sao biết ngày khác còn cơ hội bù đắp cho Tứ thiếu gia? Người đã mất rồi, không lý nào lại muốn người còn sống vì mình mà vĩnh viễn sống trong khổ sở cùng đau đớn cả quãng đời còn lại.”
Mai Hương liên tục dập đầu xuống trên mặt đất, nói to: “Tiểu thư, xin hãy đi cùng Tứ thiếu gia, Mai Hương cầu xin người!”
“Kẻ xấu!” Lý Tu Nghi đột nhiên nhảy xuống giường chạy đến xô Mai Hương, dùng sức kéo tóc nàng, vừa đánh vừa vừa mắng to: “Kẻ xấu! Ngươi là kẻ xấu! Không được cướp cô cô của ta, không được xui cô cô rời bỏ ta! Đồ xấu xa!”
Sở Kiều vội vàng ôm Lý Tu Nghi vào ngực, cậu bé vẫn giãy giụa không chịu thôi, hai mắt đầy hận ý nhìn Mai Hương chằm chằm, tựa như chú sói con vừa mất mẹ.
“Đồ xấu xa! Nghi Nhi đã mất phụ hoàng và mẫu phi, ngươi còn muốn đoạt mất cô cô, đồ xấu xa!”
Lời của cậu bé tựa như mũi đao đâm thẳng vào tim Sở Kiều, chỉ chực tứa máu. Lý Thanh Vinh cũng bị đánh thức, đảo mắt nhìn mấy người trong phòng, chợt nhìn thấy tiểu ca ca của mình đang khóc thì cũng ngoác miệng khóc to. Nhũ mẫu bên ngoài vội vàng chạy vào, cũng không dám nhiều lời mà chỉ ôm lấy tiểu vương gia mang đi cho bú.
Trong điện chập chờn ánh nến, bóng ngô đồng ngoài cửa sổ lay động theo gió, đêm khuya tĩnh lặng, ngoại trừ tiếng trẻ con khóc thì Sở Kiều chẳng nghe thấy được âm thanh nào khác.
“Tứ thiếu gia gì chứ?” Khuôn mặt nhỏ bé của Lý Tu Nghi đột nhiên đanh lại, cậu bé đẩy Sở Kiều ra, chạy đến cầm bảo kiếm đầu giường của Sở Kiều rút ra, đằng đằng sát khí hét to: “Dám cướp cô cô của ta, ta phải đi giết hắn!”
“Nghi Nhi!” Sở Kiều giật lấy thanh kiếm, tức giận quát lớn: “Con làm gì vậy?”
Miệng tiểu hoàng đế méo xệch, nước mắt cuồn cuộn ào ra, cậu bé khóc to: “Cô cô không cần Nghi Nhi nữa, Nghi Nhi biết mà, cô cô muốn đi, cô cô không cần Nghi Nhi nữa!”
Sở Kiều chua xót khuỵu xuống ôm cậu bé vào ngực, lòng đau như bị lăng trì, nghẹn ngào nói không thành tiếng.
“Cô cô đừng đi.” Tiểu hoàng đế giơ đôi tay nhỏ bé ôm lưng nàng, hu hu khóc: “Nghi Nhi sẽ nhanh chóng lớn lên, Nghi Nhi sẽ bảo vệ cô cô giống như phụ hoàng, cô cô đừng đi.”
Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bé gái vô cùng xinh xắn nhưng bộ váy ngủ trên người lại rất xộc xệch. Cô bé ngây ngốc đứng ở bậc cửa, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm trắng nõn, hai mắt to tròn đen láy, long lanh như nước.
Lý Tu Nghi nhìn thấy cô bé thì vùng ra khỏi ngực Sở Kiều, chạy đến kéo tay cô bé, vừa khóc vừa nói: “Tiêu Tiêu mau dập đầu với cô cô, dập đầu cầu xin thì cô cô sẽ không đi nữa.”
Cô bé chính là con gái của Lý Sách, năm nay mới bốn tuổi. Vì trong cung gần đây không được yên bình nên Sở Kiều mới mang cả ba bé vào sống trong Mật Hà cư, chỉ có Tiêu Tiêu quen ngủ cùng nhũ mẫu nên mới ngủ ở phòng bên cạnh.
Tiêu Tiêu ngơ ngác, cũng chẳng rõ cô bé nghe hiểu lời ca ca nói hay không mà vẫn đứng ngây ra, không nhúc nhích.
Lý Tu Nghi nhất thời tức giận hét to: “Bảo muội quỳ xuống dập đầu đó! Không nghe thấy à?”
Tiêu Tiêu *oa* một tiếng khóc to rồi quỳ xuống, hai cánh tay nhỏ xíu chống trên mặt đất, vừa dập đầu vừa nức nở: “Tiêu Tiêu sẽ không phá nữa, Tiêu Tiêu không dám nữa đâu, cô cô, hu hu...”
Sở Kiều kéo Lý Tu Nghi đang định quỳ xuống và Tiêu Tiêu ôm vào lòng, cảm giác chua xót lan tràn trong ngực.
“Cô cô không đi, cô cô sẽ không đi đâu hết.” Nàng nặng nề nói từng chữ một.
Hai đứa trẻ vùi đầu vào ngực nàng khóc thật to, tiếng khóc của chúng vang vọng trong đại điện trống trải. Cùng lúc đó bên ngoài nổi lên tiếng trống canh, cả hai âm thanh hòa làm một quanh quẩn trong đêm thu da diết niềm thương nhớ.
Mai Hương nhìn ba người ôm nhau, lòng như chùng xuống vực sâu không đáy. Nàng ngồi yên không động đậy, khẽ nghiêng đầu quay mặt sang chỗ khác, nước mắt chảy xuống rơi vào trong miệng, vừa mặn vừa chát như hoàng liên, cuối cùng nở một nụ cười bất đắc dĩ, “Là số mạng sao?”
................................................................................................................................
Sang ngày thứ hai, lúc Tôn Đệ tìm đến thì Sở Kiều đã chỉnh trang xong, cung trang đỏ thẫm, cổ áo viền vàng thêu hoa văn bách hợp, thoạt nhìn vô cùng lộng lẫy.
Tôn Đệ nhìn thấy thì thoáng sững sờ, một lát sau mới hé môi cười, lẳng lặng nói: “Xem ra cô nương đã nghĩ thông suốt.”
Cô gái ngồi trên chủ vị, nắng sớm chiếu lên người nàng, mơ hồ ánh lên một vầng hào quang chói lọi khiến người khác không dám nhìn thẳng. Y phục hoa lệ nhưng không hề khiến anh khí giữa đầu mày bị suy giảm, ngược lại càng tô thêm phong thái thản nhiên của nàng.
Sở Kiều nhìn Tôn Đệ chằm chằm, chậm rãi cất chất giọng trong trẻo lạnh lùng: “Ít nhất cũng không làm Tôn đại nhân thất vọng.”
Tôn Đệ thoáng ngẩn người, nhưng sau đó vẫn bình tĩnh cúi đầu đáp: “Cô nương nói quá lời.”
Sở Kiều không muốn nhiều lời nữa, lạnh lùng khoát tay, “Trong lòng Tôn đại nhân hẳn đã có dự tính phải nên làm thế nào, mọi chuyện đều giao cho ngươi đi.”
“Vâng, thần nhất định sẽ không phụ sự nhờ vả của người.”
Thoáng cái mà đã sửa xưng hô luôn rồi, Sở Kiều ngoảnh mặt đi, muốn cười lạnh cũng thấy khó khăn.
Tôn Đệ do dự một lúc rồi thử hỏi dò: “Ba hôm nữa chính là ngày hoàng đạo.”
“Ba ngày?” Sở Kiều khẽ chau mày, “Kịp sao?”
“Không việc gì, thần sẽ đốc thúc Lễ bộ và Công bộ gấp rút chuẩn bị.”
“Vậy còn thánh chỉ và chiếu thư?”
Tôn Đệ mỉm cười, vô cùng đắc ý nói: “Cô nương quên rồi sao? Tiên đế vẫn chưa điền tôn hiệu trên chiếu thư sắc phong quận chúa của cô nương, chỉ cần chỉnh sửa một chút là xong. Thời gian và bút tích cũng không sai, dù sao cũng là do tiên đế tự tay viết, cộng thêm uy thế hiện giờ của cô nương, sẽ không người nào dám có nửa lời dị nghị.”
“Suy tính cũng thực chu toàn.” Sở Kiều không mặn không nhạt buông một câu.
Tôn Đệ chợt thấy lạnh sống lưng, vội vàng thấp giọng nói: “Vậy thần xin lui xuống chuẩn bị.”
“Ừ.” Sở Kiều lạnh nhạt gật đầu, thần sắc đượm vẻ mệt mỏi.
Tôn Đệ nhanh chóng xoay người rời đi, lúc hắn vừa bước chân ra khỏi bậc cửa thì bên tai đột nhiên nghe được một tiếng nói rất nhẹ: “Đây là lần cuối cùng.”
Thoáng khựng chân, Tôn Đệ quay lại nhìn thì thấy Sở Kiều đã lui vào bên trong.
Chẳng lẽ là nghe nhầm?
Mày kiếm chíu chặt rồi nhanh chóng giãn ra, Tôn Đệ đột nhiên bật cười một tiếng, ngước mặt lên nhìn bầu trời cao rộng bên ngoài, dường như lại nhìn thấy khuôn mặt yêu mị của người nọ đang nhe răng cười với mình.
“Ta làm như vậy chắc người nọ cũng sẽ rất vui lòng, cho dù ngoài mặt có ra vẻ đàng hoàng thế nào thì nhất định đang mở cờ trong bụng.” Tôn Đệ hít một hơi thật sâu, sau đó lặng lẽ nhắm mắt lại.
Bất kể bị hận đến đâu, chỉ cần giữ được huyết mạch của người nọ, phải trả giá nào cũng đáng.
.................................................................................................................................
Đầu tháng 10, cung Kim Ngô công bố di chiếu của tiên hoàng, sắc phong Tú Lệ tướng quân Sở Kiều làm hoàng quý phi, chấp chưởng phượng ấn, thánh chỉ cũng nói rõ, chỉ cần nàng sinh hạ hoàng tử thì sẽ được nâng làm hoàng hậu của Đại Đường.
Ngày tháng viết chỉ là ba tháng trước, lúc Lý Sách vẫn còn sống. Đạo thánh chỉ này đã biến Sở Kiều thành nữ nhân duy nhất vừa được sắc phong liền vinh dự trở thành thái hoàng quý phi. Và còn khiến người trong thiên hạ đều biết, vị Tú Lệ hoàng phi này sẽ không bao giờ có thể mang thai con của Lý Sách, cho nên cả đời cũng chỉ có thể làm thái hoàng quý phi.
Đại điển sắc phong được ấn định vào ba ngày sau, cờ đen lập tức được treo đầy trong Đường Kinh, Lễ bộ đẩy nhanh tiến độ chế tác bộ phượng bào màu đen duy nhất trong lịch sử ngàn năm của Biện Đường, quan viên các nơi cũng hối hả chuẩn bị lễ vật, từng đoàn xe ngựa rồng rắn chen qua đường núi chạy về phía kinh thành.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi đại điển sắc phong ba ngày sau, ánh mắt các nước đều tề tụ về một phía, người đời lại một lần nữa bị chấn kinh. Bởi vì ai cũng biết, không chỉ là sắc phong hoàng phi, cô gái này sẽ là chủ nhân chân chính của Biện Đường trong mười năm tới. Không ai ngờ cô gái xuất thân nô lệ Đại Hạ khi xưa sẽ có được duyên kỳ ngộ như vậy, từng bước một bước lên đỉnh cao quyền lực.
Lúc Yến Tuân đang mở tiệc chiêu đãi khách trong cung thì biết được tin, là Phong Trí lặng lẽ tiến tới thì thầm bên tai hắn. Nghe xong, Yến Tuân liền biến sắc, ly rượu trong tay đột ngột nghiêng sang một bên khiến rượu thơm chảy ướt vạt áo bào đen thẫm.
Đám khách nhân khẽ mỉm cười, không khỏi tò mò, “Đại vương sao thế?”
Yến Tuân thản nhiên cười một tiếng, lắc đầu nói: “Con ngựa già trẫm nuôi nhiều năm vừa chết, thật ngại quá, đã làm kinh động đến quý sứ.”
“Thì ra là vì một con ngựa.” Đám khách cười ha hả, “Bắc Yến đất rộng nhiều của, sau này thâu tóm thêm Đại Hạ nữa thì thiên hạ này đều nằm trong tay của đại vương rồi, đến lúc đó còn thiếu gì nữa. Có điều nếu đại vương thích bảo mã thì ta sẽ lập tức phái người trở về đưa đến một ngàn chiến mã thượng đẳng đến tặng đại vương, chúc đại vương chinh đông thuận lợi, đánh đâu thắng đó.”
Tiếng cười vang vọng trong cung Sóc Phương, quanh quẩn lan xa trên cao nguyên Bắc Yến. Trời đất mênh mông, vận mệnh luôn là một mũi tên chỉ có tiến chứ không có lùi, một khi đã rời cung thì sẽ không bao giờ có thể quay lại nữa.
Đêm hôm đó, Yến Tuân dẫn theo tùy tùng đi lên hành cung Nạp Đạt trên đỉnh Lạc Nhật. Cung điện xa hoị Triệu Dương vây hãm, hắn khoác khôi giáp, phi ngựa ngày đêm chạy đến cứu nguy, cau mày ôm nàng vào a tựa phù vân, hắn ngồi xuống bên hồ nước trong cung Vân Hải, rất lâu cũng không trở ra. Mặt trời lên rồi lại xuống núi, hoàng hôn rực lửa đỏ thẫm như hoa lửa mọc trên bình nguyên Hỏa Lôi.
Rượu mạnh không ngừng rót xuống cổ họng, tầm mắt nam nhân dần trở nên mông lung, không còn bóng dáng của cái nhìn sắc bén thường ngày. Bên cạnh không còn ai khác, hắn có thể cho phép tâm trí mình nghỉ ngơi một ngày.
A Sở, làm vợ ta nhé.
Ừ...
Ta sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với nàng.
A Sở, sau khi chiến sự ở phía đông kết thúc, chúng ta thành thân đi.
A Sở, mưa gió đều đã qua mà chúng ta vẫn còn ở bên nhau.
Ai cũng thay đổi, chỉ chúng ta vẫn không đổi.
Chỉ chúng ta vẫn không đổi...
Trong cung Vân Hải chợt vang ra tiếng cười nhẹ, Phong Trí hơi sững sờ nghiêng đầu nhìn vào trong, chỉ ngửi được mùi rượu nồng nặc. Bệ hạ trước giờ không uống rượu, nhưng kể từ khi người nọ bỏ đi, rượu đã trở thành vật thiết yếu ở nơi này.
Nhớ đến người nọ, mũi Phong Trí lại cay cay.
Quả thật là hai con người đáng thương, trải qua bao khó khăn, sống sót từ mưa tên hầm chông, nhưng cuối cùng lại không ai có được bình an thực sự.
Gió ở Bắc Yến dần lạnh hơn, mùa đông sắp đến rồi.
................................................................................................................................
Cùng lúc đó, cửa khẩu Hiền Dương vừa xuất hiện một nhóm người. Mấy nam nhân mặt đầy gió sương dắt ngựa đi tới, trầm giọng nói: “Tin tức vừa đến, không ai biết thiếu gia không có nhà cả. Thất gia cũng dặn dò thiếu gia cứ yên tâm làm chuyện của mình, miễn trong vòng mười ngày trở về là được.”
Nam tử áo tím khẽ nhướng mày, nhanh chóng tung mình lên lưng ngựa, trên mặt vẫn còn vương gió bụi.
“Lộ trình đến Đường Kinh, nếu đi tắt thì chỉ cần ba ngày, có điều dọc đường không hề có thành trấn gì nên đường xá sẽ hơi gồ ghề.”
“Thời gian không nhiều, chúng ta đi đường tắt.”
Một tùy tùng quay sang nói với nam tử áo tím: “Thiếu gia, có cần chuẩn bị một chiếc xe ngựa không? Người đã nhiều ngày không ngủ rồi.”
“Không cần.” Nam tử áo tím lắc đầu, trầm giọng hỏi: “Đường Kinh có tin tức gì mới không?”
“Sau khi cô nương tiêu diệt bè đảng của Chiêm Tử Du thì triều đình dần an ổn trở lại, nhưng tương lai chuyện ai sẽ phụ chính vẫn còn là vấn đề tranh chấp nóng bỏng. Có điều đây dù gì cũng là chuyện nội chính của Biện Đường, không liên quan tới cô nương.”
Nam tử gật đầu, “Đi thôi.”
Tùy tùng sau lưng nam tử lần lượt lên ngựa, vó ngựa tung lên, thoáng cái đã biến mất cuối con đường, đoàn người ngay sau đó chạy ra khỏi cổng tây thành Hiền Dương, thẳng tiến đường núi hẻo lánh.
Một canh giờ sau, sứ giả hoàng cung tiến vào thành Hiền Dương tuyên cáo thánh chỉ sắc phong Sở Kiều làm Tú Lệ hoàng quý phi. Thủ phủ thành Hiền Dương quỳ xuống bái lạy rồi vội vàng trở về phủ huy động các phú hộ trong thành chuẩn bị lễ vật chúc mừng tân chủ tử.
Cách nhau thời gian ngắn ngủi nhưng lại là thay đổi long trời lở đất, vận mệnh vốn luôn khó ngờ.
Năm tháng thoi đưa, mười năm chỉ như một giấc mộng. Thoáng cái bọn họ đã không còn là cô bé búi tóc hai bên và thiếu niên cố chấp của ngày xưa. Năm tháng đã giăng ra vô số khoảng cách giữa hai người, hận nhà, thù nước, tình yêu, chiến tranh, chông gai, ly biệt, sinh tử, nhưng cuối cùng vẫn không thể cắt đứt chữ tình và nghĩa kết nối hai người họ, tựa như khi xé một cuộn vải gấm, có dùng sức mạnh đến mấy cũng không thể xé đứt hoàn toàn vô số sợi chỉ kết nối thành vải.
Một cơn gió từ Bắc Yến xa xôi xuyên qua lãnh thổ Đại Hạ rộng lớn, lướt ngang Biện Đường mênh mông ý thu cuối mùa, ve vuốt Hoài Tống phồn hoa rồi hướng đến biển cả xanh rì ở phía đông, cuối cùng lẫn vào trong bọt sóng trắng xóa.
Đường còn dài, có lẽ sẽ lại có biến cố, nàng có sợ không?
Không sợ.
Nhớ kỹ, ta đang chờ đấy.
Những ký ức ấm áp cuối cùng vẫn bị cuốn vào trong gió tanh mưa máu vô tận, ánh sáng từ lưỡi đao kiếm lấn át mọi cảm giác hạnh phúc cùng mong chờ ban đầu, vạch rõ sự thật lạnh lùng, phân cách thế cục hiện tại và mong ước thành hai nửa không bao giờ có thể dung hợp.
Vó ngựa cuồn cuộn đi ngày đi đêm, cổ thành Đường Kinh thoáng cái đã ở trước mắt.