Mấy ngày nay, tâm thần Cẩm Ti vẫn không yên, mỗi lần nhìn thấy nữ hài tử Kinh gia kia đều cảm giác được một luồng khí lạnh không thể kiềm chế xông lên từ tận bàn chân, cơm nước không vào, nghỉ ngơi cũng không yên.
Sáng sớm hôm nay, khí trời quang đãng, bọn hạ nhân trật tự thu dọn tuyết đọng trong viện, chuẩn bị bắt đầu công việc của một ngày mới. Điểm tâm sáng sắp được đưa lên thì đột nhiên có hạ nhân ở Hồng Sơn viện đến thông báo, nói Mộc tiểu công gia Mộc Lĩnh Nam của Mộc phủ, Cảnh tiểu vương gia của đất phong Vân Trù, Thất điện hạ Triệu Triệt, Bát điện hạ Triệu Giác, Thập tam điện hạ Triệu Tung cùng với thế tử phủ Yến vương đang ngồi tại đại sảnh Lưu Ly ở Hồng Sơn viện, Đại thiếu gia đã ở đó tiếp khách từ sớm, Tam thiếu gia cùng Ngũ thiếu gia cũng đã chạy tới, hiện hỏi Tứ thiếu gia thân thể có khá hơn chút nào không, nếu có thể thì cũng đến tụ họp một phen.
Tính cách Gia Cát Nguyệt tương đối cổ quái, rất ít khi qua lại với mấy huynh đệ trong phủ, cả ngày chỉ ở trong Thanh Sơn viện, không đang đọc sách thì chính là thưởng thức điểm tâm cùng trái cây các loại, không hề có chút bộ dáng thiếu gia con nhà quyền quý, nếu không phải tính tình hắn quá mức tàn nhẫn thì cũng coi như là một loại an phận thủ thường. Hiện giờ hắn đang nằm ở trên giường, sau khi nghe hạ nhân thông báo thì chỉ đáp mình không thoải mái, không tiện đi ra ngoài tụ họp.
Sở Kiều đứng cạnh lư hương đang nhẹ nhàng phe phẩy quạt, nghe vậy thì đuôi lông mày chỉ khẽ nhướng lên, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, một mực lặng yên không nói. Một lúc lâu sau, điểm tâm được đưa lên, Sở Kiều lặng lẽ không một tiếng động đi theo thị nữ mang thức ăn đến lui ra ngoài. Cẩm Ti thoáng ghé mắt, âm thầm ghi nhớ trong lòng, một thoáng sau cũng tìm cớ lui ra.
Sảnh Lưu Ly tuy được gọi là đại sảnh, nhưng kỳ thực lại là một tiểu đình nằm trên đỉnh núi Bát Giác phía sau Hồng Sơn viện, bên dưới là bích hồ xanh trong, mặt hồ trong trời đông rét lạnh đã đóng băng, tuyết phủ mờ mịt, chung quanh là rừng mai đỏ trắng xen lẫn đang nở rộ, đẹp đến chói mắt.
Bên ngoài rừng mai là trường cưỡi ngựa thuộc địa phận Gia Cát gia, trên sườn núi chất đầy cỏ nuôi súc vật thượng hạng được chuyển đến từ quan ngoại dành riêng cho những con bảo mã thuần chủng được nuôi nhốt kỹ lưỡng kia. Nơi này khá vắng vẻ vì hạ nhân vô phận sự không thể đi vào. Thân hình nhỏ nhắn của Sở Kiều linh hoạt tránh ánh mắt của thị vệ canh giữ, men theo sườn núi tiến vào bên trong mà không hề bị phát giác.
Thân thể nhỏ bé của Kinh Nguyệt Nhi có chỗ lợi nhưng cũng có chỗ xấu, tỷ như hiện tại, nàng muốn di chuyển một chậu hoa thì cũng phải dùng thật nhiều sức lực. Đang đi thì Sở Kiều đột nhiên phát hiện bên sườn núi có một thân ảnh lén lút đi đến, nàng cẩn thận cúi thấp người, chờ người nọ rời đi rồi mới chậm rãi tiếp tục. Dưới một gốc tùng cao bên sườn núi có một con tuấn mã cao lớn đen tuyền, toàn thân không một tia tạp mao, nó nhìn thấy Sở Kiều đi đến cũng không hề có phản ứng. Nàng trong bụng kỳ quái, ngựa tốt như vậy không phải đã được huấn luyện tỏ ra phòng bị khi có người lạ đến gần sao, cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên trên mặt đất có một túi lúa mạch còn chưa ăn hết. Sở Kiều kiễng chân, kéo đầu ngựa nhìn kỹ một hồi lâu, khẽ nhíu mày rồi cũng không để ý đến nó nữa.
Nàng vừa định rời đi, trong lúc quay đầu thì nhìn thấy trên lưng ngựa có treo một cái túi, trong túi đựng chừng vài chục mũi tên lông vũ trắng, lấy một mũi tên ra xem xét, đầu mũi tên bọc bằng bạc có khắc một chữ Yến nho nhỏ.
Chủ tử các viện đều đang ở sảnh Lưu Ly dùng điểm tâm thưởng mai, Sở Kiều men theo sườn núi đi đến một con đường nhỏ, nàng đặt chậu than sau một vách đá khuất rồi đổ cái bao bố bên người ra mấy con rắn nhỏ.
“Hừ! Ta biết ngay là do ngươi giở trò quỷ!”
Một tiếng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên, Sở Kiều quay đầu lại, nhìn thấy Cẩm Ti đứng ở sau lưng, đang vênh vang đắc ý nhìn nàng nói: “Sau khi ta nói lại cho Tứ thiếu gia thì ngươi sẽ chết chắc.”
“Vậy sao?” Sở Kiều nghiêng đầu, giảo hoạt cong môi, vành tai khẽ động, nghe được từ xa có tiếng bước chân đang đi đến thì lắc đầu, nói: “Chưa chắc.”
Vừa dứt lời thì thân thể Sở Kiều đột nhiên nghiêng về phía sau, nhảy thẳng xuống vách đá.
“Ở đó!” Một thanh âm yếu ớt đồng thời vang lên, Cẩm Ti còn chưa kịp kêu lên thì đã bị một đám đại hán hung hăng đè xuống trên mặt đất.
Chu Thuận mắt lạnh nhìn thiếu nữ trên đất, hận đến ngứa răng, trầm giọng nói: “Cẩm Ti, hiện giờ tang chứng đầy đủ, ngươi còn có gì muốn nói.”
Cẩm Ti kinh hãi, vội vàng nói: “Không phải là ta, là Kinh Tinh Nhi, ta chỉ đi theo nàng đến!”
“Nói hưu nói vượn, ta tận mắt nhìn thấy ngươi lén lút chạy đến chỗ Chu quản gia trộm một chậu than, còn muốn vu hãm cho người khác?”
Một giọng nói thanh thúy đột nhiên vang lên, Cẩm Ti quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô bé bộ dạng hết sức quen thuộc đi theo bên cạnh Chu Thuận, trong đầu linh quang chợt lóe, Cẩm Ti nhất thời rõ ràng một chuyện, lập tức lớn tiếng kêu lên: “Con nhóc này là đồng bọn của Kinh Tinh Nhi, Chu quản gia, không thể tin nó!”
Chu Thuận mấy ngày hôm trước bị đánh hai mươi bản, bây giờ cái mông còn sưng nên phải ngồi trên một cái ghế mềm được bốn tráng đinh khiêng, nghe thế hắn liền nhướng mày, hạ giọng nói: “Ngươi nói ngươi đi theo Kinh Tinh Nhi đến đây, vậy nha đầu đó đâu?”
“Nàng đã nhảy xuống khỏi vách đá rồi.”
“Cái gì?” Chu Thuận lập tức giận dữ, lớn tiếng quát: “Ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Ý ngươi là vì để hãm hãi ngươi, nha đầu Kinh gia đã tự mình nhảy xuống vách đá chết rồi.”
“Ta...”
“Hồ ngôn loạn ngữ!” Chu Thuận cả giận nói tiếp: “Ngươi vào phủ cũng được 4~5 năm rồi, ta luôn đối đãi với ngươi không tệ. Ngươi và Cẩm Chúc tranh thủ tình cảm là chuyện nội bộ ở Thanh Sơn viện các ngươi, tội gì phải hất nước bẩn lên đầu ta? Hôm nay ngươi còn muốn làm gì? Muốn đổ bô lên đầu ta ngay trước mắt các chủ tử thiếu gia sao?”
“Chu quản gia, xin hãy tin ta.”
“Người đâu! Đánh cho ta!”
Tiếng kêu thảm thiết chói tai nhất thời vang vọng trên sườn núi, Sở Kiều nắm chặt dây thừng đã chuẩn bị từ trước, hơi dùng sức lấy đà nhảy vào trong một cái huyện động nhỏ. Núi Bát Giác được cấu thành bởi đá nham thạch đen, mỗi khi xuân đến, trên mặt đá sẽ sinh trưởng một loại cỏ rêu màu tím hiếm có, đốt lên sẽ tỏa mùi thơm thanh nhã vô cùng đặc biệt, có thể giúp tĩnh tâm. Đám hạ nhân Gia Cát gia đầu xuân mỗi năm đều treo mình trên vác đá hái loại cỏ rêu này, sau một thời gian dài đã đào được một cái động nhỏ cao hơn đầu người trưởng thành, Sở Kiều cả ngày lăn lộn ở hậu viện tạp dịch, đã biết đến cái động này từ sớm. Nàng hất mấy cây cỏ khô, cẩn thận đáp xuống trên mặt đất, chậm rãi thu lại dây thừng rồi lẳng lặng chờ đám người trên vách núi rời đi.
Đang lúc đó, đột nhiên có hơi thở ấm áp phun vào tai nàng, một giọng nam trầm thấp đang nén cười vang lên: “Tiểu nha đầu này, tâm địa sao lại ác độc như vậy?”
Sở Kiều cả kinh, lập tức quay phắt đầu lại, trong lúc gấp gáp vẫn không quên dùng móc nhọn ở đầu dây thừng hung hăng đâm thẳng về phía cổ đối phương.
“Ta đã thấy vô số phụ nhân hung dữ, nhưng ngươi là người đanh đá nhất. Thật khó tưởng tượng nha đầu nhà ngươi chỉ mới mười tuổi.” Thân thủ đối phương vô cùng nhanh nhẹn, chỉ dùng một tay đã bắt được cánh tay nhỏ bé của Sở Kiều, giọng nói vẫn thản nhiên không chút sợ hãi.
Sở Kiều tuổi còn nhỏ sức yếu, bị người nọ dùng một tay đè xuống trên mặt đất nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu lên, nàng nhất thời cả kinh, mi tâm nhăn lại, trầm giọng nói: “Là ngươi?”
Nam tử dường như cũng có chút sững sờ, cẩn thận nhìn nữ hài tử thêm mấy lần, ngay sau đó chợt hiểu cười nói: “Ta còn tự hỏi là ai, thì ra là ngươi. Thuốc trị thương dùng tốt không?”
Người này mày kiếm như bay, sống mũi cao thẳng, ánh mắt đen nhánh như mực, vẻ mặt ôn hòa nhưng khó dấu vài tia sắc bén, rõ ràng là một trong những vị khách mời của buổi tiệc hôm nay, Yến thế tử của đất Bắc Yến hiện đang làm con tin ở kinh thành – Yến Tuân.
Sở Kiều quật cường ngửa đầu, lạnh giọng nói: “Sao ngươi lại ở đây? Ngươi muốn gì?”
Yến Tuân cười khẽ: “Lời này hẳn phải do ta hỏi mới đúng?”
Ý nghĩ trong đầu Sở Kiều khẽ lưu chuyển, âm thầm tự đánh giá bản thân có mấy phần thắng nếu muốn một chiêu trí mạng đẩy nam nhân này xuống khỏi vách núi, vừa nghĩ nàng vừa đưa tay lên chủy thủ bên hông.
Nhưng Yến Tuân đã giơ ngón tay lên, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi không muốn bị phát hiện thì nên an phận một chút, trong đầu không nên có chủ ý xấu như vậy. Tuổi còn nhỏ mà sao lại ác độc như vậy?”
Sở Kiều nhăn trán: “Nói đến ác độc, ta còn cách các ngươi khá xa. Ngươi trốn ở đây, nhất định cũng đang làm trò xấu xa gì đó, ta và ngươi hai người kẻ tám lạng người nửa cân, không cần giả nhân giả nghĩa giúp đỡ ta.”
Yến Tuân nghe thế, đột nhiên đứng dậy hất đám cỏ khô, hướng phía trên lớn tiếng kêu lên: “Người nào ở trên?”
Sở Kiều cả kinh, muốn ngăn cản nhưng không kịp, trong đầu thầm nghĩ nếu nàng bị bại lộ thì Tiểu Bát nhất định sẽ gặp chuyện không may, vì thế lập tức rút chủy thủ ra đâm thẳng vào lưng Yến Tuân.
Yến Tuân tiêu sái đưa tay đỡ, ôm chặt nàng vào trong ngực, tay còn lại che cái miệng nhỏ của nàng. Lúc này phía trên truyền xuống tiếng hỏi thăm, Yên Tuân thò đầu ra khỏi huyệt động, cất giọng nói: “Bổn thế tử đang ở đây thưởng mai, các ngươi ở phía trên gào thét cái quỷ gì? Mau cút đi cho ta!”
Chu Thuận được khiêng đến vách đá nhìn xuống, vừa thấy Yến Tuân thì lập tức mất hết uy phong, vội vàng cúi đầu khom lưng chào một cái rồi dẫn đám người rời đi.
Yến Tuân cười híp mắt buôn tay ra, xoay đầy lại cười nói với Sở Kiều: “Này xem như ta đã giúp ngươi một chuyện lớn rồi đi?”
Thân hình bé nhỏ của Sở Kiều đứng chưa đến vai Yến Tuân, nàng nghiêng tai lắng nghe một hồi, thấy phía trên quả thật không còn động tĩnh thì nhanh chóng ném móc câu lên vách đá, tung mình bò lên trên.
Yến Tuân híp mắt nhìn theo, tuy thân thủ Sở Kiều tương đối nhanh nhẹn nhưng bộ dạng nàng không giống như là biết võ, chỉ có thể coi như là gan lớn cẩn trọng, cộng thêm động tác lưu loát mà thôi. Huyệt động này cách phía trên chỉ khoảng hơn một thước, Yến Tuân đặt hai lên vách đá, dùng sức nhún người nhảy lên trên một cách gọn gàng.
Sở Kiều giấu kỹ dây thừng cùng móc câu trong người, xem xét chung quanh một phen, sau khi xác định an toàn thì liền xoay người chuẩn bị rời đi, nghe thấy tiếng gọi của Yến Tuân ở phía sau thì quay đầu lại, tĩnh táo trầm giọng nói: “Ta không muốn thiếu nợ ngươi, lúc trở về nhớ chú ý ngựa của ngươi.”
Yến Tuân hơi sững sờ, lúc nhận thức lại thì thân ảnh nữ hài tử đã đi xa, từ xa nhìn lại như một con cún nhỏ đang đi trên con đường gập ghềnh, thoáng cái đã không thấy bóng.
Yến thế tử nheo hai mắt lại, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Thú vị.”
Mặt trời đã lên cao, giữa trời đất mênh mông phủ đầy tuyết, mặt hồ phản chiếu ánh sáng rực rỡ, lộ ra vẻ đẹp đẽ khác thường.
{E;5