Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17

.

.

Guard tự mình rót cho Trùng Trùng một tách trà, cười híp mắt, phe phẩy quạt, nói: “Điện hạ, mấy ngày qua sao rồi? Bệ hạ có tốt với ngài không?”

Trùng Trùng nghĩ nghĩ, tuy là có đôi lúc Alphonse rất đáng ghét, nhưng đêm qua anh ta lại chịu đựng đau đớn để mình khoái hoạt, nghĩ tới đó cậu lại thấy Alphonse thật ra không đáng ghét chút nào.

Trùng Trùng gật đầu, đáp: “Alphonse rất tốt với tôi!”

Guard cười tà, phe phẩy quạt, “Cậu và bệ hạ có làm tình chưa?”

Bị hỏi trắng trợn như vậy, Trùng Trùng đỏ mặt, ấp úng, “Ờ… Mặc dù có làm, nhưng mà…” (ăn cắp xấu lắm nha)

Guard cắt ngang lời cậu, “Tuy yêu là yêu, làm tình là làm tình, nhưng nếu có yêu, nhất định sẽ làm, sao rồi? Cậu có thấy mình yêu bệ hạ một chút nào không?”

Trùng Trùng lắc đầu.

Guard thở dài, quả nhiên nha! “Cậu ghét đôi cánh của bệ hạ à?”

Trùng Trùng lại lắc đầu, đáp: “Cánh của Alphonse rất đẹp, nhưng tôi và anh ta còn chưa thân lắm, sao tôi có thể yêu một người không thân được chứ?”

Khóe miệng Guard giật giật, “Làm cũng đã làm rồi, vậy còn không thân?”

Trùng Trùng bị một câu của Guard làm sửng sốt, không biết nên biện giải thế nào.

Guard thở dài, cảm thán: “Dục vọng của Alphonse không cao, phát sinh quan hệ với cậu đã là hiếm lắm rồi. Nếu không có sự xuất hiện của cậu, tôi còn nghĩ nhà vua của chúng ta đến chết vẫn còn là xử nam đấy!”

Trùng Trùng đương nhiên biết xử nam là nghĩa là gì, cậu đỏ mặt, đêm qua, kỹ thuật của anh ta cũng không tệ lắm nha, sao lại là lần đầu tiên được? Vừa nghĩ tới chuyện mình cũng là lần đầu tiên, mặt cậu lại càng thêm đỏ.

“Aizz, phải biết là, cậu chính là người đàn ông đầu tiên của anh ta nha!” Guard tiếp tục cảm thán, rồi liếc Trùng Trùng một cái, thấy cậu đang ra chiều suy nghĩ, lập tức thêm mắm thêm muối, “Tôi nghe nói nha, bình thường thì khi phát sinh quan hệ với một người nào đó, nếu là lần đầu tiên, thì cả đời này cũng không thể nào quên được người đó đâu nha!”

“Thật vậy sao?” Trùng Trùng nghi ngờ, hỏi.

Guard gật đầu lia lịa, “Đúng nha, cho nên nói, rất có thể Alphonse sẽ yêu cậu!”

Được anh ta yêu sao? Trùng Trùng nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng tốt, cảm giác được người ta yêu, chắc là hạnh phúc lắm.

Cho đến lúc về tới hoàng cung, nhớ tới những gì Guard nói, Trùng Trùng vẫn còn suy ngẫm không thôi. Alphonse sẽ yêu mình sao? Trùng Trùng lại nghĩ, cái tên vừa bá đạo lại vừa cao ngạo đó, sao có thể yêu mình được?

Nghĩ tới chuyện đối phương sẽ không yêu mình, Trùng Trùng thở dài một hơi, đi về phía tẩm cung. Ban nãy Guard có mời cậu ở lại dùng bữa trưa, nhưng hôm nay quản gia xà yêu đã đặc biệt chuẩn bị mấy món mà cậu thích, thành ra cậu mới kiên trì muốn trở về dùng cơm.

Do cưỡi rồng về, nên cả người cậu đổ đầy mồ hôi. Về tới nơi, cậu chạy vội vào phòng tắm vòi sen, tuy là phu phu cậu có cả cái hồ tắm to đùng, tắm rất thoải mái, nhưng nếu vậy thì lãng phí rất nhiều nước, tiếc lắm nha.

Tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, quản gia xà yêu đến nói với cậu là cơm trưa đã chuẩn bị xong, bệ hạ gọi cậu tới cùng nhau dùng cơm.

Nghĩ tới Alphonse, theo phản xạ có điều kiện, Trùng Trùng lại nhớ tới chuyện tối qua, đỏ mặt, bất an đi tới phòng ăn.

Lúc này, Alphonse đã ngồi vào bàn, dường như đang đợi cậu. Y mặc chiếc áo măng tô màu trắng, cổ áo cao cao tao nhã, cao quý như thiên nga, đôi ngươi màu tím như thủy tinh vừa sâu xa lại vừa thần bí.

“Sáng nay cậu đi đâu? Sao không ngoan ngoãn nằm ở nhà nghỉ ngơi?” Mặt nhà vua của chúng ta lạnh như băng, ai oán nói.

Trùng Trùng gãi gãi đầu, cười hì hì, đáp: “Chiefly có hơi béo, cho nên tôi mới cưỡi nó bay tới lui. Sau này, mỗi ngày tôi sẽ dẫn nó bay vòng vòng, nói cách khác, biến thành con rồng béo cũng không hay lắm!”

Nhà vua của chúng ta vừa nghe, sắc mặt trở nên rất khó coi, quay qua nói với quản gia xà yêu, “Laka, từ nay trở đi, khẩu phần ăn của Chiefly giảm đi phân nửa, mỗi ngày tìm một ác long truy đuổi nó, sau đó bay quanh đế đô ba vòng!”

Quản gia xà yêu mỉm cười, thè xà tín ra, “Vâng thưa bệ hạ!”

Khóe miệng Trùng Trùng giật giật mấy cái, “Có ác quá không vậy?”

Alphonse thản nhiên nói: “Không nhẫn tâm thì không giảm béo được!”

Trùng Trùng nghĩ nghĩ, cảm thấy Alphonse nói có lý lắm, tuy là có hơi tàn nhẫn, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện Chiefly trở về dáng vẻ xinh đẹp trước đây, Trùng Trùng lập tức hạ quyết tâm, muốn Chiefly giảm béo.

Trên bàn cơm toàn là mấy món cậu thích, cậu cười cười, “Alphonse, mình ăn đi!”

Alphonse ừ một tiếng, động đũa.

Giải quyết xong bữa trưa, Alphonse đột nhiên hỏi: “Những người vừa mới kết hôn thường có một chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật, cậu có muốn đến tinh cầu khác chơi không?”

“Chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật?” Trùng Trùng mở to hai mắt, “Phải nha, người ta kết hôn xong là đi hưởng tuần trăng mật ngay, tôi cũng muốn đi nha! Nhưng anh là vua, bận nhiều việc thế liệu có đi được không? Không biết lúc mình đi hưởng tuần trăng mật có thể dẫn ba ba theo không nhỉ? Cả nhà cùng đi du lịch cũng vui lắm nha!” Trùng Trùng bắt đầu tưởng tượng tới cảnh cả nhà cùng đi du lịch.

Alphonse đen mặt, xem ra con sâu này đã hoàn toàn quên mất chuyện cậu đã gả cho y, đã là sâu nhà y, không muốn đi hưởng tuần trăng mật với y mà lại muốn ở cùng ba ba mình, xem ra phải trừng phạt cậu ta một trận mới được.

Trùng Trùng càng nghĩ càng thấy thú vị, mà càng thấy thú vị thì cậu càng muốn đi ngay. Cậu vừa định quay sang hỏi Alphonse xem có chuyến du lịch nào vừa rẻ mà vừa vui không, thì Alphonse đã đứng ngay trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống.

“Alphonse, anh sao vậy?” Trùng Trùng còn chìm đắm trong hoan lạc, hoàn toàn không cảm giác được là nhà vua của chúng ta đang nổi giận.

Alphonse cúi người xuống, cong khóe môi tà ác, khiêng Trùng Trùng lên vai, đi trở về phòng ngủ của mình. Quản gia xà yêu cười tự hào, đức vua của bọn họ trước giờ luôn thuộc tuýp người hành động à nha.

“Nè, Alphonse, tôi không phải bao tải, anh khuân tôi làm gì chứ?” Trùng Trùng hậm hực, phồng má lên. (ăn cắp xấu lắm nha)

Nhà vua của chúng ta không nói hai lời, ném Trùng Trùng lên giường, bắt đầu cởi quần áo, ờ, cởi quần áo của mình ra.

“Anh cởi đồ làm chi vậy?” Trùng Trùng khó hiểu, hỏi.

“Đè cậu!” Alphonse hung tợn đáp.

Trùng Trùng giật giật môi, nói: “Alphonse, làm nhiều tổn thương thân thể, anh lại nhiều tuổi vậy rồi, phải kiềm chế một chút, tối qua anh còn đau lắm đó!”

Lần này tới lượt Alphonse hóa đá, đúng là con sâu ngu ngốc, Alphonse thở dài, đè Trùng Trùng xuống, không chút khách khí, cắn lên mặt Trùng Trùng một cái.

“A, nè, nè, sao anh cắn tôi?” Trùng Trùng phản kháng, nhưng cậu cũng thật bất đắc dĩ, tứ chi cậu bị Alphonse giữ chặt, chỉ có thể phản kháng bằng miệng thôi.

“Tôi là gì của cậu?” Bỗng nhiên, Alphonse nhìn thẳng vào mắt Trùng Trùng.

“Anh là chồng tôi nha!” Trùng Trùng chớp chớp mắt.

Lúc này mặt Alphonse mới dịu đi một chút, lại hỏi: “Vậy tôi và cậu là người một nhà sao?”

Trùng Trùng nghĩ một hồi, đáp: “Không phải!”

Alphonse thật muốn cắn chết con sâu này, y không tức giận, một chút cũng không tức giận. Nhưng y cảm thấy khó chịu khi bị một con sâu coi thường, chỉ một chút xíu, nhỏ như hạt vừng mà thôi.

“Cậu đã gả cho tôi, từ nay về sau, chúng ta là người một nhà!” Alphonse nghiến răng nghiến lợi, nói: “Chẳng lẽ ba ba cậu không có nói cho cậu biết, con gả ra ngoài giống như bát nước đã hất đi sao?”

Trùng Trùng khó hiểu, hỏi: “Là sao?”

Alphonse hết cách, đối mặt với một con sâu thế này, tinh thần y như hỏng mất, “Nghĩa là, cậu đã gả cho tôi, cậu chính là con sâu nhà tôi, ba ba của cậu cũng không cần cậu nữa!”

Trùng Trùng quắt quắt khóe miệng, đôi mắt to bị sương mù bao phủ.

Năm giây sau

“Ô oa oa —–” Trùng Trùng khóc như đứt từng đoạn ruột.

Alphonse hoảng sợ, không biết nên làm thế nào. Y do dự một hồi, mất tự nhiên hỏi: “Trùng Trùng, sao cậu lại khóc?”

Trùng Trùng lau lau nước mắt, “Ba ba không quan tâm tới tôi nữa!”

Đột nhiên Alphonse cảm thấy thật ra Trùng Trùng cũng không ngốc lắm nha, vì thế y gật đầu phụ họa, “Đúng rồi, ba ba của cậu không cần cậu nữa, thật ra thì cậu đã gả cho tôi, tôi cũng có thể…” (ăn cắp xấu lắm nha)

“Ô oa oa ——-” Trùng Trùng lại càng khóc to hơn, từ nhỏ cậu đã luyến phụ tình kết, tự nhiên có một ngày biết ba ba mình không cần mình nữa, tất nhiên là khóc còn dã man hơn chuyện cậu chết chồng.

“Tôi đã nói là bọn họ không cần cậu, tôi cần cậu rồi, sao cậu còn khóc?” Alphonse nhíu mày, nhìn cái mặt bẩn như mèo của ai đó.

“Anh không có ba ba, sao anh biết cái cảm giác bị vứt bỏ đau khổ bao nhiêu chứ!” Trùng Trùng oán hận, lải nhải một câu.

Trong nháy mắt, mặt Alphonse đen thui, khung ngực vì nổi giận mà phập phồng dữ dội. Thật muốn bóp chết con sâu này, nghĩ tới đó, Alphonse siết chặt nắm tay, vì siết quá mạnh, nên phát ra mấy tiếng răng rắc ghê người.

Dường như Trùng Trùng cũng phát hiện Alphonse khác thường, cậu ngưng khóc, vẻ mặt hiện giờ của Alphonse khiến cậu thấy sợ hãi, chui chui vào trong chăn, chỉ lộ cái đầu nhỏ ra ngoài, nhìn Alphonse bằng ánh mắt đáng thương.

Tiếng xương cốt vang lên răng rắc, Trùng Trùng cảm thấy như mình đang ở hiện trường quay phim kinh dị, cậu hoảng sợ, nhắm mắt lại giả chết.

Mới vừa nhắm mắt, cậu đã cảm giác được chăn trùm trên người mình bị lật ra, kế đó, cậu bị lôi ra ngoài, nằm úp xuống, tức thì, một cảm giác không tốt nảy lên trong đầu cậu.

Bốp —— một tiếng, thật là vang dội! Quả nhiên, lại là đánh mông, lại còn là cởi quần đánh mông, ô ô, đau quá đi…

Alphonse cũng không mềm lòng, bảo y tha cho cậu ta như vậy, Alphonse y làm không được. Từ trước đến nay y là một người thù dai, nên lần này phải cho cậu ta một bài học mới được.

Thật ra ban nãy Trùng Trùng cũng chỉ vô tình nói ra câu đó, nhưng không may cho cậu là lại chạm vào cấm kỵ của Alphonse. Đúng vậy, có lẽ Trùng Trùng nghĩ là ba ba của Alphonse đã qua đời rồi, nhưng Alphonse thì lại rất rõ, y không có cha, không có mẹ, đến tột cùng thì y từ đâu ra, y cũng không biết.

Y cũng rất muốn có một người cha yêu thương mình, cũng muốn như mấy đứa nhỏ khác, lúc bị ức hiếp sẽ có một người cha đứng trước mặt y, thay y giáo huấn bọn chúng.

Alphonse càng nghĩ tâm tình lại càng xấu, bàn tay vỗ vào mông Trùng Trùng lại càng mạnh, tiếng kêu đau của Trùng Trùng vốn không thể bay được vào tai y.

Bất chợt, một bàn tay ấm áp giữ chặt tay y lại, chỉ thấy mặt Trùng Trùng nhăn như bánh bao chiều, nước mắt lưng tròng, thút thít, “Anh mà đánh nữa thì nát mất!”

“Đừng!” Alphonse nhíu mi, nói.

“Gì?” Trùng Trùng đau tới nhe răng trợn mắt.

“Đừng ghét bỏ tôi không có thân nhân, đừng ghét bỏ tôi là ngoại tộc!”

Trùng Trùng sửng sốt, nén cơn đau, kéo chăn bao cái mông trống trơn của mình lại, rồi ôm lấy Alphonse, “Thật ra, tôi cũng có thể hào phóng một chút, cùng chia sẻ ba ba với anh!” (ăn cắp xấu lắm nha)

Alphonse trầm mặc.

Trùng Trùng nghĩ nghĩ, hậm hực nói: “Ba ba của tôi cũng không cần tôi, vậy chúng ta dựa vào nhau mà sống đi!”

Alphonse gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.