Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 50: Chương 50




CHƯƠNG 50

.

.

Sáng hôm sau, Alphonse đi làm, Trùng Trùng lập tức đi tìm cả rương đồ dùng tình thú nọ, định vứt bỏ, nhưng đây là hoàng cung, cho dùng cậu có quẳng vào thùng rác nào cũng sẽ bị phát hiện.

Trùng Trùng trầm tư, suy nghĩ một hồi, quyết định đào hố chôn mấy thứ này, nếu Alphonse có hỏi tới thì bảo là Đoàn Đoàn cầm chơi, sau đó ăn mất rồi.

 

Nói làm là làm, Trùng Trùng ôm thùng, mới đi hai bước đã thở hồng hộc, thật bất đắc dĩ, đồ trong thùng quá nhiều rồi. Vào lúc này, Đoàn Đoàn bay tới, thấy Trùng Trùng ôm không nổi, vì thế bé lập tức ngoắc tay một cái, chiếc thùng bay lên theo Đoàn Đoàn. Trùng Trùng trừng to hai mắt, cậu cảm thấy sinh một đứa con là Thiên Sứ cũng tốt lắm nha.

 

Đi tới phía sau hoa viên, Trùng Trùng quyết định không dùng xẻng đào đất nữa, có một đứa con là Thiên Sứ, tất cả đều là gió thoảng mây bay.

 

“Con à, mau đào một cái hố cho ba…má mi đi!” Trùng Trùng không ép Đoàn Đoàn gọi mình là ba nữa, cậu cảm thấy gọi là má mi cũng không tồi, dù sao thì cũng giống nhau cả thôi.

 

Đoàn Đoàn mở to hai mắt nhìn Trùng Trùng, không hiểu sao cậu lại bảo bé đào cái hố to làm gì.

 

Trùng Trùng thở dài, cảm thấy chỉ số thông minh của Đoàn Đoàn quả là có vấn đề. Vì thế, cậu đi tìm một cây gậy đào đất, Đoàn Đoàn nhìn thấy, hưng phấn, bay tới đào chung.

 

Có lẽ là do Đoàn Đoàn thích thú, không muốn dùng ma pháp, hai người cùng đào, khoảng chừng hai giờ, đã đào được một cái hố to. Trùng Trùng ném cả rương đồ xuống hố, cảm thấy cả người thoải mái vô cùng.

 

Cuối cùng, cậu lấp đất lại. Xong, cậu nói với Đoàn Đoàn, ra vẻ thần bí, “Con ngoan, đừng nói cho ba ba biết, có được không?”

 

Đoàn Đoàn nhìn bốn phía, gật đầu,

 

Hai cha con vui vẻ, hớn hở đi trở về phòng.

 

Về đến nhà, để khen ngợi Đoàn Đoàn, Trùng Trùng đã nấu cơm cho bé ăn. Đoàn Đoàn vô cùng vui vẻ, thề là sau này má mi bảo bé làm gì bé sẽ đều ủng hộ, bởi vì theo má mi sẽ có cơm ăn.

 

Đoàn Đoàn ăn cơm, cười thật ngọt ngào, Trùng Trùng nhìn trong mắt, ngọt trong lòng, nhủ thầm Đoàn Đoàn đã biết giúp cậu rồi sao? Đúng thật là một đứa con ngoan.

 

Giờ Trùng Trùng đã hoàn toàn quên những rắc rối Đoàn Đoàn gây ra cho mình, cậu chỉ cảm thấy con mình thật đáng yêu, muốn véo má bé, hôn bé…

 

Vừa nghĩ tới hôn, Trùng Trùng hoảng sợ, không thể hôn, tuyệt đối không thể hôn, nếu không sẽ bị trừng phạt.

 

Vì thế, cậu ôm Đoàn Đoàn vào lòng, xoa xoa hai má non mềm của bé, Đoàn Đoàn buồn bực, muốn nổi giận, nhưng vừa nghĩ tớ chuyện sau này không có cơm ăn, bé nhịn xuống, cơm là quan trọng nhất.

 

Dùng cơm xong, hai người vội vàng đi tắm rửa. Lúc này, Alphonse cũng đã trở lại, thấy ái phu và con trai của mình đang nằm trên giường, thầm thì gì đó, y nhịn không được, quyết định nghe lén một chút.

 

Trùng Trùng: “Đoàn Đoàn, má mi kể chuyện cho con nghe nha!”

 

Đoàn Đoàn học được thêm từ mới: “Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn…”

 

Trùng Trùng: “Ngày xưa có một tiểu Thiên Sứ…”

 

Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn…”

 

Trùng Trùng: “Sao con biết má mi đang nói con vậy?”

 

Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn…”

 

Trùng Trùng nhụt chí: “Được rồi, ngày xưa có một tiểu Thiên Sứ, tên là Đoàn Đoàn, mỗi ngày, bé đều ăn hai bát cơm…”

 

Mắt Đoàn Đoàn lóe sáng: “Cơm cơm, cơm cơm…”

 

Trùng Trùng: “Oa, lại học được một từ rồi nha!”

 

Đoàn Đoàn: “Ưm…cơm cơm…”

 

Trùng Trùng ho khan một tiếng, kể tiếp: “Sau khi ăn xong hai bát cơm, bé còn muốn ăn, ăn thêm ba bát, sau đó lại thêm hai bát, cuối cùng no quá ngủm luôn!”

 

Đoàn Đoàn: “…”

 

Alphonse: “…”

 

Alphonse cảm thấy Trùng Trùng sẽ dạy hư Đoàn Đoàn, vì thế y đi tới trước giường, ôm Đoàn Đoàn lên, nói: “Sau này không được nghe những lời má mi nói, có biết không?”

 

Đoàn Đoàn sợ Alphonse, ngoan ngoãn gật đầu, lúc này Alphonse mới nở nụ cười vừa ý.

 

Alphonse cảm thấy trong nhà mình như thiếu gì đó, nghĩ nửa ngày trời, y mới nhớ là thiếu cái rương đồ mới mua hôm qua, y nghi hoặc, hỏi: “Trùng Trùng, em có dọn cái rương kia không?”

 

Trùng Trùng lạnh sống lưng, vội vàng xua tay, “Không có, không có, tuyệt không có!”

 

Alphonse cũng chỉ là thuận tiện hỏi một chút, nhưng thấy Trùng Trùng phản ứng lớn như vậy, trong thoáng chốc y như hiểu rõ mọi chuyện, nhíu mày, nói: “Ủa? Chẳng lẽ là nó tự mọc chân chạy rồi?”

 

Trùng Trùng và Đoàn Đoàn cùng gật đầu: “Đúng là tự mọc chân chạy rồi!”

 

Alphonse gật gù, nói: “Nếu là tự nó chạy, vậy nhất định là sẽ tìm được đường về nhà, chắc là nó chờ em sinh xong rồi lại về chứ đâu!”

 

Trùng Trùng buồn rười rượi.

 

Alphonse đi tới, hôn lên má cậu, nói: “Có cơm không? Tôi đói lắm rồi!”

 

Trùng Trùng vội vàng gật đầu, rồi đi vào phòng bếp lấy cơm đã nguội từ khi nào và trứng rồng làm một phần cơm chiên trứng, sau lại cho thêm chút rau dưa, mùi vị cũng khá lắm.

 

Ăn xong, cả hai rảnh rỗi, nên quyết định dẫn Đoàn Đoàn ra ngoài dạo một chuyến. Dĩ nhiên là chỉ có nửa ngày, có thể ra bờ biển hoặc lên núi chơi thôi.

 

Tùy tiện hóa trang đơn giản, hai người đã trở thành những công dân bình thường. Đặc biệt là do cả nước đều mang cánh, cho nên nếu Đoàn Đoàn không bay, thì cho dù Alphonse có mang cánh ra ngoài cũng không ai phát hiện.

 

Một nhà ba người chuẩn bị rất nhiều loại thịt, rau dưa, còn có hoa quả, định lên núi Lind nướng thịt. Vì thế, Alphonse lại tìm người máy đến sắp xếp mọi thứ, ba người cưỡi rồng lên núi dã ngoại.

 

Dĩ nhiên là không thể cưỡi Chiefly rồi, nó quá phong cách.

 

Khi tới núi Lind, đã là một giờ sau. Ba người tìm một bãi đất trống, trải khăn ăn, sau đó bày biện thức ăn mang tới ra trước mặt, còn Alphonse thì bắt đầu công cuộc nướng thịt.

 

Đây là lần đầu tiên Đoàn Đoàn đi dã ngoại, bé hưng phấn vô cùng. Thi thoảng, bé lại chạy qua xem Alphonse nướng thịt, do không cẩn thận, bị mỡ văng lên mặt, đau tới nước mắt lưng tròng. Sau lần này, bé không dám tới gần nữa, mà chui vào lòng má mi mình.

 

Có lẽ hôm nay không phải là một ngày thích hợp để đi du lịch, cả ngọn núi chỉ có mình ba người bọn họ. Trùng Trùng rất muốn con mình trao đổi, tiếp xúc với những đứa trẻ khác, tiếc là không có cơ hội.

 

Trên vỉ nướng có đủ các loại thịt, nhìn rất ngon miệng, cộng với hương hồ tiêu bay lên, tỏa ra bốn phía, đứng đằng xa thôi cũng đủ chảy nước miếng. Tuy là đã ăn cơm rồi, nhưng do sức ăn của ba người họ có hơi cao, cơm lại trân quý, không được ăn nhiều, căn bản chỉ là nhét kẻ răng thôi, cho nên ba người đã xem bữa thịt nướng này như bữa ăn chính thức.

 

Trùng Trùng dọn rau quả ra ngoài xong, cậu đi tới cạnh Alphonse, cầm xâu thịt nướng lên, hai mắt sáng rực. Nhưng chợt nhớ tới lần Alphonse làm thức ăn, cả hai đều trúng độc, cậu thật không dám cho vào miệng chút nào.

 

Sớm biết như vậy cậu đã tự làm rồi, chỉ sợ sau khi ăn vào sẽ gặp phải chuyện bất trắc gì thôi.

 

Nướng chừng hơn mười xâu, tất cả đều do Trùng Trùng tự phối nguyên liệu, rau nào phối quả nào, quả nào phối thịt nào để khi nướng lên sẽ ăn ngon hơn, cậu đều phối rất hoàn hảo.

 

Chỉ cần Alphonse phụ trách nướng chín là được rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì phức tạp. Trong lúc nướng thịt, hai người lại hôn nhau mấy lượt, ngọt ngào muốn chết.

 

Bỗng nhiên, có tiếng sột soạt vang lên trong bụi cỏ, Trùng Trùng tưởng là dã thú, sợ tới mức gọi Đoàn Đoàn tới, ôm vào lòng, sau đó nấp phía sau Alphonse.

 

Tức thì, Alphonse trưng ra cái vẻ gà trống bảo vệ gà mái và gà con ra, cảnh giác nhìn chăm chăm bụi cỏ, y đang tính toán xem có nên dùng sấm sét hay không, bất kể là dã thú gì, nhất định là phải chết.

 

Nhớ kỹ câu thần chú, một quả lôi điện cũng đã ngưng tụ sẵn trong tay, sau đó, ném vào trong bụi cỏ.

 

Vốn nghĩ là bụi cỏ sẽ phát ra tiếng nổ thật mạnh, nào ngờ, chỉ lóe lên ánh vàng một chút rồi biến mất. Alphonse nhíu mày, y chưa từng thấy tình huống thế này bao giờ nha.

 

Vào thời khắc khẩn trương nhất, chợt có một gã vọt ra ngoài, bộ áo trắng vô cùng bẩn, mái tóc dài màu vàng kim cũng lộn xộn như tổ gà, vừa nhìn thấy mớ thịt đã nướng xong, hai mắt anh ta lập tức tỏa sáng, nhào tới, nhét vào trong miệng.

 

Nào ngờ, do vừa mới nướng xong, thịt còn rất nóng, người nọ vừa cho vào miệng là nước mắt lưng tròng. Bấy giờ, Đoàn Đoàn cũng đã kéo góc áo Trùng Trùng, rưng rưng: “Xấu…Xấu…”

 

Sau khi ăn xong mười xâu thịt Alphonse vừa nướng xong, dường như anh ta còn muốn ăn nữa, Trùng Trùng lập tức giấu hết vào, không để đối phương tiếp tục ra tay.

 

“Cậu là nạn dân ở đâu tới?” Alphonse là vương giả của hành tinh Lala, tự nhiên là không thể chấp nhận chuyện hành tinh mình có ăn mày thế này, nhất là gã này còn to gan như thế.

 

Người nọ hừ một tiếng, ngẩng mặt, dù trên gương mặt như ngọc như ngà ấy có hơi bẩn, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của anh ta, đôi ngươi xanh thẳm ấy cũng mỹ lệ như bầu trời, theo lẽ, anh ta phải là một người tao nhã, quý phái, không biết sao lại ra tới nông nỗi thế này.

 

“Người ở hành tinh Lala toàn là đồ xấu xa, hận chết, hận chết được, dám gạt tôi là một viên hồng bảo thạch chỉ mua được ba cái bánh rán, hại tôi tiêu hết tiền, đều là kẻ xấu!” Gương mặt mỹ lệ ấy thật đáng thương, ai oán.

 

Alphonse, Trùng Trùng: “…”

 

Đoàn Đoàn: “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc…”

 

Người nọ nhìn Đoàn Đoàn bằng ánh mắt căm tức, giống như muốn nuốt bé vào trong bụng, “Mấy người đều là kẻ xấu, đều là kẻ xấu, dám nói tôi ngốc, sao tôi biết tỉ lệ trao đổi giữa hành tinh Ruble và hành tinh Lala là bao nhiêu chứ? Nếu không phải tôi còn có đôi cánh biết bay, e là đã sớm chết đói giữa đường rồi!”

 

Cánh???

 

Quả thật, sau lưng người nọ cũng có một đôi cánh, rất đẹp, giống cánh của Alphonse, còn lóe ra ánh sáng màu vàng nhạt.

 

“Cậu là Thiên Sứ?” Alphonse có chút kích động, y không để ý tới chuyện cả người đối phương dơ bẩn, lập tức túm lấy bờ vai anh ta, cảm thấy hưng phấn khi nhìn thấy đồng loại.

 

Đối phương gật đầu, mắt nhìn chằm chằm mớ thịt nướng trong tay Trùng Trùng, “Đúng vậy, tôi là Thiên Sứ, nè, cậu kia, cho tôi mớ thịt nướng đó đi, tôi còn bị đói nha!”

 

Trùng Trùng rụt lại, không muốn đưa, nhưng lại bị Alphonse cầm lấy, đưa cho người tự xưng là Thiên Sứ nọ.

 

‘Thiên Sứ’ ăn sạch đống thức ăn đó, mới thỏa mãn ợ một tiếng, nói: “Đúng nha, tôi là Thiên Sứ, cám ơn thịt nướng của các người, tôi định đi tìm đức vua hành tinh Lala của các người cầu hôn, đến lúc đó, tôi sẽ không quên ân huệ của các người dành cho tôi đâu!”

 

Alphonse: “…”

 

Trùng Trùng bực bội: “Tại sao phải cầu hôn?”

 

‘Thiên Sứ’: “Thiên Sứ ở cùng Thiên Sứ là chuyện đương nhiên rồi, ha ha, mấy người đang thắc mắc là sao tôi lại cầu hôn bệ hạ chứ gì? Muốn được bao dưỡng nha, muốn hợp thể nha, ha ha ha, có phải là rất có cá tính không?” Anh ta ăn no, khi nói chuyện cũng đặc biệt lớn tiếng.

 

Trùng Trùng cảm thấy vị trí của mình rất có nguy cơ.

 

Dứt lời, anh ta lại nhíu mi, nói: “Đúng rồi, vừa rồi, là ai dùng ma pháp vậy?” Anh ta nhìn đôi cánh của Alphonse, trừng to mắt, hỏi: “Anh là Thiên Sứ?”

 

Alphonse gật đầu.

 

Người nọ lập tức nhào tới ôm đùi Alphonse, chảy hai dòng lệ hình sợi mì, “Hu hu hu hu, cuối cùng cũng nhìn thấy đồng hương rồi, hu hu hu hu, gả cho tôi đi, không đúng, không đúng, tôi gả cho anh nha, aizz, cũng không phải, thật ra thì cũng chỉ có một ý thôi, cầu hợp thể!”

 

Alphonse: = =

 

Trùng Trùng: = =

 

Đoàn Đoàn nhặt hòn đá nhỏ lên, ném anh ta: “Người xấu, người xấu…”

 

Alphonse nhíu mày, nói: “Cậu là Thiên Sứ? Sao lại tới tìm tôi?”

 

Người nọ lại tiếp tục khóc: “Tôi đã sống lén lút nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới biết mình còn có đồng loại, đương nhiên là phải tới nhờ cậy rồi, anh phải biết là, buôn bán da thịt không dễ làm đâu nha!”

 

Trùng Trùng, “Anh ấy đã hết hôn rồi, con cũng có!” Nói xong, cậu chỉ Đoàn Đoàn trên không trung.

 

Người nọ lại nói: “Không sao, làm thiếp cũng được, thu tôi đi, kỹ thuật trên giường của tôi tốt lắm, những người từng ngủ với tôi, không có một triệu, cũng có một trăm ngàn, lên giường với tôi, không thiệt đâu nha!”

 

Alphonse: “Cậu đứng lên trước đi!”

 

Người nọ thật biết tranh thủ, lau lau mặt mình, nói: “Tôi là Narran, thu tôi đi!”

 

Alphonse đang do dự, vất vả lắm mới gặp được một đồng loại, giờ lòng y đang kích động tới không còn từ nào có thể hình dung…

 

Bỗng nhiên, người nọ ôm bụng, nhíu mi, nói: “Ô ô ô, các người cho tôi ăn cái gì vậy, đau bụng, đau bụng quá…”

 

Trùng Trùng vỗ trán, quả nhiên, lại trúng độc rồi…

 

Alphonse thấy thế, lập tức ôm Narran, nói với Trùng Trùng: “Trùng Trùng, em tự cưỡi rồng về đi, rồng tự biết đường về, tôi đưa cậu ta tới bệnh viện!” Nói xong, cũng không hỏi xem Trùng Trùng có đồng ý hay không, Alphonse nhờ vào đôi cánh của mình, bay ra khỏi núi Lind…

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.