Hoàng Phu Trùng Trùng

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

.

.

Vì quá kích động, cho nên hệ thống của Lý Thần bị xáo trộn, làm Wright hoảng tới mức thiếu chút nữa đã ăn thịt Lý Trùng Trùng. Cho tới khi bác sĩ người máy lập trình lại hệ thống cho Lý Thần xong, ông tỉnh lại, tim Wright mới đập trở lại bình thường.

 

Lý Thần vừa tỉnh dậy, trông thấy Lý Trùng Trùng, đã vội vàng hỏi ngay, “Con đã đồng ý với bệ hạ rồi à?”

 

Trùng Trùng tưởng cha mình phản đối cuộc hôn nhân này, cho nên không dám lên tiếng.

 

Nào ngờ, Lý Thần lại nhào tới, ôm lấy Trùng Trùng, bảo: “Giỏi lắm nhóc à! Bao giờ thì thả câu bệ hạ thế? Sao bọn ta lại không biết gì cả?”

 

Lý Trùng Trùng run lên, lấm lét nhìn Wright ngồi kế bên đang nổi cơn ghen, nói khẽ, “Ờ, chỉ mới gần đây thôi!”

 

Lý Thần cười ha ha, “Vậy hai đứa kết hôn xong, chúng ta có được tính là hoàng thân quốc thích không thế?”

 

“…” Khóe miệng Wright giật giật.

 

Lúc Lý Thần còn sống chỉ là một thị dân nhỏ nhoi và cái tâm lý thị dân nhỏ nhoi ấy vẫn tồn tại như trước. Dù hiện giờ ông đã gả cho quý tộc, nhưng dù sao cũng chẳng phải hoàng tộc gì nha, giờ nhờ phúc của Trùng Trùng con trai ông, ông lại có thể trở thành cha vợ của nhà vua.

 

“Nhất định là vậy rồi!” Lý Trùng Trùng gật đầu, phụ họa.

 

Lý Thần cười tươi như hoa.

 

 

Thấy Lý Trùng Trùng có hơi gầy, Lý Thần quyết định phải chăm nom con mình thật kỹ, cho cậu béo lên một chút. Cũng vì thế, trong đầu ông bỗng nảy ra ý tưởng dẫn Trùng Trùng đi dạo phố, mua sắm quần áo, dù gì thì hiện giờ Trùng Trùng cũng thành hoàng phu tương lai rồi, phải ăn mặc cho chỉn chu chút chứ.

 

Vợ yêu muốn đi dạo phố, thân là một người chồng tốt ở thời đại mới như Wright đương nhiên là phải đi cùng. Tay cầm chiếc ví đầy tiền, mọi người thỏa mãn, đi ra ngoài.

 

Nhưng vừa mới mở cánh cửa lớn nhà bá tước phủ ra, các phóng viên lại như nước vỡ đê tràn vào, ánh đèn loang loáng tứ phía. Đối diện với biến cố này, Wright vội vàng ôm chặt Lý Thần vào lòng, đồng thời cũng chìa ra một bàn tay giữ chặt Trùng Trùng, tránh chuyện gia đình thất lạc.

 

“Xin hỏi, ngài chính là hoàng thân Zosya Natera sao? Ngài nghĩ thế nào về chuyện sắp trở thành hoàng phu?”

 

“Oa oa oa, hoàng thân Zosya, bệ hạ đã cầu hôn với ngài thế nào vậy?”

 

“Hoàng thân Zosya, tôi nghe nói vào năm ngài trưởng thành, chính tay đức vua đã trao quan miện cho ngài, vào lúc đó, có phải ngài và bệ hạ đã quen nhau rồi không?”

 

“…”

 

Các ký giả cứ liên tục đưa ra câu hỏi làm Lý Trùng Trùng ngây ngẩn. Cậu giống như một người dân nhỏ bẻ bình thường, nào ngờ đến một ngày nọ, ánh đèn của cả thế giới này đều chiếu vào cậu, biến cậu thành mục tiêu của mọi người, đúng thật là cậu không cách nào tiếp thu được trong một thời gian ngắn như thế.

 

“Tôi… Tôi…” Trùng Trùng không biết nên nói thế nào, cuối cùng đành há miệng, thốt được mỗi một từ.

 

“Á, chẳng lẽ thân vương Zosya của chúng ta là một người câm?”

 

“Hu hu hu hu, bệ hạ đúng là si tình nha, người câm cũng cưới nữa!”

 

“Mấy người câm miệng hết cho tôi!” Wright nổi điên lên, nguyên nhân đơn giản là bọn họ đã chen đến nhìn vợ yêu của ông, cho nên ông trừng mắt, nổi giận. Mấy phóng viên ở phía trước trông thấy, hoảng sợ.

 

“Tôi không phải là người câm!” Lý Trùng Trùng bĩu môi, cảm thấy có chút ấm ức.

 

“Các phóng viên phía trước, các phóng viên phía trước, nếu ai còn dám công kích thân nhân của hoàng phu điện hạ chúng ta nữa, tôi, tức cục trưởng cục phòng chống bạo lực ở kinh đô hoàng gia sẽ cho người mời mấy người tới cục cảnh sát uống nước, trò chuyện đấy!”

 

Trên không trung, có một gã đàn ông đang ngồi trên một chiếc phi thuyền vũ trụ loại nhỏ, cầm một chiếc loa thật to, nói như thế.

 

Lúc này, tất cả các phóng viên lập tức ngoan ngoãn đứng nghiêm hai bên trái phải, nhường cả nhà ba người họ đi ra ngoài. Đồng thời, ở cuối ngõ vào bá tước phủ, có một chiếc xe ngựa trông cực kỳ xa hoa, ghé lại.

 

Một gã mặc đồ vest màu xanh sẫm đứng trước xe ngựa, thấy có đường, lập tức khoan thai bước tới, vừa đi vừa không ngừng vẫy tay với các phóng viên làm mấy phóng viên giơ máy ảnh lên, không bỏ qua bất kỳ một động tác nào.

 

Gã ta ngẩng đầu, ưỡn ngực, lúc tới gần mới phát hiện trên người gã này đeo rất nhiều trang sức lộng lẫy, trông vào vô cùng… quái gở.

 

“Hi, Tiểu Trùng Trùng ~” Gã ta mi gió với Trùng Trùng một cái, “Tôi là Andy – nhà thiết kế hoàng gia của cậu, vừa rồi bệ hạ đã phái tôi tới đây để đón cậu đi thử một ít lễ phục, hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay, sẽ có thầy dạy các nghi lễ hoàng gia cho cậu nữa đấy!”

 

Khóe miệng Lý Trùng Trùng giật giật, “Phải đi ngay bây giờ sao?”

 

“Ừa, được không?” Trông mặt của gã ta như không thể kéo dài được nữa.

 

Vì thế, dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, hoàng phu tương lai Lý Trùng Trùng đã đi cùng Andy mất dạng.

 

Hai người lên xe ngựa ngồi, Andy luôn quan sát Trùng Trùng, có đôi khi còn cười khe khẽ làm Trùng Trùng đỏ mặt suốt khoảng thời gian ở trên xe.

 

“Tôi nghe nói, nhũ danh của cậu là Lý Trùng Trùng phải không?” Im lặng một chốc, Andy bỗng lên tiếng.

 

“Đúng rồi nha!”

 

“Ui, đáng yêu thật!” Andy chậc lưỡi một cái, nét mặt say mê, trông giống như con sói hung ác bổ nhào lên người Trùng Trùng, một tay làm chữ V, một tay cầm di động, chụp ảnh.

 

“Trùng Trùng, cậu cười cái đi, trông đáng yêu quá đi mất!” Andy lẩm bẩm một tiếng, cầm di động chụp lia lịa, còn Lý Trùng Trùng thì cứng ngắc, cố nặn ra một nụ cười, nhưng thậm chí còn khó coi hơn những lúc cậu khóc.

 

Chờ Andy giày vò xong, anh ta bắt đầu mở mấy tấm ảnh trong điện thoại ra xem lại. Thấy vẫn chưa đủ, cho nên anh ta đã nâng khuôn mặt đang cúi xuống của Trùng Trùng, ‘chụt’, hôn một cái lên mặt cậu.

 

Vào lúc đó, ‘tách’ một tiếng, hình ảnh ngừng lại ngay tại giây phút Andy hôn lên hai má Trùng Trùng, trên hình, Trùng Trùng đang nhíu mi, hai má ửng hồng, dáng vẻ ngượng ngùng chết đi được…

 

“Anh… Anh làm gì vậy?” Lần đầu tiên bị người lạ hôn, Trùng Trùng giận dữ, tung ra một đấm.

 

Ba ba nói, nếu như có người lạ dám làm như vậy với cậu, cậu phải đấm cho người đó mấy quyền.

 

“Ui da…” Andy bị đánh đau che hai mắt lại, nào ngờ Lý Trùng Trùng còn trưng ra cái vẻ vì dân trừ hại, quơ lấy chiếc gậy ba-toong đánh lên người Andy bùm bùm.

 

Cậu – Lý Trùng Trùng, cũng không phải người dễ ăn hiếp đâu nha…

 

 

Mười lăm phút sau, chiếc xe ngựa xa hoa của hoàng gia dừng ngay trước hoàng cung. Lý Trùng Trùng ngẩng cằm lên, chống gậy, đi vào cung. Lúc bấy giờ, bên phía đài truyền hình nào đó cũng đang truyền hình trực tiếp hiện trường.

 

Andy cà nhắc, trên gương mặt anh tuấn có mấy chỗ tím bầm đi phía sau, miệng lép nhép, “Ui da, đúng thật là một con sâu hung dữ!”

 

Trùng Trùng vừa vào tới hoàng cung, đã bị người hầu dẫn vào phòng hoàng gia thử đồ, bên trong có rất nhiều mẫu quần áo mà trong toàn thành phố không ai có, đường may đẹp, chất lượng tốt, làm Lý Trùng Trùng hoa cả mắt.

 

“Chậc, chậc! Tiểu hoàng phu tương lai của tôi ơi, giờ tôi sẽ đo ba vòng cho cậu, bản thiết kế tôi cũng đã chuẩn bị xong vào hôm qua rồi, chỉ cần cậu và bệ hạ chọn mẫu, trong vòng ba ngày tôi sẽ làm xong ngay!” Andy mỉm cười, tay cầm thước dây, trong đôi mắt màu cà phê đầy vẻ thưởng thức.

 

“Tôi cao 178cm, nặng 59kg, chân dài 99cm, được chưa vậy?” Xét thấy Andy đã từng ăn đậu hủ của cậu, cho nên Lý Trùng Trùng vẫn phải đề phòng chuyện Andy tiếp tục ăn xén ăn bớt.

 

“Úi da, bé sâu của tôi à, không được đâu, cậu và bệ hạ kết hôn, lễ phục phải đo theo dáng người làm, toàn bộ hành tinh này chỉ có một bộ duy nhất thôi đấy. Chẳng lẽ cậu muốn tôi làm ra một bộ lễ phục không vừa người hay sao?” Andy bất mãn, lắc đầu.

 

Lý Trùng Trùng thở dài, thỏa hiệp: “Được rồi, nhưng nếu anh dám làm chuyện gì khác người, tôi sẽ đánh cho anh răng rụng đầy đất!”

 

Andy nhún vai, “Là do cậu quá đáng yêu làm tôi nhịn không được muốn chà đạp. Thiệt là, không có việc gì tự nhiên đáng yêu quá làm gì? Đúng thật là dụ người phạm tội nha!”

 

Lý Trùng Trùng, “…” Có dáng vẻ đáng yêu cũng không phải lỗi của cậu nha.

 

Andy thấy Trùng Trùng còn đang cầm gậy trên tay, sợ bị đánh, cho nên mới không cam lòng gạt bỏ chuyện tranh thủ lúc giúp cậu đo ba vòng ăn vụng một ít đậu hủ non.

 

Andy nhìn đồng hồ, cười nói: “Mời ngài uống chút trà, đợi bệ hạ đến, tới khi đó hai người sẽ chọn mẫu thiết kế, ha ha!”

 

Chỉ chốc lát sau, người hầu đã mang trà bánh thơm ngon tới. Nhưng Lý Trùng Trùng lại ngồi không yên, cứ đi tới đi lui quanh phòng xem hết bộ này đến xem bộ kia. Chất liệu của mấy bộ đồ này còn tốt hơn cái bộ quý nhất nhà cậu gấp mấy lần, nhìn qua thấy như rất thô, nào ngờ khi sờ vào lại vô cùng thoải mái.

 

Lý Trùng Trùng đi theo Lý Thần cho nên cũng mang hơi hướm thị dân nhỏ nhoi một chút. Tuy nhiên, cậu vẫn là một đứa trẻ hiếu thuận, cậu muốn, chờ cậu làm hoàng phu xong, cậu sẽ mang những thứ này về cho ba ba mặc, ba ba nhất định sẽ rất thích.

 

“Bộ đó là lễ phục bệ hạ mặc vào ba mươi năm trước, lúc tiếp kiến hoàng đế của tinh cầu Floating Clouds!” Andy nói.

 

Lý Trùng Trùng ngây ra, mấy bộ quần áo này đều mới tinh, cho dù có nhìn thế nào cũng không giống như hàng đã qua ba mươi năm nha?

 

Dường như Andy biết Lý Trùng Trùng đang nghĩ gì, vì thế đã tiến lên, giải thích, “Lễ phục mà bệ hạ đi tiếp kiến khách nước ngoài chủ yếu chỉ mặc một lần thôi, nếu mặc lần thứ hai đi đón khách, họ sẽ cho là chúng ta không lễ phép!”

 

Lý Trùng Trùng há to mồm…

 

Andy thấy thế, cười thỏa mãn, “Sau khi cậu trở thành hoàng phu cũng sẽ may rất nhiều lễ phục, nếu như đi tiếp kiến khách nước ngoài, hoặc là sang hành tinh khác họp hội gì đó, có lẽ cậu và bệ hạ sẽ mặc đồ tình nhân nữa đó!”

 

Lý Trùng Trùng ủ rũ, Alphonse thường dùng lụa đen vây kín người, coi như có mặc lễ phục cũng chẳng có ai nhìn thấy, “Chắc bệ hạ có nhiều áo choàng lắm phải không?”

 

Andy lắc đầu, nói: “Cũng không nhiều, khoảng mười mấy cái thôi! Lúc bệ hạ đến các tinh cầu khác, người không thể mặc áo choàng, tuy ngài vẫn che mặt lại như trước, nhưng ngài đều mặc đồ vest bình thường thôi. Cho nên, bé sâu cậu đúng thật là hạnh phúc nha, có thể mặc đồ cặp với bệ hạ nữa đấy!”

 

Thật ra thì từ trước tới giờ, Lý Trùng Trùng không bao giờ quan tâm tới quốc gia đại sự, tin tức tạp nham làm quái gì, thân là một quý tộc trong thành phố, nhưng cậu lại có cuộc sống yên vui giống như người dân bình thường thôi.

 

“Bệ hạ luôn dùng khăn đen để che mặt, vậy kỳ quái lắm, hơn nữa tới lúc ăn biết làm thế nào đây? Như vậy cũng không hợp lễ nghi nha!” Trùng Trùng tò mò, hỏi.

 

Khóe miệng Andy giật giật, “Chẳng lẽ cậu không biết, trên thế giới này còn có một thứ dùng để che kín gọi là mặt nạ sao?”

 

Lý Trùng Trùng tự cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt, đôi mắt to nhìn lung tung như không biết nên làm thế nào.

 

“Trùng Trùng à, tôi hỏi cậu nhá, nghe nói bệ hạ là một lão già rất xấu xí, cậu lại là hoàng phu tương lai của bệ hạ, cậu có biết bệ hạ trông như thế nào không?” Andy đột nhiên tỏ vẻ thần bí, kéo Trùng Trùng sang một bên, kề tai nói nhỏ.

 

Lý Trùng Trùng sửng sốt, sao mọi người đều bảo bệ hạ là một lão già xấu xí, rõ ràng anh ta là một đại mỹ nhân nha, mấy người này đúng là chẳng biết thưởng thức gì cả, “Ai nói chứ, ngài ấy trông được lắm!”

 

Andy thở dài, nâng trán, “Trùng Trùng, người tình trong mắt hóa mỹ nhân! Tuy nhiên, bệ hạ đúng là xấu thật, hơn nữa tính năng cũng có vấn đề, nếu như sau này Trùng Trùng của chúng ta có thấy cô đơn, có thể tới tìm tôi nha, thân thể tôi rất cường tráng, làm mỗi đêm mười lần cũng không thành vấn đề, hơn nữa tôi luôn có bạn tình cố định, không có bệnh… xầm xì xầm xì…”

 

“Andy, tôi thấy chiếc ghế tổ trưởng tổ thiết kế hoàng gia anh đã làm quá lâu rồi, vả lại trông Zafra cũng được lắm, vậy anh cứ giáng cấp xuống làm nhà thiết kế hạng ba đi!” Giọng nói lạnh như băng không cho phép phản kháng truyền tới, làm khóe miệng Andy giật giật…

 

“Bệ hạ…” Andy gục xuống chân đức vua, chỉ trong tích tắc, nước mắt đã chảy ào ào xuống, “Bệ hạ, tôi trên có người già, dưới có con nhỏ, xin ngài đừng đối xử với tôi như vậy…”

 

Nhà vua, “Ừm, tốt lắm, vậy giáng cấp xuống hàng thứ chín đi!”

 

Andy kêu lên, “Bệ hạ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.