Cho đến giờ Đồng Hề thật sự đã không còn cách nào. Mấy ngày liền muốn nhìn thấy mặt Thiên Chính đế cũng khó. Trừ khi tổ chức gia yến, nàng
chỉ có thể từ xa nhìn hắn một chút, ngoài ra cũng không có cơ hội. Trước kia còn có thể mặt dày đến Hàm Nguyên điện cầu kiến, nhưng sau lần nàng diễn trò, thư phòng của Thiên Chính đế cũng không cho phép cung phi
bước vào. Đồng Hề cười khổ. Xem ra là nàng tự đập nát đường đi dưới chân mình rồi.
Huyền Huân ra chủ ý, bảo Đồng Hề đợi trên đường Thiên Chính đế hằng
ngày thượng triều xong thì đi qua, hoặc tại Mẫu Đơn viên ngẫu nhiên gặp
hắn, nhung đều bị Đồng Hề khiển trách. Lần này không phải vấn đề đoan
trang hay không, đi gặp cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng nếu lỡ như
hắn không cho mình một bậc thang để hạ xuống, Quý phi như nàng thật sự
cùng đường. Đồng Hề thà rằng tự lừa mình dối người cũng không muốn mạo
hiểm như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, nàng tuy vất vả nhưng mọi thứ đều thuận lợi. Chỉ có
khi gặp gỡ Thiên Chính đế, nàng nói nhiều sai nhiều, càng làm càng sai,
thế nào cũng không đúng. Đồng Hề không hiểu, mình muốn tướng mạo có
tướng mạo, muốn tài có tài, muốn gia thế có gia thế, không đố kỵ lại
hiền lành, cho dù không cầu sủng ái nhưng cũng không thể rơi vào tình
cảnh như thế,
Ngoài ra, điều Đồng Hề không ngờ nhất là sau khi mình thất sủng, Mộ
Chiêu Văn lại vẫn qua lại với mình, thậm chí tới lui so với trước đây
còn nhiều hơn. Nhưng Mộ Chiêu Văn càng làm ra bộ dáng thương cảm hay
chết tâm, Đồng Hề cũng chối từ. Thái độ khác nhau, cho nên hai bên nói
chuyện có nhiều ngăn cách. Đồng Hề cũng không biết tại sao Mộ Chiêu Văn
một lòng muốn giúp mình phục sủng. Thậm chí có đôi khi nàng cảm thấy Mộ
Chiêu Văn so với Đồng Hề còn quan tâm đến vấn đề nàng thất sủng nhiều
hơn.
-“Tỷ tỷ hiện giờ đang thịnh, cũng đừng nên học theo muội, so với ni
cô trong am còn ba ngàn phiền não hơn mà thôi.” –Mộ Chiêu Văn hôm nay vẻ mặt trắng bệch, tóc chỉ dùng một cây ngọc trâm bình thường giữ lại, đã
không còn vẻ phong tình vạn chủng của ngày xưa.
-“Muội còn nói ta, muội chẳng phải lúc đó cũng đang hưng thịnh sao?”
Vẻ mặt Mộ Chiêu Văn trắng bệch
-“Sau khi đứa bé mất, muội đối với hậu cung này đã rét tận tâm can, không còn tâm tư gì nữa.”
Đồng Hề thầm nghĩ, nếu nàng ta không có tâm tư kia sao lại có thể rơi vào tình cảnh này. Nàng quả quyết không thể tiếp nhận sự giúp đỡ mà
không hiểu lý do này.
Mộ Chiêu Văn dường như cũng nhận ra vẻ nghi ngờ của Đồng Hề.
-“Chiêu Văn tuy rằng chết tâm, nhưng cũng không muốn chết cả thân thể này. Chỉ hy vọng sau này nương nương thành công có thể bù cho ta một
tâm nguyện, có thể giúp Chiêu Văn rời khỏi hoàng cung này.”
Mộ Chiêu Văn chậm rãi quỳ xuống, biểu tình dứt khoác.
Đồng Hề cả kinh, không ngờ Mộ Chiêu Văn lại có thể có tư tưởng như vậy
-“Nhưng, muội đã là phi tần của Hoàng thượng, đã vào hậu cung này thì chết cũng không thể ra ngoài, trừ khi là bị bắt xuất gia…” – Đồng Hề dĩ nhiên cảm thấy cả hai con đường này cũng không tốt.
Mộ Chiêu Văn cười cười.
-“Buồn cười, Hoàng thượng đối với muội tuyệt tình đến vậy, nhưng lại
không muốn trục xuất muội ra cung. Cho nên Mộ Chiêu Văn mới đến xin
nương nương giúp đỡ.”
Về việc Thiên Chính đế tỏ vẻ tuyệt tình sau khi Mộ Chiêu Văn hư thai, đáy lòng Đồng Hề cũng thương cảm, nhưng lại rất ít nhắc tới trước mặt
Mộ Chiêu Văn, sợ nàng ta lại chua xót.
-“Nhưng muội ra cung thì có thể làm gì? Muội chỉ là một nữ tử, diện mạo lại xinh đẹp như vậy…”
-“Chiêu Văn nhất định phải thử.” –Mộ Chiêu Văn kiên quyết nói.
Đồng Hề không biết nói gì, gật đầu xem như đáp ứng. Mộ Chiêu Văn xuất cung đối với mình cũng không phải chuyện xấu gì, đề phòng nàng ta đông
sơn tái khởi là môt chuyện, mà cũng có thể giúp nàng ta hoàn thành tâm
nguyện. Đồng Hề cảm thấy trước giờ mình cũng không thường hành thiện
tích đức, bây giờ nàng ta ở trong cung cũng ít người chú ý, giả chết thả nàng ta ra ngoài cũng không phải chuyện lớn gì.
Chuyện này giống như đã định. Mộ Chiêu Văn bắt đầu tận tâm vì Đồng Hề bày mưu tính kế, bởi vì nàng ta từng là sủng phi trong cung, tất nhiên
có chỗ độc đáo.
-“Tỷ tỷ đa tài đa nghệ, cứ ở trước mặt Thiên Chính đế biểu diễn một
phen. Hoàng thượng tất nhiên sẽ để ý. Nhưng phục sủng thì dễ dàng, mà
cố sủng thì lại rất khó. Thuận theo ý Hoàng thượng, lời nói mềm mại mới
là tốt nhất. Hoàng thượng mỗi ngày đều phiền não chuyện trong triều, ở
hậu cung chỉ cần một chỗ tĩnh lặng để nghỉ ngơi.” – Nghe Mộ Chiêu Văn
nói, ngược lại Đồng Hề cảm thấy mình có chút ngang ngược kiêu ngạo của
các thiên kim quý tộc, thường ngày lại mạnh mồm mạnh miệng đắc tội Thiên Chính đế,
Đồng Hề cũng tự biết, nàng làm sao dám có ý gì với Thiên Chính đế?
-“Không biết lúc muội muội và Hoàng thượng ở chung, thường trò chuyện về cái gì?”
Nàng thật sự muốn biết phải làm thế nào mới không tẻ nhạt, chẳng lẽ lúc nào cũng phải lạnh lùng không có tình cảm như thế sao?
-“Cái gì cũng nói cả. Giống như ngự hoa viên nở hoa gì, cũng có thể
là những chuyện thú vị mà mình nghe được, hoặc kể chuyện cười cho Hoàng
thượng nghe. Phần lớn thời gian còn phải xem Hoàng thượng có mệt không.
Nếu quá mệt thì giúp người xoa bóp, nắn nguyệt vị trên đầu người, hoặc
là hát vài ca khúc…”
Đồng Hề lúc này mới biết, thì ra ở cạnh Thiên Chính đế cũng có thể
làm nhiều chuyện như vậy, sao nàng lại không nghĩ tới? Hoặc nói đúng hơn là nàng vừa nhìn thấy Thiên Chính đế đã không biết phải làm gì rồi.
-“Nhưng tỷ tỷ, đây cũng chỉ là những chuyện bình thường của tần phi
thôi, muội thấy chuyện đó cũng không phải là quan trọng nhất.” –Mộ Chiêu Văn không biết vấn đề giữa Đồng Hề và Thiên Chính đế, cho nên chỉ tự
mình nghĩ. Nàng hiểu rõ nam nữ ở cạnh nhau quan trọng nhất là phải cùng
nhìn về một hướng. Nếu như không yêu, tác dụng của người trước mặt này
lại càng lớn.
Mặt Đồng Hề đỏ lên. Trước giờ nàng đều dùng thái độ của vợ cả, nghe
ngữ khí và thái độ của Mộ Chiêu Văn cũng đoán được tám chín phần.
-“Vậy… chuyện quan trọng nhất không phải là nối dõi tông đường hay sao?”
Nếu là ngày xưa, Đồng Hề chắc chắn sẽ xem thường Mộ Chiêu Văn, cảm
thấy nàng ta không thuận theo thân phận của phi tần bình thường. Nhưng
hiện giờ nghe được lại cảm thấy lời Mộ Chiêu Văn không phải là không có
đạo lý.
-“Nhưng cung phi có thể giữ lại Hoàng thượng bênh cạnh hay không,
không phải là xem thái độ trên chỗ đó sao?” –Mộ Chiêu Văn cười, sơ sơ
cũng hiểu được mấu chốt, nhưng lại cảm thấy không hợp lý lắm. Thiên
Chính đế trên long sàn luôn rất tốt, cũng không có vấn đề gì.
-“Vậy… vậy phải có thái độ gì?”
-“Quan trọng nhất là phải có chút buông thả. Hoàng thượng thích cung
phi nhiệt tình một chút. Kiêng kị nhất là làm mất hứng thú của Hoàng
thượng, theo Hoàng thượng chỉ thị thì làm đúng như vậy. Đôi khi chủ động một chút cũng không sao.”
Đồng Hề đối với chữ “chủ động” cũng không giữ trong lòng, có thể thừa nhận đã là cực hạn của nàng rồi. Nhưng nghe Mộ Chiêu Văn nói nàng lại
không cảm thấy mình làm sai gì. Nàng cũng chưa từng cự tuyệt hắn. Về
phần ‘buông thả’ thì càng không thể giải thích. Nhưng nhớ đến Thiên
Chính đế từng bức mình làm nhiều động tác như vậy, Đồng Hề tuy rằng chưa từng biết đến chuyện của người khác, nhưng những chuyện như vậy chắc
chắn cũng không nên có. Có lúc hắn tiến vào từ phía sau lưng, nàng vẫn
cảm thấy hành động này quá mức tục tĩu, trong lòng không hề thích.
Nghĩ đến đây, Đồng Hề đã không có hứng thú. Mà đã không muốn nghĩ tới thì nên tìm một lý do đuổi Mộ Chiêu Văn đi.
Nhưng nàng ta lại đưa ra ý kiến, trong yến tiệc đoan ngọ bảo nàng ca
vũ ‘Nhất vũ khinh nhân’. Đồng Hề càng lo lắng hơn nữa. Bởi Mộ Chiêu Văn
cho nàng xem một vũ đạo nàng chưa từng nhìn thấy. Vũ điệu này rất khó,
phải dùng ngón chân để khiêu vũ. Mà hài cũng không phải loại hài bình
thường các vũ nương thường mặc, một loại giày chưa thấy bao giờ, nhưng
lại rất đẹp.
Trên váy nhảy, Mộ Chiêu Văn khoe một cái nút, nói là chờ Đồng Hề
luyện tập tốt sẽ giúp nàng làm, cam đoan sẽ kinh diễm toàn trường. Đồng
Hề cũng không nghi ngờ, ở chung vài ngày, nàng cảm thấy Mộ Chiêu Văn có
nhiều chỗ kỳ lạ, rất khác người.
Nhưng chuyện yến tiệc Đoan ngọ, Đồng Hề còn chưa kịp chú ý, trong cung lại xuất hiện một chuyện không lớn không nhỏ.
Độc Cô gia bỗng nhiên muốn đưa Nhị tiểu thư chưa từng nghe nói tới
tiến cung. Nghe nói là Nhị tiểu thư từ nhỏ yếu đuối, không thể ở nơi quá đông người nên vẫn được nuôi dưỡng trong nhà mẫu thân của phu nhân Độc
Cô gia –Tần Dương phủ. Vậy nên mọi người cũng chưa từng nghe nói tới.
Nhưng lúc này Thái hậu vừa mất, Độc Cô Thừa tường lại muốn đưa nữ nhi thứ hai Độc Cô Tư Cầm về. Nghe nói Nhị tiểu thư là tỷ muội cùng một mẹ
với Độc Cô Viện Phượng. Cho nên Độc Cô Viện Phượng sinh ra có điểm gì
khác thường thì Độc Cô Tư Cầm cũng có. Độc Cô Thừa tướng cũng từng hoài
nghi, một cặp tỷ muội ruột thịt, làm sao có thể xuất hiện hai vị Hoàng
hậu. Nhưng cũng không thể làm quá rõ, lại có chút mơ hồ, cũng không thể
bày tỏ tâm ý muốn Độc Cô Tư Cầm trở thành Hoàng hậu của Thiên Chính đế
được. Nhưng Độc Cô Tư Cầm sinh ra kỳ công. Người xung quanh Độc Cô thừa
tướng bắt đầu ồn ào, cuối cùng cũng đưa Độc Cô Tư Cầm vào hậu cung.
Đồng Hề không ngờ Độc Cô Tư Cầm lại trở lại nhanh đến vậy. Vừa mới
được chọn ở “Mẫu đơn hoa thần” đã vào cung. Vừa vào cung liền được phong hào Hiền phi nhất phẩm. Thiên Chính đế còn vì nàng ta tiến hành Mẫu đơn yến. Sắc mặt của Vạn Mi Nhi lúc ấy liền thay đổi.
Độc Cô Tư Cầm đầu đội một đóa Lam Điền ngọc, hôm nay có vẻ đặc biệt
tao nhã xuất chúng. Thái hậu trước đây thường lộ cách ăn mặc của người
lớn, giờ đã trẻ ra không ít, thoạt nhìn lại xinh đẹp mới mẻ hơn.
Khi nàng ta đến trước mặt Đồng Hề cũng chỉ gập người hành lễ, có lẽ
trước đây còn là Thái hậu, không quen quỳ gối trước người khác.
Đồng Hề nhanh tay đỡ Độc Cô Tư Cầm đứng lên
-“Hiền phi tỷ tỷ không cần đa lễ. Tỷ có thể vào cung đã là phúc khí
trong cung. Thái hậu trước đây một tay quán xuyến cả hậu cung. Tiếc rằng trời đố kỵ hồng nhan. Ta là muội muội lại không hiểu chuyện, không thể
giúp Hoàng thượng san sẻ. Nô tỳ khẩn cầu Hoàng thượng cho phép nô tỳ
giao lại quyền quản lý Hậu cung cho tỷ tỷ.” –Đồng Hề kéo tay Độc Cô Tư
Cầm, nhìn Thiên Chính đế nói.
Cho dù là vì triều đình Thiên Chính đế trước đây, hay là vì Đại Minh
cung sau này, hai hổ tranh chấp đối với mình đều có lợi ít, Đồng Hề hiển nhiên là thức thời. Dù sao chuyện nàng quản lý hậu cung cũng chỉ là
trên danh nghĩa. Sao không làm người hiểu chuyện một chút?
-“Cũng tốt” –Thiên Chính đế biết thời thế nói. Ánh hào quang của Đồng Hề đã u ám hơn rất nhiều, sau khi hậu cung có thêm những bông hoa mới,
đã thất sắc không ít.
Độc Cô Tư Cầm rất nhanh đã chú ý tới Vạn Mi Nhi bèn bước tới.
Trên đầu Vạn Mi Nhi cũng là một đóa lam điền ngọc, so với Độc Cô Tư Cầm có phần hơn.
-“Mi Nhi muội muội, tuy rằng bổn cung so tuổi tác có lớn hơn muội
một chút, nhưng dù sao muội cũng tiến cung trước bản cung. Về sau có thể chỉ dẫn bổn cung một chút.” –Độc Cô Tư Cầm hăng hái nói, rất có cảm
giác thống trị.
Vạn Mi Nhi cười cười. Đơn giản là Đồng Hề nhường lại quyền, Vạn Mi
Nhi nàng không có cách nào độc tài chiếm quyền được. Độc Cô Tư Cầm cũng
không phải là đèn không tim. Trong cơn tức giận, nàng ta trừng mắt nhìn
Đồng Hề một cái, Đồng Hề cũng giả như không thấy.
Trong cung không thể nào không có tội nhân, Đồng Hề cũng không sợ đắc tội Vạn Mi Nhi. Vạn Mi Nhi tức giận như thế cũng coi như là một cơ hội
cho mình. Về sau nhỡ mình có chuyện gì cũng coi như có nghi phạm. Tránh
cho nàng ta ngoài mặt ngọt ngào như mật, sau lưng lại độc như đao, người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng ta tốt.
Quả nhiên sau đó thật sự xảy ra chuyện.
Từ tháng giêng đến tháng 4 năm nay, kinh đô và các vùng phụ cận cũng
chưa rơi được một giọt mưa, lúa không thể mọc. Nhìn thấy cả năm có thể
không thu được lương thực, nông dân gấp rút, quân vương yêu dân như
Thiên Chính đế cũng gấp. Đáng tiếc quốc khố lại thấp, cứu trợ cho thiên
tai cũng không nhiều. Tháng tám năm ngoái thu ngân lượng vào quốc khố,
sớm đã có sắp xếp. Lại thêm chuyện biên quan hai năm nay không yên, phần lớn bạc chảy đi, gần như không đáy, cho nên quốc khố Thiên Chính đế
không tính là trống rỗng, nhưng cũng không coi là phong phú. Thiên Chính đế không phải hôn quân phung phí, phần lớn tiền đều vì muôn dân tạo
phúc, vài năm gần đây lại đào sông, vì dân chúng và thương nhân làm một
chuyện tốt.
Đồng Hề ngẫu nhiên nghe tin từ Lệnh Hồ Tiến cũng cảm thấy có ích, cũng có thể coi là một cách đề thu lại tâm Thiên Chính đế.
Đồng Hề việc đầu tiên là đến chỗ hai người chấp chưởng hậu cung đề
nghị, hy vọng nữ tử hậu cung có thể đem nữ trang trang sức dư dả quyên
góp. Tính toán một chút, chủ yếu là có thể vì dân chúng kinh đô và vùng
phụ cận tu sửa đường dẫn nước, giải trừ tình huống nước sôi lửa bỏng.
Độc Cô Tư Cầm và Vạn Mi Nhi dĩ nhiên không phản đối, nhưng cũng không để Đồng Hề tranh công này. Thiên Chính đế hiếm khi phấn chấn như vậy,
mời tất cả phi tần đến Ngư đình ngắm Diêu hoàng ngự tử khai hoa.
-“Các ái phi vì trẫm phân ưu giải hạn, vì lê dân thiên hạ suy tính,
quả thật là hiền thê của trẫm. Trẫm kính các nàng một ly.” – Thiên Chính đế cao hứng giơ tay.
Trong lòng Đồng Hề cũng thầm vui vẻ, cuối cùng mình cũng có thể làm được một chuyện đúng.
-“Nhưng có một số thi họa, trang sức cũng không hợp thời, bán không
được nhiều tiền, cũng không thể giúp đỡ Hoàng thượng bao nhiêu, thần
thiếp chỉ có thể tận lực.” –Độc Cô Tư Cầm dịu dàng nói. Ai cũng biết
nàng ta đã quyên bút tích thật của pháp gia Vương Chi Hi tiền triều, lại còn khiêm tốn như vậy, thật có chút giả dối.
Nhưng nàng ta nói cũng không sai, Thiên Chính đế ở hậu cung ban
thưởng cũng không lớn, cho nên những tần phi không được sủng hoặc ít
sủng, gia thế lại không tốt thì không biết phải quyên gì.
-“Thần thiếp có cách.” – Đồng Hề lanh lảnh lên tiếng. Sau khi Thiên
Chính đế lạnh lùng với nàng, nàng ngược lại lại có chút dũng khí, có thể chủ động cùng hắn nói chuyện.
Thiên Chính đế chỉ ‘ừ’ một tiếng.
-“Cung phi chúng ta quyên vật phẩm cũng khó, chi bằng Hoàng thượng
phổ biến với chúng quần thần giàu có, đem những vật chúng tỷ muội quyên
góp ra đấu giá, để các thân sĩ cường hào cũng có thể ra tiền, bọn họ lại có được vật phẩm hoàng gia, dĩ nhiên là cam tâm tình nguyện. Nếu làm
vậy không phai tốt hơn đem bán ngoài thị trường sao?” – Chủ ý này Đồng
Hề đã cân nhắc nửa ngày. Trong lúc trò chuyện Mộ Chiêu Văn cũng có nhắc
tới.
Thiên Chính đế phá lệ cười cười với Đồng Hề:
-“Chủ ý này cũng không tồi.”
-“Nhưng Hoàng thượng, những vật này đều là vật dụng bên người thiếp
thân. Nếu để ngoại thần…” – Vạn Mi Nhi không cam lòng thấy Đồng Hề có
thể thu hút sự chú ý của Thiên Chính đế.
-“Không sao, làm chuyện tốt thì không cần ngại những chi tiết nhỏ,
huống chi cũng không phải vật bên người gì.” –Thiên Chính đế nhẹ nhàng
bác bỏ.