Hoàng Quân

Chương 3: Chương 3: Thích khách




Hoàng Phủ Vân Long nheo mắt nghe báo cáo của ám vệ, thật thú vị, qua ba tháng theo dõi y có thể xác định, Lâm Hạo Thiên là vì muốn trốn khỏi chốn hậu cung đấu tranh gay gắt mới cố ý đánh Trầm Yên Vân để được vào lãnh cung, lại biến lãnh cung thành nơi thế ngoại đào viên giữa chốn cung đình xấu xa vẩn đục! Lâm Hạo Thiên a, Lâm Hạo Thiên! Ngươi thật thú vị, làm sao trẫm có thể không chú ý ngươi đây? Ngươi là kẻ duy nhất tính kế trẫm mà còn nhởn nhơ, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, Lâm Hạo Thiên a, chỉ có thể trách là ngươi trêu chọc trẫm trước!

Khóe môi câu lên, khuôn mặt băng lãnh lại nhu hòa đi vài phần, khuôn mặt tuyệt mỹ lại càng khiến người hít thở không thông, lúc này nếu có ai thấy, ắt hẳn sẽ nguyện chết dưới chân y cũng không hối tiếc! Nụ cười của đế vương luôn là có thể so sánh với Tuyết liên nghìn năm, xinh đẹp cao quý lại là vô giá khó tìm!

Lâm Hạo Thiên đang ngồi viết sách lại cảm thấy sống lưng truyền đến một trận ác hàn, hắn rùng mình đứng dậy khoác thêm ngoại bào, tối mùa thu có chút lạnh lẽo. Hắn bước đến bên cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng trong trẻo trên cao, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng ấy lại đáng tiếc là dấu hiệu cho bao thảm cảnh, là dấu hiệu thuận lợi của những linh hồn xấu xa thực hiện những kế hoạch kinh thiên động địa! Ánh trăng kia đã chứng kiến bao cảnh tinh phong huyết vũ? Ánh trăng kia đã lạnh lùng chứng kiến bao sinh mạng mất đi? Ánh sáng của ánh trăng kia đã chiếu rọi bao nhiêu cảnh tượng máu chảy đầu rơi? Thi nhân ca ngợi ánh trăng, xưng tụng ánh trăng như một mỹ nhân lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng Lâm Hạo Thiên chỉ cảm thấy lạnh lẽo, ghê tởm. Hắn là người sống trong bóng tối, ánh trăng là đồng lõa của hắn, chỉ cần ánh trăng chiếu rọi một chút, hắn lại càng dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ, kết thúc những sinh mạng khiến người chướng mắt đến mức không tiếc bỏ số tiền khổng lồ mà thuê hắn. Từ lúc vào thời không này, hắn luôn bị người khinh thường, ức hiếp nhưng không cách nào chống trả, hắn chỉ lẳng lặng nhận hết mọi vũ nhục, hắn muốn rèn luyện tính nhẫn nại, hắn muốn biết có thể hay không từ bỏ cuộc sống tràn ngập huyết tinh? Nhưng hắn đã thất bại, một câu vũ nhục của Trầm Yên Vân thử thách cực hạn của hắn, vũ nhục, khinh thường hắn bao nhiêu hắn cũng có thể chịu đựng xem như chó sủa gà kêu, nhưng ngàn lần vạn lần không nên chạm đến mẫu thân của hắn, dù là mẫu thân của thân thể này cũng không được! Trong lòng hắn, mẫu thân là tối cao quý, tối tinh khiết, không ai được động nàng, dù chỉ là một câu nói! Hắn bước vào con đường không có ngày quay đầu là vì báo thù cho nàng, nàng vì bảo vệ hắn đã chấp nhận để người vũ nhục rồi bị giết! Hắn nhìn thân thể mẫu thân huyết nhục mơ hồ, lại vẫn mỉm cười từ ái, Thiên nhi, không cần báo thù, Không thể, hắn nhất định phải báo thù!

Lâm Hạo Thiên nhắm mắt, cố gắng bình ổn tâm trạng, hắn không còn là đệ nhất sát thủ Tu La hắn chỉ là một tần quân vì phạm thượng mà bị biếm lãnh cung, hắn chỉ muốn sống yên bình, hắn không muốn hai bàn tay lại vấy máu, cùng những tháng ngày sống trong cuộc sống lấy giết người làm thú vui!

Hoàng Phủ Vân Long ngắm nhìn bóng dáng đơn bạc tỏa ra một cỗ tang thương bên cửa sổ mà cảm thấy buồn phiền, chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi tại sao lại có thể có ánh mắt như nhìn thấu hồng trần như vậy? lại còn cỗ khí phách ngạo nghễ kia, dù chỉ trong chốc lát nhưng cũng đủ khiến y chấn động, đó là cỗ khí phách của một đế vương ngạo thị thiên hạ, dùng ánh mắt quan sát mọi thứ hèn mọn dưới chân, đó không phải là thứ một thiếu niên bị chà đạp suốt mười mấy năm có thể có! Lâm Hạo Thiên, rốt cuộc ngươi là ai?

Bỗng nhiên tiếng binh khí va chạm cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Phủ Vân Long, từ không trung mấy hắc y nhân loạn đấu nhảy xuống sân, Hoàng Phủ Vân Long dễ dàng nhận ra một bên là ám vệ của mình, có thể đánh ngang ám vệ, thật không tầm thường!

- Thích khách! Có thích khách! Bao vây lại!

Tiếng la hét ồn ào, tiếng bước chân dồn dập, những ngọn đuốc sáng rực một vùng trời khiến Lãnh cung từ một mảnh yên tĩnh trở nên vô cùng huyên náo. Hoàng Phủ Vân Long liếc nhìn con người bên cửa sổ, chỉ thấy ai đó đang lạnh nhạt nhìn mọi thứ như đang xem một màn diễn đặc sắc, nhưng Hoàng Phủ Vân Long lại nhìn ra một tia hưng phấn trong đôi mắt bình lặng đó, hưng phấn? Chứng kiến cảnh huyết tinh lại hưng phấn?

Rất nhanh, thế cục nghiêng về một phe, không phải ngự lâm quân mà lại là bên thích khách, từng người từng người ngã xuống khiến hai bên lâm vào giằng co.

- Thích khách to gan! Còn không mau buông vũ khí đầu hàng!

- Vô dụng! Không ngờ ngự lâm quân của Hoàng Phủ Vân Long chỉ là một lũ thùng cơm!

Ngự lâm quân đen mặt nhưng cũng không dám tùy tiện tiến lên, cứ như cũ bao vây lấy bốn tên thích khách, tình thế cứ như thế căng thẳng.

- Thiên ca? Chuyện gì vậy? A!

Thanh âm non nớt khiến mọi người giật mình, đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một thiếu niên bình thường ôn nhu ôm lấy một tiểu hài tử xinh đep rồi mỉm cười:

- Chỉ là chó hoang cùng chó nhà cắn nhau mà thôi! Chúng ta vào ngủ tiếp!

Không khí im lặng quỷ dị, thích khách cùng ngự lâm quân đen mặt nhìn thiếu niên hờ hững kia, là chó hoang … cùng chó nhà? Ngang nhiên vũ nhục nghiêm trọng, vũ nhục siêu nghiêm trọng a!

- Đứng lại!

Đầu lĩnh thích khách căm tức lên tiếng, khí thế của họ rõ ràng đang áp đảo lũ ngự lâm quân lại vì một câu nói châm chọc mà mất sạch thể diện, hắn không cam lòng!

- Nga? Có chuyện gì sao?

Lâm Hạo Thiên vỗ về Hoàng Phủ Minh Vũ cho cậu yên tâm ngủ rồi thong thả bước ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn những thích khách, đầu lĩnh thích khách liền chỉ kiếm vào hắn:

- Ngươi là ai?

- Một tần quân bị biếm lãnh cung!

- Hắc, ta mà là Hoàng Phủ Vân Long cũng tống kẻ bình thường như ngươi vào lãnh cung, ngay cả thái giám cũng không bằng!

Một tràng cười khinh miệt bật lên, Lâm Hạo Thiên vẫn chỉ bình tĩnh nhìn bọn hắn, không chút phản ứng, đầu lĩnh thích khách bực mình ngừng cười lạnh giọng:

- Ngươi vừa vũ nhục bọn ta, ngại mệnh quá dài sao?

- Chỉ là nói sự thật thôi!

- Ngươi…

Đầu lĩnh thích khách triệt để bị chọc giận, bỗng một giọng nữ nũng nịu vang lên:

- Nga! Đại ca! Ngươi không biết y là ai sao? Đó là Lâm Hạo Thiên vị cháu ngoại không được thừa nhận của tể tướng đó nha! Đúng là ông trời có mắt, con của tiện nhân chỉ có thể ở lãnh cung a! Chắc hắn cũng dâm loạn như mẫu thân của hắn mới bị biếm vào lãnh cung thế…a…

Chữ ‘này’ còn chưa nói ra đã vĩnh viễn không thể mở miệng lần nữa, mọi người khiếp sợ nhìn thiếu niên trước mặt, vẫn là một bộ dáng đạm nhiên như chỉ là vừa giết một con kiến con sâu, mọi người lại càng kinh hãi khi không nhìn thấy thiếu niên ra tay thế nào, chỉ có Hoàng Phủ Vân Long dùng ánh mắt thâm trầm từ sau tàng cây gắt gao theo dõi bóng dáng đơn bạc kia, thủ pháp giết người vừa rồi rất lạ, không có chút nội lực, chỉ dựa vào thân pháp, một chiêu khiến người tuyệt mệnh! Ngay cả ám vệ cũng không có được thủ pháp như vậy! Người này còn cất chứa bao nhiêu bí mật đây?

Lâm Hạo Thiên nhìn cái xác dưới chân rồi lạnh lùng lên tiếng:

- Những kẻ vũ nhục mẫu thân ta đều không đáng sống! Ta vốn không muốn xen vào việc này, nhưng các ngươi khiêu khích ta trước, cũng nên trả giá!

Lời vừa dứt bóng dáng liền biến mất, chỉ trong một cái chớp mắt, ba bóng dáng đã ngã gục không chút kêu rên.

- Dọn dẹp đi! Chuyện đêm nay không cần lộ ra ngoài! Các vị hiểu chứ?

Ngự Lâm quân vẫn chưa hoàn hồn mà gật đầu, đám thích khách khiến ám vệ cùng ngự lâm quân sứt đầu mẻ trán lại bị một thiếu niên bình thường giải quyết trong chớp mắt, cả y phục của thiếu niên cũng không chút nhiễm bẩn. Thật đáng sợ!

Khi Ngự lâm quân hồi phục tinh thần thì cánh cửa đã khép lại, ngọn đèn bên trong cũng đã tắt tự bao giờ, họ chán nản dọn dẹp hiện trường, còn nhìn làm gì nữa, họ chỉ có thể bị người nọ khinh thường không phải sao?

Hôm sau, một đạo thánh chỉ gây chấn động hậu cung, Lâm Hạo Thiên, cháu ngoại của tể tướng, tần phi bị biếm lãnh cung ngay ngày tuyển tú được giải oan lại một bước ngồi vào chiếc ghế Hoàng Quân đứng đầu Long Hiên Các!

Trong khi hậu cung như bị một luồng gió bão quét qua thì người trong cuộc lại lạnh lùng nhìn đạo thánh chỉ không nói hai lời xé nát cuộn vải màu vàng ném cho thái giám, quay đầu vào phòng chỉ bỏ lại một câu:

- Nói cho Hoàng Phủ Vân Long, ta thích lãnh cung!

Thái giám xanh mặt run rẩy chạy về báo cho Hoàng Phủ Vân Long, cứ nghĩ long nhan sẽ đại nộ, ai ngờ hoàng đế lại mỉm cười, sau đó tự mình đến lãnh cung đem Hoàng Phủ Minh Vũ ra làm lá chắn, ép Lâm Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi đồng ý trở thành Hoàng Quân để bảo hộ cho cậu nhóc.

- Hoàng Phủ Vân Long! Ngươi nhất dịnh sẽ phải trả giá vì đã khiêu khích ta!

- Mỏi mắt mong chờ!

Ai đó ý cười tràn ngập trong mắt cong cong khóe môi rồi rời đi, Lâm Hạo Thiên chỉ cau mày ngồi xuống, đêm trước bản tính thị huyết bị khơi mào đã khiến hắn tâm phiền ý loạn, nay còn bị lôi kéo vào vũng nước bùn trong hậu cung khiến hắn càng muốn giết người. Đáng tiếc lại không có người đến làm bao cát cho hắn trút giận a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.