Hoàng Quý Phi Kỳ Duyên Truyện!

Chương 10: Chương 10




Tử Thiên cùng với Nguyên Ân và Hải Đường đang trên đường đi tới làng Quốc Châu Tự, đi được nữa đoạn đường thì họ dừng lại nghỉ ngơi. Hai bên đều là những rặng cây xanh, gió thổi xào xạc vi vu, nơi này vô cùng hoang vắng không có một cái nhà nào.

Lúc này Nguyên Ân mới bắt đầu dằn mặt Hải Đường về chuyện vừa rồi, ánh mắt chàng sắc lạnh nhìn nàng khiến nàng thoáng giật mình mà cảm thấy rùng mình, ấp a ấp úng đáp:

“Sao người lại nhìn tôi với ánh như con sói hoang vậy?”

“Ngươi gan to lớn mật lắm rồi đấy Hải Đường, dám lấy ta làm bia chắn cho ngươi tự tung tự tác. Làm Hoàng Quý Phi ngươi tưởng dễ dàng lắm sao?”

Nguyên Ân gằn giọng nói với ánh mắt sắc lẻm.

“Thì tại lúc đó tôi bí quá nên mới nói như vậy thôi... Mà cũng do người thôi, có lắm vợ chi rồi không quản nổi... Để bọn họ tranh nhau muốn có một đêm với người bất chấp mọi thủ đoạn, chắc do người sắc đá quá nên họ phải dùng thủ đoạn vô biên để đêm mặn nồng với người đàn ông họ yêu... Đúng là cái thời này hoàng đế phải tam thê tứ thiếp, lắm vợ thật đấy...”

Hải Đường nói một câu lạc chủ đề không liên quan gì với nét mặt tỉnh bơ thản nhiên như đúng rồi vậy.

“Ngươi...”

Chưa kịp nói hết câu thì Nguyên Ân bị Hải Đường cho nguyên quả táo đang ăn dở dang vào miệng của chàng, khiến chàng như đứng hình giãn căng đôi đồng tử nhìn nàng. Chưa bao giờ một hoàng đế như chàng lại bị một nữ nhân như Hải Đường lại dám chọc tức chàng như vậy, cơn lửa trong người như bùng cháy thật sự, chàng không kiềm chế lòng kiên nhẫn của mình. Hôm nay nhất định chàng phải dạy cho nàng ta một bài học.

Nguyên Ân ném quả tao đi định nắm lấy tay Hải Đường giữ lại xử cho một trận thì bị hụt, nàng đã nhanh chân chạy tới lại trốn phía sau Tử Thiên, lấy ngài ra làm rào che chắn, hai tay ôm chặt lấy vòng eo của ngài khiến ngài như đứng đơ toàn tập.

“Tỷ củ cải đường làm gì vậy? Tỷ lại chọc tức hoàng huynh của ta nữa rồi chứ gì?”

Tử Thiên cất giọng đáp, khẽ thở dài lắc đầu ngán ngẩm vì lúc nào Hải Đường cũng gây sự cả, rồi khi có chuyện lại chạy tới núp sau tấm lưng vững chắc của ngài.

Nguyên Ân hùng hổ đi tới với ánh mắt hiện rõ những tia đỏ giận dữ thật sự, chàng gằn giọng đáp: “Này Tử Thiên, mau tránh ra để ta cho nàng ta biết thế nào là lễ độ.”

“Thôi huynh tha cho tỷ ấy lần này đi, chỉ là tỷ ấy nói đùa thôi!”

Tử Thiên nói hộ giúp Hải Đường, ngài cũng có chút lo sợ khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của hoàng huynh, lần này là huynh ấy tức giận thật sự.

“Nàng ta đùa không đúng người rồi đấy!”

Nguyên Ân đáp lại với ánh mắt gườm gườm nhìn Hải Đường.

“Lần này tỷ tự chút lấy hậu họa rồi đấy... ai bảo nói huynh ấy là hoàng đế tam thê tứ thiếp làm gì... Thật ra mấy mụ đó toàn lớn tuổi hơn hoàng huynh thôi, hoàng huynh chỉ mới 22 tuổi à, do bị ép lấy vì nền chính trị đại sự của Ngũ Thiên Quốc thôi... Còn nữa tỷ cũng là người có hôn ước với hoàng huynh, sẽ trở thành Hoàng Quý Phi trong tương lai nhưng đã bị tước hôn rồi đấy thì cũng do tỷ mà ra... Hoàng huynh của ta trước giờ không đam mê tửu sắc đâu...”

Tử Thiên nói một tràng cho Hải Đường nghe để nàng biết rõ Nguyên Ân là một người như thế nào, nét mặt ngài vô cùng nghiêm túc.

“Hải Đường, ngươi đừng để ta thấy ngươi nếu không ta sẽ không để ngươi yên đâu!”

Dứt lời, Nguyên Ân quay người bước đi tới gốc cây cổ thụ gần đó ngồi tựa người vào đó, nhắm mắt lại vì chàng cảm thấy mọi thứ như quay cuồng, trong người nóng lạnh thất thường, mồ hôi nhễ nhại trên trán.

Lúc này Hải Đường buông tay ra nét mặt xịu xuống như chiếc bánh bao chiều, cảm thấy có chút có lỗi với những gì nàng nói ra vừa rồi, nàng đâu có biết cứ nghĩ rằng Nguyên Ân là kẻ hám sắc.

“Thôi tỷ nghỉ chút đi, lát nữa còn phải tiếp tục chặn đường đấy, còn khoảng một đoạn đường dài nữa mới tới Quốc Châu Tự. Chắc hoàng thúc đã sắp tới đó rồi đấy!”

Nói rồi Tử Thiên cũng đi kiếm một chỗ nào đó mát mẻ để nghỉ mệt, ngài nhìn Hải Đường với biểu cảm trên khuôn mặt hiện giờ chỉ thấy buồn cười thôi, mặc dù tính của tỷ thẳng thắn nhưng những lời tỷ nói ra đều thật lòng không giả dối, nên ngài thích tính cách của tỷ.

Hải Đường lững thững bước đi lòng vòng qua lại, cảm thấy chán ngấy nên đi xung quanh đây có cái gì hay ho không. Thế là Hải Đường đi vào bên sau những rặng cây thì bất ngờ nàng nhìn thấy phía đằng trước kia có một tên mặc đồ đen bịt kín mặt đang giương cung tên về hướng Nguyên Ân đang ngồi tựa gốc cây.

Hải Đường thấy vậy vội chạy tới chỗ Nguyên Ân mà hét lên:

“Nguyên Ân, coi chừng! Phía sau!”

Nguyên Ân với Tử Thiên giật mình đứng phắt dậy nhìn Hải Đường, khi nghe thấy nàng la toáng lên.

“Phập”

Nguyên Ân ôm lấy Hải Đường ngã phịch xuống, nét mặt chàng nhăn lại vì cái đau đột ngột khi bị mũi tên đâm trúng phía sau vai đến ứa ra máu. Hải Đường vì muốn cứu Nguyên Ân nên chạy tới để đỡ cho chàng nhưng nào ngờ chàng lại đỡ cho nàng.

Bọn chúng lập tức từ trong các bụi cây ẩn nấu xông ra tấn công, Tử Thiên rút kiếm chống trả. Hải Đường lo lắng hoảng hốt nhìn Nguyên Ân, ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi nhìn mũi tên nhìn chàng run run đáp:

“Không sao đấy chứ?”

Nguyên Ân im lặng không nói gì, nghiến răng chịu đựng đưa tay bẻ gãy mũi tên rồi cầm kiếm lao ra cùng Tử Thiên giải quyết bọn sát thủ này.

Hải Đường đứng như chết sững, chôn chân dưới đất, ánh mắt giãn căng đôi đồng tử nhìn những cái xác của quân lính nằm vất vưởng phía xa kia, mới biết bọn chúng đã mai phục sẵn ở đây và biết trước Nguyên Ân cùng với Tử Thiên sẽ đi ngang qua con đường này.

“Ôi chúa ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy?... Hơ, cứu....”

Hải Đường la toáng lên với vẻ mặt hớt hãi khi có một đám sát thủ từ phía rặng cây bên phải lao ra tấn công nàng. Nàng như đứng hình không biết làm gì cả, nếu nàng có võ thì đã xông ra đánh từ lâu rồi, mắt nàng nhắm nghiền lại và nàng tự hỏi: “không mình sẽ chết ngay tại đây sao?”

“Xẹt... xẹt...”

Tiếng chém giết nghe đến rợn người, thanh kiếm cầm trong tay Nguyên Ân dính đầy máu, vương vấn vài giọt máu trên khuôn mặt lãnh khốc của chàng nhưng không làm phai đi vẻ anh tú vương giả đó. Những tên sát thủ đều gục xuống trước mặt chàng.

“Mau chạy đi!”

Lúc này Hải Đường mới mở ra ra tim thốt lên một giây khi nghe Nguyên Ân cất tiếng, ánh mắt hoang mang nhìn chàng nhưng chỉ nhìn thấy phía sau chẳng thể nào biết được cảm xúc của chàng ngay lúc này.

“Còn không mau chạy đi! Ở đây là chết đấy!” Nguyên Ân tiếp lời khi thấy Hải Đường vẫn cứ đứng ngơ ra đó, trong khi chàng đang cố giữ bình tĩnh nhất có thể đối diện với đám sát thủ ngay trước mặt.

“Nhưng...”

“Chạy đi!” Nguyên Ân gằn giọng nói, vẻ mặt vô cùng lạnh tanh.

Hải Đường chần chừ cảm thấy rối trí, bất lực đành quay lưng chạy đi thì “Phập” một phát. Nét mặt nàng nhăn lại vì cái đau đột ngột, ánh mắt nhìn mũi kiếm của tên sát thủ kia đâm vào bả vai của nàng rỉ máu.

Nguyên Ân quay người lại đỡ lấy Hải Đường khi nàng khụy xuống, nhanh tay cầm thanh kiếm đâm xuyên người hắn. Chàng để nàng ngồi đó tiếp tục chống trả với bọn chúng, trong khi chàng đang thầt sự quá thấm mệt và đuối sức, ánh mắt lờ đờ không phân định rõ được những gì xung quanh.

“Hải Đường... mau chạy thôi...”

Đằng Vân từ đâu xuất hiện chạy tới nắm tay Hải Đường chạy đi khi nàng chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra. Vương gia Tử Khuynh cũng có mặt vội chạy tới giúp Nguyên Ân và Tử Thiên.

Vì cứ ngỡ Tử Khuynh đi trước nhưng không ngờ ngài lại đi sau Nguyên Ân với Tử Thiên, chỉ vì ngài cùng Đằng Vân chờ Hải Đường mà không thấy nàng về Vương Phủ, hỏi mọi người trong cung thì mới biết nàng đã đi cùng hoàng thượng.

“Lần này, thì có thêm vương gia ra tay giúp đỡ, e rằng khó giết được tên hoàng đế này rồi. Hắn đã khó hạ gục giờ còn có thêm sự trợ giúp của vương gia với võ nghệ tinh thông, còn tứ hoàng tử thì đã nổi tiếng trong khắp kinh thành đến giang hồ còn nể phục.”

Một tên tóc trắng dài đứng ẩn sau rặng cây nhìn ba người họ đánh nhau với đám sát thủ với ánh mắt dữ tợn.

“Vậy có cần cho người gọi thêm sát thủ nữa không ạ, Thanh Đô Vương?”

Một tên thân cận lên tiếng hỏi.

“Không cần! Coi như hôm nay không giết được hoàng đế. Nếu muốn hạ gục hắn thì trước tiên phải tiêu diệt vương gia và tứ hoàng tử đã!”

...

“Đằng Vân... tôi mệt quá, chạy hết nổi rồi, dừng chân một lát đi...”

Hải Đường nói giọng cao vút, hơi thở dồn dập vì chạy quãng đường dài trốn thoát khỏi bọn sát thủ kia.

Đằng Vân dừng lại nhìn Hải Đường đáp: “Hình như chúng ta tới làng Quốc Châu Tự rồi đấy! Đứng đây đợi bọn họ tới cũng được, bọn chúng chắc không đuổi theo chúng ta nữa đâu... Cơ mà cô bị thương hay sao vậy Hải Đường?”

Nghe Đằng Vân nói Hải Đường mới để ý vết thương ở bả vai bị đâm vừa rồi, nàng nhíu mày thắc mắc sao không có cảm giác đau gì cả, nàng vạch áo ra xem thử thì hoàn toàn chẳng có vết tích gì cả, làn da nguyên vẹn không có thấy chút máu nào. Ban đầu bị đâm nàng đau thấu tận mây xanh nhưng để ý kĩ lại thì về sau chẳng còn cảm giác gì cả.

Hải Đường thốt lên: “Quá lạ, Đằng Vân! Tôi nhớ vừa rồi tôi bị đâm ngay đây này, sao giờ chẳng thấy vết thương nào cả?”

Đằng Vân cảm thấy khó hiểu trước những gì Hải Đường nói nên lại gần xem thử, trên áo Hải Đường dính máu nhưng bên trong không hề có vết thương nào, nàng đáp:

“Kì lạ, không lẽ...”

“Không lẽ gì?” Hải Đường hỏi.

Đằng Vân rút lấy con dao thường hay mang theo bên mình ra, nắm lấy tay trái Hải Đường lật ngửa bàn tay ra dùng mũi dao rạch một đường đến ứa máu.

“A... Đằng Vân, cô làm gì vậy? Đau quá đi mất thôi!”

Hải Đường kêu lớn lên trong đau đớn đến ứa ra nước mắt, nắm lấy bàn tay đang rướm máu của mình mà nhăn mặt vì đau.

Đằng Vân giật phắt bàn tay của Hải Đường xem, ánh mắt của cả hai người đều ngạc nhiên khi nhìn vết rạch trên tay nàng đang tự lành lại.

“Chuyện gì vậy? Sao mình lại có khả năng tự lành vết thương vậy... không lẽ mình là ma cà rồng sao? Không thể nào... chắc lầm thôi!”

Hải Đường lúng túng đáp với vẻ mặt hoang mang vô cùng.

“Không lẽ cô mang dòng máu bất tử có thể làm tái sinh vạn vật sao? Có thể chữa lành vết thương, bệnh tật cho người khác mà trong cuốn truyền thuyết Cổ truyền rằng, người mang dòng máu này sẽ cứu cả Ngũ Thiên Quốc vượt qua khỏi các tai họa khi gặp bọn quỷ dữ. Và người đó ắt sẽ là vật cúng tế cho bọn quỷ khi đại nạn thật sự xảy ra.”

Đằng Vân nói giọng đều đều theo những gì nàng biết được thông qua cuốn truyền thuyết Cổ được trên lại cách đây mấy trăm năm trước.

Hải Đường ngơ ngác không hiểu Đằng Vân đáp: “Gì mà vật cúng tế? Thôi bỏ đi, tạm thời cô đừng nói cho ai biết chuyện này... Đợi sau khi giải quyết mọi việc ở Quốc Châu Tự, tôi sẽ về hỏi rõ ngọn ngành chuyện này với phụ thân của tôi...”

Tới chiều chạng vạng khi mặt trời đang dần khuất bóng, Hải Đường với Đằng Vân chỉ biết tựa vào nhau ngồi dưới tán cây hồng đợi Nguyên Ân, Tử Khuynh với Tử Thiên. Nét mặt ai nấy đều bơ phờ, Hải Đường vẫn còn tâm trạng ngồi cầm trái hồng gặm ăn còn Đằng Vân thì cầm cái cây nhỏ vẽ ngệch ngoạc dưới đất.

“Tỷ củ cải đường, Vân tỷ!”

Tử Thiên cất giọng đầy uy lực.

“Tử Thiên, vương gia, Nguyên Ân...”

Hải Đường thốt lên, đứng phắt dậy cùng với Đằng Vân chạy tới chỗ họ trong sự lo lắng buồn vui lẫn lộn.

“Vương gia, người không sao đấy chứ? Cánh tay của người bị thương rồi...”

Đằng Vân nhìn Tử Khuynh nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn Tử Khuynh thể hiện sự quan tâm.

“Ta không sao! Đừng lo.” Tử Khuynh gượng cười đáp, ánh mắt ngài nhìn về phía Hải Đường, nhìn thấy vết máu dính trên vạt áo gần bả vai của của nàng khiến ngài có chút lo lắng nên ngài hỏi nàng: “Hải Đường tiểu thư, vết thương trên vai nàng không sao chứ?”

Đằng Vân nhìn thấy ánh mắt quan tâm có phần sâu lắng của vương gia đối với Hải Đường, khiến tim nàng như chệch đi một nhịp, nàng chỉ biết xịu mặt xuống trong nỗi thoáng buồn.

“Ta không sao đâu, mọi người vẫn bình yên vô sự là ta yên tâm rồi... Thật sự lúc đó sợ muốn chết...” Hải đường đáp nhanh, khẽ thở phào nhẹ nhõm trong người. Nàng không quên sự cứu giúp của Nguyên Ân nên đi lại gần chỗ chàng với vẻ ngượng ngùng, ánh mắt nhìn bộ y phục bị chém rách vài chỗ thắm máu khiến nàng cảm thấy nhói lòng. Nàng tiếp lời:

“Bệ hạ ổn chứ?”

Nguyên Ân dường như không nghe thấy Hải Đường đang nói gì, chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh như nhòe đi, đầu óc cứ quay cuồng từ lúc chàng từ hoàng cung trên đường đi tới Quốc Châu Tự, cảm thấy lạnh run theo từng cơn, thật sự không thể chịu nổi, kèm theo sự đau rát của vết thương do trong lúc đánh nhau với bọn sát thủ.

Chàng ngã khụy xuống nhưng kịp thời được Tử Thiên đỡ lấy ngất lịm đi trong vô thức. Tử Thiên hốt hoảng lay lay người chàng mà thốt lên:

“Hoàng huynh... Hoàng huynh sao vậy?... Sao người lạnh ngắt thế này, mặt tái nhợt không còn chút máu vậy... Máu.... Huynh ấy bị đâm ở vùng hông lúc nào vậy chứ?”

Hải Đường đưa tay chạm lên trán của Nguyên Ân nhẹ giọng nói: “Sao sốt cao dữ vậy? Chắc do ngâm mình trong hồ tắm cả đêm qua nên mới bị nhiễm phong hàn, giờ còn bị thương đầy mình nữa chứ?... Mau kiếm nhà dân nào gần đây đi, để tôi sơ cứu cho bệ hạ...”

“Tỷ biết chữa bệnh sao?” Tư Thiên thắc mắc hỏi.

“Hey ya, tôi đỗ thủ khoa trường đại học y quốc tế thuộc khoa giải phẫu lồng ngực và tim mạch... Ủa hình như không liên quan, nhưng không sao tôi vẫn biết cách xử lý vết thương và khâu lại mà...”

Hải Đường nói giọng dứt khoát với dáng vẻ đầy tự tin với năng lực của chính mình. Ánh nhìn ba con người đang đơ ra nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu vì chẳng hiểu nàng nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.