Trong phủ ở phía Nam hoàng cung, Đôn đại nhân khẽ ngắm nghía thanh gươm trong tay từng giết chết bao nhiêu kẻ thù.
Từ lúc ở đại điện trở về, hắn vẫn luôn nghĩ tới câu nói cùng ánh mắt sắc lạnh của Nguyên Ân và vương gia Tử Khuynh, khi cả hai đã dồn hắn vào thế bị động. Có lẽ hắn đã quá xem thường hai người họ khi không những gì lời đồn đại. Cả tài trí lẫn bản lĩnh đều không thể coi thường.
Hắn nhất định sẽ chẳng để yên chuyện này khi về Bắc Triều mà đi tay không được. Ngay từ đầu hắn qua đây đều có âm mưu cả, chứ không phải là cuộc kết giao tình thâm.
...
Sáng sớm hôm sau trước cổng thành, theo lời hẹn của Nguyên Ân, Hải Đường đã có mặt tại đây và đứng đợi chàng. Nàng không biết ý định của Nguyên Ân là gì cả, ánh mắt nàng nhìn quanh quẩn nơi đây.
Hôm nay nàng chỉ mặc y phục bình thường để ra dáng một người của Ngũ Thiên Quốc. Y phục bằng lụa đào mềm mại màu trắng, cổ tay, viền cổ có thêu họa tiết hình hoa đào màu hồng, trông nàng cũng thùy mị dịu dàng hẳn. Tóc không cầu kì với những trang sức nặng nề như bao nữ nhân khác, chỉ đơn giản xõa dài với cái kẹp hoa nhỏ nhỏ xinh xinh gắn trên đầu là đủ rồi.
Nàng khẽ vén gọn tóc qua một bên vuốt lấy làn tóc xuôn mượt của mình, mỉm cười chờ đợi. Nàng quên mất rằng phía sau gáy của nàng lộ ra cái bớt hình hoa dạng niên và điều đó đã bị Du Lan vô tình nhìn thấy.
Nàng ta xông tới như tia chớp, kéo Hải Đường lại, nắm tóc nàng để xem với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy vết bớt này, điều đó làm nàng giật mình vội đẩy nàng ta ra.
Nàng gằn giọng quát: “Cô đang làm cái quỷ gì vậy? Sao lại giật tóc của tôi chứ? Mới sáng ra mà đã muốn gây chuyện rồi sao?”
“Ngươi có cái bớt hoa dạng niên? Không lẽ ngươi chính là cái kẻ mà khắp cả kinh thành đang tìm kiếm, cũng chỉ để lấy máu của ngươi để trường sinh bất tử... Và ngươi cũng là kẻ sẽ khiến Ngũ Thiên Quốc gặp tai họa như lời đồn?...”
Hải Đường cảm thấy có chút hoang mang lẫn sợ hãi khi để Du Lan phát hiện cái bớt hoa dạng niên trên cổ mình, nhưng nàng nhanh chóng trở về bình thường, gượng cười bình thản đáp trả:
“Chiêu nghi nói gì nghe khó hiểu vậy? Cái này chỉ là hình xăm thôi mà, ta thích thì ta xăm cho đẹp thôi. Sao Chiêu nghi nói quá lên vậy?”
Du Lan nhếch môi cười đáp: “Hình xăm? Ngươi tưởng ta không phân biệt được đâu là hình xăm với vết bớt sao?...” Nàng ta tắt nụ cười, nét mặt chuyển sang hầm hầm, nàng ta nắm chặt lấy cổ tay Hải Đường tiếp lời: “Chắc chắn người là hồ ly chín đuôi hành tinh vào kinh thành tát quai tát quoái phải không?”
“Chật” Hải Đường tặc lưỡi cảm thấy tức cười khi nàng bị nàng ta xem là hồ ly chín đuôi. Nàng chỉ là nhập vô thân xác của cái cô tiểu thư có ngoại hình giống nàng mà thôi và bị con hồ ly gì đó cắn, nên mới thành ra như vậy. Theo y khoa chứng minh, đây là chứng biến đột gen thôi.
Hải Đường hất tay của Du Lan nhưng bị nàng ta giữ chặt lấy không chịu buông nên nàng đành đẩy mạnh vai nàng ta ra, không may để nàng ta ngã nhào ra sau trước mặt các cung nữ, khiến nàng ta nhăn mặt đau đớn cộng thêm sự bực tức.
“Tôi xin lỗi, tôi không có cố ý đâu. Nhưng vì cô gây chuyện với tôi trước. Nói cho biết, tôi là người bình thường chứ không phải hồ ly chín đuôi, và cũng không mang dòng máu bất tử gì cả, tùy cô nghĩ sao thì nghĩ.”
Hải Đường nói giọng dứt khoát với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hơn bao giờ hết. Nàng quay phắt người định bỏ đi, thì nàng ta hùng hổ đứng dậy nắm tóc nàng kéo phắt lại. Khiến nàng kêu lên một tiếng “A” vì đau nhói ở phần da đầu, chiếc kẹp tóc rơi xuống bị đẫm nát.
“Ngươi dám đẩy ta sao? Hôm nay ta sẽ không để yên cho ngươi nữa đâu, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy Hải Đường à.”
Du Lan quát tháo, trừng mắt nhìn nàng, tay vẫn giữ lấy nắm tóc nàng siết chặt lại.
“Bỏ tôi ra... Đau quá đi mất thôi... Mau bỏ ra nếu không đừng trách tôi ra tay...” Hải Đường vừa nhăn mặt vừa nói.
“Ra tay?” Du Lan cảm thấy nực cười khi nghe Hải Đường nói vậy. Từ trước tới giờ bất kì các phi tần nào trong cung, chưa một ai dám vô lễ với nàng ta nhưng kể từ ngày Hải Đường xuất hiện, thì xem nàng ta không ra gì. Nàng ta nhếch môi đáp: “Để xem ngươi có thoát khỏi tay ta không?”
Hải Đường thở phắt một cái, tức mình dùng củi trỏ tay dộng mạnh vào phần bụng của Du Lan, quay người vung chân đá vào bụng nàng ta một phát chí mạng, làm nàng ta ngã lăn ra ôm bụng vật vã.
Đám cung nữ đứng trơ mắt nãy giờ xông lên tấn công Hải Đường thì đúng lúc vương gia Tử Khuynh xuất hiện đứng trước mặt nàng, khiến nàng vô cùng ngạc nhiên. Đám cung nữ đó vội quỳ rạp xuống trong run sợ không dám ngước mặt lên nhìn vẻ mặt vừa lạnh vừa trầm tĩnh khó đoán của ngài.
Du Lan khó nhằn đứng dậy loạng choạng, cảm thấy tức giận trong người nhưng vì sự xuất hiện của Tử Khuynh nên nàng ta kìm nén lại, vội hành lễ nhưng lại liếc mắt nhìn Hải Đường.
“Tham kiến vương gia!”
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Tử Khuynh lên giọng đáp với ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ.
Du Lan lắp ba lắp bắp cảm thấy bực tức, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Hải Đường xẳn giọng lên nói:
“Ả ta là hồ ly thành tinh đấy thưa vương gia... Ả là kẻ có dòng máu bất tử bị nhiều người truy tìm, ai nấy đều đồn rằng ả sẽ là tai họa của Ngũ Thiên Quốc đấy... Ả có vết bớt hoa dạng niên vết sau gáy nên không thể nào lầm được.”
Tử Khuynh nhíu mày nhìn Du Lan khi nghe những gì nàng ta nói nhưng ngài vẫn tỏ ra bình thường, nét mặt tỉnh bơ như có như không. Ngài trầm giọng đáp một cách nghiêm túc:
“Đã là một hậu cung, một Chiêu Nghi thì đừng nên có những phát ngôn thiếu suy nghĩ như vậy. Ta nghĩ Chiêu nghi đây sẽ hiểu ý ta!”
Nói rồi Tử Khuynh nắm lấy tay Hải Đường rời đi khỏi đây một cách nhanh chóng, khiến cho Du Lan thật sự vô cùng tức giận không thể nào chịu đựng nổi.
...
Đi được nửa đoạn thì Hải Đường bỗng buông tay Tử Khuynh ra, khiến ngài có đôi chút ngạc nhiên nhưng ngài chợt nhận ra mình đã nắm tay nàng đi đâu đó nãy giờ không hay.
Ngài mỉm cười điềm đạm đáp: “Thứ lỗi cho ta, ta có chút vô ý!”
“À không đâu, vương gia!” Hải Đường quơ quơ tay cười đáp, vẻ mặt nàng hiện lên sự nóng vội vì sợ Nguyên Ân tới cổng thành không thấy nàng đâu. Nàng nhìn Tử Khuynh tiếp lời: “Đa tạ vương gia đã giúp tôi vừa rồi...Giờ tôi phải đến một nơi, có gì gặp lại ngài sau nhé! Tạm biệt!”
Nói rồi, Hải Đường quay phắt người nhanh chân chạy đi với dáng vẻ vội vàng, làm Tử Khuynh chưa kịp hỏi gì thì nàng đã chạy đi mất. Ngài nhíu mày nghĩ lại những gì mà Du Chiêu nghi nói vừa rồi, ngài thì thầm:
“Vết bớt hoa dạng niên? Thật sự nàng ấy là nười mang trong mình dòng máu bất tử sao? Đó chẳng phải là mối hiểm họa với Ngũ Thiên Quốc?... Không thể nào...”
...
Hải Đường hồng hộc chạy tới khi nhìn thấy Nguyên Ân đã đứng ở cổng thành với dáng vẻ thanh tú trong bộ y phục đơn giản hết sức bình thường màu đen nhưng không làm phai đi khí chất vương giả có của chàng. Tóc nửa cột nữa xõa bay nhẹ trong gió với góc nghiêng mỹ miều.
Nàng nhanh chóng điều hòa lại hơi thở, ngượng ngùng đi tới chỗ Nguyên Ân nhẹ giọng đáp:
“Này, tới rồi sao? Xin lỗi bệ hạ, tôi tới muộn!”
Nguyên Ân nhìn nàng với ánh mắt đen huyền ẩn chứa nhiều cảm xúc khó phân định, chàng trầm giọng đáp: “Đi thôi!”
Đó là một buổi sáng mùa xuân bình lặng, nắng gió vẫn âm thầm đùa nghịch trên từng ngọn cỏ. Những hàng cây hoa anh đào trắng cùng nhau khoe sắc, dịu dàng rơi những cánh hoa xuống mặt nước sông trong veo. Tuy vắng lặng nhưng đủ chạm tới lòng người với khung cảnh trữ tình như thế này.
Hôm nay Nguyên Ân cùng Hải Đường xuất cung mà không vướng bận bất cứ điều gì trong cung, ở đây chỉ để cùng nhau thưởng thức sự tự do thanh bình không ngột ngạc ở chốn cung điện.
“Đây chính là nơi ta từng sinh ra và lớn lên, trước khi vào trong cung trở thành Hoàng Đế. Tính ra ta cũng mới đăng cơ được hai năm thôi!”
Nguyên Ân nói giọng đều đều, khẽ vụt ra tiếng thở dài, ánh mắt nhìn đi đâu đó một cách xa xôi không điểm dừng. Dường như chàng đang hồi tưởng lại những kí ức tuổi thơ của mình khi gắn bó ở đây.
“Vậy sao?” Hải Đường chỉ mỉm cười đáp. Nhìn khung cảnh nơi này, nàng có cảm giác khá quen thuộc, giống như bản thân nàng đã từng bước chân tới đây rồi nhưng không tài nào nghĩ ra, nàng thôi không nghĩ nữa bỏ đi. Nàng tiếp lời:
“Vậy bệ hạ đưa ta tới đây làm gì vậy?”
“Chỉ là muốn cùng nhau tản mộ thôi! Sẵn tiện ta muốn ngươi gặp một người!”
Nguyên Ân đáp khiến Hải Đường cảm thấy tò mò không biết người mà chàng muốn cho nàng gặp là ai.
Hai người cứ thế bước đi trong khoảng không tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng chim hót, tiếng cơn gió xào xạt thoáng bên tai. Đôi khi, Hải Đường nghĩ mình dường như vốn dĩ thuộc về nơi này hơn là ở thế kỉ 21, có cảm giác mọi thứ dần trở nên quen thuộc, hiện rõ mồn một trong phần kí ức tưởng chừng không tồn tại này. Kể từ ngày trong cung, nàng luôn gặp từng cơn ác mộng kì lạ lắm chưa thể diễn giải được, nàng cần phải ngồi lại và sắp xếp lại từ đầu những chuỗi sự việc mà nàng nhìn thấy trong cơn mơ.
Lúc này đây khi đi bên cạnh Nguyên Ân, nàng thật sự cảm thấy rất quen thuộc như thể hai người đã từng gặp nhau từ lâu rồi vậy. Nàng nghiêng đầu sang nhìn Nguyên Ân thầm nghĩ: “Có khi nào ta với bệ hạ gặp nhau rồi mà không nhận ra nhau không? Kì thực thì nhìn bệ hạ rất giống anh Kỳ Phong mà mình thần tượng.”
“Ngươi cảm thấy sống trong hoàng cung như thế nào?”
Nguyên Ân quay sang nhìn Hải Đường hỏi phá tan dòng suy nghĩ trong đầu nàng. Nàng vội quay đi nhìn chỗ khác khi thấy ánh mắt chàng đang nhìn mình. Nàng ấp úng đáp:
“Thì trong hoàng cung được ăn sung mặc sướng nhưng thị phi nhiều quá. Đôi lúc cảm thấy ngột ngạc như thế nào đấy nhưng cũng có cái hay và thú vị của nó... chẳng hạn như các yến tiệc, ca múa hát linh đình...”
Nguyên Ân trầm mặt một lúc rồi lên tiếng đáp: “Đôi lúc ta từng nghĩ buông bỏ những gì mình đang có để trở về cội nguồn sống những tháng an nhiên. Nhưng luôn có những điều ràng buộc ta, đó là bách tính và lời hứa của mẫu hậu.”
“Trở về cội nguồn sao?”
Hải Đường thầm nói trong mơ hồ, khi nghe những gì từ một đế vương nói ra, những lời ấy nàng có thể hiểu đó là sự thành thật. Nàng cũng muốn trở về nơi mà mình sinh ra lớn lên và gắn bó, chứ không phải một nơi xa lạ như thế này. Không ba, không mẹ, không bạn bè người thân.
Vài tháng trôi qua thật nhanh, nàng cũng dần quen với cuộc sống nơi này.
“Trở về?” Hai từ này khiến nàng cứ bâng khuâng không dứt. Thật sự nàng không biết nàng đang muốn gì, điều gì mới thật sự khiến nàng cảm thấy thanh thản nhất đây?
Nguyên Ân và Hi Đường cuối cùng cũng dừng chân tại một ngôi mộ ở trên ngọn núi Ngọc Vân, cỏ mọc xanh mơn mởn với những bụi hoa phù dung trắng nở rộ. Tấm bia đá khắc dòng chữ rắn rỏi “Từ Ngọc Vân“.
Hải Đường thắc mắc hỏi: “Từ Ngọc Vân là ai vậy?”
“Mẫu hậu của ta! Đây là người mà ta muốn ngươi gặp.”
Nguyên Ân đáp nhanh, nét mặt tuy lạnh lùng nhưng trong ánh mắt chất chứa nỗi nhớ đầy vơi thoáng buồn.
Hải Đường ngạc nhiên khi nghe Nguyên Ân đáp, cảm thấy có chút rợn người nhưng đó chỉ là nhất thời. nàng dần có cảm giác như mình đã từng đứng ở đây vậy, thấp thoáng trong đầu những kí ức mập mờ. Hình ảnh cô bé mặc y phục màu hồng phấn chạy chơi đùa cùng một cậu bé chạc tuổi, ở đó có một người phụ nữ đứng đó nhìn.
Hải Đường kính cẩn khấu đàu ba lần để tỏ lòng kính trọng đối với người đã khuất.
“Sao mẫu hậu của người chết vậy?”
Hải Đường thắc mắc hỏi và cũng tò mò không biết tại sao một hoàng hậu lại chôn ở nơi hoang vắng thế này. Theo nàng coi trong những bộ phim cổ trang hay đọc tiểu thuyết, thì những người thuộc dòng dõi hoàng tộc khi mất sẽ được chôn cùng với gia tộc của mình hoặc lập miếu để thờ tụng kính ơn.
Nguyên Ân đi lòng vòng dọn cỏ xung quanh mộ, khẽ ngắt đưa tay bẻ một cành hoa anh đào đến bên Hải Đường không nhanh không chậm đưa cho nàng, ôn nhu đáp:
“Mẫu hậu ta chết vì bị Hoàng quý phi của Thanh Đô Vương, hoàng huynh của vương gia Tử Khuynh vu oan giá họa, là quỷ hút máu người. Năm đó trong cung liên tục có rất nhiều người chết, trong khi mẫu hậu ta lại là người sở hữu dòng máu bất tử có vết bớt hoa dạng niên sau gáy. Một tên đạo sĩ đã cho rằng bà ấy là mối tai họa của Ngũ thiên Quốc, là người của quỷ khiến ai nấy đều sợ hãi. Mặc cho bà ấy có ra sức giải thích nhưng không ai tin, sở dĩ dòng máu lạ của có thể chữa bệnh tật, làm cây cỏ hồi sinh nhưng người đời đâu ai hay, cứ nghĩ đó là xấu.”
Nguyên Ân quay người lững thững bước đi với nét mặt lạnh buồn, ánh mắt dường như ngấn đọng những giọt lệ nhưng cố ngăn không cho chảy ra. Thật sự nghĩ lại chàng chỉ càng thêm uất hận mà thôi.
Hải Đường nghe Nguyên Ân kể cảm thấy có chút chột dạ trong lòng, bồn chồn nôn nao không dứt. Nàng nghĩ: “Có khi nào mình cũng sẽ có kết cục như người phụ nữ hồng nhan bạc mệnh này không?... thôi bỏ đi, mình phải dùng cái đầu lạnh suy nghĩ tích cực hơn!”
Hải Đường chạy tới đi bên cạnh Nguyên Ân, tay sờ lấy những cánh hoa anh đào một cách thích thú và nàng muốn tiếp tục nghe tiếp câu truyên về mẫu hậu của Nguyên Ân, nên nàng cất lời:
“Chắc mẫu hậu của người rất đau lòng và sợ hãi phải không?”
“Phải! Lúc đấy người bà chỉ có thể tin tưởng nhất là phụ vương của ta, nhưng ông ấy đã phủ đi lòng tin của bà, khiến bà ấy vô cùng đau khổ và tuyệt vọng. Vào đêm trăng rằm hôm đó, bà đã tự dùng cao dao gỗ tự làm đâm vào tim mình, rời bỏ thế gian này, bỏ lại ta một mình khi ta vừa trong mười tuổi. Xác bà bị vứt ở ngoài rừng, nhờ có phụ thân của ngươi và tổ mẫu của ta cùng với hoàng thúc đem bà ấy đến đây chôn cất. Vì vốn dĩ bà sống ở đây và ta cũng được sinh ra tại đây. “
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy cay cay ở mắt, không hiểu vì lý do gì hay bụi bay vào mắt nữa, vì có chút cảm động cho tuổi thơ đầy bi thương của Nguyên Ân. Chí ít nàng còn có tình thương của ba lẫn mẹ, còn chàng thì thiếu vắng vòng tay ấm áp của mẫu hậu khi còn nhỏ như vậy.
Hai người cứ thế bước đi giữa chốn núi rừng hoa anh đào nở khắp chốn, thật sự ở đây quá đổi bình yên rời xa cái hoàng cung đầy rẫy những cuộc tranh đấu ấy.
“Hoa anh đào mộc nhiều nhất ở đây, bây giờ là mùa xuân nên hoa nở nhiều! Ta nghĩ ngươi sẽ thích nơi này.”
Nguyên Ân nói giọng hài hòa, dễ dàng khiến người đổi diện có cảm giác được sư tinh tế. Nếu sớm đã quen biết Nguyên Ân thì Hải Đường đã đổ gục chàng từ lâu rồi.
Đứng giữa rừng hoa anh đào, Hải Đường cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, hòa mình vào thiên nhiên quang đãng này. Nàng đưa mắt sang nhìn Nguyên Ân, khi chàng vẫn giữ nguyên dáng trầm mặt sầu tư. Nàng đi lại buông một câu nói đùa:
“Thật ra thì tôi đã từng nghĩ, trong hoàng cung có gì tốt đẹp? Trăm người con gái đẹp cùng chung một chồng, giống như hiện giờ bệ hạ cũng vậy đấy. Nào là Du Chiêu nghi, Huyền Trân tiệp dư, còn cả mớ phi tần và mỹ nhân nữa. Ai cũng muốn được sự sủng ái của hoàng thượng, hứng thú với người này người kia qua ánh đèn trong màn đêm tối, cho đến khi sáng mai lại chẳng còn hào hứng, đó là một người trăn hoa.”
“Nhưng ta không phải loại người như vậy!”
Nguyên Ân cất giọng đáp một cách nghiêm túc khi nghe những gì Hải Đường nói. Chàng quay lại nhìn nàng với ánh mắt sâu lắng, điều đó khiến nàng cảm thấy tim mình đập loạn nhịp nhưng nhanh chóng trở về bình thường.
Nguyên Ân lấy trong áo ra một sợi dây màu đen có một miếng bạch ngọc hình tròn, chàng nhấc chân tiến lại gần Hải Đường đeo nó vào cho nàng, khẽ thì thầm bên tai nàng:
“Đừng làm mất, đây là thứ quan trọng của ta và tiểu thư cũng vậy!”
Nói rồi chàng đứng thẳng người định quay đi thì bất ngờ Hải Đằng víu lấy vạt áo của chàng kéo lại, làm chàng đứng khựng lại, nàng nhíu mày nói:
“Quan trọng vậy? Sao còn không nắm tay ta đi cùng, định đi một mình như thế sao?”
Đột nhiên có tiếng không khí bị xé nát ra làm đôi, kế đó một mũi tên xé gió lao thẳng tới chỗ hai người. Nguyên Ân kịp thời ôm lấy Hải Đường kéo sang một bên, mũi tên chệch mục tiêu đâm xuống sông.
Liền sau đó từ mọi ngốc ngách sau những rặng cây, một đám người áo đen xông ra một lúc. Bước chân của bọn chúng chậm dần, di chuyển tới trước mặt Nguyên Ân mới dần lại.
Hải Đường sợ hãi đứng phía sau Nguyên Ân, khi bị bọn chúng bao vây. Những mũi kiếm sắc nhọn lóe sáng dưới cái ánh nắng chói chang kia.