Hải Đường trở về điện Hưng Đức quen thuộc của mình, Nguyên Ân vì lại tất bật giải quyết chuyện triều chính nên lại lên đại điện. Nàng vô tình gặp Tử Thiên đang đến đây, ngài ấy cũng muốn gặp nàng.
Cả hai nhìn nhau mỉm cười rồi cùng đi tản bộ ở gần ven hồ.
“Haizz, khi biết khi nào cháu của ta mới ra đời đây...”
Tử Thiên lên tiếng đáp, miệng nở nụ cười khoan khoái.
Hải Đường mỉm cười đáp lại: “Còn lâu lắm đệ đệ à...”
“Đường tỷ này, nói thật với tỷ, đệ chưa bao giờ biết quan tâm lo lắng cho bất kì một nữ nhân nào ngoài tỷ ra cả... Tỷ là một con người đặt biệt, biết tạo niềm vui cho mọi người. Đệ rất thích nụ cười của tỷ đấy, vô tư không sầu muộn.”
Tử Thiên đáp với giọng trầm lắng, ánh mắt nhìn đi đâu đó theo một hướng vô định.
Nàng có thể cảm nhận được từng lời nói của Tử Thiên đều là thật lòng, cái cách mà đệ ấy quan tâm chăm sóc và lo lắng cho nàng đều rất tận tình chu đáo.
“Sao hôm nay đệ đệ lại nói mấy lời này vậy?” Hải Đường thắc mắc hỏi.
“Ừ... thì đệ...”
Tử Thiên có phần ấp úng, ngượng ngùng nhưng nhanh chóng trở về bình thường, khẽ thở phắt một cái, ngài dõng dạc đáp:
“Nếu không nói ra mới lời này, chắc đệ cảm thấy nặng lòng lắm. Thật ra thì đệ thích tỷ!”
Nói tới đây, cả hai chợt dừng bước. Ánh mắt nàng nhìn Tử Thiên vô cùng sâu lắng mà cũng có đôi phần khó xử. Thật ra cái cách chăm sóc lo lắng, đứng ra bảo vệ cho nàng của đệ ấy cũng để nàng hiểu rõ đệ ấy đang có tình cảm với mình, nhưng nàng vẫn vui vẻ bình thường, xem như tình chị em.
“Nếu như đệ đến trước thì tốt biết mấy. Nhưng giờ mới hiểu ra, chỉ có hoàng huynh mới có thể bảo vệ được cho tỷ thôi, bởi có nhiều chuyện xảy ra với tỷ, ngay cả đệ nhiều khi cũng không có đủ sức để bảo vệ cho tỷ. Huynh ấy là hoàng đế có thể cho tỷ quyền lực và sự an toàn.”
Tử Thiên nói giọng đều đều, ánh mắt hiện rõ những cảm xúc khó tả.
Hải Đường chợt cười, đưa tay lên chạm vai ngài nhẹ giọng đáp:
“Đệ ngốc nghếch của ta à, mọi thứ đều có duyên số của nó cả, ta không thể lường trước được nó sẽ đến lúc nào đâu. Cứ để nó thuận theo tự nhiên đi... Mà này, tình cảm của đệ hãy để cho một cô gái mà xuất hiện đúng thời điểm. Đệ mà ở cái thế kỉ 21, chắc mấy đứa con gái xếp hàng theo ùn ùn đấy...”
“Thế kỉ 21 là gì thế tỷ?” Tử Thiên ngơ ngác hỏi khi không hiểu Hải Đường đang nói gì.
Hải Đương quơ tay cười, lắc đầu đáp: “À... là khoảng cách năm ánh sáng đó... đệ cứ nghĩ vậy đi...”
Nói rồi, Hải Đường nhấc chân bước đi trước với nụ cười tươi trên môi.
“Khoàng cách năm ánh sáng... là sao tỷ... đệ chẳng hiểu gì cả...”
...
Tại tẩm cung.
“Lời đó là thật sao?”
Vẻ mặt thái hậu không khỏi bất ngờ khi biết được sự Hải Đường chính là công chúa của Bắc Triều, sau khi nghe Chiêu hoàng hậu cùng Thành Đô Vương nói sự thật động trời này.
“Tổ mẫu, lời của con và Thành Đô Vương đây tâu lên, lời nào cũng là thật, không có nói dối. Xin tổ mẫu minh xét.”
Chiêu Dân Dân nói giọng đều đều với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt đắc ý dò xét cảm xúc biểu cảm trên khuôn mặt của thái hậu hiện giờ.
“Hơ... vậy hoàng quý phi này lại là công chứ của Bắc Triều. Thật không thể nào tưởng tượng được.”
Bà vẫn không thể nào tin đây là sự thật nữa, vì quá ngạc nhiên.
“Tổ mẫu, đâu chỉ không thể tưởng tượng được. Chuyện này khiến người ta sợ tới đổ mồ hôi lạnh luôn. Thân phận của hoàng quý phi khi vạch trần ra khiến con nhớ tới lần trước, hoàng thượng bị hành thích ở trên núi Ngọc Vân. Không phải do hoàng quý phi cấu kết với loạn đảng mà làm sao?”
Dân Dân được nước lấn tới, thêm dầu vô lửa để đây sự tức giận của thái hậu lên cực điểm.
“Đúng, nhưng sau đó hoàng thượng còn tìm đủ mọi cách che giấu cho nàng ta.”
Thái hậu duy nghĩ lại cám thấy những lời của Dân Dân nói đúng.
“Từ chuyện này cho ta thấy được, hoàng quý phi là một con người nham hiểm tới cỡ nào. Cứ hư hư thật thật, chính là để hoàng thượng tín nhiệm đó.”
Dân Dân nói giọng chắc như đinh đóng cột vậy. Ánh mắt sắc lẻm chứa đựng đầy sự xảo quyệt, nàng ta nghĩ thầm: “Hoàng quý phi ơi là hoàng quý phi, để xem lần ngươi có thoát được cái chết không?”
Thái hậu đứng dậy bước xuống bậc thềm với vẻ mặt lo sợ bất an, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
“Không, ta không thể nào chỉ nghe những lời của các người nói được. Ta không muốn vì chuyện thật giả chẳng ai hay mà làm loạn cả hoàng cung đâu.”
Nghe thái hậu nói vậy ngay lập tức Thành Đô Vương lên tiếng:
“Ta cũng vừa biết được tin này, chính Du chiêu nghi cũng biết được sự thật nên đã bị hoàng quý phi giết chết. Vì muốn thận trọng đã hết sức đi điều tra, ta cuối cùng cũng kiếm được nhân chứng rồi. Xin thái hậu coi!”
Hắn ta lấy trong tay áo một lá thư được gấp làm bốn đưa cho thái hậu. Bà vội vàng cầm lấy mở ra xem.
“Thái hậu, đây chính là lời khai của một người làm thân cận trong phủ của Thừa tướng quân Đồ Tăng đã viết. Ông ta nói rằng, ông ta năm xưa đích thân đã nói, có một đứa bé bị thất lạc trong rừng trong cuộc chiến hỗn loạn năm đó bị bỏ rơi, còn có ngọc tỷ và sợi dây chuyền đá cẩm thạch có khắc tên công chúa Thiên Kiều, ông ta đã đem về nuôi dưỡng. Ông ta vì muốn che giấu người ta, đã từng ra lệnh tất cả những người biết chuyện này đều không được nói.”
Thành Đô Vương nói ra hết mọi chuyện theo những gì ma hắn biết được cho Thái hậu nghe. Vẻ mặt bà ấy căng ra hiện rõ sự căm phẫn, vò nát tờ giấy trong tay.
Dân Dân lên giọng đáp: “Đô Tăng là một vị tướng quân, lại dám nhận nuôi nghiệt chủng của Bắc Triều trong nhà đúng là có ý đồ bách chính.”
“Thật là tức quá, người như vậy mà còn nắm trọng binh của triều đình.”
Thái hậu bực dộc nói, ánh mắt như hiện lên tia đỏ tức giận.
“Thái hậu, hèn gì Thừ tướng quân hết sức chủ trương tiêu pha. Ta sợ ông ấy có mưu đồ bách chính lại còn có mưu đồ khác. Mà chuyện này hoàng thượng đa biết rõ từ lâu mà che giấu không nói cho ai biết.”
Thành Đô Vương cất giọng đáp.
“Thành Đô Vương, ai gia ra lệnh cho con đi bắt cả nhà của Thừa tướng Đồ Tăng, giải tới thiên lao chờ đợi xét xử. Còn hoàng thượng để ta giải quyết!”
Thái hậu ra lệnh với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thành Đô Vương tuân chỉ!”
Dứt lời, hắn ta nhanh chóng rời đi với nụ cười thỏa mãn trên môi. Nếu như không còn thừa tướng hậu thuẫn cầm quân để xem hoàng thượng làm được gì để giữ vững ngai vị đó
...
Ngay trong ngày hôm đó, một tốp quân được Chiêu hoàng hậu dẫn tới xông thẳng vào điện Hưng Đức bắt giải ngay Hải Đường trước mặt mọi người làm việc trong Hưng Đức. Khiến cho Hải Đường không kịp phản ứng gì cả, không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa.
“Mau bắt hoàng quý phi lại cho ta, mau lên!”
Dân Dân gằn giọng nói đầu hùng hổ, với nụ cười nhếch môi khinh ghét. Ánh mắt gườm gườm nhìn Hải Đường.
Hai tên lính nghe theo lệnh lập tức tới bắt nàng lại, mặc cho nàng giàn co khi không biết chuyện gì nữa. Hai tên khác mang dây xích tới chói tay còng chân nàng lại. Nàng gân cổ lên nói:
“Các người làm gì vậy hả? Sao lại bắt ta chứ? Ta là hoàng quý phi đấy.”
“Đường tỷ!” Tử Thiên cùng Hồng Quân đồng thanh cất giọng với vẻ mặt ngạc nhiên. Vội vàng chạy tới đứng trước mặt Chiêu hoàng hậu.
Tử Thiên lên mặt đáp: “Hoàng hậu hãy nói cho rõ ràng, tỷ ấy đã phạm tội gì. Nương nương dựa vào cớ gì để bắt người chứ?”
Dân Dân cong môi cười khinh khỉnh với vẻ mặt kênh kiệu đáp:
“Thân phận của hoàng quý phi đã bị vạch trần rồi, nàng ta chính là côn chúa của Bắc Triều, kẻ thù địch của Ngũ Thiên quốc. Sao hả, Tứ hoàng tử còn cứng miệng?”
“Nương nương nói cái gì?” Hông Quân lên tiếng đáp, vẻ mặt bất ngờ khi nghe nàng ta nói Đường tỷ chính là công chúa của Bắc Triều. Nghe không hề lọt vào tai xíu nào.
Hải Đường cảm thấy trước mắt như tối sầm lại khi sự thật này có lúc lại phơi bày ra như vậy. Chân nàng run run đứng không vững tưởng chừng sắp ngã khụy xuống vậy.
“Đê ta nói cho các ngươi nghe, hoàng quý phi chính là công chúa của Bác Triều, tên thật là Thiên Kiều. Còn chần chừ gì nữa, mau lôi nàng tả đi!”
Hải Đường bị lôi đi trong sự kinh ngạc của những người làm ở đây, không ai có thể tin nổi sự thật này cả. Tử Thiên đứng hình như trời trồng mà không thể làm gì được.
Giờ Nguyên Ân đã xuất cung để giải quyết một số chuyện, ngài phải đi tìm huynh ấy nói chuyện này trước khi Đường tỷ bị đem ra xét xử. Nhất định ngài không thể để chuyện này xảy ra được.
...
Tại ngục lao.
Hải Đường cởi bỏ y phục nguy nga diễm lệ kia bằng bộ y phục của tử tù mà trắng, làn tóc đen xõa dài phũ xuống đôi vai gầy, bụng nhấp nhô vì thai nhi đã bắt đầu hình thành.
Cổng sắt vửa mở ra, nàng bước vào trong đã nhìn thấy người cha già đang ngồi đó.
Trông thấy nàng ông ấy vô cùng ngạc nhiên mà đứng dậy thốt lên: “Hải Đường!”
Nàng rưng rưng nước mắt nhìn ông ấy không khỏi xao lòng và cảm giác tội lỗi. Nàng đi tới quỳ rạp xuống trước mặt ông nghẹn ngào đáp:
“Phụ thân, con xin lỗi vì đã liên lụy đến phụ thân!”
Ông vội cúi người đỡ Hải Đường đứng dậy, giọng khàn khàn đáp:
“Hải Đường, con không có lỗi gì cả. Con mãi mãi là con gái bé bỏng khờ dại của ta.”
Nàng ôm chầm lấy cha của mình mà khóc òa lên như một đứa trẻ vậy.
...
“Những phạm nhân của phủ Thừa tướng bao gồm hoàng quý phi kia, tất cả đã bắt được hết chưa?”
Thái hậu lên giọng nói với vẻ mặt thể hiện sự uy nghiêm của mình.
Thành Đô Vương cúi đầu kính cẩn đáp: “Thưa thái hậu, một người cũng không xót, tất cả đều nhốt trong đại lao. Tất cả đều chờ thái hậu định tội.”
“Được. Trị tội không có gấp, tất cả phạm nhân này giao cho Hình bộ chờ đợi xét xử.”
Nghe thái hậu nói giao cho Hình bộ, Chiêu Dân Dân ngay lập tức lên giọng:
“Tổ mẫu, chuyện này không thể nào giao cho Hình bộ?”
“Tại sao?” Thái hậu thắc mắc.
“Trong khi Hình bộ biết chuyện nhất định sẽ tâu rõ với hoàng thượng!”
“Chuyện lớn như vậy, ở chỗ hoàng thượng có thể giấu được sao?”
Dân Dân liền đáp: “Con thấy trước khi hoàng thượng biết chuyện thì hãy xử trước để tránh đêm dài lắm mộng còn xảy ra chuyện nữa. Tổ mẫu không thấy sao, hoàng thượng giống như đã bị hoàng quý phi mê hoặc, hết lòng bảo vệ nàng ta. Chuyện dù lớn cỡ nào cũng đem bỏ qua. Đừng nói hoàng quý phi này là thân phận công chúa Bắc Triều, chỉ nói nàng ta cấu kết với loạn đảng, ý đồ hành thích hoàng thượng, cho dù chết mười lần đi nữa thì cũng không nhiều đâu.”
“Thái hậu, cả nhà của Thừa tướng quân đều giấu không báo sự thật. Thái hậu còn do dự thì mọi chuyện sẽ thay đổi, tới lúc đó xử lý lại đổi đầu đổi đuôi.”
Thành Đô Vương thuyết phục thái hậu với ánh mắt nhìn bà trông chờ câu trả lời. Trong khi bà ấy đang còn trầm ngâm suy nghĩ. Hắn ta đánh mặt sang nhìn Dân Dân với vẻ ngụ ý, nàng ta nhanh chóng hiểu được, lên tiếng hối thúc:
“Tổ mẫu, người còn suy nghĩ gì nữa? Càng để lâu càng làm mối hiểm họa cho Ngũ thiên Quốc đấy ạ.”
“Được, cả nhà của hoàng quý phi phạm tội thật là lớn, chết không đáng tiếc. Thành Đô Vương, ai gia ra lệnh cho con, cả nhà của Thừa tướng đều là tội phạm, lập tức giải tới trước hình trường, lập án hành quyết.”
Nghe thái hậu ra lệnh như Dân Dân cảm thấy trong lòng rất vui và mãn nguyện khi sắp sửa loại bỏ được cái gai trong mắt, còn bỏ được huyết mạch của hoàng thất nữa. Nàng ta sẽ có cơ hội ở bên hoàng thượng, đứng đầu hậu cung mà không ai dám qua mặt