Hoàng Quyền

Chương 59: Chương 59: Chinh phục




Vốn đã dời mắt, Ninh Dịch bỗng quay đầu.

Mải cắm cúi băng bó, Tri Vi run tay thiếu chút đánh rơi cả cuộn vải.

Cả hai đồng thời đưa mắt ngẩng lên. Ninh Dịch khẽ liếc nhìn cô, Tri Vi miết mắt nom lại. Trùng hợp là hai người đều hướng mắt về phía đối phương chứ chẳng hề đoái hoài đến gã nam tử vừa buông lời chấn động kia.

Sau một thoáng, Tri Vi lại cụp mắt cúi đầu, vừa băng bó vừa liếc xéo Hách Liên Tranh, ánh mắt như thể xem hắn là bàn tay rỏ máu mặc cô băng, bó, xiết, kéo trong tay mình vậy.

Thấy chuyện chuyển biến không thích hợp nghị bàn giữa kim điện, Thiên Thịnh đế bèn cho bãi triều, đoạn tuyên Hách Liên Tranh đến ngự thư phòng. Nhóm lão thần, hoàng tử cùng viên hầu giấy bút bên cạnh thánh giá cũng lập cập nối gót theo sau.

Vừa ngồi xuống ghế, Ninh Dịch liền đánh mắt sang Hách Liên Tranh, ánh mắt híp lại vừa lạnh vừa bén, vừa sắt vừa nhọn, hệt như lúc bị Hách Liên Tranh chỉ chứng mưu sát giữa triều đường.

Đoạn nhếch môi nhạt giọng: “Thế tử cũng gan lắm thay. Dám dùng ân sủng chỉ hôn để cưới một tiểu thiếp? Là ỷ vào sự sủng ái của bệ hạ đấy phỏng?”

“Vương gia nói lạ.” Hách Liên Tranh lập tức trả treo, con ngươi hổ phách ánh lên sắc tím nhạt: “Đã là ân điển của bệ hạ, một phiên thần như ta không cung kính tuân mệnh, lẽ nào lại kháng mệnh bất tuân?’

“Thế ư?” Ninh Dịch cong môi mỉm cười, “Thịnh cực tất suy, kiêu căng mau chết, thế tử cẩn thẩn phúc phận lớn quá lại tổn thọ.”

“Trấu cám á?” Hách Liên Tranh nghiêng nghiêng đầu, ra chiều suy tư như không hiểu nổi câu nói hoa mỹ của Ninh Dịch. “Ngựa của ta cho ăn yến mạch nên cường tráng lắm, chở theo cây thương nặng ba mươi tám cân cũng chẳng vấn đề gì, đâu như lũ ngựa tom teo nuôi bằng trấu cám chỉ chở nổi đám công tử Thiên Thịnh mỏng manh các người.”

Chúng thần tử chưa kịp bật cười bởi màn đối đáp ông gà bà vịt, đã bị câu tiếp theo của Hách Liên Tranh làm cho sượng họng: “Đáng thương thay cho nữ nhân Thiên Thịnh phải ở dưới khố những gã đàn ông suy nhược như vậy!”

Hoàng tử – trọng thần rần rần đỏ mặt, mấy lão học sĩ râu tóc bạc phơ không nhịn được lầm bầm mắng: “Đồ dã nhân thô lậu! Bẩn cả điện rồng!” Nếu không ngại vì trước ngự tiền, e đã phẩy tay đi cả.

Tri Vi đương cắn răng xiết dải băng, nghe câu này cũng run tay suýt kéo đứt cả nút thắt.

Ninh Dịch ngưng mắt nhìn Hách Liên Tranh, đoạn gật gù ra vẻ tán đồng: “Tin rằng chỉ bằng câu ấy cũng đủ khiến nữ tử Đế Kinh đổ xô nhào tới một nam tử hùng kỳ như thế tử đây rồi.”

Tiếng phụt cười xì xụp vang khắp thư phòng.

“Nàng ấy chắc chắn sẽ vinh hạnh gả cho ta.” Hách Liên Tranh chẳng nao núng hất cằm đáp lại.

Ninh Dịch liếc xéo gã một cái, đoạn cười đáp: “Vậy thì bổn vương sẽ ở đây chuẩn bị lễ trọng đợi ngày ngươi đưa tân nương lên điện tạ ân.”

Vẻ mặt chân thành tha thiết không át nổi ngữ khí châm biếm nhạo cười. Hách Liên Tranh cũng chẳng phải loại gỗ đá vô tri, nghe ra ý xấu bèn gườm gườm trừng mắt.

Kẻ môi cười, người mắt phóng hàn quang, khí thế giương cung bạt kiếm chỉ thiếu mỗi lôi minh đùng đùng trợ trận.

Chúng thần hoang mang nhìn nhau nghĩ quái: Sở Vương điện hạ ngày thường ôn hòa mực thước, sao hôm nay lại nóng nảy gay gắt nhường này? Song ngẫm lại, ngài ấy chịu tươi cười thân thiết với kẻ xém đưa mình lên đoạn đầu đài mới là lạ.

Cũng cùng chung suy luận ấy, Thiên Thịnh đế bèn tốt bụng chen lời: “Thế tử này, cháu gái Thu Thượng Kỳ cũng là thiên kim khuê tú xuất thân danh môn, sao có thể xem là phận mọn chỉ đáng làm thiếp?”

Lời dứt, dưới điện khục khặc vang lên vài tiếng ho, đại học sĩ Diêu Anh bèn lúng túng bước ra tâu: “Thưa bệ hạ, Thu Thượng Kỳ chỉ có một muội muội, chính là người năm xưa…”

Nghe đến đây, Thiên Thịnh đế hơi nhíu mày, rồi như nhớ ra điều gì, sắc mặt thoắt cái tối sầm. Người bên dưới hoảng hốt cúi đầu. Sự kiện đại tiểu thư Thu gia dứt bỏ ân sủng để chạy trốn cùng một tên nam tử đã trấn động cả Đế Kinh năm đó. Đến nay e vẫn còn là đinh sắt gai nhọn trong lòng đế quân.

Bởi vậy mọi người đều biết khôn mà lảng đi không nhắc.

“Bệ hạ, thần nghe ngóng kỹ rồi.” Duy chỉ một kẻ không hề sợ chết vẫn hào hứng tâu: “Cô nương ấy vừa tròn mười lăm, chưa định hôn ước, nhu thuận hiểu ý, tin chắc tương lai trong nhà có chính phi cũng sẽ không gây thị phi ầm ỹ.”

Lời còn chửa dứt, mười tám đời tổ tông nhà hắn đã được Tri Vi âm thầm hỏi thăm một lượt. Đến cả việc gia đạo hòa thuận ấm êm cũng đã cân nhắc chu toàn đủ thấy bụng dạ thâm hiểm khó lường của gã khốn này.

Ninh Dịch chau mày dợm cất tiếng, song như nhận ra điều gì, hắn lập tức nén lại ý định trong lòng.

“Vậy thì…” Thiên Thịnh đế lúc này đã khôi phục sắc mặt, vừa nâng chén trà lên môi vừa cất tiếng: “Người đâu, truyền ý chỉ…”

Bỗng như bị sặc nước trà, ổng ôm ngực ho khan đến đỏ mặt tía tai.

Lúc này Tri Vi mới lặng lẽ cụp tay vào lại ống áo – vừa nãy, cô lén bóp nát một miếng điểm tâm có chứa đậu phộng rồi vờ vuốt tóc bắn vào chén trà của Thiên Thịnh đế. Khí quản của ông ta không tốt, trà vào liền sặc, nhờ thế thành công ngăn chặn lời vàng ý ngọc thốt ra.

Thừa lúc Thiên Thịnh đế vật vã với cơn ho, Tri Vi bèn lân la đến gần Hách Liên Tranh gợi chuyện: “Thế tử đúng là có mắt nhìn người.”

“Dĩ nhiên… Ồ, ngươi cũng biết Phượng cô nương?” Hách Liên Tranh đảo mắt nhìn cô, nghiêm giọng chất vấn. “Vì sao quen biết? Gặp gỡ ở đâu? Nàng là danh môn khuê tú cửa lớn không ra cửa sau không bước, làm thế nào mà ngươi biết được?”

Ta nói này đại ca, ngươi còn chưa rước người ta qua cửa đã thật sự cho mình là trượng phu đấy à? Lúc hùng hổ tra hỏi chuyện tư tình, sao ngươi không nghĩ xem mình quen biết vị khuê tú ‘cửa lớn không ra cổng sau không bước’ đó thế nào?

“Gia phụ năm đó có giao tình với Thu phụ”, nghĩ là vậy, Tri Vi vẫn khiêm nhường thành thật đáp, “Tại hạ cũng vài lần được vinh hạnh làm khách Thu phủ, tuy khuê tú nhà đại gia thường khó gặp, thế nhưng…”

Cô ra vẻ ỡm ờ dài giọng, Hách Liên Tranh quả nhiên sốt ruột chen lời: “Nhưng sao?”

Tri Vi nhíu mày chừng như nghĩ ngợi lung lắm, đoạn quả quyết lắc đầu: “Quân tử không bàn chuyện sau lưng người khác… Không có gì đâu.”

Nói rồi ngậm tăm như hến, thái độ như thể lấy dao nạy miệng cũng chẳng hé nửa lời.

Đôi con ngươi như bảo thạch của Hách Liên Tranh chăm chú đảo qua đảo lại mặt cô mấy bận, nom vô cùng biến ảo.

Hỏi ta đi nào, hỏi ta đi nào… Tri Vi vừa thầm gọi trong lòng vừa mỉm cười chờ đợi.

“Không nói thì thôi.” Dè đâu Hách Liên Tranh nhìn chán chê rồi hững hờ dời mắt, khóe môi còn nhếch lên nụ cười tà tứ: “Ta cũng chẳng yêu thích gì nàng ta cho cam.”

Tri Vi chưng hửng suýt thốt ‘Á’ ra lời… Gã ngoại tộc này đúng là không thể tính toán theo lẽ thường.

“Đó giờ chưa nữ nhân nào dám động thủ với ta…” Hắn nhìn ra ngoài, ánh nắng chói chang khiến đôi mắt trở nên óng ánh dịu vời, đoạn chầm chậm nhả lời. “…Làm gì có chuyện bỏ qua dễ dàng thế được? Ha hả, chẳng phải nữ tử Trung Nguyên xem phu quân là trời sao? Ta sẽ trở thành trời của nàng ta, bắt nàng ta rửa chân, đấm lưng, hầu hạ hết đám thiếp thất trong nhà… Để xem đến lúc đó nàng ta có còn cậy mạnh được không? Ta sẽ khiến nàng ta phải biết mình chẳng qua chỉ là con chuột oắt dưới móng vuốt hùng ưng thảo nguyên mà thôi!”

Mẹ ngươi mới là chuột oắt ấy!

Tri Vi giật giật khóe môi, gắng khống chế cảm xúc, đoạn cười hì hà tán thưởng: “Hay, hay, quả là kế lớn chí đại…”

Lời khen nhẹ buông, song đáy mắt lại ánh lên vẻ đồng tình thương hại khiến Hách Liên Tranh không khỏi nghi hoặc, túm ống tay cô hỏi gặn: “Nom ngươi ấp úng thế kia, lẽ nào Phượng Tri Vi có vấn đề gì?”

“Nào có vấn đề gì đâu.” Tri Vi gỡ tay hắn ra, thong thả đáp. “Tục ngữ có câu ‘thà dỡ mười ngôi miếu cũng không phá hỏng một mối lương duyên’, tại hạ xin chúc thế tử sớm cưới được mỹ nhân về nhà, về sau bớt được một nha hoàn rửa chân, đấm lưng, hầu hạ thê thiếp, chúc mừng, chúc mừng.”

Nói xong, liền quy củ đoan chính trở lại bên cạnh Thiên Thịnh đế, để mặc Hách Liên Tranh đứng cau mày đăm chiêu.

Ninh Dịch tựa hồ không để tâm đến cuộc chuyện vừa rồi bỗng đánh mắt liếc qua hai người một cái.

Thiên Thịnh đế ho xong, gõ gõ bàn, gọi Tri Vi: “Ngụy Tri, soạn chỉ.”

Tri Vi nhanh nhẹn bày giấy bút.

“Nay cháu gái Phượng thị của ngũ quân đô đốc Thu Thượng Kỳ…”

“Bệ hạ!”

Hách Liên Tranh đột nhiên bước ra ngắt lời.

Mọi ánh mắt trong phòng cùng nhất tề đổ dồn về một hướng, chỉ thấy hắn cung kính dập đầu, lớn tiếng thưa: “Bẩm bệ hạ, nghĩ lại chỉ là một tiểu thiếp nào dám phiền người phải bận lòng, ân điển này, xin đợi đến lúc cưới chính phi lại cho thần nhận ạ.”

Ninh Dịch lập tức tán thưởng: “Thế tử quả nhiên thâm minh đại nghĩa, khiêm cung tri lễ!”

Hách Liên Tranh chẳng ngần ngại nhận luôn: “Đương nhiên!”

Thiên Thịnh đế trầm ngâm suy nghĩ, vốn tứ hôn tiểu thiếp là chuyện không hợp lễ nghi, song vì an ủi tiểu tử không an phận này mà ổng đành bấm bụng ngoại lệ một lần, nay người trong cuộc đã tự nguyện từ bỏ, chẳng lý nào ổng lại không vui vẻ đồng ý.

Về phần Hách Liên Tranh, hắn cũng tự thấy mình không mất mát gì, chẳng qua muốn ứng phó với hoàng đế nên thuận miệng đòi cưới một tiểu thiếp, có tứ hôn hay không đều chẳng sao.

Thế nhưng cô nàng Phượng tiểu thư này có vấn đề gì nhỉ? Khi khác phải điều tra rõ ràng mới được, ừm…

Hách Liên Tranh chau mày suy tư.

Phương Tri Vi mỉm cười thu chiếu thư.

Ninh Dịch hơi ngả người ra thành ghế, chậm rãi uống trà.

Ngoài cửa sổ, tia nắng le lói hắt vào báo hiệu một ngày hè chói chang.

…………………

Sau khi Hách Liên Tranh lui xuống, ngự thư phòng liền bắt đầu nghị chính sự. Đại quân của Thu Thượng Kỳ hiện đã tiến đến biên quan, trú binh tại núi Kết La cách Đại Việt năm mươi dặm. Kết La là ngọn núi nằm giữa cao nguyên Hô Luân, phía Đông giáp Lăng Giang, chạy qua bốn châu Vệ, Tĩnh, Vĩnh, Túc, thế núi trên cao dưới bằng. Thu Thượng Kỳ cho 5 vạn quân canh giữ phía Tây núi – nơi giáp ranh với 12 tộc Hô Trác, lại cử phó soái Thuần Vu Hồng đưa 10 vạn quân sang phía Đông – giáp ranh biên giới Đại Việt, còn mình giữ 10 vạn binh đóng tại trung quân.

Dưới góc độ binh gia, sắp xếp như vậy là cực kỳ ổn thỏa, vừa có thể tận dụng sự quen thuộc địa hình của người tộc Hô Trác, cũng vừa ngầm ý giám sát, đề phòng tộc Hô Trác có ý hai lòng.

Lại nhắc đến vụ việc hôm nay, Thiên Thịnh đế không hề có ý định truy cùng đuổi tuyệt, có thể thấy trước triến trận gần kề, ông ta cũng muốn lấy yên ổn làm đầu. Thấy thái độ Ninh Dịch khoan đung độ lượng, không cố tình dây dưa truy bức, Thiên Thịnh đế hài lòng trong bụng, bèn vui vẻ nói: “Lão Lục phải thường xuyên tiến cung bàn việc, đi sớm về khuya cũng không tiện lắm, thưởng cho con Phong Vân Hiên phía tây Long Nghi điện làm chốn nghỉ ngơi vậy.”

Hoàng tử trưởng thành, xuất cung lập phủ đã là thông lệ trước giờ. Nay Ninh Dịch được ân điển cho nghỉ lại trong cung, trong lòng các hoàng tử đều không mấy dễ chịu, ngặt vì lúc nãy ở tiền triều trót châm lửa, bêu rếu người ta nên lúc này không tiện mở miệng kháy khía.

“Phong Vân Hiên bài trí tinh xảo, lại kề cận tẩm cung của phụ hoàng, cũng tiện cho Lục ca sớm hôm vấn an trọn hiếu.” Chợt có bóng thiếu nữ tay nâng chén trà, dẫn đầu một đoàn cung nhân tiến đến.

Người có thể không chút kiêng dè xông thẳng vào chốn quân cơ, khắp thiên hạ này duy chỉ có đương triều nhất sủng Thiều Ninh công chúa.

“Chúc mừng Lục ca.” Thiều Ninh dâng trà cho Thiên Thịnh đế, đầu nghiêng nghiêng nhìn về phía Ninh Dịch.

Ninh Dịch ngước lên, vừa vặn giao với tầm mắt nàng ta, thong thả cười đáp: “Là nhờ ân điển của phụ hoàng.”

Thiên Thịnh đế nghe thấy câu nói của Thiều Ninh, mặt biến sắc lộ vẻ do dự, song lập tức cười mỉm cười ôn hòa: “Nơi bàn chính sự, con chạy vào làm gì?”

“Nghe nói mấy tên nô tài ngu ngốc kia hầu hạ không tốt khiến phụ hoàng bị sặc.” Thiều Ninh tủm tỉm vòng qua thư án đến sau lưng đấm vai cho hoàng đế, “Hài nhi đến dâng trà bích la, bảo đảm người sẽ không bị sặc nữa đâu ạ.”

“Con thật có hiếu.” Thiên Thịnh đế vỗ vỗ tay con gái, mặt mày giãn ra, đoạn quay sang Tri Vi, “Một vết cứa vô tình của ngươi hôm nay đã giúp cho Sở vương rửa sạch tội oan, tránh cơn phong ba đổ máu, cũng nên thưởng chút gì đó. Sau này hãy cùng Diêu các lão học cách xử lý công vụ đi, cố gắng mở mang kiến thức.”

Chúng hoàng tử nghe xong, lông mày bất giác cau chặt thêm lần nữa. Diêu Anh là thủ phụ đương triều, mọi chuyện đại sự trong thiên hạ đều phải qua ta ông ta xử lý. Thiên Thịnh đế cho Ngụy Tri làm thủ hạ trực tiếp dưới tay ông ta, nhìn thì như là giáng cấp, thực chất lại có ý bồi dưỡng thiếu niên này thành thủ phụ tương lai.

Ánh mắt mọi người nhìn cô liền trở nên nóng bỏng, không biết là đố kỵ hay bởi bất an.

Tri Vi ngoài mặt cung kính cảm tạ thánh ân, song trong lòng lại thắc thỏm cảnh giác: Thiên Thịnh đế không thể không biết trong số mấy vị các lão đương triều, nếu thứ phụ Hồ Thánh Sơn có vẻ xem trọng cô nhất, thì thủ phụ Diêu Anh chính là điển hình của những người chướng mắt cô. Bị đá xuống dưới quyền Diêu Anh, cô tự thấy không phải chuyện tốt đẹp gì, chắc chắn lão gia hỏa này lại chơi trò cân bằng thế lực rồi.

Ánh mắt Thiều Ninh hừng hực nhìn cô, miệng cười giòn giã: “Chúc mừng Ngụy đại nhân cùng Sở vương ca ca thiếu niên đắc chí, một bước lên mây.”

Tri Vi âm thầm cười khổ, cảm giác như mình vừa lỡ chân bước lên giàn hỏa thiêu đầy lửa, phía trước còn có vô số mũi tên băng lạnh từ đôi mắt của cô nàng rần rật phóng tới.

Tinh thần của Thiên Thịnh đế những năm gần đây đã có phần rệu rã, ngồi thêm một lát rồi vẫy tay cho mọi người lui ra. Tri Vi ra trước, nán lại ngoại đình. Ninh Dịch đi ra thấy cô bèn cất tiếng: “Sao Ngụy đại nhân nom như hồn vía trên mây thế kia? Cẩn thận kẻo say nắng.”

“Tạ vương gia quan tâm.” Tri Vi nhìn hắn, nỗi tức giận trong lòng khổng thể giải tỏa bèn trở thành nụ cười đến là rạng rỡ. “Chẳng qua vì được tận mắt nhìn thấy phong thái mưu lược của Vương gia nên thần vẫn còn đang cố gắng hồi tưởng dư vị đấy ạ.”

Ninh Dịch nhìn cô bằng ánh mắt tìm tòi, tuy đã đeo vài lớp mặt nạ, đáy mắt cô gái này vẫn phong phú cơ hồ đọc được thành sách – nào tức giận, bất mãn, nào vui vẻ, phẫn nộ, đều đủ cả.

Hắn không nhịn được muốn cười, khóe môi liền cong lên một vòng cung nhàn nhạt, tựa quỳnh hoa trong tuyết, lặng lẽ dịu dàng mà không kém phần mỹ lệ. Tri Vi hiếm khi thấy hắn cười như vậy, không khỏi ngẩn ngơ đứng nhìn.

Ngẩn xong sực tỉnh đã thấy người nọ gần khuất dạng sau hành lang uốn khúc. Cô chậm rãi quay đầu, ngón tay vô thức siết lại, bàn tay nắm chiếc hộp nhỏ trở nên nhức nhối.

Lúc nãy khi Thiều Ninh vòng qua thư án đã nhét chiếc hộp này vào tay cô.

Thở dài bất đắc dĩ, cô lấy tờ giấy bên trong ra, lướt mắt nhìn một cái, quả nhiên là giấy hẹn của Thiều Ninh.

Ra khỏi ngự thư phòng, đi xa hơn một chút liền có một tiểu thái giám lặng lẽ đi trước mặt cô. Theo hắn một lát, cô liền dừng bước ở một hoa viên nhỏ, chung quanh phòng ốc sơ sài, cảnh vật im ắng vắng vẻ, xa xa nhấp nhô những mái hiên cong vút, xem chừng đã bỏ hoang từ lâu.

Hoa cỏ trong vườn mọc có vẻ không được tự nhiên, Tri Vi bèn xới một rễ cây lên, nhận ra đó là loại thực vật của Bắc phương, vì khí hậu không hợp, lại không có người chăm sóc, nên đám cây hoa này mới tong teo cụt ngủn như này.

Thoáng thấy một đôi ủng xanh đen đột ngột xuất hiện trước mắt, Tri Vi liền ngẩng lên cười nói: “Công chúa ăn mặc thế này, thực khiến vi thần nhận không ra.”

Thiều Ninh trong bộ y phục thái giám mím môi nhìn cô, vẻ cười cợt thường ngày tắt hẳn, hồi lâu sau mới nặng nề lên tiếng: “Rốt cuộc là sao?”

“Thần cũng đang muốn hỏi công chúa đấy ạ.” Tri Vi phủi tay đứng dậy, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. “Rốt cuộc là sao?”

“Ngươi thực sự cho hắn dùng thứ đó?” Thiều Ninh không ngờ cô thản nhiên như thế, ánh mắt đâm ra lúng túng do dự.

Thấy Tri Vi dứt khoát gật đầu, Thiều Ninh ngớ ra, không nói gì.

Sự trầm mặc của nàng ta lọt vào đáy mắt Tri Vi, càng khiến cô khẳng định suy đoán trong lòng, đoạn cười lạnh: “Thế ra ta mạo hiểm vì người, lại chẳng đổi được sự tri tâm!”

Sắc mặt Thiều Ninh thoắt cái tái nhợt, chẳng còn đâu dáng vẻ hùng hổ hạch tội vừa rồi, bước chân vô thức giật lùi.

“Dùng người thì không nghi, đã nghi thì không dùng, lần này công chúa sai rồi!” Nàng ta lùi một bước, Tri Vi liền ép sát một bước. “Nếu công chúa tin ta, việc gì phải sai sử Lưu y chính ra tay với con dao và chậu nước. Là người tự làm việc thừa, phá hỏng toàn bộ kế hoạch!”

“… Ta… ta cũng không chắc thuốc đưa ngươi có hữu dụng hay không…” Ánh mắt Thiều Ninh lộ rõ vẻ hoang mang, môi mấp máy, “Người đó nói nên chuẩn bị cả hai phía, ta cũng không biết sẽ xảy ra cơ sự như vầy… Nhưng… nhưng…” Đến đây, nàng ta đột nhiên ngẩng phắt lên, sắt bén lườm lại Tri Vi, “Nếu không phải ngươi tự cắt vào tay mình, bọn họ làm sao biết được?”

“Công chúa lại sai rồi.” Tri Vi lắc đầu, “Ta không hề có ý định khiến mình bị thương.”

“Lẽ nào…”

“Lúc đó ta đang đi rất vững vàng, đột nhiên thấy dưới chân trơn trượt.” Tri Vi nói dối còn hơn cả thật, “Không hiểu sao liền ngã xuống, khiến dao xẹt qua tay. Ta nào ngốc đến độ, vừa hạ độc Sở Vương liền muốn giúp hắn ta thoát tội?”

“Ai biết ngươi có bỏ thuốc…” Thiều Ninh thấp giọng lẩm nhẩm.

“Đúng vậy, bây giờ không ai chứng minh được ta có hạ độc hay không.” Tri Vi bày ra dáng vẻ chỉ tiếc mài sắc không thanh, lắc đầu ngao ngán, xoay người rời đi, “Ai bảo không chúa không tin ta, nhất định phải chuẩn bị cả hai tay, ta có lòng trung thành cũng chẳng cách nào chứng minh được nữa.”

“Ta tin ngươi mà!” Thiều Ninh hoảng hốt níu tay cô lại, “Ngụy Tri, ngươi đừng giận, ta sai rồi. Ninh Dịch là con cáo già giảo hoạt, chắc chắn hắn đã cài nội ứng vào bên cạnh ta. Ngươi thấy đó, hắn cố ý phải thích khách đến đâm vào vai đám thị vệ của tất cả hoàng tử giúp Ninh Trừng thoát khỏi hiềm nghi, đủ thấy hắn đã biết rõ kế hoạch của ta từ trước. Ngụy Tri, lần này ngươi nhất định phải giúp ta!”

Lại nữa rồi… Tri Vi thở dài trong lòng, đoạn xoay người, cất giọng thành khẩn: “Công chúa, ta không tiện giúp người nữa đâu, chí ít hiện tại không được. Người thử nghĩ xem, Sở Vương có nội ứng, hẳn đã biết ta cũng có phần trong kế hoạch của người, ta lúc này thân mình còn lo chưa xong, sao dám lại cùng ngài ấy đối đầu? Việc chúng ta phải làm lúc này, chính là im lặng đợi thời cơ.”

“Hơn nữa, công chúa.” Tri Vi nhắc nhở. “Người biết nội tình việc này hẳn không nhiều, người nên nhanh chóng thanh lọc thủ hạ bên cạnh mình đi.”

“Thủ hạ bên cạnh…” Thiều Ninh mờ mịt buông lỏng tay áo của cô, “Cạnh ta chỉ có ma ma… Bà ấy sẽ không…”

Giọng nàng ta càng lúc càng nhỏ, Tri Vi đứng cạnh cũng chẳng nghe ra. Rồi đột nhiên, một nụ cười hiện lên thay thế vẻ mặt mờ mịt mơ hồ, nàng ta dùng chân khảy khảy đám hoa khô dưới đất, ướm hỏi: “Ngươi biết đây là đâu không?”

Thấy Tri Vi hồ nghi nhìn lại, Thiều Ninh càng thêm đắc ý: “Lúc nhỏ ta đặc biệt thích hoa cỏ và mỹ nhân xinh đẹp ở nơi này, thường xuyên đến đây chơi, còn nghỉ lại ở cung điện phía sau.” Nàng ta chỉ tay vào cung thất im lìm phía sau hoa viên. “Sau này, mọi người bảo ta không được tới nơi này nữa, dần dần ta cũng quên luôn. Cách đây không lâu, ta sực nhớ lại, bèn hỏi thăm một chút, mới biết được vài xưa, ha ha…”

Trong tiếng cười của nàng ta chẳng có vẻ gì lại vui sướng, chỉ có sự thâm hiểm cùng ánh mắt lập lòe mưu tính: “Hôm nay phụ hoàng thưởng Phong Vân Hiên cho Ninh Dịch, nhìn như là thuận miệng, thực chất lại là vô số công phu bày bố dẫn dắt của hắn mà thành. Nhìn cả cục diện ‘bị hàm oan’ của hắn ôm nay, hẳn đều vì Phong Vân Hiên này. Chỉ trách ta giúp người thêu giá y – nhưng không sao, ngươi có Trương Lương kế, ta có Quá Tường Thê*, ha ha ha.”

Tri Vi nhìn nàng ta một lúc, không nói gì. Thiều Ninh túm ống tay áo cô, kéo cô xoay về một hướng, chỉ tay nói: “Thấy chưa? Phong Vân Hiên đó.”

Tri Vi lúc này mới phát hiện, thì ra Phong Vân Hiên cách nơi này không xa, chỉ vì ngăn bởi một hoa viên và giả sơn, lại không có đường nối thẳng nên có cảm giác rất xa mà thôi.

“Ngươi cứ chờ xem.” Thiều Ninh nghiến răng cười, vỗ vỗ lên vai Tri Vi gằn giọng: “Trò hay vẫn chưa hết đâu!”

………………………

Từ trong cung đi ra, Tri Vi lập tức trở về Ngụy phủ. Hóa trang xong xuôi, cô liền lật nắp một chiếc rương gỗ trong phòng mình lên, bên trong hiện ra một lối đi tối như hũ nút.

Đây là địa đạo cô sai người đào thông đến khuê phòng của Tụy Phương Trai ở Thu phủ.

Cố thiếu gia trong bộ phục trang nha hoàn được làm bằng vật liệu quý giá kè kè theo sát sau lưng cô, trong tay áo là một túi hạch đào.

Hai người ra khỏi địa đạo, thư thả vào phòng ngồi. Trong sân vô cùng yên tĩnh. Tri Vi sớm đã đánh tiếng với Thu phu nhân, lấy lý do Phượng tiểu thư bị nổi ban phải tránh gió, không cho phép ai tới quấy rầy.

Thu phu nhân đương nhiên không có ý kiến gì, đám nha hoàn Thu phủ lại càng chẳng muốn tới nơi này hầu hạ. Trong mắt bọn họ, Tri Vi vẫn chỉ là đứa con gái thấp hèn của vị tiểu thư làm nhục gia phong, phu nhân nhất thời tốt bụng mới tạm cho nàng ta cái viện này mà thôi.

Tri Vi cũng chẳng buồn bận tâm đến bọn họ. Cô liều lĩnh trở về Thu phủ, ngoài lý do muốn chăm sóc Phượng phu nhân, còn có mục đích quan trọng hơn là điều tra nơi ở của Ngũ di nương.

Lúc cô đẩy Ngũ Di nương xuống hồ nước, phản ứng trước khi chết của nàng ta hết sức kỳ quá. Hơn nữa việc Ninh Dịch xuất hiện đúng vào lúc ấy cũng không thể chỉ là tình cờ.

Tìm kiếm một vòng trong phòng nhưng không thu được gì, Tri Vi chán nản ngả người lên giường.

Đột nhiên cảm thấy dưới lưng cộm cộm thứ gì đó, cô bèn xoay lại, liền thấy một chiếc móc trang trí lòi ra dưới lớp chăn.

Cô nhỏm người rút nó ra, đầu móc là một nửa miếng bạch ngọc điêu khắc, hình thù kỳ lạ, có hai chóp nhú lên, đỉnh phơn phớt hồng, nom như bộ ngực của nữ nhân, kiều mị mê hoặc, rất giống thứ tục vật trợ hứng trong khuê phòng.

Các tiểu thiếp nhà đại gia thường dùng những thứ đồ này để tranh giành sủng hạnh, nhưng dùng làm vật trang trí trên móc rèm thì không nhiều, hơn nữa nếu đã là móc rèm, sao lại nằm dưới chăn? Là ai cố ý thu dọn sao?

Tri Vi miết tay vào rãnh giữa miếng ngọc.

Chỉ nghe ‘Cạch’ một tiếng, nó liền bị tách làm 2 nữa, lộ ra một chiếc khóa nhỏ.

Tri Vi giật mình, thấy chiếc khóa hơi quen mắt.

Đến khi nhìn kỹ, đôi đồng tử của cô bỗng co rút lại – Trên khóa, khắc ngày sinh tháng đẻ của Phượng Hạo.

Phượng Hạo sinh ngày mùng 3 tháng 6, năm cuối Lệ Đế Đại Thành, chiếc khóa vàng này là vật nó thường đeo khi còn bé, sau này không thấy đâu nữa, Tri Vi cũng không để tâm, chẳng ngờ lại xuất hiện ở đây.

Nhưng Ngũ di nương giữ thứ này để làm gì? Và định đưa nó cho ai?

Tìm được đồ, nghi hoặc trong lòng lại tăng lên gấp bội. Tựa như vô tình chạm tay vào một bức tường khổng lồ, song trước mắt vẫn là mây mờ giăng phủ, chẳng nhìn rõ toàn cảnh.

Cô trầm tư một lúc rồi cất chiếc khóa vàng, định bụng đến tiểu viện của Phượng phu nhân thăm dò một phen, song đôi chân cứ lần khần không bước nổi một bước.

Từ ngày cô muốn đưa Phượng Hạo đến Thủ Nam Sơn học hành bị Phượng phu nhân từ chối, quan hệ mẹ-con, tỷ-đệ đã gần như rạn nứt, Phượng phu nhân mấy lần tới đưa đồ ăn và y phục tự tay làm đều bị Tri Vi đóng cửa không gặp.

Với người ngoài, cô lúc nào cũng có thể tươi cười hòa nhã, song trước mặt mẫu thân và đệ đệ ngót ngét mười năm kề cận, cô mãi mãi không thể duy trì dáng vẻ ôn tồn giả tạo của mình.

Người ta quan tâm nhất chính là người khiến ta tổn thương sâu sắc nhất.

Đương lúc phân vân, chợt bên ngoài vang lên tiếng người tụ tập huyên náo, tiếng chân bước loạt xoạt và một giọng the thé cất cao: “Chúc mừng Phượng tiểu thư!”

Tri Vi mở cửa ra xem, thấy trước mặt là một rừng ánh mắt hỉ hả và nụ cười sung sướng khi thấy người khác đau khổ của một đám người. Dẫn đầu là mụ An đại nương hai tay dâng xiêm y và đồ trang sức, phấn trát trên mặt vón thành cục, lả tả rơi xuống theo từng nụ cười của mụ.

“Chúc mừng Phượng tiểu thư được hóa thành chim tước.” An đại nương dí bộ xiêm y đến trước mặt Tri Vi. “Chúc mừng cô may mắn lọt vào mắt xanh của Hô Trác thế tử, chuẩn bị được ngài ấy rước về làm tiểu thiếp. Thế tử đã đích thân đến bái phỏng, đang được phu nhân tiếp đãi ngoài tiền viện, mời tiểu thư mau mau đổi xiêm y ra hầu hạ.”

Hai chữ ‘tiểu thiếp’ trong miệng mụ ta vừa to vừa dài, khiến đám bà tử đứng quanh phải nén cười đến đỏ mặt, một bà cười nói: “Nghe nói nam nhi thảo nguyên cường tráng vô cùng, Phượng tiểu thư có phúc khí ghê.”

Một ả đại nha hoàn lập tức tiếp lời: “Chỉ e mùi hơi nặng? Nghe nói bọn họ một năm rửa chân chẳng được mấy bận, hy vọng tiểu thư tương lai hầu hạ phu quân sẽ không bị ngạt chết.”

Một tràng cười hỉ hả lập tức vang lên.

An đại nương lại gí y phục tới như thể thị uy. Bộ áo trên tay mụ là loại hồng phấn mà các di nương thường mặc, váy xanh tầm thường, vòng vàng thô tục, ba thứ hồng lục kim đặt cạnh nhau phản màu đôm đốp.

Hách Liên Tranh này cũng là một tay nóng vội, mới đó đã chạy đến cửa?

Tri Vi khẽ nhếch đuôi mày, miết mắt qua bộ xiêm y rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Đây không phải bộ đồ quý đại nương vẫn cất trong rương của mình đấy chứ? Đáng thương cất giữ nhiều năm cũng không có cơ hội mặc, hôm nay vất vả tự đưa đến chỗ ta, là xác định sau này không cần dùng tới nữa à?”

An đại nương đờ người, cánh tay ngượng cứng giữa không trung.

Quả thật phu nhân nào có sai mụ đến đưa quần áo gì đâu, chẳng qua thấy có cơ hội báo thù, mụ bèn cố tình mượn cớ đến lăng nhục Phượng Tri Vi một phen. Bộ xiêm y này đúng là mụ chuẩn bị để kết hôn cùng Lưu quản gia. Nhưng ông ta từ lúc góa vợ cho đến khi tái giá đều chẳng ngó ngàng gì tới mụ, khiến chuyện này trở thành nỗi đau khó nói thành lời, chẳng ngờ Phượng Tri Vi lại sắc bén đến thế, vừa mở miệng ra đã chọc thẳng vào tim gan mụ.

“Ngươi…” Tuy giận run người, mụ ta lại chẳng biết chữa đường nào cho đỡ thẹn, chợt nghe sau lưng có người thấp giọng hỏi: “Sao mà…”

Hai mắt An đại nương lập tức sáng bừng lên, mụ quay phắt người lại, cắn răng cười nói: “Suýt nữa quên chúc mừng phu nhân, con gái nhà bà sắp bay lên làm phượng hoàng, trở thành tiểu thiếp của thế tử rồi!”

“Tiểu thiếp? Thế tử?” Phượng phu nhân mở to hai mắt kinh ngạc. Một mụ vú già lập tức hùa theo đáp: “Đúng đấy, là tiểu thiếp! Con gái nhà bà lang bạt bên ngoài, chẳng biết dùng cách gì mà quyến rũ được Thế tử, nghe đâu hôm nay trên kim điện đã cầu bệ hạ thưởng cho làm thiếp, suýt nữa còn tứ hôn cơ, xì, một tiểu thiếp mà cũng đòi tứ hôn? Mơ hão!”

Phượng phu nhân thừ người ra, sắc mặt thoắt cái trắng bệch, mấy lần mấy máy môi mà lời nói cứ như tắt lại trong cổ họng. Tri Vi đứng cạnh cửa, chằm chằm nhìn Phượng phu nhân, trong lòng dâng lên nỗi chua xót vô hạn – cô bị gả làm thiếp cho người, mẹ vẫn lặng im không một lời vậy sao?

Giữa tràng ánh mắt hả hê thù địch, hai mẹ con cứ đăm đăm nhìn nhau, người vì chưa tiêu hóa xong tin tức chấn kinh, người vì cất giấu sự thất vọng thê lương trong lòng.

Sự trầm mặc của họ khiến đám người xung quanh trở nên e dè không dám hó hé lời nào.

“Tứ hôn quái gì, chẳng qua muốn vớt vát chút mặt mũi thôi!” Một mụ vú già đột nhiên cả gan, hếch mũi lên giọng: “Nói đi nói lại, một cô nương cửa lớn không ra cổng sau không bước như Phượng tiểu thư đây, chẳng biết học bản lĩnh từ đâu mà tẩm ngẩm tầm ngầm lại mồi chài được cả Hô Trác thế tử.”

“Là được truyền thừa từ gia phong nhà Phu nhân đấy mà!” Một ả nha hoàn nhị đẳng biết được vài chữ cũng bày đặt nho nhã khua môi.

Bỗng “Bặt!” một tiếng giòn tan, chỉ thấy máu tóe một đường.

Đồng thời vang lên là tiếng thét thất thanh của ả nha hoàn – Phượng phu nhân đột nhiên tóm chiếc vòng vàng trên đống y phục, vung ngang bằng khí thế bạt ngàn quân, đánh bốp vào má cô ả.

Quai hàm ả như bị sứt ra, máu bắn đầy lên mặt Phượng phu nhân, song bà chẳng buồn lau, chỉ quét tay một vòng, gằn giọng:

“Không biết quy củ, thì để ta dạy dỗ cho.”

Đám vú già vừa nãy còn sướng miệng tự đắc, phút chốc đã cuống cuồng tháo thân. Phượng phu nhân nhảy tới giựt khay quần áo trong tay mụ An đại nương ném thẳng ra ngoài.

“Mang áo liệm của mụ cút đi cho ta!”

Áo sống lòe loẹt là tà đậu xuống kẻ mới đến, hắn ‘Á’ lên một tiếng, kêu to: “Nồng chết mất!”

Đoạn giơ tay kéo xuống, vứt xoạch dưới chân.

Gương mặt hắn vừa lộ, ánh trời chói chang cũng phải lu mờ, choáng ngợp chưa tỉnh, lại thấy thứ gì lấp lóa như bảo thạch bảy màu, nom kỹ mới hay là đôi con ngươi màu hổ phách, đậm đà sắc rượu, lập lờ đáy nước – hai loại sắc thái gần như đối lập lại có thể xuất hiện trong cùng một con ngươi, khiến người ta bỗng ngất ngây xây xẩm.

Hắn mặc kiểu áo túm tay, phanh ngực, để lộ giọt mồ hôi óng ánh trên nước da bánh mật, toàn thân tỏa ra một sức sống nam nhân tràn trề, khiến đám cô nương, tức phụ trong sân đều sững sờ mê mẩn.

Đám thị vệ Thu phủ rượt ở phía sau, miệng không ngừng í ới: “Thế tử, không thể vào trong, không thể…” Song vừa đến gần đã bị mấy gã tùy tùng quất roi thị uy, roi vàng xoèn xoẹt tóe lửa, tuy không đánh trúng ai nhưng cũng đủ khiến bọn họ phải e dè dạt xa.

Hách Liên Tranh nhìn Phượng phu nhân tóc tai bù xù, tay cầm vòng cổ nhuốm máu, lại đảo mắt sang Phượng Tri Vi đang chắp tay thong dong đứng dưới mái hiên, lập tức giãn mày tươi cười: “Này, Mặt Vàng, mẹ nàng đó à? Đúng là mẹ nào sinh con nấy nhỉ?”

Tri Vi cụp mắt, bỗng nghe hắn cao giọng chêm thêm: “Ta rất thích!”

Phượng phu nhân nghe xong sặc một cái, hạ tay xuống.

“Thế tử đến đưa sính lễ sao?” Vừa nãy Tri Vi đã định ra tay dạy dỗ bọn nha hoàn, lại bị sự bạo phát của Phượng phu nhân làm giật mình quên lửng. Hách Liên Tranh vừa đến, cô lập tức tỉnh táo lại, nở nụ cười điềm đạm trên môi.

“Đúng vậy.” Hách Liên Tranh hơi ngẩng đầu đánh giá cô, cảm thấy cô gái này mặt có hơi vàng một chút, đuôi mày có hơi xệ một chút, nhưng nhìn tổng thể cũng không phải là xấu. Vả chăng, điều hắn thích là phong thái ung dung, bễ nghễ của nàng. Càng trông càng thấy thuận mắt, hắn liền vui vẻ vung tay: “Bát bưu!”

Tám gã tùy tùng dũng mãnh đang đứng múa roi liền đồng loạt bước lên.

“Dâng sính lễ!”

Bọn họ lấy ra một bọc vải màu vàng, cung kính dâng lên như bảo vật.

Chẳng biết là thứ bảo bối quý hiếm gì?

Nộ khí lại dâng lên trên đuôi mày Phượng phu nhân. Toan vung tay bạt chúng xuống đất, nhưng nhận thấy ánh mắt phản đối của Tri Vi, bà bèn nhẫn nhịn lùi sau một bước.

“Sính lễ quý giá nhất dành cho người phụ nữ của ta.” Hách Liên Tranh cất giọng trịnh trọng, “Cũng như hùng ưng không rời bỏ bầu trời, dê non không rời bỏ được thảo nguyên, tất cả dũng sĩ của mười hai tộc Hô Trác cũng không rời bỏ nó!”

Tám gã đô con cùng nhẹ nhàng xốc mảnh vải lên.

Bên trong là nhúm nhỏ li ti những hạt trắng tinh như tuyết.

Muối ăn.

Khắp sân phụt ra tiếng cười ha hả, Phượng phu nhân trợn mắt khó tin, Phượng Tri Vi bó tay cảm khái, mụ An đại nương lấp ló sau vại nước cũng cười đến run rẩy: “Muối… Sính lễ là muối…”

Hách Liên Tranh vẫn ngẩng cao đầu, mặt mày nghiêm túc, không tỏ ra dao động trước sự cười nhạo của những người xung quanh, “Đàn bà Trung Nguyên rõ là não ngắn!”

“Quả là món sính lễ quý giá.” Đến lúc này, Tri Vi mới tủm tỉm gật gù. “Hô Trác tộc sống vùng Bắc phương xa biển, muối ăn lại là nhu yếu phẩm không thể thiếu hằng ngày. Ít tơ lụa có thể mặc da dê da bò, ít gà vịt có thể ăn thịt dê uống sữa, nhưng thiếu muối ăn, dũng sĩ thảo nguyên anh dũng đến đâu cũng không có khí lực rong ruổi sa trường. Thế tử dùng cách này để nói ta là người đặc biệt không thể thay thế sao?”

Hai mắt Hách Liên Tranh sáng ngời lên, phấn chấn đáp: “Biết ngay nàng không phải loại tục nữ chỉ biết đến kim ngân châu báu mà!”

“Nếu ta là độc nhất vô nhị như vậy.” Tri Vi trước sau vẫn bất động cúi nhìn Hách Liên Tranh, “Chẳng hay đến khi cưới chính phi, ngươi sẽ lấy thứ gì ra để biểu lộ sự trân quý của nàng ta?”

Hách Liên Tranh ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lát sau rành rọt đáp: “Một bát muối!”

… Đúng là Đại vương muối mà…

Tri Vi cảm khái nhìn vị Hô Trác thế thử muốn xách bát muối đi cưới nữ nhân khắp thiên hạ, bỗng cảm thấy Hô Trác vương đình hình như hơi tiết kiệm…

Ánh mắt cô mang theo ý cười làn lạt, từ góc của Hách Liên Tranh nhìn lên, liền chạm ngay vào đáy mắt hòa giữa ý cười, vẻ bất đắc dĩ lẫn nỗi buồn thăm thẳm, tựa đom đóm lập lòe bay giữa màn sương mù giăng tỏa, đẹp đẽ đấy nhưng lại xa xôi mờ ảo không thể nắm bắt.

Phối hợp với ấn đường sáng sủa, nét mặt thấy biến không sờn, trong phong thái đoan trang không thiếu vẻ phong lưu phóng khoáng, tựa làn mây cuồn cuộn trên bầu trời bao la, cao đó, xa đó, mà lại ôn nhu vô ngần.

Hách Liên Tranh vốn không thích ngẩng đầu trông ai bao giờ, nhưng không biết vì sao lại thấy tư thế này vô cùng hợp tình hợp lý, tựa như nàng cúi nhìn, hắn ngưỡng trông đã là trời sinh duyên định.

Trong lúc bần thần, bỗng nghe cô gái phía trên yêu kiều cười khẽ: “Thiếp nghe nói nam nhi thảo nguyên khi cầu hôn đều sẽ thể hiện bằng vũ lực, phô bày sự uy nghi và khí khái của hùng ưng. Không biết thế tử có chịu thể hiện phong thái ấy trước mặt thiếp thân chăng?”

Hách Liên Tranh nghe đến hai chữ ‘thiếp thân’, trong đầu chợt liên tưởng đến lều son nến đỏ, tân nương đầu đội vòng hoa, da thịt nõn nà… Lập tức hớn hỏ đáp: “Đương nhiên! Nam nhi mạnh mẽ mới xứng cưới nữ nhi ưu tú!”

“Vậy thì tốt.” Tri Vi ‘yếu ớt nhỏ bé’ uyển chuyển ngồi xuống, “Thiếp thân không biết võ công, cũng không thể để ngài cùng hộ vệ Thu phủ so chiêu. Thôi thì thiếp có một nha hoàn thân cận, từ lâu đã mến mộ phong thái của dũng sĩ thảo nguyên, chắc ngài sẽ không phiền lòng chỉ bảo nàng ta đôi chút chứ?”

“Nha hoàn thân cận?” Hách Liên Tranh sang sảng cười lớn, “Ta không đánh nữ nhân, nhưng nếu là nha hoàn thân cận của nàng, ta cũng không ngại chinh phục nàng ta để nàng đẹp lòng.”

Hai chữ ‘nha hoàn’ và ‘chinh phục’ vị hắn gằn rất mạnh. Tri Vi ý vị nhìn hắn, đoạn phất tay gọi, “Y Y, có người muốn chinh phục ngài kìa.”

Trong bộ gấm xanh đen, dưới mạng che tơ tằm, Cố nha hoàn mất kiên nhẫn từ lâu, lập tức nhổ nửa vỏ hạch đào qua bên, từ tốn tiến lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.